Tại sao Canada không có Tổng thống

Mục lục

Các khía cạnh liên bang và tỉnhSửa đổi

Chế độ quân chủ của Canada được thành lập tại Liên minh, khi chính phủ và chính quyền hành pháp của nó được tuyên bố [trong phần 9 của Đạo luật Hiến pháp năm 1867] "tiếp tục và được trao cho Nữ hoàng". Chế độ quân chủ Canada là một liên bang, trong đó Vương miện là đơn nhất trong tất cả các khu vực tài phán trong nước, chủ quyền của các chính quyền khác nhau được thông qua chính Vương quốc phản đối như là một phần của hoạt động hành pháp, lập pháp và tư pháp trong mỗi lĩnh vực liên bang và tỉnh và lãnh đạo nhà nước là một phần của tất cả như nhau. Thuộc địa vương thất do đó liên kết các chính phủ khác nhau thành một quốc gia liên bang, mặc dù nó đồng thời cũng được "chia" thành mười một khu vực pháp lý hợp pháp, hoặc mười một "vương miện" liên bang và mười tỉnh, với vị vua có một tính cách pháp lý riêng biệt. Như vậy, hiến pháp chỉ thị rằng bất kỳ thay đổi nào đối với vị trí của quốc vương hoặc đại diện của ông ta ở Canada đều cần có sự đồng ý của Thượng viện, Hạ viện và các hội đồng lập pháp của tất cả các tỉnh.

Toàn quyền được Nữ hoàng bổ nhiệm theo lời khuyên của thủ tướng liên bang và các thống đốc được bổ nhiệm bởi tổng đốc theo lời khuyên của thủ tướng liên bang. Các ủy viên của các lãnh thổ của Canada được bổ nhiệm bởi Toàn quyền Liên bang, theo đề nghị của Bộ trưởng Bộ Các vấn đề Ấn Độ và Phát triển phương Bắc; nhưng, vì các lãnh thổ không phải là các thực thể có chủ quyền, nên các ủy viên không phải là đại diện cá nhân của chủ quyền. Các Ủy ban Tư vấn về hẹn Phó vương giả, có thể tìm kiếm thông tin từ thủ tướng có liên quan và cộng đồng địa phương hoặc lãnh thổ, đề nghị các ứng cử viên để bổ nhiệm làm thống đốc nói chung, Phó Thống đốc, và ủy viên.

Tài chínhSửa đổi

Trái với niềm tin phổ biến, người Canada không phải trả thuế hay nghĩa vụ cho quốc vương của họ, cho dù là vì thu nhập cá nhân của nữ hoàng hay cho việc duy trì nhà ở của hoàng gia ở Canada. Trường hợp duy nhất mà nữ hoàng sử dụng tiền của các đối tượng Canada là chuyến thăm chính thức của bà tới đất Canada hoặc đóng vai trò là Nữ hoàng Canada ở nước ngoài. Điều này áp dụng như nhau cho tất cả các thành viên của hoàng gia.

Người Canada chịu các chi phí liên quan đến tổ chức của toàn quyền và các thống đốc, người thay mặt cho vương miện Canada trong các nghi lễ, chuyến đi, v.v.

Đăng ký của tỉnh và liên bang về các chi phí liên quan đến vương thất vẫn được giữ nguyên, nhưng không có ước tính chính thức nào về chi phí của chế độ quân chủ cho người Canada được thực hiện bởi chính phủ. Tuy nhiên, cứ sau ba năm, Liên minh quân chủ tiến hành nghiên cứu dựa trên ngân sách, chi tiêu và tính toán khác nhau của liên bang và tỉnh, xác định chi phí hàng năm cho các hoạt động của vương thất. Một nghiên cứu năm 2005 cho thấy tổ chức này tiêu tốn của người Canada 49 triệu đô la trong năm 2004, hoặc 1,54 đô la từ người nộp thuế. Một số người chống quân chủ cung cấp các báo cáo thuộc loại này với kết quả cuối cùng cao hơn nhiều.

Các nghiên cứu trước đây đã chỉ ra rằng tổng giá trị của vương thất Canada là 22 triệu đô la năm 1999 và 34 triệu đô la năm 2002 [lạm phát đô la Canada trong những năm qua không được tính đến].

Xem thêmSửa đổi

  • Quân chủ Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland

Tham khảoSửa đổi

  1. ^ Department of Canadian Heritage. “Crown in Canada > Royal Family > His Royal Highness The Prince of Wales”. Queen's Printer for Canada. Bản gốc lưu trữ ngày 20 tháng 12 năm 2013. Truy cập ngày 1 tháng 8 năm 2013.

Mục lục

Tiêu chuẩn và cách tuyển chọnSửa đổi

Bất cứ người công dân nào của Canada 18 tuổi trở lên đều có thể trở thành Thủ tướng. Tuy không bắt buộc nhưng theo tiền lệ thì Thủ tướng phải là một nghị viên của Hạ nghị viện, mặc dù trong lịch sử Canada đã có 2 nghị viên của Thượng nghị viện [Senate; Sénat] từng là Thủ tướng của Canada. Hơn nữa, khả năng dùng được cả tiếng Pháp và tiếng Anh, trong 50 năm gần đây, đã thành một điều kiện hầu hết dân Canada đòi hỏi từ các người lãnh đạo như Thủ tướng.

Nếu Thủ tướng chưa là nghị viên của Hạ viện, hay Thủ tướng bị thất cử cho ghế của chính mình, thì một nghị viên cùng đảng với một ghế chắc chắn sẽ từ chức để Thủ tướng có thể ra tranh cử [và dễ dàng đắc cử] cho ghế đó. Tuy nhiên, trong trường hợp đảng cầm quyền thay đổi lãnh tụ trong một thời gian ngắn trước một cuộc tổng tuyển cử, và người lãnh tụ mới không phải là một nghị viên của Hạ viện, thì họ sẽ đợi cho cuộc tổng tuyển cử đó. Thí dụ, vào năm 1984 đảng Tự do có lãnh tụ mới sau khi Pierre Trudeau từ chức Thủ tướng để về hưu giữa nhiệm kỳ; lãnh tụ mới, John Turner, trở thành Thủ tướng mà không phải là một nghị viên Hạ viện. [Ba tháng sau, sau cuộc tổng tuyển cử, John Turner tuy đã thắng ghế cho chính mình nhưng không đủ số ghế để thành lập chính phủ].

Nhiệm kỳSửa đổi

Thủ tướng của Canada không có nhiệm kỳ nhất định. Bất cứ lúc nào người giữ chức vụ này cũng có thể từ chức vì các lý do cá nhân hay lý do khác, tuy nhiên Thủ tướng bắt buộc phải từ chức khi một đảng khác chiếm được số ghế đa số trong Hạ viện. Việc này có thể xảy ra sau các cuộc tuyển cử để điền khuyết các ghế trống hay khi một hay nhiều nghị viên trong đảng nắm chính quyền ly khai để gia nhập các đảng đối lập.

Ngoài ra, khi đảng nắm chính quyền bị bỏ phiếu bất tín nhiệm tại một buổi họp của Quốc hội thì Thủ tướng có hai lựa chọn:

  • từ chức để một đảng khác thành lập chính phủ, nhưng
  • thông thường hơn, yêu cầu vị Toàn quyền giải tán Quốc hội và gọi một cuộc tổng tuyển cử.

Sau cuộc tổng tuyển cử, nếu một đảng khác chiếm được nhiều ghế hơn [nhưng không phải là số ghế đa số] thì Thủ tướng vẫn được quyền thành lập chính phủ bằng cách liên minh với các đảng khác để đạt được số ghế đa số. Nếu không thành lập được liên minh thì Thủ tướng phải từ chức để đảng với nhiều ghế nhất thành lập chính phủ - đây sẽ là một chính phủ thiểu số.

Một cuộc tổng tuyển cử phải được gọi bởi chính phủ đương nhiệm 5 năm sau kỳ tổng tuyển cử trước; tuy nhiên Thủ tướng có quyền yêu cầu vị Toàn quyền giải tán Quốc hội và gọi tổng tuyển cử bất cứ lúc nào trong thời hạn 5 năm đó. Theo thông lệ khi một chính phủ đa số đang tại quyền thì tổng tuyển cử thường được gọi trong khoảng 3,5-5 năm sau, hay khi có các trường hợp đặc biệt [như kỳ tổng tuyển cử năm 1988 để xem dân chúng Canada có bằng lòng cho chính phủ ký Thỏa ước Mậu dịch Tự do [Free Trade Agreement] với Hoa Kỳ]. Khi một chính phủ thiểu số đang tại quyền thì tổng tuyển cử có thể xảy ra bất cứ lúc nào vì họ dễ bị lật đổ bởi một cuộc bầu bất tín nhiệm tại Quốc hội [chính phủ thiểu số của Joe Clark chỉ tồn tại 9 tháng trong thời gian 1979-1980].

Giới thiệu vị trí thủ tướng Canada ?

Thủ tướng Canada [tên tiếng anh: Prime Minister of Canada; tên tiếng Pháp: Premier ministre du Canada] là người đại diện và đứng đầu của chính phủ Canada, là lãnh tụ của đảng có nhiều ghế nhất trong Hạ nghị viện của quốc hội Canada.

Giống như bao nhà lãnh đạo của đất nước khác, thủ tướng của Canada có văn phòng làm việc riêng, tại Tòa nhà quốc hội ở Ottawa. Thủ tướng sẽ cư ngụ tại ngôi nhà 24 Sussex Drive ở Ottawa, Ontario.

Thủ tướng đương nhiệm là ai ? [Cập nhật tháng 9/2021]

Thủ tướng Justin Trudeau tái đắc cử lần 3 tháng 9 năm 2021 Nguồn hình dtv.com

“Thank You, Canada”: ngài thủ tướng Justin Trudeau thắng nhiệm kỳ 3, tại thủ đô Ottawa: Người Canada đã đưa Thủ tướng Tự do Justin Trudeau trở lại nắm quyền hôm thứ Hai trong cuộc bầu cử gay gắt chống lại một nhà lãnh đạo tân binh bảo thủ, nhưng ông không giành được đa số tuyệt đối, theo dự đoán của các mạng truyền hình.

Trudeau đã gọi cuộc bầu cử nhanh chóng vào tháng trước, với hy vọng đưa việc triển khai vắc xin Covid-19 suôn sẻ – một trong những loại vắc xin tốt nhất trên thế giới – thành một nhiệm vụ mới để chỉ đạo quốc gia thoát khỏi đại dịch và thông qua chương trình nghị sự của ông mà không có sự ủng hộ của phe đối lập.

Nhưng sau 5 tuần vận động tranh cử đầy gập ghềnh, giọng nói của ông ta khàn khàn và ông ta có vẻ sẽ lặp lại cuộc tổng tuyển cử năm 2019 gần kề, dẫn đến việc cậu bé vàng một thời của nền chính trị Canada nắm quyền nhưng đã suy yếu sau khi mất đa số trong quốc hội.
“Các bạn [những người Canada] đang cử chúng tôi trở lại làm việc với một nhiệm vụ rõ ràng là vượt qua đại dịch này vào những ngày tươi sáng hơn”, Trudeau nói, đứng cạnh vợ Sophie Gregoire và các con của họ trên sân khấu tại buổi dạ tiệc mừng chiến thắng.

“Đó chính xác là những gì chúng tôi sẵn sàng làm,” anh nói. Ở tuổi 49, Trudeau đã phải đối mặt với những cuộc đọ sức chính trị gay gắt hơn và vẫn ra đi bình thường.

Tuy nhiên, sau sáu năm cầm quyền, chính quyền của ông đang có dấu hiệu mệt mỏi và đó là một cuộc chiến khó khăn để ông thuyết phục người Canada gắn bó với Đảng Tự do của mình sau khi không đạt được kỳ vọng cao trong chiến thắng vang dội năm 2015 của ông.

TTO - Sự xuất hiện của Thủ tướng Canada Justin Trudeau với râu ria rậm rạp đã khiến nhiều người "giật cả mình" trong một tuần trở lại đây. Một số người đặt nghi vấn phải chăng vị thủ tướng này đã hết "soái ca" như ngày nào.

  • Ông Trudeau sợ Mỹ bỏ rơi công dân Canada bị Trung Quốc bắt
  • Thủ tướng Canada Justin Trudeau liên tiếp gặp xui với 'chuyên cơ'
  • Các nguyên thủ ‘tám’ về ông Trump, Tổng thống Mỹ mắng Trudeau là 'đồ hai mặt'

Ông Justin Trudeau thắng nhiệm kỳ thủ tướng thứ hai hồi tháng 10-2019 - Video: AFP

Tuy nhiên, việc ông Trudeau không cạo râu - khác hẳn với hình ảnh thường ngày trước công chúng - có thể không xuất phát tự sự cẩu thả mà là do ngụ ý của ông.

Theo trang Global News của Canada, trong 4 năm qua, ông Trudeau luôn chăm chút cẩn thận cho hình ảnh của mình trước công chúng. Từ những cuộc chạy bộ, cho tới trang phục Halloween hay nghệ thuật sử dụng những đôi tất nhiều màu sắc chứa các thông điệp, tất cả đều để làm đẹp hình ảnh của mình.

Do đó, với vị trí là lãnh đạo của một nước lớn như Canada, sẽ không có chuyện ông Trudeau “kiếm củi ba năm thiêu một giờ”.

"Không có một hành động đơn lẻ nào mà ông Trudeau thực hiện trước công chúng trong những năm qua không được xem xét đi, xem xét lại" - Ian Capstick, một chuyên gia tư vấn về hình ảnh, từng nhận định với báo The Guardian.

Nguồn hình ảnh, Getty Images

Chụp lại hình ảnh,

Ứng viên độc lập Kerryn Phelps

Úc lại lâm vào khủng hoảng chính trị với một Quốc hội treo khi cử tri tại đơn vị bầu cử Wentworth bầu cho ứng cử viên độc lập Kerryn Phelps vào Hạ viện thay thế cựu Thủ Tướng Malcolm Turnbull.

Đảng cầm quyền nay muốn tiếp tục thông qua các đạo luật cần phải thu xếp dựa vào ít nhất một dân biểu độc lập hay dân biểu đảng Xanh.

Eugenie, cháu gái Nữ hoàng Anh kết hôn

Thiên đường thuế: Rò rỉ bí mật tài chính giới siêu giàu

Quảng cáo

Thái tử Charles sẽ là lãnh đạo Commonwealth

Meghan sẽ thành công dân Anh thế nào?

Và nếu đảng đối lập thương lượng được với các dân biểu độc lập và đảng Xanh thành lập Liên Minh trong vài ngày nữa Úc sẽ có 1 Thủ tướng mới, vị Thủ tướng này cũng có thể sẽ chỉ tồn tại tới tháng 5/2019 khi bầu cử lại.

Chỉ trong vòng 11 năm nước Úc có đến 7 hay 8 lần thay đổi thủ tướng và chưa thủ tướng nào làm đủ nhiệm kỳ 3 năm.

Một hệ thống chính trị rối ren như thế là lý do chính vào năm 1999 trong cuộc trưng cầu dân ý nước Úc Cộng Hòa có đến 55% dân Úc từ chối mô hình cộng hòa đại nghị.

Chuyện các xứ còn vương triều và vấn đề có vua thì hơn gì

Nguồn hình ảnh, Buddhika Weerasinghe

Chụp lại hình ảnh,

Người dân Nhật mừng đón niên hiệu Lệnh Hòa của tân Nhật hoàng

Tuần này, châu Á có hai sự kiện nổi bật đều liên quan đến hai vương triều nổi tiếng, ở Nhật Bản và Thái Lan.

Tân Nhật hoàng Naruhito vừa đăng quang với niên hiệu Lệnh Hòa, và tân vương Thái Lan, Maha Vajiralongkorn, sẽ chính thức lên ngôi vào dịp cuối tuần.

Một số báo quốc tế đã tìm hiểu câu chuyện các vương triều "sống sót" ra sao trên thế giới, và quan điểm chung là định chế cổ xưa này "phải thay đổi, trẻ hóa" thì mới không bị thời gian đào thải.

Nhà báo Đỗ Thông Minh nói về Nhật Bản có tân Thiên Hoàng

Quảng cáo

Vương quyền Lào và vị vua chết trong im lặng

Hoàng tử Bỉ bị cắt trợ cấp vì dự lễ TQ?

Giới trẻ Nhật Bản và kỷ nguyên tân Nhật hoàng

Nhật Hoàng úy lạo gia đình cựu binh Nhật

Sau thế kỷ 20 đầy các cuộc cách mạng xóa sổ vua chúa - tất cả các quốc gia xã hội chủ nghĩa đều bỏ vua - nay trên thế giới chỉ còn trên 50 nước có vua.

Trên thực tế, con số này còn ít hơn, chỉ gần 30 nước thực sự có vua của mình.

Có tới 16 nước thuộc khối Thịnh vượng chung [Commonwealth] nhận vị quốc vương chung là Nữ hoàng Elizabeth II: Liên hiệp Vương quốc Anh, Canada, Australia, New Zealand, Papua New Guinea, Đảo Solomon, Tuvalu, Antigua và Barbuda, Bahamas, Barbados, Belize, Grenada, Jamaica, St. Kitts và Nevis, St. Vincent và Grenadines, cùng St. Lucia.

Nếu như Canada, Úc và New Zealand có liên hệ sắc tộc, văn hóa mật thiết với đế quốc Anh, và do con cháu người Anh, Scotland, Ireland sang định cư thì nhiều đảo quốc nhỏ xíu từng có vua hoặc vị tù trưởng đứng đầu trước khi thực dân Anh sang xâm chiếm.

Nguồn hình ảnh, Julian Parker

Chụp lại hình ảnh,

Hoàng gia Đan Mạch, thành viên Hoàng tộc Hy Lạp [không còn được công nhận] và Hoàng gia Na Uy tại Oslo

Nay độc lập rồi họ vẫn coi Nữ hoàng Anh là nguyên thủ quốc gia, chứng tỏ duy trì mối liên hệ biểu tượng đó cũng có lợi cho họ.

Trong số các nước có vua, nữ hoàng là người của chính họ, thì châu Phi lại "tiến bộ đi đầu" chỉ còn ba quốc gia có vương triều: Lesotho, Morocco và Swaziland.

Lâm Tắc Từ và chuyện Trung Hoa mất đất

Thái Lan đòi Google xóa tin 'xúc phạm hoàng gia'

Nam Mỹ không có nước nào còn vua.

Châu Á và châu Âu hóa ra lại "bảo hoàng" hơn cả, với mỗi châu có 13 vương quốc.

Tại châu Âu, ngoài Anh và Tây Ban Nha vẫn có vương triều liên tục hàng trăm năm qua, các nước lớn như Nga, Đức, Pháp, hoặc tầm trung về dân số như Ý, Ba Lan, Romania đều đã lật đổ vua chúa.

Trong các nước còn lại, Andorra, Bỉ, Đan Mạch, Liechtenstein, Luxembourg, Malta, Monaco, Hà Lan, Na Uy vẫn giữ nền quân chủ.

Bạn có thể đếm qua và thấy chưa đủ 13 nước.

Đúng thế, còn một quốc gia nữa, về nguyên tắc cũng là vương quốc: Nhà nước Vatican.

Giáo hoàng La Mã cũng vua nhưng người lên ngôi không phải cha truyền con nối mà do Giáo hội bầu

Vatican là biệt lệ vì theo thần quyền, còn Liechtenstein và Luxembourg thực ra không có vua [king] mà chỉ do đại công tước làm chủ.

Nguồn hình ảnh, Chumsak Kanoknan

Chụp lại hình ảnh,

Cảnh đẹp Chùa Xieng Thong ở Luang Prabang, Lào. Lịch sử chính thống nước này nay không nhắc đến cái chết trong trại cải tạo của Vị vua cuối cùng, Savang Vatthana.

Châu Á, gồm Trung Đông, Nam Á và Đông Á, còn 13 vương triều, với quyền lực của vua đôi khi mạnh hơn nhiều so với vua châu Âu.

Các nước này là Bahrain, Bhutan, Brunei, Campuchia, Nhật Bản, Jordan, Kuwait, Malaysia, Oman, Qatar, Saudi Arabia, UAE và Thái Lan.

Trong thế kỷ 21, một nước châu Á là Nepal đã bỏ vua, chấm dứt triều đại Gorkhaki.

Vào thế kỷ trước, các nước Việt Nam, Lào, Trung Quốc...đều xóa hoàng gia.

Vị vua cuối cùng của Lào, Savang Vatthana, chết trong trại cải tạo sau cuộc cách mạng.

Nhưng các nước khác thì không hề có dấu hiệu muốn bỏ vua.

Nền quân chủ, đôi khi chỉ hình thức, hoặc luân phiên như các vị sultan của Malaysia, nhưng được cho là tạo sự ổn định.

Trong một thế giới nhiều thay đổi, việc duy trì một sợi dây tinh thần với truyền thống văn hóa dân tộc cũng có ý nghĩa tốt.

Sau khi khối Đông Âu xã hội chủ nghĩa tan rã, có các nhóm bảo hoàng vận động để phục hồi vua cho Bulgaria, Serbia, Romania...

Họ lập luận rằng lịch sử là rất quan trọng, và chế độ cộng sản đã bắn súng vào quá khứ nhưng không xây dựng được tương lai tốt hơn.

Phục hồi vai trò quốc vương sẽ giúp kết nối quá khứ với hiện tại, làm khởi sắc các giá trị cũ tốt đẹp.

Vị quốc vương còn có thể đứng trên chính trị đảng phái, làm điểm tựa cho quốc gia khi gặp thiên tai, nguy biến.

Giới bảo hoàng cũng tin rằng khác tổng thống, thủ tướng, vua vì trị vị suốt đời nên không tham nhũng bởi chẳng cần tăng sự giàu có và kiếm chác theo nhiệm kỳ.

Bulgaria có vẻ hào hứng nhất với ý tưởng gần như là phục hồi vương triều, và năm 2001, cựu vương Simeon II đã được bầu làm thủ tướng.

Nguồn hình ảnh, MOHD RASFAN

Chụp lại hình ảnh,

Quốc vương 16 của Malaysia, vị Sultan của bang Pahang, Al-Sultan Abdullah Ri'ayatuddin Al-Musta'in Billah, cùng Hoàng hậu Hajah Azizah Alallah Sultan Iskandar Al-Haj trong lễ hồi tháng 1/2019. Các sultan của Malaysia luân phiên nhau làm vua

Nhưng sau một nhiệm kỳ không mấy ấn tượng, vị cựu vương cao tuổi, đã mất chức.

Sang năm 2018, ông còn dính vào việc kiện cáo đòi lại lâu đài Vrana ở Sofia và bị chính quyền Bulgaria đuổi khỏi tòa nhà mà dòng ông làm chủ từ 1892.

Việc phục hồi hoàng gia như vậy không phải chuyện dễ.

Canada ngày 25/1 xác nhận đã yêu cầu thành viên gia đình các nhân viên ngoại giao đóng tại Ukraine rời khỏi quốc gia này, một ngày sau khi Mỹ, Anh, Đức và Australia công bố các bước đi tương tự.

  • Từ Ukraine tới Triều Tiên, Tổng thống Biden đối mặt với một loạt khủng hoảng toàn cầu

  • Nga cáo buộc Mỹ làm gia tăng căng thẳng xung quanh tình hình Ukraine

Bộ các vấn đề toàn cầu của Canada [GAC] đã ra tuyên bố xác nhận quyết định trên của Chính phủ Canada. Trước đó, Thủ tướng Justin Trudeau ngày 24/1 cho biết Chính phủ Canada đang “theo dõi tình hình Ukraine cực kỳ chặt chẽ”. Theo nhà lãnh đạo Canada, “có nhiều phương án dự phòng được đưa ra”, trong đó “sự an toàn của các nhà ngoại giao Canada và gia đình là điều tối quan trọng”.

Đại sứ quán Canada ở Kiev và Lãnh sự quán Canada ở thành phố Lviv, miền Tây Ukraine sẽ vẫn mở cửa. Người phát ngôn của Bộ Ngoại giao Ukraine Oleg Nikolenko cho rằng việc sơ tán các gia đình nhân viên ngoại giao là “quá sớm”. Trên mạng xã hội Twitter, ông Nikolenko viết: “Mặc dù chúng tôi tôn trọng quyền của các quốc gia nước ngoài trong việc đảm bảo an toàn và an ninh cho các cơ quan đại diện ngoại giao của họ, song chúng tôi tin rằng một bước đi như vậy là quá sớm và là một ví dụ của sự thận trọng quá mức”.

Ông Mykhailo Podolyak, Cố vấn Chánh văn phòng Tổng thống Ukraine, cho biết có thể hiểu được rằng Canada và chính phủ các nước phương Tây khác đưa gia đình các nhân viên ngoại giao về nước để giảm thiểu rủi ro cho công dân của họ. Tuy nhiên, ông cảnh báo rằng "việc phản ứng thái quá” đang khiến xã hội Ukraine lo lắng.

Kể từ ngày 16/1, Canada đã khuyến cáo công dân tránh các chuyến đi không cần thiết đến Ukraine. Trong khi đó, những người Canada đã ở Ukraine được khuyến cáo “nên đánh giá xem sự hiện diện của bạn có cần thiết hay không”.

Ngọc Biên [TTXVN]
Lãnh đạo châu Âu và Mỹ trao đổi về vấn đề Ukraine

Tối 24/1, Tổng thống Pháp Emmanuel Macron cùng với một số nhà lãnh đạo châu Âu và Liên minh châu Âu [EU] đã tổ chức một cuộc họp trực tuyến với Tổng thống Mỹ Joe Biden, trao đổi về tình hình ở biên giới Ukraine và nhấn mạnh tới giải pháp ngoại giao.

Chia sẻ:
Từ khóa:
  • Canada,
  • nhân viên ngoại giao Canada rời Ukraine,
  • căng thẳng Nga-Ukraine,

Video liên quan

Chủ Đề