Bài luận tôi là ai

"Đời chúng ta nằm trong vòng chữ Tôi".

Tôi mượn câu của Hoài Thanh mở đầu "Thi nhân Việt Nam" để nói đôi điều.

Ngày trước cầm cuốn "Thi nhân Việt Nam" đọc một lèo từ trang đầu tới cuối không nghĩ ngợi gì, tôi chỉ thấy nó liên quan đến phong trào Thơ mới, về cái cốt lõi của phong trào và của những người thi sĩ lãng mạn thời ấy. Nhưng đột nhiên, ai mà ngờ tới, câu mở đầu ấy lại liên quan đến điều mà tôi đang suy nghĩ những giây phút đầu tiên ngày hôm nay, về cái "tôi-là-ai".

Hồi hai ba năm trước ôn thi, tôi nhận được đề văn có bốn câu thơ. Giải đề xong thì hiểu đại ý nói tới nguồn gốc của văn chương có lẽ được bắt đầu từ việc con người tự nhận thức bản thân mình qua dòng chảy thời gian và trong suốt quá trình lịch sử. Từ khi con người biết đến sự tồn tại của mình trong một không thời gian nào đó, và nhận thức được mình là một chủ thể, là khi văn chương ra đời để lưu lại những sự thức nhận như thế cho tới mãi về sau. Nhưng cũng có thể rộng ra, đó không chỉ là nguồn gốc của riêng văn chương mà là nguồn gốc của toàn xã hội và của cuộc đời con người. Như thể cái sự nhận thức ấy là mở đầu cho khái niệm "con người" sau này.

Nhà triết gia, nhà toán học, nhà khoa học người Pháp René Descartes, người được xem là cha đẻ của triết học hiện đại vốn được biết đến với câu nói: "Tôi tư duy, nên tôi tồn tại" [Hay Tôi suy tưởng nên tôi hiện hữu]. Cơ bản mà nói, Descartes hoài nghi và chứng nhận rằng ta có thể hoài nghi về mọi thứ xung quanh ta liệu có thật hay chỉ do ta tưởng tượng, không ngoại trừ việc hoài nghi về chính bản thân mình. Có lẽ ý niệm đó của Descartes vừa là một sự kế thừa của những vấn đề đặt ra trước đó liên quan đến sự thức nhận cá nhân và cũng là nền tảng của triết học phương Tây hiện đại tìm hiểu sâu hơn về sự tồn tại của con người.

"Tôi-là-ai" có lẽ là câu hỏi khởi nguyên mà cũng là câu hỏi bỏ ngỏ để con người ta mải miết cả cuộc đời đi tìm đáp án cho nó. Đã có những nhà triết học, nhà tâm lí học, nghệ sĩ, nhà văn, nhà khảo cổ học và những nhà khác nữa nghiên cứu những vấn đề khác nhau liên quan đến câu hỏi ấy. Mà chi tiết ra, đại khái có thể hiểu thành ba câu hỏi nhỏ hơn: Đâu mới là "bạn" của chính bạn? Bạn là "bạn" khi nào? và Khía cạnh nào của bạn là "bạn"? Khi nói đến điều này, đồng thời cũng có thể đề cập đến một quy luật khác nữa, là con người cũng như sự vật không thể tồn tại vĩnh viễn mà sẽ biến thiên theo thời gian. Cho nên việc xác định khái niệm "tôi" của mỗi người là không dễ dàng, trong sự thay đổi liên tục của bản thân con người ở mỗi thời điểm khác nhau. Và có lẽ sự khó khăn trong việc đó đã tạo giá trị cuộc đời của mỗi người. Như thể, ta khó có thể tìm ra hoàn toàn ta là ai và vị trí của ta ở đâu, nhưng lại có thể dần dần từng bước tìm hiểu sâu hơn về chính ta qua từng ngày, từng tháng, từng năm. Những cái tôi ấy, sau cùng có thể đem lại một hệ thống nhận dạng "tôi" căn bản và gốc rễ nhất vào một thời điểm cuối của cuộc đời, rằng thực chất mình có tính cách gì, suy nghĩ ra sao và đặc điểm thế nào. Và hơn thế nữa còn chỉ ra sự vận động và thay đổi trong hệ tư tưởng, trong suy nghĩ của bản thân từ những tác động nội tại và từ những tác động bên ngoài. Người hiểu mình nhất, đi gần đến điểm chạm cái tôi của chính mình nhất, hẳn là một người đã sống một đời không hoang phí.

Những người trẻ tuổi, những người không phải trẻ con mà cũng còn chưa lớn, đa số là những người đang bắt đầu có dung hình rõ hơn về câu hỏi "Tôi-là-ai" cho bản thân. Ở tuổi 18, ta bắt đầu chật vật đi tìm lối đi cho mình, ta tìm một ngành để theo, ta tìm một trường để học và tìm một cách để sống. Ta đi nhiều bước lầm lỡ, đôi lần hạnh phúc vu vơ. Nhưng có lẽ hạnh phúc nhất là cảm giác "tôi tìm được một phần tôi rồi", "tôi đã hiểu tôi thêm một chút". Cứ như thể ta đã dấn thân vào và đã gần chiến thắng một phần chặng đường dài đời ta.

Đúng là "Đời chúng ta nằm trong vòng chữ Tôi".

5

Những dòng tự sự khá dài của cô bạn Kim Xinh chất chứa đủ mọi cung bậc cảm xúc, vừa khát khao mãnh liệt, vừa e dè sợ sệt. Nhưng cuối cùng, Arena rất mừng vì bạn đã quyết tâm chọn con đường riêng của mình. Chúc bạn thành công và mạnh mẽ tìm được hướng đi phù hợp, nơi bạn sẽ thuộc về.

Thí sinh: Nguyễn Kim Xinh

 Năm sinh: 1994

Tác phẩm: Tôi là ai?

Thể loại: Bài viết

TÔI LÀ AI?

Một câu hỏi trong có vẻ khờ khạo.

Nhưng thật ra, sự trất ẩn nó không hề nhỏ đối với tôi và nhất là đối với giới trẻ cùng lứa tuổi ở hiện tại.

Một con đường đi tìm ước mơ, đam mê và thành công với đam mê ấy.

Và đặc biệt, ước mơ lớn nhất đời mình đó là tự tay thiết kế ngôi nhà, xây dựng ngôi nhà ấy cho Mẹ. Còn gì hạnh phúc hơn nữa chứ.

Ai cũng có ước mơ nhưng có bấy nhiêu người trả lời đúng được ĐAM MÊ của bản thân là gì?

Tôi may mắn thấy được đam mê của mình là hội hoạ ngay từ rất nhỏ. Nhưng dần dần lớn lên lại thấy điều đó là một sự hèn nhát. Hay để tôi kể bạn nghe câu chuyện của đời tôi và cũng để trả lời cho bạn và cho tôi câu hỏi: “Tôi Là Ai?”

Tôi lớn lên ở nông thôn, một nơi nhỏ thôi, một tỉnh lẻ be bé nhưng đó chắc chắn là nơi tôi tìm về khi tôi muốn được yên tĩnh, bình dị và đặc biệt vì nơi ấy tôi gọi là quê hương.

Đồng Tháp, bạn chắc chắn biết và nghe nhiều về nơi nước lũ mỗi năm đều nhắc đến.

Cũng là nơi mà gia đình tôi ở đó. Từ nhỏ, tôi chỉ có Mẹ. Người phụ trách cả hai công việc lẫn trách nhiệm của Mẹ và Ba. Nói thật, tôi chẳng biết gì về Ba tôi vì ông ấy bỏ Mẹ và ba chị em ngay từ lúc tôi vừa ra đời. Không oán trách, không đau lòng và không tủi thân. Vì có một người đã chịu đựng nhiều và đủ lắm rồi thay tôi. Là Mẹ tôi.

Thay vì tôi mơ ước có Ba như bao đứa trẻ khác, tôi muốn bản thân được mạnh mẽ và phải mạnh mẽ để bớt phần nào gánh nặng trên vai Mẹ tôi. Nhưng một đứa con gái, ốm yếu gầy gò có tỏ ra mạnh đến thế nào thì vẫn gọi là phái yếu.

Tôi nhiều ước mơ lắm nhưng đam mê chỉ có một. Chắc cũng vì yếu nhưng nhiều ước mơ nên thành ra có Đam mê là Vẽ.

Suy luận vớ vẩn không các bạn?

Nhưng cuộc đời còn nhiều điều vớ vẩn hơn nhiều các bạn ạ.

Vì đam mê vẽ, có một chút khiếu vẽ và mỗi năm đảm nhiệm đi thi vẽ cho lớp. Mà mãi đến lớp 9 mới đoạt giải nhất. Tranh vẽ thì bạn bè lấy hết và một phần tôi không dám giữ lại quá nhiều vì sợ gia đình thấy. Sung sướng, tự hào không tả nổi mỗi khi thấy tranh mình được yêu thích. Và cũng tiếc nuối, không nỡ những khi đem tranh cho bạn bè. Có giải thưởng cũng chỉ dám khoe bạn bè, chia vui cùng bạn bè Thầy/Cô. Nhà tôi không ai thích tôi vẽ. Hầu như tôi cho ra các tác phẩm của mình đều từ đêm khuya. Nên đôi khi thành thói quen, thành cú đêm cũng từ đó.

Rồi ngưỡng cửa của cuộc đời lại đến như bao người. Thi đại học, chọn trường, chọn ngành. Còn hàng trăm câu hỏi và đều phải làm ngay lúc ấy. Và có lẽ với tôi thì khác đôi chút. Tôi có một bộ hồ sơ dự thi vào trường Đại học Kiến Trúc thành phố Hồ Chí Minh. Một bộ hồ sơ tôi biết sẽ không bao giờ được gửi đi. Cho dù tôi đã trân trọng và đã gửi hết tâm trí vào nó. Có lẽ, tôi đang cố tỏ ra có trách nhiệm với đam mê của mình, làm một chút gì đó để thể hiện tôi yêu thích và tôi sẽ quyết định đam mê của tôi hay là chọn lựa của gia đình. Thế rồi, tôi chỉ mở tủ và để bộ hồ sơ ấy vào góc tủ.

Tôi sợ, tôi không dám và tôi không đủ dũng cảm cho ước mơ của mình. Hèn nhát và yếu đuối phải không nào?

Sự lựa chọn đôi khi là điều quyết định…!

Lựa chọn lớn nhất đời tôi là đam mê của tôi. Nhưng quyết định thì tôi trao lại cho gia đình. Tôi có lỗi với chính mình và thiếu trách nhiệm với hai từ gọi là Đam Mê.

Yêu da diết, vẽ đủ viễn cảnh về tương lai cho cuộc sống sau này với đam mê.

Nhưng không tự bản thân, không đủ can đảm để đi đến quyết định cho riêng mình.

Bây giờ tôi hối hận lắm các bạn, vì cuộc sống đôi khi bước thêm một bước đã đến đích rồi nhưng tôi lại quay ngược về phía thành công.

Đam mê vẽ, yêu vẽ và mỗi khi đi đâu thấy tranh, thấy ai đó ngồi vẽ là như một thỏi nam châm cực lớn cuốn hút. Mạng xã hội chỉ quan tâm đến nghệ thuật, hiện tại tôi có thể tự do vẽ mà không cần phải giấu gia đình vì được coi là lớn rồi, muốn làm gì thì làm nhưng phải làm đúng…đó là những gì nghe từ gia đình. Buồn cười quá các bạn ạ. Không trách gia đình vì họ không có lỗi. Tôi tự trách bản thân mình thì đúng hơn. Tôi không đủ trưởng thành để quyết định ngay từ lúc tôi phải chọn lựa, tôi đã không để họ thấy tôi đam mê vẽ đến nhường nào và tôi cũng không đủ mạnh mẽ để theo con đường mà tôi luôn ước mơ, luôn hạnh phúc khi cây cọ là sợi dây liên kết giữa tôi với tờ giấy trắng để vẽ nên suy nghĩ, cảm hứng và ĐAM MÊ… cuộc sống thật sự đó là khi tôi được thấy tác phẩm của mình.

Nếu nên nói và trả lời câu hỏi Tôi là ai?

Có lẽ tôi nên trả lời rằng:

Tôi yêu và thương lắm hai từ ĐAM MÊ. Tôi mạnh mẽ và cũng yếu đuối lắm với ĐAM MÊ.

Và tôi, Tôi là người có đam mê nhưng chưa một lần thật sự sống vì nó.

Tôi có lỗi với chính bản thân mình khi quyết định không từ nơi tôi.

Cám ơn các bạn đã lắng nghe và đọc câu chuyện của tôi.

Hãy một lần lắng nghe bản thân và trả lời với chính mình. Rằng đam mê của bạn là gì? Bạn có can đảm bước ra vùng an toàn để theo đuổi nó ngay từ bây giờ. Cuộc sống như dòng sông, khoảnh khắc như dòng chảy… chỉ một lần thôi các bạn ạ. Không muộn, chẳng bao giờ là muộn khi bạn theo đuổi điều đem lại cho bạn hạnh phúc.

Thành công không phải điều gì quá lớn lao mà bạn nghĩ mình phải đạt được. Thành công là bạn đang sống-hạnh-phúc với đam mê của chính mình. Đừng do dự hay thêm lý do nào nữa cho sự trì hoãn bạn đi đến thành công. Hãy đứng lên và thực hiện nó. Dù nhanh hay chậm, dù sớm hay muộn, dù dễ dàng hay khó khăn thì bạn cũng là người thành công khi sống vì đam mê của mình.

Tôi nhận ra tất cả điều đó khi tôi may mắn được tham gia Ngày hội ARENA PANTONE của Arena Multimedia, thật sự tôi rất may mắn các bạn ạ. Tôi mong mỏi được theo học ở trường Arena Multimedia. Chắc chắn bây giờ ngôi trường là nơi tôi gửi gấm đam mê và tin mình sẽ thành công ở đó.

Khi thấy những gian hàng trình bày qua từng học kì trong trường, Thầy/Cô bạn bè nhiệt huyết với đam mê. Khi ngồi nghe diễn thuyết của các diễn giả. Tôi vừa vui vừa buồn, sâu lắng trong lòng tôi thật sự đang ganh tị với các bạn khi được học ở môi trường năng động và chuyên nghiệp đến vậy. Vui vì tôi có mặt ở đó để hiểu rõ mình còn đam mê thế nào về thiết kế, buồn cũng vì hiểu quá rõ bản thân bấy lâu đã không cố gắng theo đuổi nó. Tôi chợt cay mắt và nghẹn lại khi lắng nghe các bạn nói về ngành học, những ngôn ngữ đầy chất thiết kế mới hiểu rõ. Nếu tôi can đảm quyết định cho mình thì có lẽ bây giờ tôi cũng sẽ được như các bạn ấy rồi.

Nhưng tôi lấy đó làm động lực cho con đường phía trước mà tôi sẽ chọn.

Tôi sẽ làm được, sẽ xây cho Mẹ ngôi nhà do chính tôi thiết kế và bạn cũng làm được thế. Quyết định và đừng từ bỏ điều dẫn bạn đến thành công!

Tôi là Tôi, là người dám theo đuổi đam mê đến cùng.

Cuộc thi CHÚNG TA PHÁ CÁCH: Hãy nói cho cả thế giới biết… BẠN LÀ AI?

Hãy thể hiện bản thân qua bất cứ một sản phẩm nào bằng sáng tạo, sự khéo tay, những kỹ năng trời phú cho riêng bạn. Nó có thể là một bài viết mô tả bản thân, một bức vẽ tự hoạ, một sản phẩm thiết kế, tác phẩm hand-made, bức tượng bằng đất sét, ảnh chụp chân dung bạn, đoạn phim ngắn giới thiệu bản thân… thông qua cuộc thi “CHÚNG TA PHÁ CÁCH” để khẳng định chất riêng và nhận những phần quà vô cùng giá trị.

Mỗi tháng sẽ có 04 Giải Thắng Cuộc cho 4 thể loại khác nhau do BTC lựa chọn & 01 giải Bình Chọn cho tác phẩm có số lượng likes nhiều nhất với những giải thưởng vô cùng hấp dẫn bao gồm:

– Học bổng 15.000.000 VNĐ của Arena Multimedia;

– 1.000.000 VNĐ tiền mặt

– Ba lô Arena đậm chất sáng tạo

► CHI TIẾT CUỘC THI & ĐĂNG KÝ THAM DỰ: www.arena-multimedia.vn/phacach/

Video liên quan

Chủ Đề