Không phụ như lai không phụ nàng review

Hai năm có lẻ. Tôi đọc ngôn tình đã hơn hai năm. Thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tôi biết đến kha khá tác giả và đọc qua kha khá truyện. HE có, OE có và hơn cả chính là SE. Tôi đặc biệt thích SE vì nó khiến người ta day dứt, băn khoăn về câu chuyện ấy, mãi không quên…

Ngôn tình đầu tiên tôi đọc và cũng là ngôn tình hiện đại mà tôi thích nhất chính là Tình yêu thứ ba. Tôi thích vì nó rất hiện thực nhưng cũng rất ngôn tình và tất nhiên một phần cũng vì kết truyện. Có rất nhiều độc giả đã yêu cầu Tự Do Hành Tẩu viết một cái kết khác nhưng tác giả vẫn giữ vững lập trường của mình, quyết không thay đổi kết cục, có chăng chính là ưu ái cho họ thêm một lần gặp lại… Đối với tôi, cái kết ấy chính là cái kết hợp lý nhất cho chuyện tình này. Có lẽ cũng từ đó, tôi đặc biệt yêu thích SE.

Tôi cũng đã từng đọc một vài truyện HE nhưng thú thực, khi đọc đến dấu chấm cuối cùng của tác phẩm, đó cũng chính là lúc đặt dấu chấm hết cho trí nhớ của tôi về câu chuyện ấy. Tôi chẳng thể nhớ nổi cốt truyện, chứ đừng nói đến tên nhân vật! Ví dụ điển hình nhất có lẽ là Bên nhau trọn đời của Cố Mạn. Tôi biết rất nhiều độc giả yêu thích tác phẩm này, thậm chí đã có ai đó đã từng nói “đệ nhất ngôn tình” nhưng nó lại chẳng thể lưu lại trong tâm trí tôi một dấu vết nào. Phải đến khi có thông tin truyện được chuyển thể thành phim, tôi mới quay lại kiếm tìm nội dung của truyện. Thực sự đối với tôi, HE thường khó để lại ấn tượng. Nhưng hôm nay, có lẽ tôi sẽ phải thay đổi suy nghĩ của mình.

Lần đầu tiên kết truyện HE mà tôi lại bồi hồi đến thế, cảm ơn tác giả nhiều đến thế và cũng khóc nhiều đến thế. Tôi thật sự cám ơn tác giả đã viết nên một cái kết viên mãn như vậy, cám ơn tác giả đã cho hai con người ấy được hạnh phúc bên nhau những năm tháng cuối đời, cám ơn tác giả đã không bắt họ “âm dương cách biệt” 1650 năm… HE mà tôi lại bật khóc! Tôi khóc vì hạnh phúc của họ, khóc vì cuối cùng sau hàng chục năm dài đằng đẵng chờ đợi, họ lại được bên nhau, khóc vì những hy sinh của họ cuối cùng cũng được bù đắp xứng đáng… 

Thử hỏi trên đời có mấy ai dám yêu và được yêu sâu sắc đến thế? Một tình yêu khắc cốt ghi tâm, tạc lòng tạc dạ, một tình yêu vượt qua cả quy tắc tôn giáo và đạo đức xã hội thông thường, một tình yêu bất chấp cả về không gian và thời gian!

“Liệu con có chịu đựng nổi cuộc tình mà những tháng năm chia li nhiều hơn gặp mặt và phải dùng tính mạng của mình để đánh đổi những lần hội ngộ ít ỏi, giống như cha và mẹ con không?”

Kumarajiva đã hỏi Rajiva như vậy. Chính tôi cũng đã nhiều lần tự hỏi mình như vậy, ngay từ khi đang đọc cho đến lúc ngồi viết những dòng này và có lẽ là cả sau này, cho những lần tôi [nhất định] sẽ đọc lại hay những lần rảnh rỗi ngẫm nghĩ về truyện… Liệu tôi có dám đánh đổi sinh mệnh của mình để đổi lấy một tình yêu như thế? Tôi chẳng thể khẳng định được… Tôi ngưỡng mộ hai con người ấy, ngưỡng mộ những gì họ đã hi sinh cho nhau và cho tình yêu của họ. Tôi cũng muốn một tình yêu sâu sắc như thế nhưng có thể tôi cũng sẽ giống như Rajiva và Tuyết Tuyết, tôi không thể hi sinh nhiều được đến như thế… Hoặc giả như tôi hi sinh nhưng chỉ sợ tôi không kiên trì được đến cùng như thế.

“10 năm có là bao, chỉ cần chuyên tâm truyền bá đạo Phật, 10 năm qua rất nhanh.”

“10 năm rồi lại 10 năm, ta vẫn đợi được. Thêm 16 năm có là gì…”

Chờ đợi rồi lại chờ đợi… Đời người được mấy lần 10 năm để mà chờ đợi?

“Rajiva, em năm nay 33 tuổi. Em quen chàng 10 năm rồi…”

“Ta 53 tuổi, đã quen nàng 40 năm rồi…”

 40 năm tình nghĩa chỉ được 4 năm bên nhau… Vỏn vẹn 4 năm…

“Lòng tôi buồn rười rượi, tôi đâu muốn chỉ bên chàng nửa năm ngắn ngủi? Nhưng, ngay cả khoảng thời gian ngắn ngủi này, tôi cũng đã phải cố công lấy trộm của ông trời.”

Có thật là “cố công lấy trộm của ông trời” nửa năm? Ngải Tình đã dùng 10 năm tuổi thọ của mình, dùng cả sức khỏe và sinh mệnh của mình để đổi lấy nửa năm ngắn ngủi bên Kumarajiva…

“Ta sẽ chờ nàng nơi địa ngục. Nghìn năm thời gian chẳng qua cũng chỉ là một lần chớp mắt. Ta tin rằng ta chờ đợi được…”

Chờ đợi trên trần gian. Rồi lại tiếp tục đợi chờ nơi âm ti lạnh lẽo… Nhưng lần này chẳng phải 10 năm, 10 năm hay 16 năm… Là nghìn năm, những 1650 năm… Thế mà Kumarajiva lại chỉ cảm thấy như “một lần chớp mắt”…

“Chờ ta.”

Viết một bức thư, mất cả buổi tối, lại chỉ viết được hai chữ… “Chờ ta.” “Chờ ta.” “Chờ ta.” Chỉ đơn giản “Chờ ta.”…

“Chính con đã để cho dục vọng trỗi dậy, bây giờ đã hối hận chưa?”

“Thưa thầy, con không hề hối hận.”

Kumarajiva, thân là nhà sư, đáng lẽ cả đời Ngài là để phụng sự Phật Tổ nhưng Ngài lại chẳng thể cưỡng lại bánh quay của số phận. Vận mệnh an bài Ngài gặp và phải lòng Ngải Tình, sau đó vì tình thế bất đắc dĩ mà phải phá giới kết hôn. Cho dù kết hôn vì bị ép buộc nhưng Kumarajiva lại “không hề hối hận”. Thử hỏi trên đời được mấy ai dám khẳng định “Tôi không hề hối hận về cuộc hôn nhân của mình”? Tôi chưa kết hôn, thậm chí chưa từng yêu. Nhưng tôi biết, bất cứ ai đã kết hôn đều từng ít nhất một lần hối hận về cuộc hôn nhân của mình.

“… Người đời chẳng thể thấu hiểu những đắng cay mà con phải gánh chịu. Thôi thì, số kiếp đã định như vậy, con phải tự mình tháo gỡ mối nghiệt duyên này…”

Đúng như Đại sư Vimalaksas đã nhận xét, có mấy ai “thấu hiểu những đắng cay” của Kumarajiva? Yêu lại chẳng thể nhận là yêu, không muốn phá giới lại bị ép phá giới… Những dằn vặt, khổ tâm ấy, có mấy ai thấu hiểu? Nếu tôi không được dõi theo câu chuyện của họ, không được đồng hành với họ từ khi gặp mặt cho tới lúc động lòng, cả những lúc đấu tranh về tinh thần cho tình cảm ấy, hay khi bị ép kết hôn rồi những lúc họ cùng nhau trải qua sóng gió, và cả những lần ly biệt thì chắc chính tôi cũng không thể thấu hiểu cho họ đến vậy.

“Vậy còn những lời phán xét của người đời sau thì sao? Tôi đã thành người thiên cổ rồi thì còn để tâm đến điều đó làm gì nữa?”

Nếu bạn có may mắn được gặp tình yêu định mệnh của đời mình, hãy trân trọng… Nhất định phải trân trọng…

“Thế gian nan đắc song toàn pháp

Bất phụ Như Lai, bất phụ Khanh.”

Kumarajiva, Ngài đã làm được rồi, thật sự đã làm được rồi... Không phụ Như Lai, không phụ Nàng…

Comment Form

Comment Board

Không thể tìm thấy URL thông số tiện ích


Chủ Đề