Xuyên vào tiểu thuyết nữ chính làm sao vậy

Tôi cúi đầu xuống, lấy ra từ ngăn bàn một cuốn sách, cảm thấy có chút *sinh vô khả luyến.

*sinh vô khả luyến : , ý chỉ “cuộc sống này thật là nhàm chán không có gì đáng để lưu luyến cả”, dùng để miêu tả một loại tâm trạng chán nản sa sút tinh thần | mình không biết để thế nào cho hợp nên mình để theo nguyên văn.

Tôi là Kiều Nhiễm, một giây trước vẫn còn đọc một cuốn tiểu thuyết, ngay giây sau tôi đã xuyên vào cuốn sách ấy. Vì tôi là trẻ mồ côi, không người thân, không bạn bè nên khi xuyên vào đây tôi cũng chẳng lo lắng gì mấy.

Nhưng điều khiến tôi thấy tuyệt vọng chính là, tôi xuyên vào không phải nữ chính, mà là nữ phụ độc ác.

Cuốn tiểu thuyết này là thể loại ngọt văn, nam chính trong thời kỳ phản nghịch luôn có nữ chính âm thầm phía sau giúp đỡ. Còn tôi, là chất xúc tác cho mối quan hệ của 2 người bọn họ chứ còn cái gì nữa. Đây còn không phải điều làm tôi tuyệt vọng sao.

Ở thế giới thực tôi chỉ mới 15 tuổi, bây giờ thì phải đóng vai một nữ sinh 17 tuổi, còn phải học kiến thức của cấp 3 !! Điều đáng nói ở đây chính là, nguyên chủ còn là HỌC BÁ!!!

Ông Trời muốn lấy cái mạng này của tôi à huhuhu, trong lòng tôi đang khóc đây nè huhuhu.

Đột nhiên lúc này trong đầu tôi có tiếng nói vang lên.

“Xin chào kí chủ”.

?? Đây là cái quỷ gì vậy ? Xung quanh rõ ràng đâu có ai đang nói chuyện với tôi.

“Kí chủ này, người khác không nghe tôi nói đâu. Chỉ có bạn nghe được thôi.”

Cái thế giới này, thật là thần kì quá đi.

“Thưa kí chủ, tôi không biết bạn có thể chấp nhận sự thật này không nhưng tôi vẫn phải nói về nhiệm vụ một chút.”

? ? Đưa tôi đến thế giới này để chịu đựng là được rồi, lại còn cho tôi nhiệm vụ ? ?

“Giá trị sinh mệnh của bạn hiện tại là 20%, nếu chỉ số này trở về 0%, bạn sẽ chết”

?????

“Trong thực tế cũng sẽ chết”

“Vậy cái giá trị sinh mệnh này làm sao mất đi ?”

“….Không phải bạn nên hỏi làm sao có được sao ?”

“Ồ, vậy làm sao có được ?”

“Kí chủ này, bạn có thể căng thẳng một chút được không ? Nó có thể liên quan đến mạng sống của bạn đó”

“Nhưng sau khi tôi xuyên vào cơ thể của Kiều Nhiễm thì còn gì để lưu luyến nữa đâu.”

Bạn biết đấy, kết cục của nguyên chủ thảm hại nhất trong toàn bộ quyển sách. Cô ấy vốn là một cô gái tốt, ngoan ngoãn, nhưng sau khi gặp nam chính thì cô ấy đã trở nên ương ngạnh, nổi loạn hơn. Từ hạng 2 trong lớp trở thành hạng 2 từ dưới đếm lên.

Nam chính trong truyện cũng rất cặn bã, tán tỉnh, hẹn hò với Kiều Nhiễm nhưng lại không thích tính cách vâng vâng dạ dạ của Kiều Nhiễm mà bỏ rơi cô ấy. Cũng chính nguyên nhân này mà Kiều Nhiễm thay đổi, trở nên nổi loạn hơn.

Sau đó Kiều Nhiễm nhìn thấy nữ chính mang dáng vẻ bạch liên hoa, cô ấy liền hắc hóa. Cái gì mà không phải gu của cậu ấy, chỉ là cậu ấy không thích cô mà thôi. Kiều Nhiễm bắt đầu kiếm đủ thứ chuyện, hôm nay làm hại nữ chính, ngày mai kiếm người bắt nạt nữ chính, và cuối cùng là trốn học.

Nhưng cô ấy có chịu bỏ việc tìm nữ chính gây phiền phức không ? Đương nhiên là không. Cô ấy chặn đường nữ chính khi tan học, rồi còn tìm người làm nhục nữ chính. Cuối cùng là phải vào tù.

Trong thời gian này, nam chính bắt đầu cảm thấy có lỗi với nữ chính, tình cảm của cả hai cũng trở nên sâu đậm hơn. Còn Kiều Nhiễm thì trở thành bia đỡ đạn nữ phụ trong ngọt văn.

Khi tôi nghĩ đến số phận của mình trong tiểu thuyết thì liền muốn khóc.

“Kí chủ, bạn có thể thay đổi những điều đó mà. Chỉ cần có giá trị sinh mệnh thì sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”

Tôi có chút không tin tưởng, giá trị sinh mệnh tốt như vậy, phải làm sao mới có.

“Giá trị sinh mệnh ở đâu.”

“Kí chủ, bạn phải công lược…”

“? ? Tôi phải công lược nam chính ?”

Đây là muốn tôi mau chóng trở thành bia đỡ đạn ư ? ?

“Không phải, kí chủ, bạn nghe tôi nói xong đã. Người bạn cần công lược là nam phụ thâm tình, Trần Tu.”

? ? Thật ngại quá, vẫn là nên để tôi công lược nam chính.

Trần Tu, nếu Kiều Nhiễm là hạng 2 thì người hạng nhất không ai khác chính là cậu ấy. Trần Tu ấy cũng là người nhiều lần chọc tức nam chính, là mấu chốt khiến nam chính thay đổi, có tiến bộ lớn.

Trần Tu quá ưu tú, lại còn theo đuổi nữ chính, khiến cho nam chính luôn cảm thấy có mối nguy. Vì vậy nam chính nỗ lực học tập, đậu vào cùng một trường đại học với nữ chính. Sau khi trưởng thành vẫn tiếp tục đấu với Trần Tu.

Có điều, Trần Tu không ham chơi như nam chính, cậu ấy tính cách lạnh lùng, trong trường cũng rất nổi tiếng, được rất nhiều người ngưỡng mộ. Nếu nam chính còn có thể cho người hâm mộ của mình một chút cơ hội tới gần, thì Trần Tu một chút cơ hội cũng không cho. Nữ chính là tình đầu của Trần Tu, còn là cậu ấy yêu đơn phương.

Khi tôi đọc cuốn tiểu thuyết này, đau lòng nhất chính là Trần Tu.

Nhưng mà, đau lòng thì đau lòng, tán không được chính là tán không được.

“Kí chủ, 20% giá trị sinh mệnh này của bạn chỉ sống được 20 ngày.”

“? ? ?”

“Cách thu thập giá trị sinh mệnh là, bạn và Trần Tu tiếp xúc 1 lần tăng 3% giá trị sinh mệnh, thân mật với nhau tăng 5% giá trị sinh mệnh, hôn 1 cái tăng 7% giá trị sinh mệnh”

“…..”

Trong 20 ngày này, có thể gặp được Trần Tu không mới là vấn đề.

Còn phải tiếp xúc thân thể ? Tiếp xúc thân mật ? Hôn ?

Tôi còn chưa kịp mắng hệ thống thì chỗ trống bên cạnh đột nhiên có người tới, trên người người này còn thoang thoảng hương thơm bạc hà. Mùi hương khó tả, nhưng lại khiến người khác dễ chịu, là hàng xịn sao ?

Bị hương thơm thu hút, tôi liền nghiêng đầu qua nhìn. Mí mắt mỏng, hai mí nằm dưới lông mày tạo cảm giác khó gần. Mũi cao, đôi môi cũng khá đẹp, có điều…nốt ruồi dưới mắt nhìn có chút quen.

! ! Đây đây đây là…..Trần Tu ?

Từ lúc nào mà Trần Tu biến thành bạn cùng bàn của tôi rồi ?!

Để tôi nhớ lại đã. Hình như trong nguyên tác đúng là đã nói qua việc này, chắc do tôi không để ý nên đã quên mất. Nhưng dù là bạn cùng bạn thì hai người họ cũng không thân lắm. Kiểu như chẳng ai biết gì về đối phương hết.

Huhuhuhu sao cuộc sống tôi khổ thế này.

Trong vòng 20 ngày này tôi phải nhanh chóng làm quen với cậu ấy.

Tôi nhìn xung quanh, thấy mọi người vẫn đang ồn ào, tôi giả vờ ho 1 tiếng, làm rơi cây bút, lăn đến chân anh ấy rồi.

“Ây da, bút của tôi rơi rồi.”

Tôi vươn tay muốn chạm vào Trần Tu, không ngờ cậu ấy né rồi.

“…”

Tôi bỏ tay xuống, cười một tiếng che đi sự xấu hổ.

“Cái đó, cậu giúp tôi nhặt cây bút đi”

Trần Tu quay qua nhìn tôi, không nói gì, tôi cứ tưởng là hết hy vọng rồi, dù sao tính cách của cậu ấy cũng khá giống thẳng nam.

Giây tiếp theo, cậu ấy cúi người xuống. Tôi vẫn chưa kịp phản ứng thì cây bút đã nằm trên bàn rồi.

Cũng rất là ga lăng.

Tôi cười với cậu ấy, Trần Tu không nói chuyện, trở lại với việc đọc sách.

Tôi gối đầu nhìn cậu ấy đọc sách, nhìn một bên mặt của cậu ấy, quả thật là…

“Quay chỗ khác đi”

Giọng của Trần Tu thật hay hơ hơ hơ.

Có điều, tôi thấy hơi khó hiểu, Trần Tu một chút cũng không nhìn tôi thì làm sao biết tôi đang nhìn cậu ấy.

Tôi “Ồ” một tiếng, bắt đầu đọc sách của mình.

Qua một lúc, tôi có chút không kìm được.

“Trần Tu, chủ nhật này cậu có thời gian không ? Có thể giúp tôi bổ túc không ?”

Mặc dù đây đúng là chiến lược của tôi, nhưng chỉ số IQ của tôi cũng mới chỉ là của nữ sinh 15 tuổi, thực sự rất cần bổ túc.

Trần Tu dừng lại, quay sang nhìn tôi không rõ ý tứ.

“Kiều Nhiễm, cậu muốn bao nuôi tôi ?”

Trần Tu vừa dứt lời, không gian xung quanh như dừng lại.

Ý đồ của tôi rõ ràng vậy sao !

Tôi liếm liếm môi, xem biểu cảm của cậu ấy. Vẫn là lạnh nhạt như vậy, trong mắt cũng không có tí cảm xúc gì. Có lẽ thấy tôi kinh tởm khi làm vậy chăng.

Tôi cẩn trọng nói.

“Thực ra ấy, nếu cậu không muốn tôi bao cậu, vậy tôi sẽ không bao.”

Tôi dừng vài giây, lại nhớ tới cái nhiệm vụ tăng giá trị sinh mệnh của hệ thống giao, hít một hơi thật sâu rồi quay sang nhìn gương mặt không có chút biểu cảm của Trần Tu.

“Vậy tớ có thể phi lễ với cậu không ?”

“….”

Trần Tu không nói chuyện, có lẽ tôi không nên nói ra lời này. Tôi cũng cảm thấy, vẫn là bao nuôi cậu ấy tốt hơn.

Sau đó Trần Tu cũng không có phản ứng gì nữa, tôi lại dùng chiêu làm rơi đồ nhưng cậu ấy không nhặt giúp tôi nữa.

Ây, tôi thật không hiểu sao nữ chính có thể làm tảng băng này thích cô ấy được nhờ. Lẽ nào đây là vầng hào quang của nhân vật chính trong truyền thuyết ?

Tôi miễn cưỡng liếc sang Trần Tu, cậu ấy vẫn đang chăm chú nghe giảng, không hề bị ảnh hưởng bởi con ruồi là tôi.

Có một lí do khiến nam sinh này không có đối tượng, cũng không thể theo đuổi nữ chính.

Sao mà khó chọc vậy !!!

Đã 3 ngày trôi qua nhưng tôi vẫn chưa có chút tiến bộ nào, cảm thấy có chút nguy cơ.

Tôi nhìn lên nữ sinh đang đứng giới thiệu trên bục giảng, nhất thời ngu người luôn.

Đây không phải nữ chính sao ? Lẽ nào lúc này nữ chính chỉ vừa mới xuất hiện ?

Vậy có nghĩa là, Trần Tu vẫn chưa thích nữ chính ! Má ơi, vậy nhiệm vụ đơn giản hơn rồi. Tôi còn tưởng cậu ấy đã động tâm với nữ chính rồi nên mới khó tán như vậy.

Chả trách mấy ngày nay tôi quan sát chẳng thấy nữ sinh nào đặc biệt, hóa ra chưa xuất hiện à.

Nhưng mà, tại sao Trần Tu lại thích nữ chính ?

Tôi cau mày, nhớ lại nội dung trong tiểu thuyết.

Hàn Hân Nghiên, cũng chính là nữ chính. Cô ấy được xếp ngồi phía sau Trần Tu, thường hay hỏi Trần Tu một số vấn đề. Tính tình mềm mại, dịu dàng dễ làm người khác yêu thích. Nhưng dù có thường xuyên nói chuyện thì cũng không đủ để Trần Tu động lòng mà là vì đã xảy ra một chuyện nên Trần Tu mới thích cô ấy.

Khi tôi vẫn đang nghĩ thì Hàn Hân Nghiên đã giới thiệu xong, bước về chỗ ngồi phía sau Trần Tu.

Cô chủ nghiệm cũng đi ra ngoài, để chúng tôi tiếp tục tiết tự học.

Tôi hiện tại chỉ còn 17% giá trị sinh mệnh. Đúng vậy, không giấu gì các bạn, tôi đã ngồi cũng bàn với Trần Tu 3 ngày rồi, nhưng một chút tôi cũng không chạm được cậu ấy. Thật là mẹ nó thần kì quá đi.

Tôi học tiết tự học cũng chẳng khác gì đang lười biếng. Cuốn sách này tôi đọc không hiểu, vì vậy chỉ có thể lấy hai tay ôm đầu, lẳng lặng nhìn ngắm vẻ đẹp siêu cấp của Trần Tu.

Nữ chính hiện tại vẫn chưa quen biết ai trong lớp, trong tiểu thuyết có nói hiện tại cô ấy đang rất thẹn thùng. Vẫn chưa thể trở thành mối nguy đối với tôi.

Tôi nhìn mặt Trần Tu, nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.

Không được rồi, tôi cảm thấy vẫn là nên nhờ Trần Tu giúp tôi bổ túc. Việc này có thể cải thiện và kéo gần mối quan hệ của chúng tôi.

“Trần Tu”

Tôi gọi một tiếng.

Cây bút trên tay cậu ấy vẫn không ngừng ghi, không thể không nói, tay của Trần Tu rất đẹp. Gân xanh trên mu bàn tay hơi nổi lên, các khớp ngón tay cũng rất rõ ràng. Bàn tay cũng rất lớn, nhìn có vẻ rất có cảm giác an toàn. Có thể nắm tay cậu ấy chắc rất thoải mái.

Tôi lại gọi thêm lần nữa, cậu ấy mất kiên nhẫn trả lời một tiếng.

Tôi âm thầm phỉ nhổ. Với cái thái độ của cậu, nếu không phải vì gương mặt của cậu cùng với giá trị sinh mệnh thì ai mà thèm.

“Chỉ là, cậu đã xem xét vấn đề hôm trước tôi nói chưa ?”

Trần Tu vẫn chưa trả lời, Hàn Hân Nghiên đột nhiên cắt ngang.

“Chuyện gì vậy ? Cậu tỏ tình với cậu ấy à ?”

? ? ?

Nữ chính này sao có chút không giống nguyên tác nha.

Tôi với Trần Tu cùng nhìn cô ấy, cô ấy vậy mà còn mỉm cười thay Trần Tu đưa ra quyết định.

“Cậu ấy không đồng ý đâu, cậu từ bỏ đi.”

? ? ? Đây là tiểu bạch liên nữ chính à ? Chắc chắn là không nhầm chứ ? Còn dám khiêu khích sức hấp dẫn của tôi ?

( Khụ, mặc dù mấy ngày nay tôi cũng có tán tỉnh Trần Tu nhưng đúng là chưa tới tay )

“Xin hỏi chúng ta quen nhau sao ? Cậu có biết mối quan hệ của chúng tôi là gì không ? Sao cậu biết cậu ấy sẽ không đồng ý ?”

Trần Tu nghe những lời tôi nói, nghiêng đầu nhìn sang.

Tôi nuốt một ngụm nước bọt. Đối đầu với nữ chính trước mặt nam phụ thâm tình, còn dùng cậu ấy làm vũ khí. Quả thật đừng nên quá phấn khích.

Mặt Hàn Hân Nghiên đỏ bừng, tôi cảm thấy cô ấy đang muốn tức giận với tôi.

Đột nhiên có giáo viên tới, tôi lập tức vặn mình, quăng chuyện đó ra phía sau. Thì ra cô giáo không phải tới để giảng bài, cô ấy chỉ tới giám sát chúng tôi tự học.

Tôi giả vờ ngồi lật sách, trong lòng tự hỏi sao tính cách của nữ chính thay đổi rồi. Không phải cô ấy nên mềm yếu, dịu dàng sao ? Bây giờ trừ ngoại hình thì cô ấy chẳng liên quan gì với 4 chữ này, giống như thành một người khác vậy.

Tôi đột ngột dừng lại, như một người khác…. Chỉ là, linh hồn trong cơ thể nữ chính không lẽ cũng thay đổi rồi !

Tôi lắc lắc đầu đánh bay những ý nghĩ kì lạ này. Chắc là không đâu, nếu có thì hệ thống đã báo rồi. Đối với tôi điều quan trọng nhất bây giờ là rút ngắn khoảng cách với Trần Tu.

Nhân lúc cô giáo không để ý, tôi đưa Trần Tu một mẩu giấy.

[ Việc hôm trước tôi nói cậu nghĩ thế nào rồi ? ]

Trần Tu đọc xong, ngớ ra vài giây, lông mày hơi động, sau đó cậu ấy cầm bút viết lên mẩu giấy.

Thật ra tôi cũng không định đợi Trần Tu trả lời, dù sao thì cậu ấy cũng rất lạnh lùng mà. Không nghĩ đến cậu ấy vậy mà thực sự trả lời tôi.

Tôi nở nụ cười với cậu ấy, mở mẩu giấy.

[ Cậu nói chuyện nào ? Phi lễ tôi ? ]

Để tôi xem…cậu chắc chứ !

Trần Tu viết câu này ra không thấy ngượng sao, viết xong vẫn tiếp tục đọc sách như bình thường.

Tôi đặt bút xuống, vẫn chưa kịp viết thì cảm thấy ánh sáng xung quanh bị che khuất. Ngẩng đầu lên liền thấy cô giáo đứng đối diện. Đúng là xui xẻo, vừa nãy cô giáo đâu có ở đây, sao mà nháy mắt đã tới bên cạnh rồi. Trần Tu vậy mà cũng không nhắc tôi.

Và thế là, tôi với Trần Tu đã vinh dự được gọi đến văn phòng.

Trời bên ngoài nắng gắt, ánh nắng xuyên qua những tán cây.

Trong lòng tôi hơi khó chịu, vậy mà còn liên lụy Trần Tu bị mời tới văn phòng, cậu ấy nhất định sẽ càng phớt lờ tôi.

Chúng tôi bị cô chủ nhiệm dạy dỗ cho đến tận tiết thứ 2, có lẽ là do đến tiết của cô ấy nên mới dừng lại.

Chuông vào học reo lên.

Cô giáo mang tôi với Trần Tu cùng vào lớp, sau đó cô ấy còn dành ra 10 phút của tiết để nói về vấn đề này. Kết quả là, cả lớp ai cũng nghĩ tôi và Trần Tu đang hẹn hò, chúng tôi cũng để yên cho chuyện này bị đồn. Cô chủ nhiệm đột nhiên không xếp lại chỗ ngồi nữa, tôi nhìn Trần Tu không có chút biểu cảm, không biết nên khóc hay cười.

Tiết thứ 3 là tiết thể dục.

Tháng sau trường chúng tôi có một cuộc thi bóng rổ giữa các lớp học.

Trần Tu dáng người cao, vai rộng eo thon, vì vậy thầy thể dục đã thay cậu ấy báo danh.

Trong tiết thể dục này, người nào tham gia thi đấu sẽ bắt đầu luyện tập, không tham gia sẽ được tự do hoạt động.

Tôi chuẩn bị sẵn 2 chai nước, định sẽ nịnh bợ Trần Tu một chút.

Tôi nhân lúc bọn họ được nghỉ giải lao chạy đi tìm Trần Tu. Nhưng không may là đã bị người khác giành trước một bước.

Tôi nhìn thấy Trần Tu đứng trước mặt Hàn Hân Nghiên cau mày khó chịu. Tại sao tôi lại có cảm giác, Hàn Hân Nghiên đang muốn tiếp cận Trần Tu, trong lòng tôi có hơi khó chịu.

Nam sinh tôi tán tỉnh mấy ngày nay, chắc sẽ không dễ dàng nhận nước của Hàn Hân Nghiên vậy đâu, đây là một sự sỉ nhục đối với tôi.

Tôi đứng theo dõi hành động của bọn họ, không biết bọn họ nói cái gì, Trần Tu không nhận nước của Hàn Hân Nghiên. Nhưng họ vẫn đang nói chuyện. Không hiểu sao nữ chính đối xử với Trần Tu đặc biệt như vậy. Rõ ràng nữ chính mới chuyển tới chưa được bao lâu, bọn họ nói chuyện với nhau cũng không nhiều, sao Trần Tu lại dễ động lòng như vậy.

Không nên a ! Chuyện kia còn chưa xảy ra thì làm sao Trần Tu thích nữ chính được.

Tôi nhìn họ nói chuyện, mở một chai nước ra uống mấy ngụm. Trần Tu đối với tôi quả là tiêu chuẩn kép ! !

Tôi bĩu môi, Trần Tu đột nhiên ngước lên nhìn tôi. Lúc bốn mắt chạm nhau, cậu ấy lại quay sang chỗ khác. Tôi giận rồi đấy !

Cậu ấy không dám nhìn tôi phải không ? Có phải không ?

Rõ ràng biết tôi đang theo đuổi cậu ấy. Rõ ràng biết tin đồn của cả hai đã lan truyền như nào. Vậy mà cậu ấy còn đối tốt với nữ sinh khác.

( Mặc dù tôi theo đuổi cậu ấy thì cậu ấy vẫn có quyền tốt với nữ sinh khác. Nhưng tôi không muốn cậu ấy tốt với nữ chính huhu )

Tôi hít sâu một hơi, cầm theo chai nước đi tới chỗ Trần Tu. Hàn Hân Nghiên nhìn thấy tôi, sắc mặt liền trở nên không tốt. Tôi mím môi, nữ chính không nên như vậy. Cô ấy trong nguyên tác dù hay hỏi Trần Tu một số vấn đề, nhưng vẫn luôn giữ khoảng cách giữa hai người, chứ không hề giở trò tiếp cận như tôi. Trong nguyên tác, ngoại trừ khi có vấn đề cần hỏi, nếu không thì cô ấy cũng không đi tìm Trần Tu. Trần Tu cũng có ấn tượng tốt với cô ấy ở điểm này.

Sao bây giờ lại thay đổi rồi ?

Tôi nhìn Hàn Hân Nghiên một lượt, cô ấy cũng nhìn tôi, trong mắt còn có chút thù địch. Tôi có cảm giác mình đã bỏ sót điều gì rồi.

Chai nước trên tay tôi còn chưa kịp đưa Trần Tu thì cậu ấy tự lấy đi rồi.

? ? ?

Tôi ngớ người, vẫn chưa kịp phản ứng với chuyện vừa xảy ra thì Trần Tu lại quay sang nói với Hàn Hân Nghiên.

“ Những gì đang đồn chưa chắc là giả đâu.”

Sau đó Hàn Hân Nghiên bỏ đi cùng đôi mắt đỏ hoe. Không thể không nói, nữ chính đúng là nữ chính, nhan sắc không thể chê vào đâu được. Cô ấy khóc mà tôi cũng muốn động tâm luôn rồi.

Tôi muốn chọt Trần Tu một cái, đúng như dự đoán, cậu ấy lại tránh đi.

Tôi cong môi.

“ Cậu nói gì với cậu ấy vậy ? Cậu ấy đáng yêu như vậy mà cậu còn làm cậu ấy khóc nữa.”

Trần Tu cúi đầu nhìn tôi, giọng điệu mang ý vị sâu xa.

“ Nhìn người đừng nhìn vẻ bề ngoài.”

? ? ? Cậu có còn là nam phụ thâm tình không vậy ?

Cậu ấy dừng một lúc, hiếm lắm mới nói thêm một câu.

“ Cậu thực sự không làm tôi thất vọng.”

? ? ?

“ Gì cơ ?”

“ Tôi tưởng cậu chỉ đứng đó nhìn, đem tôi quăng cho người khác.”

Xuyên vào tiểu thuyết nữ chính làm sao vậy