Thiếu quán là ai

Những ngày tới, ổ bệnh nhà chúng mình sẽ có một vài thay đổi. Đừng hoang mang nếu ổ bọn mình mất một tá hàng :v

Bây giờ mới cầm được quyển artbook trên tay để nghiên cứu, kể thì cũng hơi lạc hậu so với thời đại, nhưng đảm bảo chưa ai đăng hàng hot lên cả, muahahaha.

Artbook lần này kiểu như một quyển wiki thu nhỏ về các nhân vật, địa danh, hoa cỏ và tỉ tỉ thứ khác trong Chẩm thượng thư. Thế nên, cực kì may mắn là có thể thó ra chút thông tin hiếm hoi về thời thượng cổ.

Và chị gái Thiếu Quán nữ thần thủy tổ Ma tộc của chúng ta cũng hân hạnh được nhắc đến với vài dòng ghi công đức làm chúng tôi khóc hai mươi dòng sông từ lúc đọc thấy cho đến giờ …

Hiện tại mình và Tịch Yên đều rất bận, nhưng gần đây có sự vụ bắt buộc phải trồi lên blog nói một vài lời.

Mới đây chúng mình lên Facebook đã tình cờ phát hiện được [thực ra là điên cuồng truy tìm thủ phạm tăng view từ facebook, bạn biết đấy, hai bạn gái đây vốn là loại hám fame hám mẽ có hay hớm gì đâu *nhún nhún*] hai bài viết của Hội những người yêu thích truyện và tiểu thuyết nổi tiếng của Trung Quốc, như thế này:

Có lẽ vẫn nên cảm ơn bạn chủ page đã dẫn link tăng view giúp bọn mình, thậm chí ghi cả nguồn từ “vuialo.net”. Tất nhiên cái vấn đề cần bàn không phải ở chỗ đấy.

Chương 04 – Phần02

Biên tập: Tịch Yên

Tam sinh tam thế Bồ đề kiếp – Duy mộng nhàn nhân bất mộng quân

Chương thứ tưPhong vũ

Phần 02

Khi Đông Hoa một lần nữa thả ta ra khỏi cái quan tài ta đã nằm suốt mười chín vạn năm, trước mắt chỉ còn bóng tối nặng nề.

Trước khi thiên kiếp của ta giáng xuống, Mặc Uyên thiết lập ba tầng cấm chế, đâm trúng vào chỗ sơ hở tức môn tính toán trước nay dở tệ của ta, cực kỳ xảo quyệt tai quái, không biết đã tốn bao công sức tỉ mỉ thiết kế. Trước giờ ta vẫn ghét nhất bế quan, bình thường, mới bế quan được một nửa thời gian liền lẩn đi mất tăm mất tích. Lần này trong quan tài không thấy ánh mặt trời, đợi đến lúc ta ra ngoài, đã tròn ba tháng trời.

Việc đầu tiên ta làm chính là đến gò Côn Luân.

Khốn nạn, ỷ vào chuyện bản tổ tông mới tỉnh lại, tính khí chưa có gì thay đổi, dám liên thủ giở trò với ta. Lần này bản tổ tông đi tìm đầu sỏ, mà tên đầu sỏ này lại còn thay ta chịu mười tám đạo thiên lôi chứ.

Mười tám đạo thiên lôi này chắc chắn không hề thua kém thiên lôi hoang hỏa phải chịu lúc phi thăng thành thượng thần năm xưa. Cứ cho là có tu vi tinh thuần, không điều dưỡng tử tế vài năm, chỉ sợ là khó lòng hồi phục được như cũ.

Trên đường ta hỏi Đông Hoa, đã biết sẽ phải thả ta ra, vì sao không đi ngăn cản Mặc Uyên?

Đông Hoa mặt không đổi sắc nói, hắn nợ ngươi.

Ta thấy Đông Hoa chưa bao giờ là kiểu người ba phải. Ta trở về, tới tìm hắn vô số lần, Phượng Cửu cùng hắn chưa từng nhắc đến chút chuyện gió trăng năm xưa của ta, khiến ta vô cùng nhẹ nhõm.

Sau đó ta ngẩng đầu lên, liền trông thấy Mặc Uyên đứng với một nữ tử ở cửa núi Côn Luân, hình như đang chờ Đông Hoa. Tuy còn cách khá xa, nhưng trông nữ tử kia phong tư cực kỳ xinh đẹp duyên dáng, nhìn cử chỉ thì rõ ràng quan hệ đối với Mặc Uyên rất thân thiết, không thể thấp hơn phu thê. Có điều, Mặc Uyên lại đang mặc một thân áo đen ta chưa nhìn thấy bao giờ.

Lòng ta bỗng nhiên nổi giận. Dù từng nghe nói Thiên quân hiện tại trông giống hệt Mặc Uyên, ta cũng nhất thời không nghĩ được nhiều như thế.

Đông Hoa lại trưng ra dáng vẻ đang xem kịch hay.

Continue reading →


Tôi sẽ còn tiếp tục làm trò này 19 vạn lần nữa …

Tình hình dịch thuật biên tập tra từ điển đã sắp tới hồi kết, chắc cũng được gần già nửa chương rồi =]] Thế nhưng lại gặp phải một chỗ đau đầu vô cùng là, vì đây là chỉ là BẢN NHÁP một fanfic chưa hề hoàn thành mà cũng không rõ có ngày kết thúc hay không, nên bản mà chúng mình có không tránh khỏi đôi chỗ trùng ý lặp câu do tác giả khi ấy vẫn đang trong quá trình lên dàn ý [chắc vậy]. Tới nay có một chi tiết mà rõ ràng là được viết lại, song giữa hai lần viết lại triển khai theo hai hướng khác nhau, thành ra giữ không được mà bỏ cũng không xong =]]

Thôi thì đành nhè tạm ra vài đoạn cho các bạn gặm chơi :”]

Này thì đánh nhau vì một con gà chọi chết thui …

Lúc gió lặng, mũi kiếm Hiên Viên chính đang kề trên gáy Đông Hoa, nhưng khóe miệng Mặc Uyên lại tràn ra tơ máu – cuối cùng vẫn là Đông Hoa nhanh hơn một chiêu. Chàng loạng choạng lùi xuống, vung tay thu lại thế kiếm trí mạng, quay lưng tránh đường để lộ ra giường nằm của ta ở phía trước.

“Ngươi mang nàng đi.” Chàng quay mặt nhìn đồng cỏ Nam hoang bao la, thanh âm trong trẻo mà yếu ớt nhạt nhòa, nét mặt không ai thấy được.

“Dù nàng hận ta, ta cũng muốn nàng sống mà hận ta.”

Này thì lải nhải ôn nghèo kể khổ …

Bạch Chỉ kể rằng, đêm ấy hắn đứng từ xa trông về nơi ở của công chúa tộc Linh hồ thật lâu, lúc ban ngày cô công chúa chỉ mới tám vạn tuổi ngược dòng đại quân Thần tộc đang liên tục thoái lui tìm được hắn đang phụ trách bọc hậu. Ấy mới là lần đầu tiên nàng tận mắt chứng kiến máu tanh chết chóc nơi chiến trường, toàn thân run rẩy nhào vào lòng hắn đang cả người đẫm máu tươi, song vẫn mau chóng tách ra, rút râm ngọc trên đầu xuống biến thành lưỡi kiếm ba thước, kiên định lao về quân địch đang truy đuổi đằng sau. Anh khí trời ban của Thần tộc bộc phát nơi chiến trường bằng cách ấy, hắn lại không biết đến cuối cùng, liệu nàng còn có bao giờ thấy hắn bình an liền nở nụ cười vô lo vô nghĩ nữa chăng.”

Này thì nữ phụ thật ra vốn là một cô gái tốt điẹp …

Thật ra quan hệ giữa ta và Dao Quang ở Thủy Chiểu Trạch không tới nỗi như nước với lửa, dù sao nàng ta cũng là một nữ thần mạnh mẽ hiếm có của Thần tộc thời chiến, tuy cứng nhắc khuôn sáo, đối đầu với nàng lâu năm, ta cũng có chút vờ vịt thương xót nàng. Nàng ta chưa bao giờ che giấu tình cảm với Mặc Uyên, thường xuyên mở miệng ra là môn đăng hộ đối. Thế nhưng nàng vừa vượt qua thiên kiếp phi thăng, dưỡng thương xong xuôi, việc đầu tiên chính là đến khiêu chiến Mặc Uyên, đương nhiên lúc sau là do ta gánh hộ; trận ấy tuy nàng ta thất bại, song nhận thua cũng vô cùng quang minh chính đại.

Nàng ta vốn là người kiêu ngạo không bao giờ chấp nhận làm vai phụ, lúc ấy nghe tiếng bước chân của Bạch Chỉ cũng chỉ quay đầu gượng cười một tiếng. Đứng lặng dưới bóng trăng bãi lau sậy, lặng lẽ bầu bạn với người nơi xa kia, cả đêm không hề tiến lên một bước. Trời vừa hửng sáng, nàng rời khỏi đầm lau, đi qua chỗ Bạch Chỉ, giữa tiếng y phục loạt xoạt lướt qua nhau, hắn mơ hồ nghe thấy một câu: “Ta chịu thua.”

Đang dịch đoạn máu lửa xong nghe cái đám người này kể lể thật mất kiên cmn nhẫn …

Xin phép quay lại sàn một ngày không xa chúc các bạn ngày lành đêm an =]]


Mình biết. Nhá hàng là xấu tính xấu tính xấu tính.

Nhưng tôi cần có người khóc cùng tôi =]]

“Mặc Uyên vẫn còn có thể ngồi giữa vùng lau sậy vạn khoảnh, dùng đàn Thái Cổ Di Âm gảy một khúc “Kích cổ” khiến phong vân đổi sắc.”

Những năm ấy, nữ tử khắp bốn bể tám cõi đều từng có thời mê say đợi chờ một câu “Nắm tay người tới đầu bạc răng long”; thế nhưng đàn Thái Cổ Di Âm đêm ấy lại tấu đi tấu lại đoạn kết vốn từ lâu đã chìm vào quên lãng —

“Vu ta khoát hề, bất ngã hoạt hề; vu ta tuân hề, bất ngã tín hề.”

[Chao ôi, ly biệt từ đây, gặp lại chẳng biết ngày nào. Chao ôi, xa cách lần này, lời hẹn ước chẳng làm sao giữ được nữa.]

Thật ra, tình yêu trong thời loạn, dù có đẹp đẽ đến thế nào, cuối cùng cũng phải kết thúc, dùng bất cứ cái gì đánh đổi lấy cơ hội bên nhau tới già, rồi cũng phải nhận lấy thất bại thảm hại.

“... lần nào nàng cũng lựa chọn cách khiến ta đau đớn nhất.”

“Nàng đang nghĩ gì vậy?” Sắc mặt chàng tái nhợt, nhìn ta một chốc rồi lên tiếng.

“Đông Hoa.” Ta thoáng giật mình, vô thức đáp lại. Tình huống có chút bất ngờ, cái dáng điệu ngồi bên giường nhìn chàng này, thật sự không phải phong cách của ta.

Continue reading →


Biên tập: Tịch Yên

Tam sinh tam thế Bồ đề kiếp – Duy mộng nhàn nhân bất mộng quân

Chương thứ tưPhong vũ

Phiên âmDịch thơ
Phong vũ như hối,Kê minh bất dĩ.Ký kiến quân tử,Vân hồ bất hỉ?Mưa gió mịt mùng,Gà gáy không ngưng.Gặp được quân tử,Sao còn chưa mừng?

Giải thíchPhong vũ, thuộc Trịnh phong – Quốc phong – Thi kinh, do Khổng tử sưu tầm và biên soạn, là bài thơ nói về nỗi nhung nhớ. Buổi sớm mưa gió mịt mùng, gà gáy không ngưng, đang khổ sở nhớ nhung, tới lúc gặp được quân tử, tình cảm vui sướng quả khó nói thành lời.

Xem thêm: Bỏ Túi 3 Cách Cắt Hình Trong File Pdf : Cắt/Ghép Tập Tin Pdf Từ Nhiều Phần

Phần 01

Mười chín vạn năm trước, nếu như có người bảo ta, sau này ở cung Thái Thần nơi tầng trời thứ mười ba, Đông Hoa sẽ trở thành cao thủ đệ nhất từ cổ chí kim trong việc trồng hoa, câu cá, đọc kinh Phật, chắc chắn ta sẽ chỉ vào mũi người đó mà cười đến co rút cả não.

Có đôi khi, người ta không thể không cảm thán rằng, thời gian là thứ thay đổi con người biết chừng nào. Đông Hoa năm xưa cực ghét kiểu nói chuyện từ bi của nhà Phật, nhưng hắn lại tu học Phật lý đến độ xuất sắc, giống như hiểu rõ bản chất kẻ địch của mình vậy. Một hôm, hắn không kiêng nể gì, tới tận Tây thiên Phạm cảnh chém giết ác linh, Phật tổ thấy lệ khí bao trùm toàn thân hắn, liền thử khuyên hắn hướng đạo, kết quả, hai người đứng ngoài Đại Hùng bảo điện bàn luận suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng Phật tổ đại bại quay về.

Phụ thần hỏi Đông Hoa, “Ngươi nghĩ vì sao ngươi thắng được Phật tổ?” Hắn đáp, “Thứ mà ông ta cho là tốt nhất, đối với ta không đáng một đồng.”

Sau đó, Phụ thần lẳng lặng than thở với Mặc Uyên về cửu trụ tâm của Đông Hoa, nói rằng, hắn vốn vô cùng chuyên chú, vì vậy cũng có tuệ căn cực cao; thế nhưng chuyên chú không có nghĩa là tâm không vướng bận. Khi ấy, lòng Đông Hoa chỉ là một mảnh hư vô, vì thế mà nhất niệm thành thần, nhất niệm thành ma; có điều lệ khí của hắn như thế khiến ta nhìn sao cũng thấy giống Ma đạo vậy.

Rất lâu về sau gặp được Phượng Cửu, ta mới nhớ tới đóa hoa phượng vũ tại Bích Hải Thương Linh kia; nhớ tới lời Phụ thần từng nhắc nhở Đông Hoa, thành thần hay ma chỉ trong một ý nghĩ, mà lựa chọn này càng muộn lại càng hay. Vì thế, trong lòng ta càng chắc chắn, phải đến thời khắc Phượng Cửu phi thân vào Diệu Nghĩa Tuệ Minh Cảnh, Đông Hoa mới thật sự cắt đứt duyên phận với Ma đạo. Chuyện nhập vào Ma đạo trước kia chẳng qua chỉ là giả, trước nay hắn vẫn rất am hiểu thuật ngụy trang.

Ngủ suốt mười chín vạn năm quả thật khiến người ta có chỗ không theo kịp thời đại, mà bản tổ tông từ trước đến nay có thể coi là người luôn sống có mục đích. Bây giờ bò ra khỏi huyệt mộ phong bế suốt mười chín vạn năm, lại phát hiện ra, năm đó lòng ta tâm tâm niệm niệm phải bảo hộ Ma tộc, đã hiến thân lên thần đàn, cũng tự vứt bản thân ra đằng sau, thật ra, đây chẳng qua là chính mình lựa chọn con đường không thể quay lại, dẫn đến kết quả cũng là tất yếu.

Continue reading →


Ngắn gọn thôi: nhá-hàng.

Dạo này fandom lại ngủ yên, đến Bích hải cũng chưa buồn update, buồn lắm thay. Tiện tay dịch lại mấy mẩu truyện tủn mủn, mua vui cũng được một vài trống canh.

“Mạch thượng nhân như ngọc, đế tôn thế vô song” – tạm dịch là “Bên đường người như ngọc, Đế tôn có một không hai” – là series truyện siêu ngắn của tác giả Thương Băng Phong Nguyệt, chủ yếu toàn là đối thoại hài hài ngu ngu giữa các nhân vật.

Đoạn này đặc biệt muốn chia sẻ cùng quần chúng:

Mặc Uyên: “Gả cho ta.” Thiếu Quán: “Không đời nào. Ta không lấy người ngoài.” Mặc Uyên: “Vậy nàng muốn thế nào mới chịu gả cho ta.” Thiếu Quán: “Làm con dân Ma tộc đã rồi ta sẽ xem xét!” Hừ hừ! Bó tay rồi chứ! Mặc Uyên: “Xem xét không phải đồng ý. Thiếu Quán, nàng thành ra quá xảo quyệt rồi.” Thiếu Quán: “Cảm ơn lời ngợi khen.”

Mặc Uyên: “Nàng vẫn không chịu lấy ta?” Thiếu Quán: “Thế thì sao? Chàng muốn ép cưới à?” Mặc Uyên: “Có gì không thể, cuối cùng chúng ta vẫn phải về bên nhau thôi.” Thiếu Quán: “Chàng dám!” Mặc Uyên: “Có gì không dám.”

Tiểu Yên: “Tổ tông, người sắp lấy thượng thần Mặc Uyên sao?” Thiếu Quán: “Phì, kẻ nào phát tán cái tin đồn nhảm nhí này vậy?” Tiểu Yên: “Thượng thần Mặc Uyên đó, hắn ta đã phát thiệp cưới khắp bốn bể tám cõi rồi. Trong thiệp nói: Ta cùng Thiếu Quán đế tôn tình đầu ý hợp, quyết định kết duyên vợ chồng.” Thiếu Quán: “Dám ép cưới thật à!” Làm lãnh đạo Ma tộc, phải đưa ra hồi đáp chính thức mới được. Phát ngôn viên Ma tộc Phụng Hành bày tỏ: Tổ tông nói: Hoặc là ở rể, hoặc là xéo ngay!

Đôi khi mặt anh trong lòng chúng độc giả có lẽ cũng hơi dày …

Thế nhé tôi đi viết essay về văn học Lưỡng hà đây chúc các bạn mạnh khỏe =]]]


Ơ hèm. Chào các bạn thân mến, lâu rồi không gặp. Tôi là Tịch, không biết các bạn có còn nhớ–

–mà thôi bỏ mẹ qua cái màn chào hỏi này đi =]]]

Tôi chỉ muốn nói là tôi đã yên vị ở máng lợn mới, có laptop [đẹp một cách ná thở, xin được bổ sung, bởi vì những ngày này tôi không thể thôi ngưỡng mộ cái laptop của mình huhu] và đang tiếp tục … một cách rất … chậm … chạp … làm nốt chương tư Duy mộng và một mớ sến của Bích hải. Tôi thề tôi hứa tôi đảm bảo là sẽ có nhá hàng, và hàng full, sớm thôi, nếu tôi sống sót được cái lịch học mới khủng khiếp kiểu tư bản này =]]

Meanwhile–

Có một fun fact nho nhỏ mà chả mấy ai quan tâm về Tịch, đó là Tịch không những mò chữ dịch fic, mà Tịch còn nhại văn phong kiểu Tàu viết fic để tự sướng qua ngày. Cũng viết được độ dăm cái rồi, cái nào cái nấy đều ngắn tèo không đáng được gọi là một cái fic =]] Chỉ là hứng lên viết chơi vậy thôi. Thế nên, trong lúc các bạn già trẻ họ hàng gần xa bà con cuối phố mòn mỏi chờ 7 dùng bộ não vàng ngọc của cô ta để mà viết lại cho được cái màn TIẾT TỬ, và không mòn mỏi lắm chờ đám bé mọn chúng em dịch nốt vài dòng fic bọ, xin được thả vài tiết mục giải trí suông cây nhà lá vườn cho vui cửa vui nhà ê hê hê hê.

Nguyên tác: Tam sinh tam thế: Bồ đề kiếp – Đường Thất Nhân vật chính: Mặc Uyên x Thiếu Quán [có sự góp mặt của chị Chiết vào tỉa tót] Tác giả: Tịch Yên Thể loại: oneshot/lải nhải Độ dài: 1180 từ [đơn] Tình trạng: Hoàn thành

A/N: Chiếc fic [của mình] sau đây là kết quả của một ngày tăng động tầm tháng 12 năm 2013 thì phải, do bị ám ảnh cái câu năm tháng tĩnh lặng kiếp nầy bình an, cũng là kết quả của việc cứ tự hỏi 19 vạn năm thì còn yêu nhau kiểu gì nhỉ … Để thấy là sư phò sư lương hại đời con trẻ như thế nào =]]

Nói chung, mình vẫn trung thành với cái thuyết tự sáng chế ra là từ sau khi cụ bà chết, những gì cụ ông làm, đều vô thức có sự dính líu đến cụ bà – kiểu như quyết định bỏ quyền lực về ở ẩn, kiểu như quyết định làm ông thầy áo trắng, kiểu như thu nhận cái đứa học trò mà dân tình đồn là nhang nhác giống vợ xưa rồi có JQ gêi mà không phải gêi với nó =]] Vạn năm sinh tử hai đầu, không cố nhớ, lại chẳng quên. Cho nên nếu 19 vạn năm sau có còn dính líu với nhau, chắc phải là vì tự bản thân cứ ôm khư khư chuyện cũ biến nó thành motivation tích cực cho cuộc sống như thế.

Thế nên – dưới sự khích lệ fangirl long lanh của em Văn Văn, mình cũng hơi hơi tự tin là cái củ này đọc không đến nỗi – bối cảnh chỉ là anh chồng góa vợ lâu năm lơ ngơ sống mòn tí thôi. Xin phép được kiếu khoản lý do vợ chết – tôi vốn yếu khoản logic chậc.

MỘT ĐỜI

Mấy vạn năm đầu sau khi nàng ra đi, Mặc Uyên thấy bản thân mình dường như không giống trước.

Kỳ thực cũng không phải có thay đổi gì lớn lắm, chàng vẫn ít mở miệng, ưa áo trắng, thích quy củ. Như lần đầu gặp nàng. Mấy lần Chiết Nhan tới thăm hỏi, đều nhìn chàng tới tới lui lui, soi mói từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, từ sau ra trước, từ trái qua phải, chỉ còn thiếu nước lấy tạm cái diệu kính nào đó của Đông Hoa mà soi vào xem gan ruột chàng có còn nguyên vẹn đâu vào đấy không. Mà lần nào Chiết Nhan cũng phải thở dài, uất ức nói, Mặc Uyên, ngươi không hổ danh là con trai huyền thoại của Phụ thần, sức bền tốt thật, thần kinh rất cứng cáp. Chiết Nhan những tưởng, ngày ấy chứng kiến nàng vùi mình trong biển lửa, nguyên thần tan biến, chàng không ít thì nhiều cũng phải vì nàng điên điên khùng khùng vài vạn năm.

Nhưng Mặc Uyên biết, chàng có thay đổi.

Continue reading →


Nguyên tác: Tam sinh tam thế Bồ đề kiếp – Đường ThấtDịch: Tịch Yên

Lưu hà khuynh thànhChính truyện

Vào thời ấy, thân là công chúa một nước, đã từng xuất hiện chốn dân gian, mà trong dân gian không lưu truyền dăm bài dân dao ca ngợi dung mạo của công chúa, quả thực là một chuyện rất mất mặt. Thế nhưng, có mấy ai mà nhớ tới một nàng công chúa bị cướp đoạt chứ.

Vậy mà mẫu hậu của Thiếu Quán lại là một ngoại lệ, mà chính nàng cũng là một ngoại lệ.

Mẫu hậu là ngoại lệ, vì ngày trước mẫu hậu là công chúa nước Tề nổi danh xinh đẹp; còn Thiếu Quán là ngoại lệ, bởi nàng khiến người ta phải kiêng dè.

Tất nhiên, mẫu hậu của nàng có ngoại lệ hơn một chút, bị chính cha chồng của mình quang minh chính đại cướp đoạt, làm phu nhân của vua một nước sớm vài chục năm, được ghi vào sử sách, đúng là chuyện lạ khó gặp trên đời. Thỉnh thoảng, công chúa Tuyên Khương nay đã gần bốn mươi tuổi, nhớ tới chuyện cũ nghĩ lại mà đau đớn lòng kia, đôi mắt vẫn còn vẻ phong tình thoáng lộ nỗi sầu muộn như thời còn thiếu nữ – Thiếu Quán không khỏi cảm thấy rằng, thực ra, mẫu hậu đã sớm bị cướp đoạt mất cả cuộc đời.

Vậy nên, khi công chúa nước Vệ mới mười lăm tuổi dám vọng bàn chuyện nước, bị phạt xuất cung, trên đường tới biệt viện bên bờ sông Kì đóng cửa hối lỗi gặp phải thích khách, nàng không hề ngạc nhiên, thậm chí còn ít nhiều vui mừng. Nếu như trình độ của thích khách cao một chút, thành công cướp nàng đi, vậy thì cuộc đời này chắc chắn có cơ xoay chuyển – bởi vậy mới nói, kiếp không phải kiếp, không hẹn mà trùng khớp với giáo lí Phật pháp du nhập tới Trung nguyên rất nhiều năm về sau.

Continue reading →


1. Xin đừng lấy gì mang ra ngoài, hãy dùng nút Reblog hoặc dẫn link để chia sẻ giúp chúng mình.

2. Quốc ngữ ngoại ngữ vô tư, tán dóc ẩu đả thoải mái, chỉ nói trước nhà chúng mình dị ứng ngôn ngữ ngoài hành tinh đấy. Đừng dùng teencode, đừng nói thay QuickTranslator, cũng đừng ta nàng tỉ muội nha.

3. Thắc mắc về cách phiên âm tên A Lan NhãCơ Hành, Yên Trì NgộThiếu Quán xin xem theo đường dẫn.

4. Chúng mình bị thèm đá. Nhớ để lại đá cho chúng mình có động lực quét dọn ổ :3 Không thích tặng đá công khai thì chuyển phát qua Hộp thư cho chúng mình cũng được, sẽ có người kí nhận ngay :3

Video liên quan

Chủ Đề