Vân thâm bất tri xứ là gì

Trước khi đưa ra một cái nhìn về quan điểm triết học của vị quý ông này, hãy cho phép tôi giới thiệu ngắn gọn cho các bạn về cuộc đời của Auguste.

Auguste, nam, nhân sĩ ” xuyên việt “, cháu nội của William I, con trai của William III, cháu trai của Richard II, công tước xứ Gloucester*, hầu tước xứ Bristol*, bá tước Cambridge*. Ngay từ khi sinh ra ở Bordeaux*, hắn đã sở hữu một lâu đài mang phong cách Gothic, cùng một đoàn kỵ sĩ [ fan hâm mộ ] ngực ra ngực, chân ra chân, hơn nữa, còn có một gia đình so với tiểu thuyết hoang đường còn hoang đường hơn yêu hắn.

—- Đơn giản chính là một người thắng ở đời.

Thật giống như chẳng có gì đáng giá khiến Auguste phải phấn đấu, để trải nghiệm những câu chuyện cỏ tích nhiệt huyết đây.

Và, câu chuyện này đã kết thúc ở đây.

  • Gloucester là một thành phố và quận tại tây nam Anh, là đô thị trung tâm của hạt Gloucestershire. Gloucester năm gần với biên giới với Wales, trên sông Severn, giữa Cotswolds về phía đông và Rừng Dean về phía tây nam. [ Theo Wikipedia ]
  • Bristol là một thành phố, và hạt nghi thức ở Tây Nam Anh, 105 dặm [169 km] phía tây Luân Đôn. [ Theo Wikipedia ]
  • Cambridge, thành phố trung tâm hành chính của Cambridgeshire, miền đông nước Anh, bên Sông Cam. Thành phố Cambridge có diện tích khoảng 40,7 km² và dân số 118.500 người. Cambridge nổi tiếng là trung tâm giáo dục, học thuật và là nơi có Đại học Cambridge danh tiếng châu Âu và trên toàn thế giới. [ Theo Wikipedia ]
  • Bordeaux là một thành phố cảng quan trọng của Pháp, toạ lạc ở hạ nguồn sông Garonne. Vùng đô thị Bordeaux là vùng đô thị lớn thứ năm của Cộng hoà Pháp, với tổng dân số 1.105.000 người. Nó là thủ phủ của vùng Nouvelle-Aquitaine thuộc miền tây nam nước Pháp.[ Theo Wikipedia ]

Tác giả: Còn Là Lữ Bính Nhân Dịch giả: Wattpad Editor: Linh Nguyễn. Beta & sửa lỗi: Linh Nguyễn. Thể loại: hiện đại, 1×1, đồng nhân Vong Tiện, HE. Tình trạng bản gốc: Hoàn. Tình trạng bản edit:Hoàn

Bản dịch làm vì mục đích phi thương mại, không reup khi không được cho phép.

Day 5

01

Lãnh đạo đi đến chỗ của Lam Vong Cơ, khen rằng học sinh ớp hăn thật là hoạt bát

Lam Vong Cơ bèn nghĩ ngay đến Nguỵ Vô Tiện

Kết quả lãnh đạo đưa cho hắn một tập giấy dày, đó là những kinh nghiệm rút ra trong đợt quân sự mà học sinh các lớp phải viết, vừa nhìn vào nội dung, liền bắt gặp ngay một bức thư tình

Lãnh đạo suy nghĩ một chút, chuyển hắn đi dạy một ban toàn học sinh nam

Lam Vong Cơ không một lời phản đối.

02

Nguỵ Vô Tiện buổi sáng dạy muộn, sợ bị trễ giờ, cuối cùng là không ăn sáng liền chạy đến sân huấn luyện

Trời nóng nực, đứng nghiêm một chút là thấy hoa mắt chóng mặt

Cậu đứng lung lay một chốc, suýt chút nữa là ngất đi rồi

” Nguỵ Vô Tiện, cậu có thể đứng ngay ngắn được không hả?” Hôm nay, tâm tình của Lam Vong Cơ thực sự phức tạp, thấy cậu như vậy lại càng thêm nôn nóng.

Nguỵ Vô Tiện nghĩ đến hôm qua Lam Vong Cơ bảo mình ngoan một chút, lập tức đứng nghiêm túc hẳn lên.

Dạ dày liền kêu mấy tiếng, Nguỵ Vô tiện cảm thấy thật là khó chịu

Cậu vừa muốn báo cáo một chút, kết quả trước mắt tối sầm lại, sau đó liền không có ý thức.

03

Nguỵ Vô Tiện vốnn mong rằng vừa tỉnh lại là thấy ngay khuôn mặt lo lắng của Lam Vong Cơ

Cậu đã chuẩn bị sẵn trong đầu từng lời nói, từng động tác rồi

Kết quả mở mắt ra, người ngồi trước mặt là Giang Trừng

” Tại sao lại là mày? Lam huấn luyện viên đâu.”

” Đi rồi”

” Cũng phải, hắn còn phải huấn luyện cho mọi người nữa chứ.” Nguỵ Vô Tiện nghĩ rằng Lam Vog Cơ thật là một con người có trách nhiệm nha

” Ý của tao là, hắn đã chuyển sang ban khác rồi” Giang Trừng lạnh lùng nói

Vừa dứt lời, Nguỵ Vô Tiện im lặng thật là lâu.

Giang Trừng gọi cậu một tiếng, Nguỵ Vô Tiện không thèm trả lời, làm cho Giang Trừng rất là lo lắng.

” Vì sao vậy?” Nguỵ Vô Tiện hỏi ” Là vì tao không chịu nghiêm túc huấn luyện sao?”

” Không phải tại mày.” Giang Trừng thấy cậu tự trách mình như vậy, có chút không được tự nhiên ” Vì có bạn viết thư tình cho hắn, viết ở tờ rút kinh nghiệm ấy, kết quả thầy phụ đạo kiểm tra bị phát hiện. Vì vậy hắn liền bị chuyển ban, bình thường huấn luyện không cho phép đổi huán luyện viên đâu, nhưng lần này chính là tình huống đặc biệt”

Lại một lần nữa, Nguỵ Vô Tiện chìm vào im lặng

” Sao tao không nghĩ ra được chuyện viết thư tình vào trong tờ rút kinh nghiệm nhỉ?”

Giang Trừng thật sự muốn cậu ngất một lần nữa.

04

Buổi chiều, Nguỵ Vô Tiện muốn đi tìm Lam Vong Cơ, cuối cùng phát hiện hắn đang ở đầu sân bên kia, với lại sân huấn luyện quá rộng hơn nữa cũng có rất nhiều người, rất khó tìm

Thất vọng, đang định quay trở lại, kết quả bắt gặp có một người ở phía trước đang nghịch điện thoại, chính là Lam Vong Cơ

Nguỵ Vô Tiện muốn đi tới nói với hắn cái gì đó, nhưng muốn nói cái gì, ngay cả chính cậu còn không biết

Cuối cùng cậu cũng vui vẻ chạy đến, hỏi hắn” Huấn luyện viên, mấy giờ rồi?”

Lam Vong Cơ kéo kéo tay áo của cậu, lập tức chiếc đồng hồ lộ ra

Nguỵ Vô Tiện có một chút xấu hổ

” Khoẻ chưa?” Lam Vong Cơ hỏi cậu

” Khá hơn nhiều rồi”

” Về sau nhớ ăn bữa sáng đấy” Lam Vong Cơ dặn dò

” Huấn luyện viên, thầy đang quan tâm đến em sao?” Nguỵ Vô Tiện cười hỏi hắn

” Cậu quay về đi” Cuối cùng Lam Vong Cơ cũng không trả lời hắn

” Thầy đi, em cũng không muốn huấn luyện nữa” Đây chính là lời nói thật

” Tôi ở đấy, cậu cũng đâu có huấn luyện ” Đây cũng là một lời nói thật

Nguỵ Vô Tiện cất tiếng cười to “Em chỉ muốn nhìn thầy thôi”

” Nguỵ Vô Tiện”

“Dạ”

” Luyện tập đi diễu hành thật chăm chỉ đi, ngày mai muốn chọn đội quân tinh nhuệ đấy”

“A!”

” Đội quân tinh nhuệ, là tôi dạy”

Nguỵ Vô Tiện sửng sốt một chút, sau đó là vui vẻ ập đến

05

Đây là ngày mà Nguỵ Vô Tiện chăm chỉ nhất từ khi bắt đầu quân huấn tới giờ.

Day 6

01

Tối hôm qua, Nguỵ Vô Tiện dành ra hẳn 2 tiếng đồng hồ trong phòng ngủ để luyện tập đi diễu hành, đến 11 giờ rồi mà vẫn chưa đi ngủ.

Giang Trừng bị cậu phiền nhiễu đến mức tinh thần thiếu chút nữa liền tan vỡ, vì vậy quyết định dùng một bí mật để dỗ cậu ngủ sớm một chút.

” Không nghe” Nguỵ Vô Tiện vẫn tiếp tục chăm chỉ tập luyện

” Là chuyện về Lam huấn luyện viên”

” Nghe” Nguỵ Vô Tiện chạy thật nhanh đến bên cạnh Giang Trừng

” Hôm mày bị té xỉu ấy, chính là Lam huấn luyện viên đã cõng mày đến phòng y tế. Hơn nữa, chính hắn là người đã đút đường Glucozo cho mày.” Giang Trừng kể” Chính là ôm như thế này này.”

Nguỵ Vô Tiện giơ tay lên, sờ sờ môi của mình

” Hắn có hôn mày đâu, che môi làm cái gì ?” Giang Trừng khinh bỉ cậu

” Mày quản tao à.” Nguỵ Vô Tiện hung hăng đập vào đầu Giang Trừng một cái

Tác giả: Còn Là Lữ Bính Nhân Dịch giả: Wattpad Editor: Linh Nguyễn. Beta & sửa lỗi: Linh Nguyễn. Thể loại: hiện đại, 1×1, đồng nhân Vong Tiện, HE. Tình trạng bản gốc: Hoàn. Tình trạng bản edit:Hoàn

Bản dịch làm vì mục đích phi thương mại, không reup khi không được cho phép.

Day 3

01

Buổi tối hôm ây, Nguỵ Vô Tiện lục tung cả tủ quần áo mới lôi ra một bộ tự nhận là mặc đẹp nhất để tham gia huấn luyện.

Đáng tiếc hôm ấy trời mưa

Buổi huấn luyện bị tạm dừng.

02

Nguỵ Vô Tiện rất bực mình

” Vì sao trời mưa sẽ không huấn luyện ?”

” Chúng ta không thể luyện tập trong phòng sao ?”

” Không phải ngồi chia sẻ kinh nghiệm sao ? Còn hát quân ca..”

“…”

Phụ đạo viên đều bị cậu hỏi đến phiền lòng

03

Lam Vong Cơ nói, nếu trời mưa không huấn luyện, có thể đi đến phòng ngủ dạy học sinh cách sắp xếp đồ vật.

Các lãnh đạo đều thấy hắn nói có lý.

04

Khi Lam Vong Cơ bước vào phòng ngủ, Nguỵ Vô Tiện đang ngồi trước bàn vừa xem ti vi vừa ăn ma lạt nóng*.

Nguỵ Vô Tiện tức chết rồi, cậu vừa thay bộ quần áo đẹp nhất thành quần áo ngủ.

Bộ dáng của cậu bây giờ nhất định rất xấu, trông đặc biệt ngu, ngoài miệng toàn là dầu mỡ, còn chưa kịp lau nũa.

” Xin chào huấn luyện viên” Nguỵ Vô Tiện đi dép, nhanh chóng đứng lên

Lam Vong Cơ ở ngoài cửa nhìn lướt vào bên trong, sau đó đi vào trong phòng.

* Ma lạt nóng [xuyến xuyến]: Là món ăn vặt bắt nguồn từ Tứ Xuyên Lạc Sơn, lưu hành nhiều nơi ở Trung Hoa [nhất là Tứ Xuyên và Trùng Khánh], bề ngoài tương tự với lẩu, chủ yếu ở đường phố. Loại ăn vặt ở khu đông bắc gọi là ma lạt xuyến cùng “Tứ Xuyên ma lạt nóng” nói ở đây không giống nhau.[ cảm ơn bạn Động Cú Đêm]

05

Lam Vong Cơ chưa bao giờ thấy qua một phong ngủ nào bẩn như vây.

Hắn dùng chăn của Nguỵ Vô Tiện để làm mẫu, dạy mọi người gấp chăn kiểu quân đội.

Tất cả mọi người đều học rất nghiêm túc, đương nhiên là trừ Nguỵ Vô Tiện

” Biết làm chưa ?” Lam Vong Cơ hỏi mọi người

” Chưa ạ” Nguỵ Vô Tiện chỉ lo nhìn chằm chằm vào gương mặt của Lam Vong Cơ.

06

Lam Vong Cơ lần đầu tiên gặp một học sinh như vậy

07

Nguỵ Vô Tiện cũng là lần đầu tiên có cảm giác như vậy

Ngày hôm qua mọi người đều lấy bên phải làm chuẩn, chỉ riêng cậu cứ nhìn chằm chằm vào mặt của Lam Vong Cơ ở phía trước.

” Trên mặt tôi không có hoa.”

” Nếu trên mặt thầy có hoa, em nhất định sẽ hái mang về nhà.”

Lam Vong Cơ cảm thấy rằng ngay cả huấn luyện ở quân đội cũng không thể nào mệt như vậy.

08

Sau khi dạy gấp chăn, kế tiếp chính là sửa soạn lại đồ vệ sinh buổi sáng

Nguỵ Vô Tiện nghĩ rằng chuyện bỏ cố đánh răng vào chậu rửa mặt thật là kỳ lạ

Lúc Lam Vong Cơ nhìn thấy kem đánh răng của Nguỵ Vô Tiện thì chợt dừng lại.

Hai người đều dùng một nhãn hiệu kem đánh răng như nhau

Lam Vong Cơ vô ý thức nhấp môi một chút.

09

Buổi tối Nguỵ Vô Tiện mới biết rằng hôm nay là Tết Trung Thu.

Các bạn học đều đang gọi điện cho người nhà, nhưng cậu lại không có ai để gọi điện về.

Nguỵ Vô Tiện đang đi dạo trên sân trường, liền thấy một đám nữ sinh đang vây lấy một người. Cậu đến gần, phát hiện chính là Lam Vong Cơ

Các nữ sinh đang tặng bánh Trung Thu

Trường học có quy định, huấn luyện viên không thể nhận đồ của học sinh tặng, vì vậy Lam Vong Cơ đều cự tuyệt hết. Các nữ sinh đều thất vọng mà quay về

Nguỵ Vô Tiện rất vui vẻ chạy tới” Chúc mừng lễ Trung Thu, huấn luyện viên”

Lam Vong Cơ ừ một tiếng, dừng một chút rồi quay trở lại nói một câu ” Lễ Trung thu vui vẻ”

” Huấn luyện viên, thầy ăn bánh Trung Thu không?” Nguỵ Vô Tiện hỏi

” Cậu mời tôi à ?” Lam Vong Cơ hỏi lại cậu

” Không…không có, em chỉ hỏi như thế thôi.” Nguỵ Vô Tiện đến hôm nay là Trung Thu còn không biết, làm sao có thể chuẩn bị bánh Trung Thu.

” Tôi mời cậu” Lam Vong Cơ từ trong túi lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong là một cái bánh Trung Thu.

[ chắc nó như thư thế này nè]

10

Nguỵ Vô Tiện nghĩ rằng cái hộp kia như là để nhẫn ấy, vì vậy khi Lam Vong Cơ đưa tới trước mặt cậu, cậu hơi khẩn trương một lúc.

” Cảm ơn huấn luyện viên”

May mà chưa nói thành ” Em nguyện ý”

Day 4

01

Ngày hôm qua mới mưa mà hôm nay đã nắng gay gắt, chiếu đến Nguỵ Vô Tiện chói tới mức không thể mở mắt được.

Sau khi cả lớp có mấy bạn bị ngất, Lam Vong Cơ liền cho mọi người đứng dưới tàng cây tránh nắng một chút.

Đội kiểm tra kỷ luật tới kiểm tra, hỏi Nguỵ Vô Tiện tại sao không mặc đồng phục huấn luyện.

Lam Vong Cơ đi tới, nói rằng” Tôi cho phép”

02

Lớp bên cạnh cũng sáp lại đây, mọi người cười nói thật rôm rả.

Có người hát, cũng có người nhảy múa

Nguỵ Vô Tiện từ chỗ ngồi đứng lên, chạy tới chỗ của Lam Vong Cơ.

” Huấn luyện viên, khi luyện tập không được mang điện thoại, thầy cho em mượn điện thoại chơi một lúc được không ?” Cậu muốn lấy điện thoại nháy vào máy mình, thế là có thể biết được số của Lam Vong Cơ.

Huấn luyện viên đều không được cho mọi người địa chỉ liên lạc

Lam Vong Cơ búng nhẹ trán cậu một cái

Nguỵ Vô Tiện che trán, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào hắn.

” Không được”

03

Giải lao một lúc lại bắt đầu phải huấn luyện

Nguỵ Vô Tiện đứng nghiêm khó chịu, tay cũng không đặt vào chỉ quần.

Lam Vong Cơ từ bồn hoa nhặt được một cành cây, đánh một cái vào tay Nguỵ Vô Tiện, lại không đau lắm.

” Đau quá đi!!!” Nguỵ Vô Tiện nhảy lên, rất khoa trương mà kêu to

Các bạn học đều không nhịn được cười

“Thầy xem, tay em đỏ hết lên rồi này” Nguỵ Vô Tiện lắc lắc tay trước mặt Lam Vong Cơ, làm như thật sự bị thương nặng lắm.

Lam Vong Cơ nắm lấy tay cậu, cúi đầu nhìn nhìn, sau đó dùng sức nắm chặt.

” A! Đau, đau quá!” Lần này là đau thật sự, không ngờ lực tay của Lam Von Cơ lại lớn như vậy.

” Chú ý vào” Lam Vong Cơ buông lỏng tay

04

Nguỵ Vô Tiện thành thật mà luyện tập cả một buổi chiều.

Lam Vong Cơ thật không quen một chút nào

05

Mọi người đều phải rút ra kinh nghiệm khi huấn luyện.

Trước đây Lam Vong Cơ đều không có nhìn, thu xong trực tiếp nộp lên luôn.

Nhưng lần này, bài của Nguỵ Vô Tiện để ở ngay đầu, lền không nhìn được mà liếc qua, lập tức bắt gặp ngay một câu” Cả trường nhiều huấn luyện viên như vậy, tại sao hết lần này đến lần khác đều phân cho mình người đẹp trai nhất chứ.”

06

Buổi tối phải học hát, mọi người ngồi khoanh chân ở dưới đất. Nguỵ Vô tiện ngồi ngay đầu hàng, Lam Vong Cơ đi đến ngồi ngay cạnh hắn.

” Đưa tay đây” Lam Vong Cơ nói với hắn

Nguỵ Vô Tiện đưa tay ra

” Tay còn lại”

Nguỵ Vô Tiện đưa tay còn lại ra

Lam Vong Cơ cầm lấy tay hắn, xoa xoa một lúc” Còn đau hay không ?”

Nguỵ Vô Tiện gật đầu như giã tỏi ” Vẫn còn đau lắm, thầy xoa một tí nữa đi.”

” Đừng giả bộ” Lam Vong Cơ vạch trần hắn.

07

Cái bóng của hai người in lên trên mặt đất, Nguỵ Vô Tiện len lén hoạt động thân thể, sau đó đưa tay lên

Cái bóng làm cho người ta nghĩ rằng cậu đang khẽ chạm vào mặt của Lam Vong Cơ vậy

Nguỵ Vô Tiện nở nụ cười một tiếng

Lam Vong Cơ vừa quay đầu lại liền thấy ngay khuôn mặt tươi cười của cậu, hiếm thấy mà không phát giận chút nào

” Đang làm cái gì vậy.” Lam Vong Cơ hỏi

” Báo cáo huấn luyện viên, em không làm gì cả.” Nguỵ Vô Tiện cười hì hì đáp lại

Lam Vong Cơ đưa tay nhéo nhéo mặt của cậu ” Cậu ngoan một chút đi.”

Tác giả: Còn Là Lữ Bính Nhân Dịch giả: Wattpad Editor: Linh Nguyễn. Beta & sửa lỗi: Linh Nguyễn. Thể loại: hiện đại, 1×1, đồng nhân Vong Tiện, HE. Tình trạng bản gốc: Hoàn. Tình trạng bản edit:Hoàn

Bản dịch làm vì mục đích phi thương mại, không được reup khi không đoược cho phép.

Day 1

01

Hôm nay là ngày đầu tiên Nguỵ Vô Tiện tham gia khoá huấn luận quân sự, cậu là người đầu tiên trong phòng tỉnh dậy.

Bạn cùng phòng hỏi hắn:” Mày dậy sớm như thế làm gì ?”

Nguỵ Vô Tiện trả lời hắn: ” Dậy sớm để đi gặp huấn luyện viên nha.”

02

Huấn luyện viên của Nguỵ Vô Tiện chính là Lam Vong Cơ.

Tối hôm qua hai người vừa gặp mặt.

03

Trong số các huấn luyện viên của bọn họ, Lam Vong Cơ là người đẹp trai nhất. Nguỵ Vô Tiện đã nhận xét như vậy đấy.

Giang Trừng lập tức phản đối ngay.

Kết quả Nguỵ Vô Tiện đánh cho Giang Trừng một trận.

04

Ngay sau khi đại hội động viên kết thúc, khoá huấn luyện quân sự sẽ bắt đầu.

Nguỵ Vô Tiện đứng ở vị trí đầu tiên trong hàng thứ nhất.

Lam Vong Cơ chỉ cần liếc mắt qua là thấy được cậu ” Thắt lưng của cậu thắt sai rồi.”

Nguỵ Vô Tiện nhìn một chút thắt lưng của chính mình và các bạn cùng lớp, quả nhiên khác biệt rất lớn

” Báo cáo huấn luyện viên, em không biết thắt thắt lưng ạ” Nguỵ Vô Tiện thề, cậu thực sự không biết thắt mà.

” Bỏ tay ra” Lam Vong Cơ nói, Nguỵ Vô Tiện liền lập tức buông tay

Sau đó, chính tay Lam Vong Cơ dạy cho cậu cách thắt thăt lưng, thỉnh thoảng tay hắn thông qua vải vóc chạm vào thịt ở eo Nguỵ Vô Tiện. Nguỵ Vô Tiện bị ngứa, sợ đến mức run lên. Lam Vong Cơ đè lấy tay cậu, kêu y đừng nhúc nhích.

Nguỵ Vô Tiện nghĩ mình thức sự muốn chết rồi.

05

Không đơn giản là dừng ở đó, Lam Vong Cơ còn yêu cầu cậu đứng lên phía trước, sau đó dạy mọi người cách mặc quần áo.

Ngón tay hắn dọc theo thắt lưng cài hết cúc áo, thậm chí còn giúp Nguỵ Vô Tiện sửa sang lại vạt áo trước.

” Quay lại”, Lam Vong Cơ bảo cậu quay lưng lại với mọi người, sau đó ngồi xổm xuống để chỉnh quần giúp hắn, mu bàn tay vô tinh lướt qua mông Nguỵ Vô Tiện

Lại một lần nữa, ý nghĩ muốn chết lại xuất hiện trong đầu Nguỵ Vô Tiện.

06

” Ống quần của cậu bị làm sao vậy?” Lam Vong Cơ hỏi y

Nguỵ Vô Tiện cúi đầu xem xét một lúc mới trả lời hắn” Cúc quần em bị rơi rồi, nên chỉ có thể cài một bên thôi”

Lam Vong Cơ lấy từ trong ví ra một cái kim băng, cúi xuống ghim vào ống quần cho cậu.

” Nhớ tí nữa trở về khâu cúc vào đấy.” Lam Vong Cơ căn dặn

” Thưa huấn luyện viên, vâng ạ” Nguỵ Vô Tiện vui vẻ chạy về đội ngủ của mình.

07

Nguỵ Vô Tiện trở về phòng liền tháo chiếc kim băng ấy ra, cẩn thận cho vào tủ.

Mặc kệ thế nào, đây chính là vật đính ước đầu tiên của cậu và huấn luyện viên đó.

08

Lam Vong Cơ đang hỏi mọi người xem có chuyện gì báo cáo với huấn luyện viên không, đột nhiên Nguỵ Vô Tiện từ trong đội ngũ kêu lên ” Báo cáo”

Lam Vong Cơ hỏi cậu làm sao vậy

Nguỵ Vô Tiện nói ” Báo cáo huấn luyện viên, em nghĩ thấy đặc biệt tốt, em rất thích thầy”

Day 2

01

Nguỵ Vô Tiện trong lúc luyện tập đi diễu hành cố ý đi cùng tay cùng chân, quả nhiên cuối cùng chỉ mình cậu phải tập lại.

Trong khi các bạn học đều tự cầm một cốc nước ngồi dưới tàng cây hóng mát, chỉ có một mình Nguỵ Vô Tiện đang cùng Lam Vong Cơ luyện tập đi diễu hành dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời.

Từng giọt mồ hôi từ trán chay xuống cằm, rồi theo đường cong chảy vào trong áo. Quân phục của trường học phát quả thật không được tốt lắm, mồ hôi rơi xuống làm cái cổ của Nguỵ Vô Tiện rất khó chịu.

” Làm sao vậy?” Lam Vong Cơ hỏi hắn

” Cổ của em ngứa quá” Nguỵ Vô Tiện khó chịu đến mức mặt đều nhăn lại cùng một chỗ

Nguỵ Vô Tiện cao gần bằng Lam Vong Cơ, chính vì thế chỉ cần Lam Vong Cơ hơi cúi đầu xuống là có thể thấy ở cổ cậu có một khối da bị cổ áo cọ đến đỏ lên.

” Dị ứng ?” Lam Vong Cơ hỏi cậu.

” Chắc không phải đâu.” Nguỵ Vô Tiện trả lời” Em trở về phòng giặt lại quần áo là được. Có khả năng là da em tương đối mềm chăng? Hahahahahaha……..”

Giang Trừng ở sau lưng cho cậu một cái liếc mắt sắc lẻm.

” Vậy mai cậu mặc quần áo bình thường đi” Lam Vong Cơ dặn dò

” Vâng ạ” Cậu nhất định sẽ tìm bộ quần áo đẹp nhất để mặc

02

Trường học yêu cầu phát nước ngay tại sân trường, Nguỵ Vô Tiện cũng lấy được một chai

Cùng lúc đó, các huấn luyện cũng đang phát nước

Lam Vong Cơ đi lấy hai chai nước, cho Nguỵ Vô Tiện một chai

Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu nhìn hắn một lúc

” Nó bị mở nắp rồi” Lam Vong Cơ giải thích

Nguỵ Vô Tiện đang cầm chai nước cười khúc khích. Y biết chai nước này là Lam Vong Cơ cố ý mở cho y, Nguỵ Vô Tiện một hơi uống cạn chai nước

” Ôi chao, chai nước này thật ngọt nha.” Nguỵ Vô Tiện quay sang cười nói với Giang Trừng.

Giang Trừng quyết định không để ý đến cậu

03

Huấn luyện quân sự còn bắt buộc học sinh phải hát, vì vậy nhà trường yêu cầu mọi người đều phải học hát quân ca

Mọi người cùng một ban cùng vây vào một chỗ.

Từng huấn luyện viên đều đến dạy vài câu, nhưng nếu ghép vào thì không thể nào mà nghe nổi.

Nguỵ Vô Tiện muốn nghe Lam Vong Cơ hát, thế nhưng lại nghĩ, có thể Lam Vong Cơ hát rất khó nghe, lớn lên đẹp trai như thế, ít nhất phải có một khuyết điểm chứ.

Sau đó, Lam vong Cơ bị các huấn luyện viên khác gọi đi dạy học sinh hát

Nguỵ Vô Tiện lập tức bị người ta đánh mặt

Lam Vong Cơ không chỉ lớn lên đẹp trai, mà còn không có khuyết diểm.

04

Trong lớp học có một bạn nữ bị ngất, Nguỵ Vô Tiện là người đầu tiên đứng lên muốn cõng bạn nữ ấy vào phong y tế.

Nhưng Lam Vong Cơ không cho cậu đi

Nguỵ Vô Tiện hỏi vì sao

Lam Vong Cơ trả lời ” Cậu ở lại luyện tập đi diễu hành”

Nguỵ Vô Tiện vui vẻ hỏi lại” Vậy còn thầy thì sao ?”

” Tôi ở lại dạy cho cậu” Lam Vong Cơ bảo những người khác đi nghỉ ngơi

” Môi kề môi dạy cho em sao” Nguỵ Vô Tiện hỏi hắn

Cả lớp cười ầm lên.

” Tay nắm tay” Lam Vong Cơ sửa đúng cho cậu

05

Buối tối lúc huấn luyện kết thúc Lam vong Cơ đưa cho Nguỵ Vô Tiện một cái cúc

” Đây là cái gì ?” Vật đính ước mới sao?

” Cúc quần” Lam Vong Cơ trả lời

Nguỵ Vô Tiện lúc này mới nhớ ra rằng ống quần của mình thiếu một cái cúc, ngày hôm qua Lam Vong Cơ dặn câu tự nghĩ biện pháp, nhưng sau đó cậu trở về phòng ngủ tắm giặt liền quên mất, kết quả hôm nay Lam Vong Cơ lại cầm một cái cúc quần giống y như đúc cho cậu.

” Cảm ơn huấn luyện viên” Nguỵ Vô Tiện cười híp mắt

” Cậu tên là gì ?”

” Nguỵ Vô Tiện”

06

Cả lớp có hơn bốn mươi người, nhưng Lam Vong Cơ chỉ hỏi một mình tên cậu.

Tác giả: Còn là Lữ Bính Nhân Nguồn: Wattpad Editor: Linh Nguyễn Beta & sửa lỗi: Changg Thể loại: hiện đại, đồng nhân Vong Tiện,1×1 Tình trạng bản gốc: Hoàn. Tình trạng bản edit:Hoàn

Lam Vong Cơ cho tới bây giờ chưa bao giờ nghĩ rằng trong khi làm nhiêm vụ sẽ gặp phải Nguỵ Vô Tiện, còn là Nguỵ Vô Tiện mặc nữ trang. Hắn dám khẳng định, khi hắn vừa vào, Nguỵ Vô Tiện đã nhìn thấy hắn.

Hắn còn nhớ rõ khi hai người kết hôn, Nguỵ Vô Tiện nói với hắn rằng y là một hướng dẫn viên du lịch. Thậm chí tối hôm qua còn bảo hắn là hôm nay y sẽ dẫn một đoàn du khách đến từ Vân Mộng. Hiện tại cư nhiên lại nhìn thấy hắn hoá thành nữ ngồi ở quán bar uống rượu.

Lam Vong Cơ vừa mới vào nhà thì Nguỵ Vô Tiện đã đứng ngoài cửa.

Y vừa đá văng giầy, vừa tháo tất chân, trong miêng lại hỏi: “ Sao hôm nay anh lại về sớm vậy ?”

Lam Vong Cơ ngồi ở trên ghế sa lon nhìn hắn một cái, không nghĩ tới đối phương làm như cái gì cũng không phát sinh, còn dụng giọng điệu bình thường mà hỏi hắn tại sao lại về sớm thế.

“Sao anh không nói chuyện ?” Ngụy Vô Tiện thuận tay bỏ kính râm, bắt đầu kéo khoá váy phía sau: “ Đến đây giúp em kéo cái này với.”

Lam Vong Cơ đi tới, từ sau lưng chế trụ hông của y: “Em nói với anh rằng em là hướng dẫn viên du lịch.”

“Vậy anh cũng nói với em anh là kiến trúc sư mà.” Ngụy Vô Tiện cười cười một chút.

“ Em biết à?” Lam Vong Cơ giật mình.

“Anh không phát hiện anh đã đánh mất một khẩu súng sao?” Đây chính là lợi ích của một thần trộm, vô luận bạn đem đồ vật giấu tới chỗ nào y đều có thể tìm ra, đồng thời trộm đi.

“Thì ra là anh thực sự không phát hiện” Nguỵ Vô Tiện ở trong ngực hắn xoay người, lôi kéo tay hắn dời xuống, “Súng ở ngay dưới quần em, anh muốn lấy lại sao?”

Lam Vong Cơ vừa cúi đầu liền thấy lông mi y của đang cong lên. Hắn ngửi thấy được trên người y nhàn nhạt mùi rượu, còn có mùi nước hoa, không thối, trái lại rất dễ chịu.

“Súng của anh, đây này.” Ngụy Vô Tiện phả khí vào giữa môi hắn, theo khe hở bay vào.

Lam Vong Cơ cảm giác rằng tay mình đang ấn vào một bộ phận của đối phương.

Ánh mắt hắn thoáng híp lại, như là động vật loại mèo khi nhìn thấy con mồi.

Hắn thuận thế mà hôn lên môi y, sau đó sẽ một tay để Nguỵ Vô Tiện lên trên hộc tủ, chân thì chen vào giữa hai chân y.

Một giây kế tiếp, thật sự có một khẩu súng đặt ở trên ngực của hắn.

“Em đã nói với anh rồi mà, súng em để ngay ở dưới quần đấy.” Y thầm thì vào tai của Lam Vong Cơ.

Nhưng mà Nguỵ Vô Tiện đã phán đoán lầm, chỉ dựa vào thân thủ mà nói, y làm sao có thể đánh lại Lam Vong Cơ, dù có súng cũng không được. Phòng khách chịu ảnh hưởng của hai người mà trở nên bề bộn không thể tả, còn súng thì bị ném tới dưới ghế sô pha.

Khi Lam Vong Cơ tỉnh lại, trên ngực đã có hẳn một tiêu ký do Nguỵ Vô Tiện vẽ lên.

Ngày hôm qua hắn còn tưởng Nguỵ Vô Tiện cũng giống như hắn là một đặc công, nhưng khi thấy tiêu ký ấy mới biết được thân phận thật sự của hắn. Một thần trộm có sở thích kỳ quái, trước khi trộm sẽ nghiên cứu địa hình, sau khi trộm được sẽ để lại tiêu ký.

Đây là…

Muốn trộm đi tim của hắn?

Hắn đứng dậy, phát hiện Nguỵ Vô Tiện đã làm xong bữa sáng.

Đi tới ăn thử một miếng, thiếu chút nữa phun ra ngoài.

“Ăn ngon không? Em làm đấy.” Ngụy Vô Tiện nở nụ cười một chút, “Nếu hiện tại chúng ta đều biết thân phận thật của nhau, cũng sẽ không che giấu nữa, bình thường cho anh ăn đều là đồ em mua ở quán ăn nhỏ dưới lầu.

Lam Vong Cơ uống hết sạch sữa, không dự định ăn thêm thứ khác. Hắn lần đầu tiên được ăn cháo cay, không nên dùng kỳ diệu để hình dung thứ mùi này, mà sợ hãi lại tương đối phù hợp.

“Anh có muốn thương lượng một chút chuyện ly hôn của chúng ta hay không?” Ngụy Vô Tiện hỏi hắn, “Trước tiên là nói rõ ràng, em trộm được cái gì đều dùng mua đồ, không có gì để chia cho anh đâu.”

“Tại sao lại muốn ly hôn?” Lam Vong Cơ hỏi lại.

Vì sao không?

Ngụy Vô Tiện hỏi không ra miệng câu này. Hắn ngạc nhiên phát hiện, chính mình thế mà lại lo lắng Lam Vong Cơ thực sự đồng ý ly hôn.

Sau đó hai người làm như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục cuộc sống tưởng chừng bình thường trong quá khứ.

Ngụy Vô Tiện đột nhiên mở miệng, “Em không muốn làm.”

Lam Vong Cơ đang cởi quần được một nửa, hắn ngẩng đầu lên nhìn y một cái.

Ngụy Vô Tiện cởi nốt phần còn lại, “Em là nói tật trộm của em đấy”

“Em đã sớm không còn làm.” Lam Vong Cơ nói.

Ngụy Vô Tiện liếc mắt, “Em muốn đi du lịch vòng quanh thế giới.”

Lam Vong Cơ tựa hồ suy tư một lúc, nhưng không nói chuyện.

“Xin hỏi Nguỵ Vô Tiện ở phòng bệnh nào?” Lam Vong Cơ thở hổn hển hỏi.

Mấy ngày hôm trước Nguỵ Vô Tiện mới nói không muốn làm, kết quả ngày hôm nay liền bị thương.

Hắn đẩy cửa đi vào, cổ họng khẽ động, phòng bệnh trống rỗng, chỉ có Nguỵ Vô Tiện một người ngồi ở trên giường.

” Hây, anh tới rồi.”. Giọng nói của y vang lên rất tuỳ tiện

“Bị thương chỗ nào vậy ?” Lam Vong Cơ hỏi hắn.”

Cánh tay,bị trúng một phát súng.”

“Tại sao vậy?”

“Nhẫn bị em đánh rơi ở hiện trường.” Nhẫn kết hôn. Ngụy Vô Tiện ảo não, y cảm giác mình không nên đeo nhẫn đi trộm đồ.

Hai người không nói lời nào, trầm mặc thật lâu. Nguỵ Vô Tiện dịch ra một chút, dành một chỗ cho Lam Vong Cơ, để hắn ngồi lên trên giường bệnh của mình.

Trong phòng tràn đầy mùi thuốc khử trùng của bệnh viện.

Lam Vong Cơ ôm y, trong lòng thì đang suy nghĩ, tuy rằng bên ngoài Nguỵ Vô Tiện cho người ta cảm giác kiên cố cường đại, thế nhưng ở trong lòng hắn ,y cũng là một người cần được bảo vệ.

Hắn cúi thấp người,hôn khẽ một cái vào vành tai Nguỵ Vô Tiện

“Khi biết được em bị thương như vậy, anh đã rất lo lắng.”

Ngụy Vô Tiện không nghĩ rằng Lam Vong Cơ lại nói một câu như vậy. Không biết là bởi vì trời sinh hay là nguyên nhân của công việc, Lam Vong Cơ đối với người khác luôn lãnh đạm mà xa cách. Đến ngay cả lời cầu hôn cũng chưa nói một câu nào lãng mạn.

LamVong Cơ đột ngột cúi đầu thật thấp, “Anh bây giờ mới biết được, thì ra mội chuyện lại khác nhau đến thế.”

Ngụy Vô Tiện nhìn chăm chú vào hắn, trong lòng cảm giác như mình đang đứng bên bờ vực sâu

“Trên đời này không có gì có thể thay thế được cho em cả.” Lam Vong Cơ bí

Nghe xong những lời này của hắn, Nguỵ Vô Tiện nghĩ rằng, cho dù có là vực sâu vạn trượng*, y cũng nhất định nghĩa vô phản cố** mà nhảy xuống.

Trượng* : 1 trượng của Trung Quốc bẳng 3,33

Nghĩa vô phản cố** : làm việc nghĩa không được chùn bước; đạo nghĩa không cho phép chùn bước.

“Nói cho anh nghe chuyện này này.” Nguỵ Vô Tiện cong cong khoé miệng

“Hôm kết hôn ấy, toàn bộ bạn bè khách khứa của em đều là diễn viên đóng thế.Bố mẹ em đều chết hết cả rồi.Tuy rằng có một thằng bạn nhưng không biết có nên tính vào hay không, nhưng từ lâu chúng em đã ngừng liên lạc rồi. Trước đây em chỉ có một mình, dù có chuyện gì cũng sẽ không có ai nhớ thương. Nhưng ngày hôm nay em lại sợ rồi, để anh lại một mình, em sẽ luyến tiếc.”

Y giống như là muốn khóc, nhưng lại trong chớp mắt, chút yếu đuối ấy lại biến mất hoàn toàn.

Lam Vong Cơ nghe được câu nói ấy của y, hai mắt khẽ nhắm lại.

Đây chính là tình yêuc của hắn.

Đây chính là Nguỵ Vô Tiện của hắn.

“Nguỵ Vô Tiện, chúng ta đi du lịch thế giới nha.

“Được.”

“Nguỵ Vô Tiện, chúng ta kết hôn lại một lần nữa đi.

Y cũng nói, “Được.”

Tác giả: Vụ Thập Dịch giả: Kho Tàng Đam Mỹ. Editor: Linh Nguyễn Beta & sửa lỗi: Linh Nguyễn Thể loại: Xuyên qua thời không, Phương Tây, cung đình hầu tước, điềm văn, thoải mái, 1×1 Tình trạng bản gốc: Hoàn. Tình trạng bản edit: Đang tiến hành

Bản edit không có sự đồng ý của tác giả, thỉnh không mang ra khỏi WordPress này.

Văn án:

Gần đây có một tên biến thái luôn dùng thích dùng tin nhắn để quấy rầy nam chủ.

Mặc dù biến thái khăng khăng rằng hắn không biết tin nhắn là cái gì

Message 001:

–Ta không hề sai, mà sai chính là thế giới !

-Hả ?

Message 002:

-Cái thế gới dơ bẩn này, hãy huỷ diệt đi !

– À, thì ra là một tên mắc bệnh trung nhị nha !

Message 003:

-Không cần biết ngươi là ai, hãy cút ra khỏi não của ta ngay!

-Ngoan, làm nhiều bài tập và bớt bệnh đi, cậu sắp khai giảng rồi phải không? Ôi, cái nền giáo dục hiện nay, thật là….

Sau đó, nam chủ xuyên qua đến thời Trung Cổ không tưởng.

“Trung nhị bệnh” khẽ mỉm cười: Nhá!

Nam chủ: Chơi, chơi đùa quá rồi!!!QAQ

Linh: Bộ này rất hay nhưng là bối cảnh Phương Tây Trung Cổ với những cái tên được dịch ra Hán Việt nên nó rất khó dịch, mong mọi người thông cảm nha. Nếu có ai đọc mà cảm thấy sai sai, hãy comment cho mình để mình sửa nha.

Mục Lục

Chương 1

Chương 2

Hi vọng mọi người sẽ vui và có những trải nghiêm thú vị khi đến đây. Vì mình mới tập tành edit nên có thể có nhiều sai sót và mong các bạn có thể góp ý cho mình một cách chân thành và mình hứa sẽ rút kinh nghiệm cho các bộ tiếp theo. Tuy nhiên, vì nó cũng là công sức của mình nên mong các bạn lưu ý những điều sau:

Chủ Đề