Star tear là gì


"Một tuần, hai ngày, mười một giờ, hai mươi bốn phút kể từ ngày em xa anh rồi, Lưu Vũ của anh ạ.
Anh thật sự nhớ nụ cười xinh đẹp của em, nhớ bé con hay làm nũng với anh, hay cáu gắt mỗi khi anh làm sai chuyện gì đó, vỗ vỗ lưng an ủi anh như một chú cún mỗi lúc anh mệt mỏi, hay nói yêu anh vào mỗi buổi sáng và dành tặng anh những chiếc hôn vào những buổi tối ta đi ngủ.
Hừm... anh chẳng hiểu sao vẫn yêu em đến thế, anh chưa từng hết yêu em, mỗi ngày tình yêu anh dành cho em lại khác đi một chút, nhiều thêm một chút. Anh yêu em, Lưu Vũ bé bỏng của anh.
Mỗi người một ý kiến, một quan điểm, ta vậy mà xa nhau chỉ vì em và anh không cùng một đáp án.Sau mỗi cuộc cãi vã, mọi thứ thường sẽ dẫn đến đổ vỡ, đến kết thúc, ta cũng vậy, ta đã chọn cách nói lời chia tay. Lúc đấy vì nóng vội mà thẳng thừng muốn chia tay em, giờ anh hối hận thật rồi, nhưng chẳng thể làm gì hơn ngoại việc dằn vặt bản thân mình, vì anh và em, chúng ta không còn thuộc về nhau nữa rồi.
Anh ngốc thật, đến người mình yêu còn chẳng giữ được. Anh xin lỗi... anh thật sự nhớ em, Santa yêu em, thật sự rất yêu em, Lưu Vũ à."*Santa chẳng thể viết thư cho em nữa.
Vào một buổi sáng, Santa thức dậy như mọi ngày, thật muốn viết cho em một bức thư chào buổi sáng nhưng chẳng được. Ơ kìa, sao trước mắt Santa chỉ có hai màu đen và trắng nhạt nhẽo ? Hoàn toàn chẳng thể cảm nhận được một sắc màu nào nữa, xung quanh anh giờ chỉ hai màu đen trắng, u ám như con người anh ngày ta xa nhau vậy.
Santa đã dành thời gian đi hết bảy cái bệnh viện trong thành phố, và kết quả hắn thu được chẳng có gì ngoài chẩn đoán mù màu tạm thời. Santa bất lực thở dài đầy mệt mỏi, cuộc sống thật biết cách trêu đùa hắn mà, còn gì trớ trêu hơn cơ chứ. Chợt tựa như có ai đó vỗ lấy vai hắn, thì thầm bảo:
"Đi tiếp đi, còn hy vọng, hãy tiến về phía trước, ắt sẽ có thành công."Santa chẳng hiểu sao như có một năng lượng nào đó thúc giục hắn tiến về phía trước. Hắn dẹp bỏ mỏi mệt sang một bên rồi tìm tới đến bệnh viện cuối cùng trong thành phố. Ở đây vị bác sĩ kia chẩn đoán Santa mắc phải căn bệnh hiếm gặp "Star tear disease"
"Cậu có biết Hanahaki không ?" Vị bác sĩ tầm ba lăm tuổi kia, đưa kính mắt thăm dò hỏi."Tôi biết, một căn bệnh xinh đẹp lay động lòng người, nhưng lại mang đến cảm giác đau không thở nổi khi ta đem lòng yêu thương một người không yêu ta.'' Santa nhàn nhã trả lời."Star tear disease trông cũng thật sự xinh đẹp, nhưng trái ngược với Hanahaki có thể phẫu thuật dẫu sẽ quên đi tất cả về người mình thương, thì Star tear disease hoàn toàn không còn cách nào chữa trị, ngoài việc người cậu thương ở bên cậu và cả hai cùng hạnh phúc." Bác sĩ kiên nhẫn giải thích, ông đắn đo một lúc lại nói tiếp:
"Star tear disease là khi ta khóc ra những ngôi sao, nhưng đối với mắt của cậu, một đôi mắt thật sự đặc biệt, chứa đựng mọi sự đau đớn, những giọt nước mắt của cậu sẽ hóa thành pha lê, chúng đẹp thật đấy, nhưng sẽ làm tổn thương nặng nề đến đôi mắt của cậu. Nên chúng tôi mong rằng, cậu hãy hạn chế khóc. Star tear disease khi nhẹ cậu sẽ chỉ dừng lại ở mù màu, nhưng như mọi căn bệnh khác, khi chuyển biến sẽ khiến cậu mất đi thị lực vĩnh viễn." Bác sĩ vừa nói lại nhìn biểu hiện của thiếu niên, hắn ta chẳng tỏ ra mấy phần là cảm xúc cả. Hắn lẳng lặng, cầm lấy bệnh án, cúi đầu cảm ơn rồi ra về. Bóng lưng chàng trai trẻ rộng lớn đến vậy, vững chãi đến vậy, vậy mà giờ đây lại toát ra vẻ cô đơn đến nhói lòng.*Santa tạm nghỉ việc ở nhà, ngày qua ngày, chỉ coi rượu là người bạn chí cốt, luôn bên cạnh hắn mỗi khi đêm về. Không thì tâm sự với mấy cành cây, kể chúng nghe Lưu Vũ của anh thật tốt đẹp đến dường nào, kể chúng nghe họ từng hạnh phúc ra sao, kể chúng nghe hắn đã đánh mất em ấy như thế nào, lại kể chúng nghe hắn nhớ em ấy ra sao. Nhưng tuyệt đối chẳng rơi một giọt nước mắt, Santa sợ mắt mình hỏng sẽ chẳng còn cơ hội nhìn thấy vũ trụ nhỏ của hắn nữa."Bé con, hôm nay lại nhớ em một chút nói đúng hơn là nhớ em rất nhiều, thật sự muốn viết cho em một lá thư kể rằng hôm nay Tán Đa nhớ em đến dường nào, nhưng mắt của anh chẳng cho phép anh làm thế, anh buồn lắm nhưng chẳng làm được gì cả. Thôi thì anh nhờ đoá bồ công anh này gửi tới em tình yêu của anh nhé, bé con, anh yêu em nhiều lắm."
Santa mỉm cười nâng đoá bồ công anh trên tay, vuốt ve tạm biệt rồi để nó được khí trời đưa đi, thật mong ước nó được đến tay người hắn nguyện dành cả đời để yêu thương một lần nữa.
*
Bốn giờ sáng, Santa tỉnh giấc, anh thấy trên màn hình điện thoại hiển thị một dòng tin nhắn từ dãy số quen thuộc, là của Lưu Vũ.
"Tạm biệt tình yêu của em. Xin lỗi vì đã từng nông nổi để vô tình làm ta lạc mất nhau, nhưng bây giờ em chẳng còn cách nào cả. Chúng ta vậy mà thật sự xa nhau rồi, lúc anh đọc được tin nhắn này, chuyến bay của em đã khởi hành. Chẳng còn cách nào nữa nhưng em thật sự không muốn mẹ em nặng lòng ở đây, anh phải sống thật tốt có được không? Chúng ta sẽ gặp lại sớm thôi, Tán Đa của em, Lưu Vũ yêu anh, rất rất yêu anh."Santa hắn chẳng kịp chuẩn bị gì cả, giữ nguyên bộ dạng khó coi mà chạy ngay đến sân bay gần đấy. Hắn điên cuồng tìm kiếm bóng dáng em nhưng chẳng được gì cả, bé con của hắn vậy mà đi mất rồi. Santa lao về nhà, tìm kiếm chút hình bóng em nơi cửa bếp, tìm kiếm Lưu Vũ sẽ hôn anh những cái hôn ấm áp vào buổi sáng nơi phòng ngủ, tìm kiếm hình ảnh Lưu Vũ sẽ mắng anh nơi cửa nhà vì anh đi uống rượu đến quên trời quên mây.Ấy vậy mà em đã thật sự rời xa anh rồi, chẳng thể tìm thấy một chút hình bóng nào của em nói đây nữa.Santa ngồi gục xuống tựa vào tường nhà lạnh lẽo, hắn vậy mà giờ đây chỉ biết khóc, hắn chẳng làm được gì cả. Hắn khóc, từng giọt nước mắt nhanh chóng đông cứng lại trở thành những viên pha lê xinh đẹp, nhưng chúng chạm vào mắt khiến mắt Santa cứ thế mà chảy máu.Đôi mắt tổn thương, trái tim rỉ máu, cùng một tình yêu không lành lặn, chúng thật sự khiến hắn đau, đau về tâm hồn còn hơn cả thể xác.
Santa cứ khóc, lúc này hắn chẳng còn làm được gì ngoài khóc cả. Hắn cứ vậy mà để nước mắt hoà cùng máu tanh, khắc hoạ lại mảnh tình đường trộn thuỷ tinh của hắn và em, đau đến xé nát tâm can.Tôi và em, ta về chung một nhà
Sau cãi vã, ta vội vàng chia xa
Tôi và em, ta mỗi người một ngả
Chuyện tình cũ, khép lại sau nắng tà.
Tôi mỉm cười, nhớ em ở phương xa
Em có nghe, tiếng lòng tôi tan nát
Tôi chờ em, nắng ấm đến chiều tàn
Chẳng thấy em, chỉ thấy lòng dài ra
Tôi tặng em, đôi vần thơ vội vã
Tả về em, chuyện tình cũ đã qua.Santa mặc kệ đôi mắt đang chảy máu, hắn vờ lấy tập giấy cùng cái bút viết tặng em, dẫu tờ giấy nhuộm máu lẫn nước mắt hắn vẫn muốn viết tặng em. Chú ca voi 52hz trên hòn đảo cô độc của tôi, em ơi, tôi có thể bắt lấy tần sóng của chú cá voi cô độc, em có thể một lần nữa về bên tôi có được không ?
Santa khóc đến khi không thể khóc nữa, đôi mắt chịu quá nhiều tổn thương dần học cách thích nghi, dần dần chẳng chảy máu nữa. Hắn cứ thế mà ngất lịm đi, mặc kệ xung quanh là những viên pha lê nát tan hoà cùng máu tanh loãng.Có một bóng người lẳng lặng lắc đầu, rồi ra đi.*
Lưu Vũ chỉ vừa mới chợp mắt ngủ trưa một chút thì có một giấc mơ ập đến, ở trong mơ, em nhìn thấy một Santa tàn tạ, xung quang chỉ toàn máu và thuỷ tinh vỡ, trông thảm hại vô cùng. Anh ấy lẳng lặng nhìn về phía em, mỉm cười nhạt nhoà rồi tan biến trong hư vô.
Lưu Vũ tỉnh giấc, mồ hôi thi nhau đổ xuống, cảnh tượng vừa rồi khiến Lưu Vũ bất an vô cùng, đáng lẽ ra nên gặp nhau nói với nhau một tiếng đã vội vàng rời đi.Lưu Vũ lo lắng nhưng chẳng làm gì được, lần này em đưa mẹ sang LA để nghỉ ngơi, sau khoản thời gian tranh kiện với ba thì bà ấy cần nghỉ ngơi, và em không muốn để mẹ một mình, em muốn tự tay đưa bà ấy đi khám, cùng bà ấy có những kỉ niệm đẹp và tạm để em và Santa suy nghĩ nghiêm túc về đoạn tình cảm này. Nhưng hình như em ấy sai thật rồi.
Em lạc lõng giữa các dòng suy nghĩ, em như con thiên nga bị đầm lầy giữ lấy, khó nhọc chẳng tìm thấy lối ra. Thiên nga vì cố gắng vùng vẫy khỏi đầm lầy mà khiến đôi cách chảy máu, Lưu Vũ cố thoát ra khỏi mớ suy nghĩ mà chọn một phương án duy nhất, chung quy vẫn là phải từ bỏ phương án kia. Em nói thẳng với mẹ về tình yêu của em, về những rắc rối và cả những điều làm em lo lắng. Mẹ nhẹ nhàng ôm chặt lấy em, ôm lấy Lưu Vũ của mẹ, bé ngoan của mẹ. Mẹ hôn lấy mái tóc bồng bềnh của Lưu Vũ, nói:
"Con yêu, mẹ muốn nhìn thấy con hạnh phúc, chỉ cần con vui vẻ thì mẹ cũng vui vẻ. Nên là, hãy mạnh dạn làm điều con muốn và trái tim con mách bảo, mẹ yêu con!"Lưu Vũ nghe mẹ nói mắt rưng rưng, hôn lên má mẹ một cái như lúc còn nhỏ, chỉ có mẹ hiểu em nhất."Nhưng nếu con không hạnh phúc thì phải về với mẹ, được không? Con làm mình đau, mẹ xót lắm." Mẹ nói tiếp.Lưu Vũ nhìn lên, hôn mẹ tạm biệt rồi xách vali đi cùng chuyến bay đã được đặt sẵn trước đó.
Em đáp ở Trung Quốc vừa vẹn ba giờ sáng, Lưu Vũ nhanh chóng tìm đến căn hộ của mình và Santa, mật khẩu vẫn là sinh nhật em.
Lưu Vũ chẳng thấy ai cả, em chỉ thấy xung quanh rất bừa bộn, dường như ai đó đã cố tình lục tung nơi này lên nhưng lại chẳng tìm được gì. Lưu Vũ nhìn thấy cánh cửa phòng ngủ quen thuộc của anh và em, em đẩy cửa bước vào thì một mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi em, bật đèn lên thì thấy thân xác Santa tàn tạ, bộ quần áo bị máu đỏ vấy bẩn, giữa sàn nhà chỉ toàn máu loãng và nhưng viên pha lê vỡ tung toé. Em nhìn khuôn mặt người anh thương cũng nhiễm một lớp máu đã khô nhiều nhất là quanh mắt, trông thảm hại vô cùng.
Santa thấy có ánh sáng thì tỉnh dậy, tầm nhìn mờ đi một chút nhưng vẫn chỉ có hai màu đen và trắng. Santa thấy ai đó ôm lấy anh, nâng khuôn mặt quen thuộc anh lên, hôn lên sống mũi cao thẳng tắp, lại hôn lên đôi mắt sớm đã vấy bẩn vì máu khô. Em ấy nói:
"Anh ơi, em sợ lắm. Em sợ suýt nữa thì em mất anh rồi."Santa biết giọng nói này của ai, anh ấy ôm lấy em thật chặt, sợ rằng sơ hở một chút ta có thể mất nhau mãi mãi, sợ rằng anh một lần nữa đánh mất em ấy.
Lưu Vũ lại hôn lên môi anh, nhưng lần này em không ngăn được mà rơi lệ, từng giọt nước mắt nóng hổi chảy trên khuôn mặt Santa, chảy vào đôi mắt khô khốc bị tổn thương của anh ấy, vậy mà căn bệnh mù màu của anh được chữa trị rồi. Lưu Vũ của anh, liều thuộc của anh, tình yêu của anh và cả sinh mạng của anh.Santa hạnh phúc khi được nhìn thấy em, nhìn thấy rõ đôi mắt nâu trà xinh đẹp, anh ấy không ngăn được mà rơi nước mắt, nhưng những giọt nước mắt lần này lại trở thành những ngôi sao xinh đẹp, Lưu Vũ đưa tay ra hứng lấy:
"Santa anh thật sự khóc ra các vì sao này.""Đúng rồi, anh khóc ra những ngôi sao Song Ngư xinh đẹp, tặng chúng riêng cho em. Quãng đời còn lại ta cùng nhau cố gắng, Santa yêu em, rất rất yêu em."Có một bóng dáng quen thuộc chứng kiến mọi chuyện, nhẹ nhàng mỉm cười, em trai nhỏ, phải sống thật hạnh phúc bên người em thương nhé, chị chỉ giúp em được đến đây thôi. Santa của chị, chị yêu em.*

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Com

Video liên quan

Chủ Đề