Mang thai bảo bối của tổng tài tuyệt tình full
[Thể loại: Truyện Sắc , Ngôn Tình , Truyện Sủng ]Bạn đang đọc truyện Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình của tác giả Lâm Mỹ Thiên. Kết hôn hơn hai năm, có với nhau một đứa con, thế nhưng Nhan Lam hiểu rõ trong lòng Lăng Tử Quân hề có hình bóng của cô. Bởi lẽ giữa hai người họ chưa từng có tình yêu, hỉ là một cuộc hôn nhân vì lợi ích cá nhân của cả hai mà thôi.Hiện tại cô đã không còn giá trị lợi dụng nào với Lăng Tử Quân nữa rồi, cô muốn ly hôn, muốn thoát khỏi cái lồng giam ngột ngạt khó chịu này, tìm lại chính cô của ngày xưa, một Nhan Lam vui vẻ hoạt bát, yêu đời và tràn đầy nhựa sống!-“Tử Quân, em muốn ly hôn.”Tờ giấy ly hôn có sẵn chữ ký của Nhan Lam đặt trên bàn, Lăng Tử Quân hạ tầm mắt nhìn xuống, tâm lạnh như băng, gương mặt chẳng tỏ chút biểu tình gì.“Được, tôi thành toàn cho em.”Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Tình Đào hoặc Phố Dài Show Thân mời các bạn đọc tiếp!
Tổng Tài Tuyệt Ái Tình Thê
Tổng Tài Tuyệt Ái Tình Thê Được 8.63/10 từ 4 phiếu bầu.
Chap 45: Trở về Lăng gia Đường về nhà chưa bao giờ lại nhanh đến vậy. Nhà chính của Lăng gia nằm ở ngoại ô phía Tây thành phố, Lăng Tử Quân đưa xe chạy thẳng về đến cửa nhà, trong lòng không hề nao núng. Lăng Tử Quân nói được sẽ làm được, anh sẽ không để cho Nhan Lam chịu bất kỳ sự thiệt thòi nào, sẽ bảo vệ cô chu toàn, không để ai có cơ hội ức hiếp cô. Nhan Lam hướng mắt nhìn ra bên ngoài cửa xe, tuy lúc này vẫn thấp thỏm lo âu nhưng lại không kìm được mong đợi khoảnh khắc được gặp lại bảo bối nhỏ Văn Văn, cũng vì thế mà tâm tình cô thả lỏng được không ít. Đôi mắt đen láy to tròn của cô nhìn ra hai phiến cửa lớn của Lăng gia được sơn màu đen vô cùng sang trọng, không bám lấy một chút bụi bẩn nào. Quả nhiên nơi này vẫn như trước kia không thay đổi, vẫn nguy nga tráng lệ hệt như một tòa cung điện vậy. Người hầu nhanh chóng mở rộng cửa lớn chào mừng nhị thiếu gia trở về, xe đi vào trong, nhìn hai bên tường được trạm trổ hoa văn tinh xảo, trong lòng Nhan Lam bỗng dưng lo lắng không yên. Thời gian ly hôn không lâu nhưng thú thật cô đã dần quên đi cảm giác được ở trong căn nhà rộng lớn là như thế nào rồi. Lúc này khoảng cách giữa nhà quyền quý và gia đình bình thường đối chọi nhau, khiến Nhan Lam mơ hồ nhận ra sự cách biệt. Lăng Tử Quân xuống xe trước, sau đó mở cửa thay Nhan Lam, tiếp đó chính là nắm chặt tay cô trước mặt bao nhiêu người làm rồi tiến vào bên trong khuôn viên. Hai bên đường người làm quy củ đứng cụp mi không dám nhìn, chỉ đồng thanh hô một tiếng chào mừng Lăng Tử Quân trở về. Quản gia vận một thân áo đen đi nhanh tới trước mặt Lăng Tử Quân, cúi đầu một cái, nếp nhăn lộ rõ khi ông khẽ mỉm cười. “Thiếu gia. Mợ ba.” Nghe thấy thanh âm quen thuộc của chú Cố Sâm, Nhan Lam hơi cong cong ánh mắt cười, gật đầu chào ông: “Chú Sâm.” Ở Lăng gia, bố mẹ chồng không thích cô, ngay cả người làm cũng tránh tiếp xúc với Nhan Lam. Tuy cô trước kia mang danh mợ ba nhà họ Lăng, nhưng ở trong căn nhà này thực chất chỉ là hữu danh vô thực. Quyền uy của mợ ba thì sao chứ, người khác hầu hạ cô nhưng lại không thật tâm tôn trọng cô, họ cũng giống như những người ở trường đại học vậy, nghe tin bát quái không rõ thật hư, sau đó thì ở sau lưng cô dè bỉu chê bai, chưa từng một lần thử tìm hiểu xem sự thật đằng sau đó là gì. Nhưng mà cũng đành thôi, miệng đời vốn không phải là thứ cô có thể quản. Vả lại, Nhan Lam cũng là vô thế tiến thoái lưỡng nan, tình ngay lý gian ở ngay trước mắt như vậy, người ngoài nhìn vào hiển nhiên xem cô là loại phụ nữ lẳng lơ lăng loàn, làm nhục mặt gia phong. Từ bạn gái của Lăng Tử Phong cho đến làm vợ của Lăng Tử Quân. Vai nào cô cũng sắm, thử hỏi người khác nhìn vào còn tôn trọng cô ở chỗ nào nữa chứ. Thế nhưng chú Cố Sâm lại không giống những người khác, chú ấy đối xử với Nhan Lam rất ôn hòa, xem cô là vợ của Lăng Tử Quân mà thật tâm đối đãi, luôn dành một sự tôn trọng nhất định cho cô. Dù là hành động hay là ánh mắt của chú ấy, Nhan Lam đều nhận ra được sự thật tâm ở trong đó. Trở về với căn nhà này Nhan Lam có chút căng thẳng, cũng may là bên cạnh có Lăng Tử Quân nắm chặt tay cô, trấn an cô, mới khiến cho Nhan Lam không quá lo sợ. “Em đừng khẩn trương như vậy, không sao đâu.” Lăng Tử Quân khẽ nói vào tai cô. Dường như cảm thấy được sự lo âu của cô, lại nắm lấy đôi bàn tay đang phát lạnh của Nhan Lam, Lăng Tử Quân đưa tay cô lên hà hơi làm ấm, xoa đi xoa lại rất nhiều lần. “Có còn lạnh không?” Gương mặt hoàn mỹ đột nhiên phóng đại ngay trước mắt, ánh nhìn yêu nghiệt khiến trái tim Nhan Lam thổn thức đập nhanh. “Không, không lạnh…” Nhan Lam ấp ứng nói, sau đó liền cụp mắt không dám ngẩng lên nhìn anh. Gì vậy chứ, sao chồng cũ cứ luôn nhìn cô bằng con mắt ấy! Cứ luôn làm ra những hành động ám muội khiến cô phải nghĩ suy!Đọc nhanh tại Vietwriter.vn Dẫu là trước kia Nhan Lam biết mị lực của chồng cũ rất lợi hại, nhưng dù sao cũng là đôi bên lạnh nhạt không đoái hoài tới nhau. Giờ đây tự dưng lại rút ngắn khoảng cách như thế, hành động quan tâm chăm sóc đó khiến Nhan Lam không thể cưỡng lại được sự cám dỗ. Gò má của cô đỏ ửng lên, Nhan Lam mím môi bối rối, muốn rút tay về nhưng lại lực bất tòng tâm. Nói thật lòng cô thích được anh nắm tay như thế này, thích được anh xoa xoa đôi bàn tay lạnh lẽo của mình. Nếu được, Nhan Lam cũng muốn được vui vẻ ở cạnh Lăng Tử Quân mà không lo không nghĩ. Chỉ tiếc… Và vẫn luôn tiếc là đã qua đi thời gian thích hợp để ở bên cạnh nhau. Có trách cũng là trách giữa bọn họ trước giờ vẫn luôn có quá nhiều nghi ngờ, vợ chồng không thấu hiểu nhau! Thấy Nhan Lam cứ suy nghĩ vẩn vơ, Lăng Tử Quân đưa tay xoa xoa gò má đang ửng rạng mây hồng của cô. “Bố mẹ tôi đã về nhà hay chưa?” Đột nhiên Lăng Tử Quân lên tiếng hỏi, người làm liền nhanh chóng tiến lại vâng vâng dạ dạ: “Thưa, ông bà chủ đã về rồi, hiện tại đang ở nhà chính.” Lăng Tử Quân nghe vậy thì gật đầu một cái tỏ ý đã hiểu. Anh cũng không nán lại lâu hơn, trực tiếp nắm tay Nhan Lam tiến vào nhà chính của Lăng gia. “Tử Quân à, anh đưa em vào trong thì có ổn hay không vậy…?” Nhan Lam nắm ghì chặt tay Lăng Tử Quân lại không để anh đi, Lăng Tử Quân thấy vậy càng dịu dàng cười. “Đã nói mọi chuyện cứ để anh giải quyết. Em chỉ cần đi theo anh là được.” “Đã nói mọi chuyện cứ để anh giải quyết. Em chỉ cần đi theo anh là được.” Nói rồi người đàn ông nọ dứt khoát kéo tay cô bỏ vào trong túi áo anh, “Để tay vào đây ủ ấm, tay em lạnh quá.” “…” Nhan Lam im lặng không nói gì, nhớ tới trước kia khi còn là vợ chồng với nhau, người chồng cũ này đã bao giờ quan tâm săn sóc cô như thế đâu chứ. Ly hôn một cái mọi thứ đều thay đổi, xoay Nhan Lam mồng mồng khiến cô không kịp trở tay! Bây giờ đầu óc cô cứ lâng lâng không nghĩ được gì khác, Lăng Tử Quân đưa cô vào nhà chính của Lăng gia. Lúc này ngồi ở trên bàn trà nước chính là Lăng lão gia và Lăng phu nhân. “Bố, mẹ!”
Chương Mới NhấtDanh sách chương: Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình - Lâm Mỹ Thiên
Truyện Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình hỉ là một cuộc hôn nhân vì lợi ích cá nhân của cả hai mà thôi.Hiện tại cô đã không còn giá trị lợi dụng nào với Lăng Tử Quân nữa rồi, cô muốn ly hôn, muốn thoát khỏi cái lồng giam ngột ngạt khó chịu này, tìm lại chính cô của ngày xưa, một Nhan Lam vui vẻ hoạt bát, yêu đời và tràn đầy nhựa sống!-“Tử Quân, em muốn ly hôn.”Tờ giấy ly hôn có sẵn chữ ký của Nhan Lam đặt trên bàn, Lăng Tử Quân hạ tầm mắt nhìn xuống, tâm lạnh như băng, gương mặt chẳng tỏ chút biểu tình gì. “Được, tôi thành toàn cho em.” Bạn đang đọc truyện Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình của tác giả Lâm Mỹ Thiên. Hiện tại cô đã không còn giá trị lợi dụng nào với Lăng Tử Quân nữa rồi, cô muốn ly hôn, muốn thoát khỏi cái lồng giam ngột ngạt khó chịu này, tìm lại chính cô của ngày xưa, một Nhan Lam vui vẻ hoạt bát, yêu đời và tràn đầy nhựa sống!“Tử Quân, em muốn ly hôn.”Tờ giấy ly hôn có sẵn chữ ký của Nhan Lam đặt trên bàn, Lăng Tử Quân hạ tầm mắt nhìn xuống, tâm lạnh như băng, gương mặt chẳng tỏ chút biểu tình gì. “Được, tôi thành toàn cho em.” Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Ta Là Mẹ Thần Đồng hay Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!
Đánh giá: 5.4/10 từ 7 lượt Danh sách chương Truyện Yêu Thích Đọc Truyện Bạn đang đọc truyện Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình của tác giả Lâm Mỹ Thiên. Kết hôn hơn hai năm, có với nhau một đứa con, thế nhưng Nhan Lam hiểu rõ trong lòng Lăng Tử Quân không hề có hình bóng của cô. Bởi lẽ giữa hai người họ chưa từng có tình yêu, hỉ là một cuộc hôn nhân vì lợi ích cá nhân của cả hai mà thôi.Hiện tại cô đã không còn giá trị lợi dụng nào với Lăng Tử Quân nữa rồi, cô muốn ly hôn, muốn thoát khỏi cái lồng giam ngột ngạt khó chịu này, tìm lại chính cô của ngày xưa, một Nhan Lam vui vẻ hoạt bát, yêu đời và tràn đầy nhựa sống!-“Tử Quân, em muốn ly hôn.”Tờ giấy ly hôn có sẵn chữ ký của Nhan Lam đặt trên bàn, Lăng Tử Quân hạ tầm mắt nhìn xuống, tâm lạnh như băng, gương mặt chẳng tỏ chút biểu tình gì.“Được, tôi thành toàn cho em.” Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Tình Đào hoặc Phố Dài Page 2
Trang Chủ Chương 9: 4 đóa hoa hồng
Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình Chương 9: 4 đóa hoa hồngLâm Mỹ Thiên 15/07/2022 Nhan Lam trở về nhà mình, nơi này là hai tháng trước sau khi rời khỏi Lăng gia cô đã nhờ bạn thân thuê giúp.Một căn hộ chung cư với kích thước không lớn, chỉ vừa đủ ở một người, có phòng ngủ, gian bếp và phòng khách nhỏ. Bố trí không gian vô cùng thoáng đãng và đầy đủ tiện nghi.Bởi vì lúc đó dứt khoát ra đi, Nhan Lam cũng không tính toán kỹ càng gì, ly hôn rồi mới ra ngoài tìm nhà. Cũng may mà cô có bạn thân là Bối Bối quen biết với rất nhiều môi giới nhà đất, tìm cho cô được một nơi ở rất tốt, không quá lớn, vừa đủ để Nhan Lam sinh sống sau khi ly hôn.Về tới nhà thì cô liền mệt mỏi cởi giày rồi nằm phịch ra trên ghế sofa.Khóe mắt Nhan Lam có chút đỏ ửng vì cảm xúc bộc phát không thể kiềm chế được vừa rồi.Nằm thẫn thờ nhìn lên trần nhà hồi lâu, cuối cùng cô cũng chịu đứng dậy đi tắm rửa sạch sẽ rồi đánh một giấc tới chiều mới chịu tỉnh.Một giấc ngủ này kéo dài đến hơn 6 giờ chiều, lúc Nhan Lam tỉnh dậy, trong phòng không đèn tối đen như mực. Bụng dạ của Nhan Lam sôi lên sùng sục, cơn đau bao tử kéo tới khiến cô không chịu được ôm bụng.Nhưng tâm trạng không tốt khiến Nhan Lam nằm mãi trên giường không chịu di chuyển.Cô thẫn thờ nhìn lên trần nhà, trong bóng tối đôi mắt trong vắt như pha lê kia hiện lên một tia đơn độc.Hôm nay Nhan Lam ngủ không ngon chút nào, nằm nhắm mắt suốt mấy tiếng đồng hồ cũng không dễ dàng chìm vào giấc ngủ được. Cứ mỗi lần ngủ cô lại mơ thấy những chuyện không vui, sau đó giật mình thức dậy cả người đã ẩm ướt mồ hôi lạnh.Lăng Tử Quân vẫn luôn là chấp niệm sâu sắc trong lòng cô, chỉ cần mỗi lần cô nhắm mắt muốn ngủ, giấc mơ thời đại học tươi đẹp đó sẽ lại kéo tới quấy nhiễu lấy cô, sau đó nhanh như cắt chuyển tới giai đoạn cả hai kết hôn, cuộc sống sau khi lấy nhau không có gì vui vẻ, chỉ toàn đau khổ kéo dài.Đáng tiếc là quá khứ vui vẻ tuyệt vời biết bao, hiện thực lại tàn khốc nhẫn tâm đến tột cùng.Giá mà Lăng Tử Quân có thể cười với cô dịu dàng với ấm áp như khi anh còn ở trường đại học thì hay biết mấy.Mà không, Nhan Lam của hiện tại cũng không còn là Nhan Lam của thời đại học nữa, cô lấy lý do gì lại ép anh phải đối xử với mình như thời đại học chứ.Vốn dĩ không nên trách anh thay đổi, là do cô đã không còn giống như ngày xưa mà thôi…Nhan Lam nằm trên giường, đầu óc rối bời chìm vào trong những dòng suy nghĩ phức tạp. Cuối cùng đau bao tử quá cô phải bật dậy, định bụng ra bếp nấu đại một gói mì cứu đói.Nhưng trong phòng đèn ngủ mờ nhạt không thấy rõ đường đi, Nhan Lam đi mấy bước liền vấp phải rương để đồ.“A…”Tiếng rên đau rất khẽ xé tan bầu không khí yên lặng trong phòng. Nhan Lam ngồi thụp xuống, ôm ngón chân đang sưng lên.Đau chết cô rồi!Nhan Lam chuyển tới căn hộ này được hai tháng, nhưng vì lu bu nhiều chuyện, tâm trạng cũng không vui vẻ ảnh hưởng tới lối sinh hoạt của cô. Dọn tới thì dọn tới thôi, chứ rất nhiều đồ cô vẫn chưa sắp xếp ngăn nắp vào đúng chỗ.Cơn đau kéo dài, Nhan Lam nghiến răng chịu đựng.Gục đầu được một chút cô mới gắng gượng đứng lên mở đèn. Ánh đèn soi sáng khắp căn phòng, ánh mắt Nhan Lam căm phẫn liếc nhìn chiếc rương đựng đồ kia.Không mắng chửi được, chỉ đành lườm hồi lâu. Sau khi xả giận đủ Nhan Lam mới ngồi xuống mở rương ra xem.Đồ đạc Nhan Lam chuyển từ Lăng gia đến đây cũng không có bao nhiêu, quần áo thì sắp xếp cũng gần xong rồi, mấy món đồ kỉ niệm cô cẩn thận cất giấu trong chiếc rương này.Rương mở ra, bên trong có bằng cấp và giấy khen của cô từ thuở nhỏ cho tới giờ. Mấy món quà nhỏ, sổ tay, thư viết tay của bạn bè… và còn có 4 đóa hoa hồng được gấp bằng giấy mà Lăng Tử Quân từng tặng cô nữa.4 đóa hoa hồng…Nhan Lam nhớ ngày đó cô thi xong cuộc thi hùng biện tiếng Anh của trường, đoạt được giải nhất cuộc thi vô cùng vinh quang hãnh diện. Lúc ra về Lăng Tử Quân tặng cô 4 đóa hoa hồng bằng giấy, khi đó cô còn cười hỏi anh vì sao không phải là 5 đóa, mà lại là 4. Lăng Tử Quân chỉ cười nói với cô rằng mọi thứ anh làm đều có lí do cả, cô hãy tự mình suy nghĩ đi.Có điều mãi đến tận bây giờ mà Nhan Lam vẫn không nghĩ ra được vì sao lại là 4 đóa hoa, 4 đóa… 4 đóa mang ý nghĩa gì chứ?Nhưng mặc cho nó có ý nghĩa gì, bây giờ Nhan Lam chỉ cảm thấy cô rất nhớ Lăng Tử Quân mà thôi. Lúc này cô ước gì mình có thể được nhìn thấy anh, dẫu cho anh không để tâm đến cô cũng được, cô chỉ cần được ở cạnh anh mà thôi.Điện thoại bên cạnh reo lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Nhan Lam. Cô có chút giật mình không phản ứng kịp, hơi nghiêng người với tay lấy điện thoại, lúc này Nhan Lam mới phát hiện thì ra nước mắt của chính mình đã rơi từ bao giờ.Bàn tay cô đưa tới bên má phớt nhẹ một đường, nước mắt cũng theo đó được lau đi sạch sẽ.Nhan Lam tự cười giễu cợt bản thân:“Đồ ngốc, mày khóc gì chứ, tự mày muốn ly hôn với anh ấy kia mà.”Sau khi lấy lại sự bình tĩnh, Nhan Lam cuối cùng mới nhấc máy lên nghe, bên tai chưa gì đã truyền tới tiếng gào thét của cô bạn thân.“Tiểu Lam! Cậu vừa chết đi đâu đó hả?”Tâm tình vốn không ổn định giờ đây nghe được tiếng réo gọi hung tợn của Thái Văn Bối, Nhan Lam thoáng chốc bật cười. Cô đưa tay dụi dụi mắt mình, lấy lại tinh thần trò chuyện cùng cô bạn.“Bối Bối, cậu hét đến mức tai tớ cũng sắp điếc rồi đây.”“Không hét lên thì sao thỏa được cơn tức của tớ hả? Sao vậy, tớ gọi nãy giờ mà giờ cậu mới bắt máy?”“Vừa ngủ dậy, có chút không tỉnh táo…”“Không tỉnh cũng phải tỉnh nha. Cậu nghe tin gì chưa? Anh Tử Phong về nước rồi kìa.”Thái Văn Bối nói như thể là chuyện này quan trọng và kinh thiên động địa lắm, nghe thanh âm cô nàng gấp gáp, Nhan Lam muốn cười lại không dám cười, chỉ hỏi lại cô nàng.“Thế thì đã sao?“Sao trăng gì nữa, chuyện quan trọng như vậy mà cậu không để tâm hả?”Nhan Lam khó hiểu: “Anh Tử Phong về nước thì có liên quan gì đến tớ đâu.”“Sao lại không. Không phải thời đại học cậu và anh ấy hẹn hò với nhau à.”Nhắc tới quá khứ như là tạt vào Nhan Lam một gáo nước lạnh vậy, cô không vui nhíu mày, lại thở dài một hơi.“Đã là chuyện cũ rồi, cậu còn nhắc tới làm gì.”Thấy Nhan Lam không muốn nói tới việc đã từng hẹn hò với Lăng Tử Phong, Thái Văn Bối rất thức thời không dám nói bừa nữa. Tuy nhiên cô nàng vẫn hỏi Nhan Lam:“Nhưng mà cậu biết chuyện anh ấy về nước chưa?”“Biết chứ sao không.” Nhan Lam hơi lơ đãng liếc mắt nhìn 4 đóa hoa hồng trên tay mình, “Sáng sớm Tử Phong đã nhắn tin cho tớ biết rồi, tớ và Tử Quân còn cùng nhau đón anh ấy.”“Hả? Anh Tử Quân?”Giọng Thái Văn Bối tràn ngập sự tò mò, cô ấy lại hỏi.“Không phải đã nói là ly hôn à, sao hai người lại cùng nhau đi đón anh Tử Phong vậy.” “Không phải là cùng đi đón… tới phi trường vô tình gặp nhau mà thôi.” Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com
|