Kinh niên lưu ảnh review

Kinh niên lưu ảnh – Như Thị Phi Nghênh

Hiện đại, thanh xuân vườn trường, yêu thầm, 42 chương + 4 ngoại truyện

“Cậu và Lâm Vi Lan là bạn học Sơ trung à?”

“Ừ. Bọn mình học chung lớp suốt ba năm Cao trung.”

“Hai người rất thân nhau?”

“Ừ.”

“Vậy còn tôi?”

Cậu là người mình thích nhất, quan tâm nhất, người đã ở trong trái tim mình suốt mười năm nay, tất cả những ký ức về cậu chính là thứ mình quý giá nhất. Thế nhưng làm sao để nói ra điều ấy.

“Cậu là một người bạn tốt của mình.”

“Tốt bao nhiêu?”

“Có tốt đến mức được làm bạn trai của em không?”

Kinh niên lưu ảnh review

“Có tốt đến mức được làm bạn trai của em không?”

Nữ chính Triển Nhược Lăng nhập học không lâu đã gặp một tai nạn xe nghiêm trọng, để dưỡng thương cô buộc phải tạm dừng việc học ở trường nửa năm. Ngày quay trở lại lớp, trong số những bạn học vừa lạ vừa quen, Nhược Lăng vẫn nhớ đến một cậu bạn có tên là Chung Khi. Ấn tượng đầu tiên về cậu là trong tiết Hóa học, lúc ấy cô chỉ đơn giản cảm thấy cậu bạn này rất thú vị, bỗng nhiên muốn được làm quen với cậu ấy. Có thể lúc trước cô có ấn tượng quá sâu sắc với câu nói “xem xong rồi” của cậu, cho nên sau tai nạn xe quay trở lại trường học, rất nhiều ký ức đã trở nên mơ hồ không rõ, thế nhưng ký ức về Chung Khi vẫn không hề tổn hại chút nào. Người này luôn gây ra đủ trò tinh quái, thế nhưng luôn mang theo nụ cười trên khóe môi trong suốt, thuần khiết như một đứa trẻ khiến ai cũng không nỡ nặng lời.

Thành tích học tập của Chung Khi rất xuất sắc, là một học sinh ưu tú điển hình, được các giáo viên vô cùng yêu thích. Bất kể là giáo viên dạy môn nào, chỉ cần nhắc đến tên cậu đều cực kỳ cao hứng vui vẻ. Cậu không thuộc kiểu học sinh cần cù siêng năng, thế nhưng thành tích lại luôn đặc biệt vượt trội. Cậu cũng không phải người giỏi xã giao, trước giờ cũng chẳng để tâm đến việc lấy lòng bạn học và giáo viên, thế nhưng tất cả giáo viên và các bạn học ngồi xung quanh đều rất thích cậu. Cậu lúc nào cũng là một vẻ không nghiêm túc hay đùa giỡn, như thể nếu trời sập xuống cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cậu. Một nam sinh sáng lạn như ánh mặt trời, đi đến bất cứ nơi nào, đều trở thành tâm điểm của sự chú ý. Thế nhưng trớ trêu ở chỗ, Nhược Lăng thật lòng muốn làm bạn cùng Chung Khi trong khi cậu lại tinh quái bày ra trò gán ghép cô cùng một cậu bạn khác, điều này vừa khiến cô cảm thấy vừa bất lực vừa khó chịu trong lòng. Ngày qua ngày, chuyện Chung Khi hay bắt bẻ Triển Nhược Lăng không ai trong lớp còn lấy làm kỳ lạ nữa.

Thích một người nhưng luôn lấy cớ chọc ghẹo trêu đùa để thể hiện sự thân thiết. Mến một người là dù có tức giận đến bao nhiêu nhưng luôn vì nụ cười ánh mắt trong trẻo ấy của đối phương mà trong lòng đột nhiên mềm mại, một chút trách móc để rồi dễ dàng bỏ qua.

Ngày qua ngày, cả hai dần phát hiện tình cảm dành cho nhau không còn đơn thuần là bạn học nữa, nhưng vì tâm lí dè dặt ngại ngùng của tuổi 17 nên chỉ dám đặt ở trong lòng mà không nói ra. Động lòng là chuyện đơn giản, nhưng giữ gìn một tình cảm lại rất phức tạp. Lên lớp 12, bởi vì chia ban nên Nhược Lăng và Chung Khi không còn học chung một lớp, vốn đã ít liên hệ nay lại càng xa cách hơn. Cho đến ngày thi đại học rồi biết được kết quả, Nhược Lăng nhận được tin sét đánh. Từ đó, cuộc sống của Chung Khi là một đường thẳng song song với cuộc sống của Nhược Lăng, một tuyến đường kéo dài đến vô tận không bao giờ có thể cắt nhau, cô và cậu kẻ bắc người nam xa cách. Nhược Lăng tốt nghiệp đại học liền bay tới Tây Ban Nha xa xôi để tiếp tục học tập, cô không biết rằng sau khi mình đi du học thì Chung Khi cũng chuyển đến Australia. Cứ như vậy hai người lần lượt bỏ lỡ những cơ hội để có thể bày tỏ lòng mình. Nhưng cũng bởi vì cuộc sống này có quá nhiều nỗi nuối tiếc thế nên mới tràn đầy kì vọng vào tương lai. Quá khứ tuổi trẻ theo đuổi mải miết một bóng hình, thế nhưng bởi vì tình cảm chưa vững bền, sức lực còn non nớt cho nên mới để thời gian và hiện thực mang đi những điều đáng quý. Vì vậy hiện tại có cơ hội được làm lại từ đầu mới thấy người trước mặt, cảnh trước mắt thực đáng trân trọng.

Kinh niên lưu ảnh review

source: Page Thanh xuân: Tuổi trẻ nồng nhiệt – Thời gian phai mờ

Mười năm đã đi qua, trong lòng Nhược Lăng luôn khắc ghi hình bóng một người, chưa từng nghĩ đến sau này, chỉ cố chấp nghe theo trái tim mình, cẩn thận lưu giữ tình cảm ấy. Quãng thời gian niên thiếu, biết rõ cô và cậu là không thể, cho nên chỉ hy vọng có thể làm bạn bè với cậu, làm bạn cả cuộc đời. Những bức thư gửi vào hòm mail, từ chỗ hi vọng để rồi thất vọng bởi vì không ai hồi đáp, dù là đêm trước khi lên đường đi du học cô thẳng thắn thổ lộ tình cảm của mình hay những lúc nhớ nhung ở phương xa vẫn kiên trì nhắn đến cho cậu một vài dòng hỏi han. Một dãy số điện thoại cũng không có, chỉ duy nhất địa chỉ email xưa cũ im lìm chứa đựng vô vàn những tâm tư kỳ vọng của cô gái ôm mối tình thầm lặng. Khoảng cách không gian luôn là rào cản lớn nhất để thử thách tình yêu. Nó có thể khiến những người yêu nhau chia xa mãi mãi hoặc sẽ nuôi dưỡng ngọn lửa nhỏ để thổi bùng lên ngọn lửa lớn. Họ cách nhau một chuyến bay dài cả ngàn km, tuổi còn trẻ rời xa quê hương để chinh phục ước mơ và sự nghiệp, họ gặp những con người khác nhau, trải qua những kỉ niệm khó quên trên đất khách, nơi hoàn toàn xa lạ với người còn lại. Thế nhưng có lẽ ông tơ bà nguyệt ban phát duyên phận đã thiên vị cho họ, để những người có tình, khi vẫn còn thương nhớ nhau cuối cùng sẽ có ngày gặp lại. Đối diện Nhược Lăng là chàng trai Chung Khi năm nào nay đã một thân anh tuấn công danh thành đạt, cậu chân thành mà nghiêm túc hỏi cô: “Bạn tốt? “Có tốt đến mức được làm bạn trai của em không?”. Người cô yêu đứng trước mặt cô nói những lời này, cả thế giới dường như cũng vì một câu nói ấy mà hoàn toàn thay đổi. Con đường cô đang đi đột ngột rẽ sang một lối khác, không biết phải đón nhận ra sao, có lẽ bởi vì chờ đợi quá lâu nên giờ phút hạnh phúc gõ cửa khiến cô cảm thấy quá đỗi không chân thực 🙂  Đôi khi hạnh phúc thật sự còn nhiều hơn ta đã tưởng tượng.

Đây là một câu chuyện nhẹ nhàng đậm chất thanh xuân vườn trường được tác giả viết bằng ngôi thứ 3 lấy cuộc sống và góc nhìn của nữ chính Nhược Lăng làm trọng tâm, để từ đó những biến chuyển cảm xúc trong mối tình học trò giữa nam nữ chính thêm phần tự nhiên, chân thực. Diễn biến truyện chậm rãi, không có sóng gió biến cố gì quá đặc biệt, nhìn chung nội dung khá đơn giản, hình tượng nv quen thuộc. Truyện có độ dài vừa phải, lối viết không cầu kì trau chuốt, tình cảm nhẹ nhàng thuần túy, do vậy giúp độc giả trong quá trình đọc dễ hiểu cũng như dễ nắm bắt được tâm lí nhân vật. Tựu chung, đây là một tác phẩm tuy không quá nổi bật, rất dễ lẫn lộn trong hàng ngàn bộ truyện có nội dung tương tự, nhưng sau khi đọc xong vẫn khiến độc giả cảm nhận được đầy đủ những cung bậc vui buồn giận hờn của tình yêu tuổi mới lớn. Đọng lại sau khi kết thúc truyện có lẽ là dư vị “chua chua ở đầu lưỡi nhưng lưu lại chút ngọt mát khó quên nơi cuống họng” rất giống với tình yêu của tuổi 17, thời điểm thật đẹp khi biết thích một người mà không màng đến kết quả.

“Yêu thầm… tựa như phiền não. Thanh xuân hối tiếc cất lên những lời nói mớ

Đêm khuya tôi viết đầy trang nhật kí” *

Kinh niên lưu ảnh là hành trình thành thật với trái tim và nắm bắt lấy hạnh phúc của những người trẻ tuổi trong tình yêu. Tác phẩm này khiến mình nhớ đến bộ phim “With you” được chuyển thể từ tiểu thuyết “Điều tuyệt vời nhất của chúng ta” của tác giả Bát Nguyệt Trường An 🙂 “Cảnh Cảnh Dư Hoài”– “Cánh cánh trong lòng”. “Chung Khi – Nhược Lăng – “mười năm viên mãn.”

* : Yêu thầm (Luân Tang)