Tình yêu và nhà sản xuất game


Dạo này đang bị u mê nghe giọng giai ạ :[[[

Traler game:

Sau n lần tải tải xóa xóa vì điện thoại bộ nhớ yếu, fake số cmnd đăng kí acc các kiểu, cuối cùng cũng down được game về và chơi ToT Game này là game điện thoại thiếu lữ, do công ty game Nikki phát hành [tên game Nikki ở Việt Nam là ngôi sao thòi trang=]], chơi dạng thẻ bài thả thính thả bả cùng 4 anh giai nhân vật :[[[ Mấy anh giai nói sến không chịu được =]]]]]]]]

Chuyện xưa kể rằng, có một nhà khoa học đã nghiên cứu thành công và tạo ra loài người siêu cấp tiến hoá, những người này có siêu năng lực và được gọi là Evoler. Cốt truyện chủ yếu của game là xoay quanh nữ chính, nhà sản xuất chương trình, và 4 anh giai, họ cùng nhau khám phá phần kí ức nữ chính đã quên cùng điều ẩn giấu đằng sau năng lực của cô. [Nhiệm vụ qua ải là sản xuất chương trình ha ha ]

Mỗi anh giai đều có một câu chuyện tình đơn phương vô cùng xúc động, càng chơi về sau sẽ rõ, không spoil cốt truyện =]]]]
1. Lí Trạch Ngôn
Tuổi: 28 Ngày sinh: 13 tháng 1 Chiều cao: 183 cm Năng lực: Điều khiển thời gian Nghề nghiệp: Tổng giám đốc Hoa Nhuệ Lồng tiếng: Ngô Lỗi

Fan đặt tên: Lý Đỗi Đỗi 李怼怼

Trên đường về nhà, sau khi tỉnh táo lại, trước đó trong lúc bối rối, việc bị tôi xem nhẹ lần nữa hiện lên.

Helios, cái tên này có chút xa lạ với tôi. Tôi không khỏi nghĩ đến những người áo đen gọi tên của Hứa Mặc, Ares. Anh ấy cũng là một thành viên của BLACK SWAN sao? Vậy vì sao anh ấy lại xuất hiện trong bệnh viện kia, vì sao lại cứu tôi? Anh ấy thật sự không phải Chu Kỳ Lạc sao? Vì sao anh ấy phải trở về bệnh viện?

Bất an trong lòng dần dần lan ra, khiến bước chân của tôi chậm dần, sau đó dừng lại. Quả nhiên tôi không thể từ bỏ ý nghĩ anh ấy chính là Chu Kỳ Lạc này. Cho dù anh ấy nghiêm khắc phủ định, cho dù bọn họ không chút giống nhau. Thế nhưng mỗi lần nhìn thấy anh ấy, cỗ cảm giác quen thuộc trong lòng lại khiến tôi cảm thấy, suy đoán của tôi không hoang đường như vậy. Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, tôi liền không cách nào suy nghĩ thêm gì nữa. Dọc theo con đường này, tôi chạy nhanh về phía bệnh viện.

"Không được.... Tôi vẫn còn muốn hỏi rõ ràng.... Lần này không thể bị anh ấy dọa trở về...."

Tôi chạy thật nhanh, mắt thấy sắp chạy đến cổng ----- 'Oanh' một tiếng, đất rung núi chuyển. Lắc lư kịch liệt khiến tôi nhất thời đều không thể đứng thẳng.

"Sao thế này? Động đất sao?"

Trong chớp mắt, mặt đất dưới chân nứt ra khe hở thật lớn, bệnh viện trước mắt tôi bắt đầu sập xuống từ tầng thấp nhất.

"Chu Kỳ Lạc!!"

Nghĩ đến có khả năng anh còn trong bệnh viện, toàn bộ đầu óc tôi đều trống rỗng, không còn quan tâm đến an nguy của mình.

"Chu Kỳ Lạc! Anh ở nơi nào? Anh ở đâu?"

Ngay khi cửa hiên lầu một sắp rơi hết, thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt tôi. Chạy nhảy vọt bằng tốc độ nhanh nhất, từ dưới rơi xuống hòn đá, nhảy lên một cái, bay nhào ra. Phía sau anh, tiếng vang ầm ầm lún xuống lòng đất. Tôi ngốc tại chỗ dụi dụi con mắt, xác định mình không có nhìn sai thân ảnh kia. Sau khi anh rơi xuống đã lưu loát đứng dậy, nhanh chân xuất hiện ở trước mặt tôi, cả người chật vật.

"Sao em lại ở chỗ này?!"

Trong đôi mắt trừng lớn đều là lửa giận, có thể nhìn rõ tro bụi và vết thương thật nhỏ trên mặt anh.

"Tôi lo lắng...."

Tôi còn chưa nói xong, đã bị anh kéo chạy ra bên ngoài, sau đó nhét vào trong xe việt dã màu đen đậu bên đường. Xe được khởi động với tốc độ nhanh nhất, cậy mạnh đè ép bồn hoa thấp bé, rời khỏi mặt đất còn đang sụp đổ. Đợi đến khi rời khỏi phạm vi bệnh viện, tôi quay đầu nhìn lên, ngọn núi nhỏ kia đã thấp đi một nửa. Xe dừng ở ven đường, nam nhân mở cửa sổ xe, bầu không khí thanh lãnh nháy mắt tràn vào toa xe.

"Vừa rồi sao lại nổ? Anh không sao chứ?"

"Không sao, bị gày bẫy."

Anh nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, sắc mặt rất khó coi. Rất nhanh, từng chiếc xe cảnh sát, xe cứu hỏa thoáng qua chúng tôi, lái đến hướng bệnh viện trên núi. Lửa lớn sau lưng cháy hừng hực, dù cho khoảng cách xa như vậy, vẫn có thể nhìn thấy ánh lửa ngợp trời, chiếu đỏ nửa bầu trời.

Tôi nhìn bên mặt nam nhân, ánh mắt anh rủ xuống, lông mi rất dài, lúc chớp mắt có chút rung động, cho người ta một loại ảo giác yếu ớt.

"Đừng hỏi."

Tôi hé miệng, còn chưa kịp lên tiếng, đã bị anh ngăn lại.

"Tôi không muốn trả lời vấn đề giống nhau."

Nghẹn vấn đề kia về lại trong lòng, tôi chuyển miệng hỏi vấn đề khác.

"Anh là Helios à?"

"Em biết ý nghĩa của Helios không?"

Giọng nói cùng thần sắc mỉa mai lại xuất hiện trên mặt anh. Anh bỗng nhiên đến gần, tay trái đặt trên cửa sổ xe, đem tôi vây lại giữa tay anh và thành ghế. Ánh mắt anh đánh giá tôi, giống như muốn nhìn thấy bất kì tia dao động nào trên gương mặt tôi, sau đó dùng nó để khiến tôi cách xa anh.

"Tôi biết."

Giọng nói của tôi run rẩy, trong không khí phảng phất mùi mồ hôi nhàn nhạt pha lẫn mùi máu hỗn tạp, rất khó ngửi, nhưng lại khiến tôi không khỏi muốn đến gần.

"Đó là Thần Mặt Trời trong thần thoại Hi Lạp...."

"Tôi không thích xưng hô thế này."

Con ngươi của anh mất tự nhiên co rút một chút, sau đó anh thu tay lại, ngữ khí nhàn nhạt, phảng phất như động tác đường đột vừa rồi chỉ là ảo giác của tôi.

"Anh...... Vì sao phải cứu tôi?"

"Thuận tay."

Anh nói rất tùy ý, giống như cho dù tôi có không tin lý do này của anh cũng không còn cách nào khác. Tôi nghĩ mãi mà không rõ, đối với tôi mà nói, nguy hiểm có khả năng từ chỗ BLACKSWAN, vì sao anh phải cứu tôi?

"Vậy tôi phải gọi anh thế nào?"

Anh cười một tiếng, tay khoác lên tay lái, bộ dáng tự tại.

"Không cần. Đây là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt."

Anh nhíu mày nhìn về phía tôi, thần sắc nhẹ nhàng không ít. Nhưng biểu lộ của anh khác biệt, lời anh nói cực kì lãnh đạm, khiến tim tôi cũng run lên theo.

"Cái này cho em."

Một đạo ánh sáng màu vàng đường vòng cung xẹt qua, lòng bàn tay của tôi có thêm một con dao nhỏ.

"Đủ để phòng thân."

"Đây là quà sao? Hay là...."

"Không dùng được thì trả tôi."

Tôi nhanh tay thu hồi, giấu vào trong túi.

"Cảm ơn anh..."

"Em muốn đi đâu? Tôi đưa em về nhà."

"Không cần, tôi..."

"Mau nói."

Nhìn biểu cảm không kiên nhẫn của anh, tôi suy tư một chút, nói địa chỉ cư xá gần nhà cho anh. Anh không có bất kỳ hoài nghi gì, trực tiếp khởi động xe. Quả nhiên.... Anh không phải Chu Kỳ Lạc sao?

Trong lúc nhất thời, chúng tôi không nói thêm gì, trong xe rơi vào một mảnh yên tĩnh. Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, càng khiến tôi thêm thanh tỉnh. Khí tức trên người anh, khói lửa hỗn tạp cùng mùi máu tanh nhàn nhạt, cùng hương vị ngọt ngào trong trí nhớ hoàn toàn không giống.

"Em đừng nhìn chằm chằm vào tôi, ảnh hưởng tôi lái xe."

Đột nhiên anh mở miệng, tôi bị bắt tại trận vội vàng dời ánh mắt sang chỗ khác, nhìn ra đường.

"Anh có biết rõ giới giải trí không? Anh.... Chu Kỳ Lạc là siêu sao quốc tế rất lợi hại."

"Tôi không để ý những thứ đó."

"Vậy anh có thích ăn đồ ngọt không?"

"Không đặc biệt thích, em đang điều tra sao?"

Anh liếc tôi một cái, giọng nói mang theo tia giễu cợt.

"Anh có biết chuyển giao lượng tử không?"

"Không biết."

"Chính là máy tính..."

"Tôi chỉ dùng súng lục."

Anh không chút lưu tình cắt ngang lời tôi, trong xe lại lâm vào yên tĩnh hoàn toàn.

"Tóc của anh là nhuộm từ lúc nào?"

"Ai nói với em là nhuộm?"

"Không phải sao? Chẳng lẽ là...."

Tóc của anh là màu bạc thuần túy, không pha tạp màu nào, dưới ánh nắng sẽ có lưu quang nhàn nhạt, rất xinh đẹp. Không giống với màu được nhuộm, cũng không giống vì bệnh mà đổi màu.

"Không có chẳng lẽ. Không cần dùng trăm phương ngàn kế thăm dò."

Anh trực tiếp đâm thủng tâm tư của tôi.

"Tôi không phải người mà em muốn tìm. Nếu như em muốn tiếp tục đề tài này, vậy thì xuống xe."

Xe lái vào trong đường hầm, tiếng xe vãng lai ầm ầm rất dễ dàng lấn át giọng nói của anh. Lạnh lùng, không mang theo một tia tình cảm nào. Nhưng tôi vẫn nghe rõ.

Tôi quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, không muốn để người ngồi bên cạnh trông thấy hốc mắt tôi phiếm hồng. Âm thanh điện thoại rung rung phá vỡ yên tĩnh trong xe, tôi vội vàng lấy điện thoại di động ra, là một người mà tôi không tưởng tượng được.

"Alo, Chương thúc thúc?"

Đó là bạn học cũ của baba, giáo sư sinh vật học ở đại học Luyến Ngữ. Từ sau khi ba ba qua đời vẫn luôn chăm sóc tôi, còn tiến cửa Hứa Mặc với tôi. Mấy năm này ông vẫn ở nước ngoài tiến hành nghiên cứu, chúng tôi đã lâu không có liên hệ, sao lại đột nhiên gọi điện cho tôi như vậy?

Chương Thần Tây: "...., hiện tại có rảnh không?"

"Chương thúc thúc, chú có chuyện gì không?"

Chương Thần Tây: "Chạng vạng tối chú vừa về đến thành phố Luyến Ngữ, hiện tại con có rảnh ra gặp chú một chút không?"

"Hiện tại? Có chuyện quan trọng gì sao ạ?"

Tôi cảm thấy kỳ quái, chỉ nghe thấy giọng nói đè thấp bên kia điện thoại truyền tới.

Chương Thần Tây: "Có liên quan đến cha con."

"Cha của con?"

Chương Thần Tây: "Chú phát hiện một thứ, khả năng có liên quan đến cái chết của cha con."

"Cái gì?!"

Giọng nói của tôi vì kích động mà có chút lạc giọng, khiến người lái xe cũng ghé mắt nhìn. Không nghĩ tới tôi vẫn luôn không tìm thấy manh mối cái chết của ba ba, lại đột nhiên xuất hiện ngay lúc này.

Chương Thần Tây: "Phải, con qua đây một chuyến, chú chỉ yên tâm khi tự tay giao đồ cho con."

Cúp điện thoại, tôi không còn lòng dạ nào suy nghĩ đến việc khác. Nhìn ngoài cửa sổ, nơi này cách chỗ tôi hẹn Chương thúc thúc rất gần.

"Làm phiền anh cho tôi xuống xe ở đây đi."

Anh không nói gì, cũng không hỏi thêm, chỉ cho xe dừng lại.

"Cảm ơn anh."

Cảm ơn anh đã cứu tôi, cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà. Mặc kệ anh có phải Chu Kỳ Lạc hay không, đều phải cảm ơn anh. Dù cho suy đoán anh và BLACK SWAN có quan hệ không thể chia cắt, tôi cũng vô phương sinh ra ác cảm với anh. Có lẽ bởi vì tôi không cảm nhận được tia ác ý nào trên người anh.

"Tôi đã nói rồi, là thuận tay."

Nam nhân vẫn vô tình mở miệng, anh không quay đầu lại, khoát tay áo, xe việt dã màu đen rất nhanh biến mất trong bóng đêm. Từ biệt cô gái, một mình Helios đi đến một ngõ hẻm u ám kéo dài. Trong bóng tối, trên mặt Helios một mảnh lạnh lùng, trong mắt không có chút rung động nào, so với ngõ hẻm âm lãnh ánh sáng không chiếu tới còn lạnh lẽo hơn.

Đát, đát, đát. Bước chân không nhanh không chậm, từ nơi sâu nhất trong ngõ hẻm truyền đến. Helios xuống xe, đi vào nơi cuối cùng của ngõ hẻm, có một chiếc xe việt dã với cửa xe nửa mở tùy ý đậu ở ven đường. Anh lấy kính râm ra đeo lên, nhảy vào trong xe.

??: "Thứ ngươi muốn, ta giúp ngươi thu hồi lại."

Một ống nghiệm đựng đầy máu màu đỏ lọt vào tay Helios.

"Cảm ơn."

Anh trầm tư một chút, bỏ vào trong túi.

"Kế hoạch của Hades thế nào rồi?"

??: "Virus đã bộc phát hoàn toàn, kế hoạch Về Không tiến hành rất thuận lợi, một tuần sau, trường hợp đầu tiên người nhiễm bệnh sắp tiến hóa."

"Ta đã biết, tiếp tục giám thị Hades."

Nói xong câu đó, hắn khởi động xe, như lúc đến, không có bất kỳ ai chú ý mà rời đi.

Video liên quan

Bài Viết Liên Quan

Chủ Đề