Nam phái tam thúc là ai

Trang Chủ

Tác giả Nam Phái Tam Thúc

Tác giả Nam Phái Tam Thúc

  • Đạo Mộ Bút Ký

    Nam Phái Tam Thúc

    Full

    1631258675

  • Đại Mạc Thương Lang

    Nam Phái Tam Thúc

    Full

    1594908728

  • Đạo Mộ Bút Ký: Mười Năm Sau

    Nam Phái Tam Thúc

    Full

    1594461277

  • Hoàng Hà Quỷ Quan

    Nam Phái Tam Thúc

    Chương 17

    1594909439

  • [Lão Cửu Môn] Phiên Ngoại Trần Bì A Tứ

    Nam Phái Tam Thúc

    Full

    1594909707

  • Đạo Mộ Bút Ký: Lão Cửu Môn

    Nam Phái Tam Thúc

    Full

    1478966973

Thể loại truyện

Tiên hiệpKiếm hiệpTruyện TeenNgôn TìnhĐoản VănĐông PhươngGia ĐấuNữ CườngCung ĐấuTruyện SủngTruyện NgượcLinh DịThám HiểmBách HợpHài HướcHiện ĐạiViệt NamLight NovelNữ PhụPhương TâyMạt ThếCổ ĐạiĐiền VănĐồng NhânTrọng SinhDị NăngHuyền HuyễnDị GiớiVõng DuQuân sựKhoa họcLịch sửTruyện KhácĐô thịKhoa HuyễnXuyên KhôngTruyện maXuyên NhanhQuan TrườngĐam MỹHệ thốngTiểu thuyếtTruyện CườiTruyện NgắnTruyện trinh thámTruyện Sắc

Review Truyện
  • Top truyện xuyên không được đề cử tháng 8-2021

  • Top truyện xuyên không hay nhất mọi thời đại

  • Top truyện trọng sinh hay nhất nửa đầu năm 2021

  • Top truyện tiên hiệp hay nhất dành cho fan nam 2021

  • Top truyện sinh tồn hay nhất mọi thời đại

XEM THÊM
Top Truyện Hay

  • Ngạo Thế Đan Thần

    288,062,652

  • Thần Đạo Đan Tôn

    100,735,471

  • Kiếm Đạo Độc Tôn

    86,219,294

  • Linh Vũ Thiên Hạ

    83,209,496

  • Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

    74,888,362

  • Hôn Trộm 55 Lần

    55,705,332

  • Ép Yêu 100 Ngày

    53,676,868

  • Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

    52,616,956

  • Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

    48,314,335

  • Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

    41,777,254

XEM THÊM

“Đạo mộ bút ký” là tác phẩm đầu tay của tôi, khi tôi sáng tác ra nó, nó đã thành một khát vọng, là điều mà người khác không thể hiểu được. Nói đúng ra thì tôi đã xây dựng lên một thế giới khổng lồ, do đó đối với tôi những thứ mình viết ra luôn mang theo một chút hư vinh và tự phụ. Chỉ là vô tình khi đang lướt mạng, tôi viết ra phần đầu tiên, là bao nhiêu, ba nghìn chữ thì tới cả một nghìn chữ tôi đã quên, đầu óc nóng lên là viết một mạch, viết xong mới nhận ra là có rất nhiều người theo đuổi, khi đó tôi mới nghĩ tới viết cho họ đọc, mọi người ai cũng ủng hộ, vì thế mà rất nhanh sau đó lập thành một hội, chỉ biết là rất nhiều người khen văn phong khá tốt, khi đó chỉ đơn thuần là làm vì dục vọng của bản thân, cứ như vậy mà viết mãi, cảm giác đặc biệt tâm đắc.

Trước đây là thời điểm sáng tác mãnh liệt nhất, một vùng bằng phẳng, không ai muốn ngăn cản tôi, vậy là tôi đi viết sách, tôi viết tới bộ thứ hai cũng không có gì thay đổi. Tới bộ thứ ba thì bắt đầu gặp khó khăn, về sau tôi mới nghĩ, đáng ra mình không nên viết sách, tới cùng với tôi mà nói, là một gánh nặng không thể kham nổi, mối quan hệ vô cùng phức tạp giữa người với người, vô số những tình tiết về ký ức cần phải giải quyết, câu đố lớn kéo theo câu đố nhỏ, những bí ẩn cứ nối tiếp nhau, nhưng vẫn có một vài khoảng thời gian đặc biệt tuyệt vời, khi mà ý tưởng ập tới, tôi liền viết chúng ra. Lúc trước khi bắt tay vào viết cuốn thứ tư, viết tới đoạn Ngô Tam Tỉnh ở dưới nước, không có bình dưỡng khí, hắn cần bơi tới hai mươi phút, mới có thể lên tới mặt nước. Chỉ riêng vấn đề này đã khiến tôi suy nghĩ cực kỳ lâu, tôi thực sự không biết, hắn làm thế nào mà có thể bơi lên được, tới cuối cùng, hắn còn mỗi bộ đồ lặn trên người, vậy nên nèn khí vào bên trong, sau đó dùng một cách thức đặc biệt nào đó, hít thở khí bên trong để bơi lên. Cách giải thích như vậy không còn trở ngại nữa. Nhưng trong cả quá trình, thực sự là rất khốn khổ.

Lần đầu tiên tôi thực sự không nghĩ ra được chuyện sẽ tiếp diễn thế nào, tôi chọn cách nói cho người khác biết, trước đó tôi viết ra hai mươi chương không hề suy nghĩ, tôi đành phải viết lại lần nữa, độc giả ít đi một nửa. Sau đó tôi liền phát hiện như vậy không được, không thể đổi ý, do đó giai đoạn thứ hai thực sự rất vật vã. Có khi nửa đêm tôi giật mình tỉnh giấc, thực sự là như vậy, tôi vẫn nhớ rõ. Buổi sáng bạn nhìn qua một cái chắc cũng chẳng biết được, mình đang làm cái trò gì. Đấu trí với độc giả, thực sự rất thống khổ. Vì thế mà đôi khi tôi tưởng mình có thể thổ huyết mất. Ví như khi sắp xếp một cục diện, độc giả dự đoán trước câu đầu tiên, nếu như tôi viết theo người ta, vậy hóa ra là tôi đi sao chép.

Nếu như theo cảm giác thành công mà nói, giai đoạn trước là huy hoàng nhất. Ngay từ đầu đã có người yêu thích, có đông đảo người ủng hộ, có người tới xin chữ ký, có người tới phỏng vấn này nọ, tôi sẽ tự nói với mình, ngươi nhất định phải quen đi, đây chính là cuộc sống của ngươi sau này. Nhưng rất nhanh sau đó, tính cách tôi không phù hợp đề sống cuộc sống như thế, vì tôi rất chú ý tới đánh giá của người khác về mình. Lần đầu tiên mọi người nói, bạn hết thời rồi, lần thứ hai bạn chuyển nó thành một mặt hàng buôn bán, hay chính là bạn muốn dùng nó kiếm tiền, thì lúc đó nó hoàn toàn không còn mục đích ban đầu nữa. Ngay từ lúc biết rằng sẽ không thể dứt ra được, vì bản thân rất coi trọng điều này, tác gia luôn có danh dự thanh cao. Sau đó lại phát hiện, kỳ thực thì không phải thế, sách báo bản thân nó chính là sản phẩm rồi, qua bàn tay lao động của mình thì mình có quyền kiếm ra được một cái gì đó, ngay cả tác phẩm này cũng không khác được. Tôi viết online miễn phí nhiều năm như vậy, chưa từng nghe ai nói thế, giờ lại đột nhiên tỉnh ngộ, hóa ra là mình vẫn đang viết không công. Rất nhiều người chỉ biết nói, bạn viết nhiều lỗi chính tả lắm, sắp chữ cũng không chuẩn gì cả, bạn phải sửa đi sửa lại cho thật tốt, bạn không sửa thì sẽ không chịu được. Có ba hạng người, bạn có biết thế nào là chết tâm không, rất khó hình dung cái cảm giác ấy, giống như là nhìn thấy một người đi theo bạn, người đó lại nói ra một vài lời, ngược lại những lời đó chỉ là để xúc phạm bạn. Vì mỗi công việc, đều sẽ có vài nhược điểm, người ta sẽ nhớ tới điều đó, người ta theo đuổi bạn trong nhiều năm, mua rất nhiều sách của bạn, nhưng khi biết được con người thực của bạn, điều đó có chút khiến họ thất vọng. Tôi muốn mình có thể biến trở lại thành con người trước kia. Tôi đã nghĩ rất nhiều, muốn rất nhiều, đây thực sự là một chuyện khiến bản thân rất khó chịu.

Tôi không phải người của giới giải trí, chuyện này vượt ra khỏi mong muốn của tôi, trong giới, lấy cái hỗn loạn để thu lợi ích cho bản thân. Lời nói của tôi, sẽ có người nghĩ xấu về tôi, cứ lùi lại vài bước trước, không cần phải tiến thêm nữa. Nhưng khi vào trong giới đó, chuyện này lại trở thành một nguồn tin tức, bạn nhất định phải làm, hơn nữa còn phải làm sao cho nó khoa trương hơn so với người khác. Nhưng thực chất đối với tôi mà nói, trong blog của tôi, tôi thấy vô cùng hỗn loạn, đó chính là tình hình thực tế. Cái này nói không được, cái kia nói cũng không được. Nhưng cục diện như vậy, tôi không thể nào thay đổi nó, phần lớn tin tức đều là giả. Tôi chỉ là một người tích đọc sách trong yên tĩnh, bản thân cảm thấy có phần rất hối hận.

Tôi là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, mà cảm giác không hài lòng đối với bản thân đã lên tới cực hạn. Kỳ thực người khác sẽ không đi so sánh Từ Lỗi* và Nam Phái Tam Thúc xem cách nhau xa thế nào, nhưng Từ Lỗi là tùy hứng, có thể hối lại được, còn Nam Phái Tam Thúc thì không. Ông ấy có ước định, có trách nhiệm, ông ấy có thể liên lạc với rất rất nhiều người đi theo mình, trong một khắc ông ấy vô tình lơ đãng, chính bản thân ông ấy cũng khó mà nắm chắc cái gì trong tay. Một khoảng thời gian rất dài, ông ấy không thể xử lý được những vấn đề mà mình gặp phải, khi ông ấy làm sai một việc, hậu quả ông ấy chỉ có thể tự mình gánh chịu. Nhưng nếu như ông ấy là một kẻ yếu ớt, vậy ông ấy nhất định sẽ không thể chống đỡ tiếp được.

Mười năm này tôi thực sự rất khổ cực, rất rất khổ cực, có vài người nói đúng lắm, con dân đạo mộ, cho tới giờ họ cũng không phải người hâm mộ tôi. Rất nhiều người đã đọc quyển sách này, sau khi đọc xong, có thể mất một thời gian, mới qua được hết cảm xúc, cũng không phải là quyển sách này có bao nhiêu vĩ đại, mà là nảy sinh trong quá trình làm bạn với nó. Tôi là một người không có nghị lực, cho nên nói về điều này, có thể kiên trì mười năm, tôi cũng chưa từng nghĩ tới. Thượng đế đã dẹp hết những việc khác mà tôi muốn làm. Cuối cùng thì bản thân cảm khái, tôi ngồi trên máy bay viết ra chương 17/8, lần sửa đổi cuối cùng, tôi đã sửa tới năm giờ đồng hồ, viết ra được năm trăm chữ.

Cuối cùng thì mười năm đã kết thúc, tuy rằng trải qua rất nhiều chuyện đau khổ, nhưng kết thúc thì tốt quá rồi, bình thản, không có thêm bất kỳ phục bút [đoạn văn dẫn ý cho phần sau] nào, không có thêm bất kỳ hố mới nào. Cảm giác này khiến tôi cảm thấy rất kiên định. Đối với tôi mà nói, qua ngày 17/8, tôi muốn bản thân mình có thể thoát khỏi đạo mộ, sau đó tôi mới trở lại với cảm giác sáng tác nó lần đầu tiên. Sẽ không còn giống như trước đây nữa, cảm giác mới mẻ đã hết rồi, Nam Phái Tam Thúc đã là Tam Béo. Muốn ai đó mua cái gì thì phải khiêu khích người ta một chút, đã qua ngày 17/8, thì cũng không phải xuất hiện, cũng không cần phải xuất hiện với bộ dáng ấy nữa.

Người khác nói với tôi, bọn họ làm phim truyền hình, mà lại không đi theo quyển tiểu thuyết của tôi, tôi cũng đã làm rõ vấn đề rồi, chuyện này thực sự đã làm bọn họ chịu oan ức.

by TamThuc

Chú Thích: 

Từ Lỗi: Là tên của Nam Phái Tam Thúc  😀

Video liên quan

Chủ Đề