Dục vọng kẻ chinh phục review

Tên ebook: Dục vọng Kẻ chinh phục (full prc, pdf, epub)

Tác giả: Đinh Mặc Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, Giả Tưởng, Văn học phương Đông Chuyển ngữ: Vicky, Chjcbjbj, Tiểu Đông Tà, Vinhanh_annkasi Beta: MyuMyu, Loyal Làm ebook: Myu Myu Nguồn: thanhthoigian.wordpress.com Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com

Show

Dục vọng kẻ chinh phục review

Ebook Dục vọng Kẻ chinh phục - Đinh Mặc

Giới thiệu:

Tôi yêu anh

Không phải vì

Anh là kẻ chinh phục vĩ đại nhất thời đại này

Mà là bởi vì

Dưới bền ngoài tàn khốc máu lạnh

Nhưng anh lại là một kẻ tịch mịch nhất, cố chấp nhất thếgian này.

***************

Chỉ có vài lời chia sẻ này thôi, mong là sẽ lọt tai cả nhà Trước Dục vọng Kẻ chinh phục, mình có đọc Kiêu sủng và Độc quyền chiếm hữu của tác giả Đinh Mặc. Thật không làm mình thất vọng! Hai bộ truyện kia đã quá tuyệt vời, khỏi phải nói bộ Dục vọng Kẻ chinh phục này cũng tuyệt vời như thế, thậm chí là hơn (theo mình nghĩ). Thực sự rất thích truyện của Đinh Mặc, cách viết, cách xây dựng nhân vật, tình tiết rất bất ngờ và thú vị, văn phong chặt chẽ, sâu sắc. Để lại nhiều cảm xúc và ấn tượng sâu sắc cho người đọc. Nếu bạn nào thích nữ chính mạnh mẽ, biết co biết giãn, thông minh kiên cường; Nam chính bá đạo, tài giỏi, thâm trầm, thống trị cả phương trời; Nam phụ thâm tình, có thể lấy nước mắt và trái tim bạn... Thì còn chần chừ gì nữa, nhảy luôn vào hố này đi, mình đảm bảo sẽ không bao giờ hối hận!!!

Tác giả:

Đinh Mặc

- Quê ở Vũ Hán, Hồ Bắc, hiện đang sống ở Bắc Kinh.

- Một trong những tác giả được yêu thích nhất trên mạng Tấn Giang với thể loại truyện rất đa dạng: cổ trang, viễn tưởng, tội phạm, thương trường...

“Độc quyền chiếm hữu” là tác phẩm mới nhất của cô, đánh dấu sự trở lại với thể loại viễn tưởng, thể loại giúp Đinh Mặc trở thành tác giả được yêu thích hàng đầu trên trang Tấn Giang.

Truyện được chia sẻ với mục đích phi lợi nhuận. Mong các bạn nếu có mang ra khỏi page thì xin phép bọn mình trước một tiếng nhé. Thân ツ.

Dục vọng kẻ chinh phục review

*Thị quan: tức người hầu, chính văn ghi người hầu nhưng vì để tiêu đề đẹp và thuận hơn nên mình đổi thành thị quan, ý nghĩa giống nhau.

Tôi là thị quan, phục vụ cho phủ Nguyên Soái, dưới một người nhưng trên vạn người.

Tôi chỉ sống duy nhất vì một người.

Tình hình chiến sự hỗn loạn mấy ngày nay, vua Zombie ban đầu vốn cùng Nguyên Soái liên minh, bất ngờ xảy ra biến cố rồi mất tích. Trực giác mách bảo tôi sắp xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn.

Nhưng mà bao nhiêu bão táp, Nguyên soái tuổi trẻ tài ba đều đã bình an vô sự mà trải qua. Lần này, tự nhiên cũng sẽ không có ngoại lệ. Tôi không mảy may lo lắng chuyện chiến sự, có Nguyên soái đây, không cần thiết phải như vậy.

Điều tôi lo lắng bây giờ chính là Thiếu tướng Hứa Mộ Triều đã mấy tuần rồi chưa trở về căn cứ. Dựa vào kinh nghiệm suy đoán phong phú của tôi, cô ấy có lẽ đang trốn tránh ngài Nguyên Soái. Tuy rằng thân là Thiếu tướng, nhưng tâm tư của cô gái nhỏ ấy tôi vừa nhìn đã thấu hết —— Rõ ràng là đã rung động trước Nguyên Soái, lại không dám mở miệng; cứ chung tình với vua Zombie có ơn với cô ấy, nay đã gặp nạn, cô ấy ngốc nghếch mà dãn ra khoảng cách với Nguyên Soái. Có chút trẻ con, nhưng mà rất hợp với Nguyên Soái, dù sao ngài ấy sống hơn 25 năm rồi mà đến tay của phụ nữ cũng chưa từng nắm.

Còn ngài Nguyên Soái —— Từ lúc Hứa Thiếu tướng xuất phát ra tiền tuyến, không dễ phát hiện ra rằng ngài ấy ngày càng trầm mặc hơn. Càng ít ai dám tin, nửa đêm lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tôi biết ngài ấy đang nhìn về đâu. Đó là căn phòng của Hứa Thiếu tướng, tối lửa đèn tắt, một mảng đen kịt.

Thế là cuối cùng tôi cũng xác định được thậm chí là khẳng định, ngài Nguyên Soái rung động rồi. Vào cái đêm xác định chuyện này, tôi suy nghĩ nhiều lần. Tôi có vô vàn chiêu thức có thể khiến hai người họ gạo nấu thành cơm, nước chảy thành sông. Nhưng cuối cùng, tôi quyết định vẫn là tạm thời để hai người họ từ từ phát triển.

Bởi vì tôi nhớ đến lời dặn dò của lão Nguyên Soái.

Ông ấy nói, thị quan tốt nhất chính là người căn bản không cảm nhận được sự tồn tại của chính mình.

Nhớ lại từ lúc tôi ở bên cạnh Nguyên Soái, cũng đã 13 năm rồi…

Tôi vốn dĩ là con trai cả của một Quý tộc suy vong, năm 18 tuổi, đã trở thành phụ tá của tổng lý phủ. Khắp Đế Đô, có lẽ không có ai nghe qua cái tên Châu Sách này, nhưng lại biết được, phụ tá đệ nhất anh hùng xuất thiếu niên của phủ tổng lý.

Cũng vào năm đó, tôi được lão Nguyên Soái bị mật triệu kiến đến gặp mặt.

Tướng mạo của lão Nguyên Soái so với Nguyên soái thì sáng lạn hơn nhiều, khí chất quân nhân càng đậm hơn. Ông nhìn tôi, chỉ nói một câu, đã làm cho tôi hiểu rõ chúng tôi đều thuộc một dạng người.

Ông nói: “Châu Sách, công thành danh toại, cậu nên đi con đường ngắn nhất.”

Toàn cục của thiên hạ đều do Đế Đô nắm giữ, còn có con đường nào có thể nhanh hơn việc ở bên cạnh Nguyên Soái?

Ông ấy lại nói: “Cậu là người có tài, nếu làm người hầu có cảm thấy bị thiệt thòi không?”

Tôi lắc đầu. Lúc đó tôi thầm nghĩ, theo lẽ thường, làm người hầu của Nguyên Soái đến năm 25 tuổi thì có thể được thả ra, chí ít cũng có thể làm phó bộ trưởng, hay là trưởng thôn nào đó, đây quả thật là con đường ngắn nhất.

Ông ấy dường như nhìn thấu những suy nghĩ của tôi, chỉ mỉm cười nhẹ. Lúc đó tôi cân nhắc rất lâu, cũng không hiểu được tại sao ông ấy lại cười. Cho đến rất nhiều năm sau, tôi cũng đã hiểu được lý do vì sao.

Ông ấy biết rằng cả đời tôi đều sẽ làm người hầu. Bởi vì có một số người trời sinh đã tỏa sáng bốn phương, một khi bạn đi theo người đó, cả đời này, đều sẽ can tâm tình nguyện vì họ mà máu chảy đầu rơi

Mà ông ấy, lại rất hiểu rõ con trai của mình. Dù cho lúc đó, ngài Nguyên soái chỉ mới 12 tuổi.

Lần đầu tiên gặp được thiếu niên Cố Triệt tại kho vũ khí dưới lòng đất của Cố phủ. Ngài ấy ngồi trên ghế, hàng mày khẽ chau lại, dường như đây chính là phong thái tuyệt thế không thể nhìn thẳng được, dáng người rất cao, không mập không gầy, nhưng thần sắc lại rất lạnh lùng.

“Cậu là Châu Sách?” Ngài ấy ngắm nghía tôi.

“Vâng.” Tôi cung kính nói, “Từ nay về sau là người hầu của ngài.”

Chàng thiếu niên nhỏ tuổi gật đầu: “Có ba yêu cầu: Trung thành, nhạy bén, im lặng.”

Giọng điệu ra vẻ lão luyện của ngài ấy là tôi rất muốn cười, thật không ngờ ngay cả “Im lặng” cũng được xem là một yêu cầu? Tôi nhịn cười gật đầu nhìn ngài ấy, lại nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo bức người kia.

Giây phút đó, tôi như thấy được khí thế quỷ dị làm cho thiên binh vạn mã cũng tránh không được trong đôi mâu quang đó.

Tôi thừa nhận mình đã bị ánh mắt đó dọa sợ.

Ánh mắt đó, thậm chí càng làm người ta không thể xem thường hơn cả lão Nguyên Soái.

Còn chưa đợi tôi tiếp tục phản ứng, thiếu niên lại đưa hai tay ra trước mặt tôi: “Tôi vừa mới đánh nhau, hai chân đều gãy. Bác sĩ đã theo cha ra ngoài, cậu đưa tôi về nhà.”

Tôi có chút bất ngờ. Nhìn ánh mắt lúc nãy của ngài ấy, không giống như những chàng thiếu niên bình thường thích đánh nhau ẩu đả với người khác. Không ngờ lại đánh đến gãy cả hai chân, không biết là ai lại có lá gan lớn như vậy? Không lẽ là đám thiếu niên mặc áo nhung áo lụa khác của Đế Đô?

Ngài ấy kiên quyết không cho tôi bế hay cõng, chỉ được dìu mà thôi. Tôi cúi đầu thầm nghĩ, dựa vào cách ăn nói và cử chỉ ban nãy, tiểu Nguyên Soái tính tình lãnh đạm, thực tế, bụng dạ không sâu xa khó đoán. Làm người hầu của ngài ấy, có lẽ sẽ rất vui.

Thế nhưng ngày hôm sau, khi đã quen thuộc với sinh hoạt và công việc của tiểu Nguyên Soái, tôi mới biết được, có phải là đánh nhau hời hợt gì đâu chứ? Với vóc dáng 12 tuổi, một mình thách đấu với mười cao thủ trong phủ, sau khi đánh bại tất cả, chỉ có hai chân bị gãy mà thôi. Nên biết rằng dù cho tôi đây tự xưng trí tuệ hơn người, cùng lắm cũng chỉ ngang hàng với một cao thủ thôi.

Tôi bỗng nhiên cảm thấy rất khủng bố. Sự cố chấp kinh khủng của Cố gia đối với quyền lực, không tiếc dùng cả tính mạng để đổi lấy.

Vì thế đối với vị Nguyên Soái trẻ tuổi này lại có thêm phần kính nể.

Sau này, tiểu Nguyên Soái dần dần trưởng thành, tính tình càng lạnh lùng, càng nghiêm túc và trầm mặc hơn. Theo lão Nguyên Soái chiến công càng ngày càng hiển hách, người ngoài nhìn vào, tâm tư lại càng ngày càng thâm trầm. Nhưng tôi biết, người như tiểu Nguyên Soái, chẳng qua là do dồn sự chú ý quá nhiều vào quân sự mà thôi.

Nhưng khi lão Nguyên Soái qua đời, phó Nguyên Soái bạo động soán ngôi, Nguyên Soái trẻ tuổi bắt đầu lộ ra vẻ mặt lạnh lùng nhẫn tâm. Khi cả Đế Đô hoang mang lo sợ, lúc họ thiếu lòng tin với Nguyên Soái, tôi lại cảm thấy rất vui khi nhìn thấy cuộc bạo động này —— Có lẽ tôi cũng có chút máu đê tiện, thích xem việc kẻ mạnh ăn hiếp kẻ yếu.

Đặc biệt là đối với Nguyên Soái, một kẻ mạnh tuyệt đối. Dưới sự huấn luyện của lão Nguyên Soái, sinh mạng đối với ngài ấy mà nói, ti tiện như cọng rơm. Tôi rất vui mừng khi Nguyên soái trở thành một người như hôm nay —— Bằng không thì ngài ấy làm sao thống trị được đất nước này? Tương lai làm sao có thể chinh phục Đại Lục?

Chuyện tạo phản theo tôi thì ngài ấy không cần lo lắng vẫn có thể ổn định được. Nhưng mà sau đó không lâu, cuộc sống yên tĩnh của Nguyên Soái lần thứ hai bị nhiễu loạn —— Cố Lệ mất tích.

Sự tồn tại không hài hòa của Cố Lệ, thật sự tôi cũng không thích lắm. Là một sản phẩm thất bại của việc nhân bản, cậu ta rất ít khi nhận được sự quan tâm của lão Nguyên Soái. Nhưng ngoài dự kiến của tôi, Nguyên Soái từ nhỏ đã rất yêu thương Cố Lệ. Ngài ấy biết rõ rằng cậu ta là một thế thân của mình, nhưng vẫn một mực bảo vệ. Còn lão Nguyên Soái không sớm giết chết tai họa ngầm là Cố Lệ, cũng bởi vì nể mặt của Nguyên soái.

Chỉ là khi tin tức Cố Lệ đã chết truyền đến, Nguyên Soái yên lặng rất lâu. Ngài ấy không rơi lệ, cũng không đau khổ, nhưng tôi biết, Nguyên Soái bây giờ thật sự rất đau lòng. Tôi cũng hiểu được, thật ra trong sâu thẳm nội tâm của ngài Nguyên Soái còn có một mặt khác bị chôn vùi. Một mặt đó, rốt cuộc là do sự giáo dục từ nhỏ bóp chết, hay là do ngài ấy tận lực che giấu?

Tôi cứ ngỡ rằng mình sẽ không vui khi nhìn thấy tình cảnh này, nhưng mỗi lần tôi nhìn thấy Nguyên Soái trong mấy đêm liền sau đó, đem di thư của Cố Lệ lặng lẽ xem, bỗng nhiên cảm thấy, cảnh tượng này cũng không tệ.

Bởi vì điều đó làm cho Nguyên Soái giống một con người thật sự hơn.

Và khi sự tồn tại càng không hài hòa hơn của Hứa Mộ Triều xông vào cuộc sống của Nguyên Soái. Tôi biết được có một số chuyện đã triệt để thay đổi rồi.

Lần đầu tiên Nguyên Soái gặp Hứa Mộ Triều là trong hệ thống chỉ huy tác chiến. Tôi đứng phía sau Nguyên Soái. Một Nguyên Soái trước giờ lạnh lùng như núi băng, không ngờ lại nhìn một cô gái đến nỗi có chút ngây ngốc, lộ ra ý cười nhàn nhạt.

Tôi liền biết được người phụ nữ này đối với Nguyên Soái rất khác biệt. Nhiều cuộc hội nghị tác chiến trước đó, hình tượng của người phụ nữ này đã được phác họa là một kẻ xảo quyệt nhưng lại rất trung nghĩa, thần bí nhưng mạnh mẽ. Hôm nay gặp được, không ngờ lại giống như cô hàng xóm nhà bên, khiến người khác rung động.

Ngài Nguyên Soái không có kinh nghiệm yêu đương, người phụ nữ này lại quá đặc biệt, ngài Nguyên Soái chắc sẽ không chống lại được rồi!

Sự tiến triển sau này quả nhiên như những gì tôi nghĩ. Ngài Nguyên Soái trước giờ luôn coi trời bằng vung, không ngờ lại chẳng phủ nhận việc cô nàng họ Hứa nhận lầm ngài; còn tôi cũng thừa nhận bản thân quả thật có chút xấu xa, nhiều lần để Tiểu Hứa chạy vào phòng tìm Nguyên Soái. Lúc đó tôi không biết rằng họ sẽ yêu nhau —— Đương nhiên việc yêu nhau cũng chẳng sao, nếu như Nguyên Soái muốn có một người phụ nữ, người phụ nữ này, đương nhiên có thể theo đuổi.

Sự ái muội của họ, từng chút một phát sinh trong đáy mắt tôi. Thân là một thị quan không có sự tồn tại, cả đời này chỉ nhận thức sai duy nhất lần này. Ngẫm nghĩ lại cảm thấy buồn cười —— Thì ra tôi đây đã càng ngày càng quen với vai của người mẹ già rồi sao?

Nhưng Tiểu Hứa đúng là đầu gỗ, Nguyên Soái lại còn đầu gỗ hơn cả cô ấy. Cô ấy muốn nhờ ngài đưa thư, ngài ấy thật sự đi làm công việc đưa thư trước giờ chưa từng đụng vào; cô ấy bị người máy tấn công, ngài liền nổi bão, vì để giải tỏa nỗi hận mà giết chết không tha, đương nhiên, cũng không thể không thừa nhận việc ngài ấy có ý muốn ra vẻ trước mặt Tiểu Hứa —— Dù sao cũng là thanh niên trai trẻ; chấp nhận hiệp định hòa bình Thú tộc của cô ấy, ngài ấy thật sự điều tra từng chuyện linh tinh không công bằng trong quân doanh —— Mặc dù làm vậy cũng không sai, nhưng trước giờ tôi chưa từng thấy ngài ấy vì những chuyện cực kỳ nhỏ nhặt này mà đích thân tra hỏi.

Còn Tiểu Hứa, nói cô ấy là đầu gỗ thật không sai, hết cách rồi, Nguyên Soái đối xử đặc biệt với cô ấy như thế mà bản thân lại thờ ơ như không.

Sau này lại càng làm người khác khó lòng nhẫn nhịn được. Ngài Nguyên Soái luôn bình tĩnh, thật không ngờ lại không kiềm chế được mà trèo cửa sổ đi thăm Tiểu Hứa, nhìn đã rồi cũng không chịu nói cho người khác biết tâm ý của mình. Cũng khó trách, ngài Nguyên Soái cứ tưởng rằng nhờ trận chiến Khang Đô sẽ vinh danh cho Tiểu Hứa, nhưng ngược lại, làm cho cô gái mình yêu xém chút mất mạng. Đổi lại tôi là ngài ấy, cũng cảm thấy mất mặt. Phụ nữ cần nhất là dịu dàng yêu thương, chứ không phải đem cô ấy đưa ra chiến trường, dùng mạng của bản thân để đổi lấy danh hiệu chiến thần.

Về sau cũng xem như có chút tiến triển. Tôi âm thầm quan sát, ngài Nguyên Soái biết được con gái nhà người ta đang ngủ say, đắp quân trang Nguyên Soái biểu đạt sự quan tâm; lúc bị hiểu lầm, còn biết nhân cơ hội giải thích, vòng tay ôm lưng, ăn đậu hũ của cô ấy —— Mặc dù ngữ khí lúc giải thích quá nghiêm túc không có chút dịu dàng. Tôi thầm nghĩ hai người này có lẽ sắp tỏ tình với nhau được rồi, đang định giúp họ tiến nhanh hơn —— Nhưng vào lúc này, vua Zombie lại xuất hiện.

Tình địch thì mặc kệ tình địch vậy! Có lẽ sẽ trở thành động lực xúc tác cũng không nên!

Nhưng mà vua Zombie quả thật danh bất hư truyền, vừa đến đã bắt Tiểu Hứa nhận lấy dấu hôn đỏ thắm của ngài ấy mà đi lòng vòng cả quân doanh. Tôi biết hôm đó Nguyên Soái tức giận vô cùng, chứ nếu không sao lại bỏ bữa cơm tối chứ. Vả lại đêm đó, tôi không chút tình cờ mà nhìn ngài ấy nhảy ra ngoài cửa sổ, có lẽ lại lén đi rình Tiểu Hứa rồi.

Tôi cảm thấy như vậy không ổn. Tôi nghĩ có lẽ mình nên ra tay rồi.

Cho nên hôm nay, cô ấy chủ động đến thăm Nguyên Soái, còn nhận lấy phần cơm của Nguyên Soái từ trong tay tôi, tôi thật sự rất vui.

Đây cũng là sự sai lầm duy nhất trong cuộc đời phục vụ của tôi, sự sai lầm chết người —— Bản tính gà mẹ được hình thành nhiều năm, đã khiến tôi lơ là trước sự khác thường của Tiểu Hứa.

Tôi đóng chặt cửa cứ tưởng là làm nên chuyện tốt, nhưng khi nghe thấy động tĩnh bên trong truyền đến lại thì đã trở tay không kịp!

Vua Zombie, vua Zombie ngang hàng với Nguyên Soái trong truyền thuyết, quả thật không sai. Bọn họ mặc quân trang loài người, tay cầm giấy thông hành, an toàn đi vào phòng khách, cho nên tôi đã không điều tra kỹ.

Nhưng khi vua Zombie một đấm thẳng vào ngực tôi, trước mắt tôi tối đen, đến cả việc bấm chuông báo động cũng không kịp!

Nhưng tôi lại chưa hoàn toàn chết đi.

Ý thức duy nhất còn tồn tại, làm tôi híp mắt nhìn, lại trông thấy đôi cánh đỏ của nữ bán thú đang cùng vua Zombie đấu một trận long trời đổ đất. Còn Nguyên Soái…

Nguyên Soái! Ngài nằm trên sofa, hai mắt nhắm nghiền, không rõ sống chết!

Cả người tôi đều đang run rẩy, không thể nào! Không thể nào! Dù cho đó là vua Zombie, cũng không thể nào trong thời gian ngắn ngủi có thể giết chết Nguyên Soái!

Hiểu rõ đầu đuôi, tôi cuối cùng cũng hiểu rồi. Trước giờ tôi chưa từng giống như lúc này, hận Hứa Mộ Triều đến thế. Dù cho bây giờ cô ấy đang vì cứu Nguyên Soái mà bị vua Zombie nắm trong lòng bàn tay, hấp hối từng hơi.

Tôi muốn xông ra mà cứu Nguyên Soái. Nhưng lý trí mách bảo tôi, phải lặng lẽ quan sát. Nếu Hứa Mộ Triều bị giết chết, tôi vì Nguyên Soái làm người chết sau cùng cũng không muộn —— Có lẽ như vậy sẽ đội cảnh vệ sẽ đến kịp.

Tôi chỉ có thể nhẫn nhịn, vẫn không cử động.

Thế nhưng bởi vì sự quyết định này, đúc thúc thành nỗi ân hận thứ hai trong cuộc đời ngắn ngủi của tôi!

Khi thân mình hôn mê của Nguyên Soái đột nhiên bật dậy, tôi thiếu chút đã khóc lớn. Nguyên Soái, ngài yêu cô ấy đến thế sao? Yêu đến mức xem nhẹ tính mạng?

Vua Zombie cuối cùng cũng trốn thoát. Nguyên Soái ngã xuống đất, Hứa Mộ Triều nằm trong lòng của ngài ấy.

Tiếng bước chân dồn dập ập đến gần phòng.

Tôi nghĩ tôi hiểu rõ mình nên làm gì rồi.

Từ rất lâu rất lâu về trước, tôi đã hạ quyết tâm, an nhàn làm một người hầu.

Tôi sớm đã quên đi giấc mộng quyền lực của mình.

Tôi đã quên đi sở thích và thù hận của bản thân, quên đi cả tên của chính mình.

Tôi chỉ là một thị quan, dưới một người nhưng trên vạn người.

Chỉ tiếc là tôi không thể nhìn thấy cái ngày Nguyên Soái thống nhất Đại Lục.

END.

Fanpage: https://www.facebook.com/DingMoVN

Dục vọng kẻ chinh phục review

Lời cuối: Mình thay mặt cả hội cám ơn em Moussie vì đã trans những Phiên Ngoại này gửi đến chúng ta! Đến PN này là đã đủ các PN trong truyện “Dục vọng kẻ chinh phục” rồi nhé cả nhà, chúc mọi người có một buổi tối vui vẻ.