Bông hoa đó vốn đi không thuộc về anh chỉ la anh đi qua đúng mùa hoa đẹp nhất

Mãi sau này tôi mới biết, bông hoa đó không phải hoa của tôi, chẳng qua là tôi đã đi ngang qua đúng mùa hoa nở đẹp nhất. Mãi sau này tôi mới biết, người đó không phải yêu tôi, chẳng qua là tôi đã đi ngang qua vào đúng ngày người cô đơn nhất.


Khi anh hiểu được tình yêu là gì thì anh đã yêu em mất rồi. Không còn kịp, cũng không thích ai khác được nữa.

“Mười lăm mười sáu tuổi, chúng mình gặp phải tình yêu nhưng chẳng biết cách yêu. Hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, chúng ta biết yêu lại chẳng thể nào tìm thấy tình yêu nữa.”

[“Cớ sao mãi yêu em” – Tâm Văn]

Giữa nam và nữ có tình bạn thuần khiết, chỉ cần một người đánh chết không nói, một người giả ngu đến cùng.

Chỉ muốn cùng em, chính là tốt nhất

“Sau này tôi mới biết, bông hoa đó không phải là của tôi, chẳng qua là tôi đã đi ngang qua vào đúng mùa hoa nở đẹp nhất.

Sau này tôi mới biết, người đó không phải yêu tôi, chẳng qua là tôi đã đi ngang qua vào đúng ngày người cô đơn nhất…”

Weibo/Thu Ngân Dịch/st

Sau này, khi em cuối cùng cũng học được cách yêu thương 

Tiếc rằng, anh đã biến mất giữa biển người mênh mông

Sau này, trong màn nước mắt em cuối cùng cũng hiểu được

Có những người, khi đã lỡ dở sẽ mãi chẳng bao giờ gặp lại nữa

{Sau này – Lưu Nhược Anh}

Trích ‘Chi bằng tạm ở cùng nhau’

Tất cả đều là lỗi của Lục Chấp, Ninh Trăn vĩnh viễn không có lỗi.”

“Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên anh viết thư tình cho người ta, không được phép từ chối.”

Em về cùng ngày nắng

“Thời gian đều đã từng phụ bạc chúng ta, giây trước em và anh còn ôm nhau, giây sau liền trở thành người xa lạ. Thực ra em vẫn luôn chờ anh ở đó, chỉ có điều anh lại quên mình từng đến nơi đây”

-Trích “Hào môn kinh mộng 2”

“Một người đàn ông hấp dẫn nhất không phải là lúc hắn chân thành nói câu “Anh yêu em” mà là lúc hắn nói về chí hướng của mình, kiên định cùng cố chấp”

-Diệp Lạc Vô Tâm

Duyên phận cũng chia thành hai loại. Khi thời cơ đến, đó là hữu duyên. Và ngược lại, chính là nghiệt duyên.

— Giả yêu làm thật

Người cười một tiếng làm tôi cao hứng suốt nhiều ngày, người nói một câu làm tôi ghi nhớ suốt nhiều năm.

“Hôn nhân quả thực là một nấm mồ, nhưng dù thế nào thì mồ yên mả đẹp vẫn tốt hơn là phải phơi thây ngoài đường.”

“Nghe nói nhân duyên do trời định” – Sói Xám Mọc Cánh

“Hồi ức chỉ là kỉ niệm. Nó không có quyền năng gì cả”.

“Bí mật bị thời gian vùi lấp” – Đồng Hoa

“Có những người một khi đã bỏ lỡ sẽ chẳng bao giờ gặp lại.”

{ Bùi Sơ Ảnh – Lục Xu }

“Cả thế giới đều biết em yêu anh, chỉ có anh không biết.”

“Bảy năm vẫn ngoảnh về phương Bắc” – Ân Tầm

Sự tiếc nuối lớn nhất trong quá trình trưởng thành nằm ở chỗ chúng ta luôn gặp được người tốt nhất khi chúng ta ấu trĩ nhất, mà mỗi người lại không tự biết.

Video liên quan

Chủ Đề