Bản dịch của Nhật Chiêu
Gửi bởi Diệp Y Như ngày 17/06/2008 21:27
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Diệp Y Như ngày 25/06/2009 00:41
Trăng có tự thuở nào
Nâng chén hỏi trời cao
Không biết bên trên cung khuyết
Đêm nay là đêm nao
Ta muốn bay lên theo gió
Chỉ e lầu quỳnh gác ngọc
Cao thẳm lạnh làm sao
Nhảy múa cùng bóng nguyệt
Trần gian thú biết bao
Đi quanh gác tía
Vào song lụa
Soi bóng sầu
Đừng nên oán hận
Dù trăng đầy ánh lúc xa nhau
Người có buồn vui tan hợp
Trăng có tỏ mờ tròn khuyết
Xưa nay toàn vẹn bao giờ
Chỉ nguyện người trường cửu
Thuyền quyên muôn dặm bên nhau
Nguồn: Nhật Chiêu, Câu chuyện văn chương phương Đông, NXB Giáo dục, 2003
Nguyệt tẩm mai hoa lãnh.
Bản dịch của Phù Vân Du Tử
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Phù vân du tử ngày 02/06/2013 18:48
Trăng kia có tự bao giờ
Mà sao khi tỏ khi mờ trăng ơi
Nâng chén rượu lạt hỏi chơi
Thiên đình nơi ấy nay thời kỳ nao
Niên nhật ngày tháng năm nào?
Để tôi lướt gió bay vào cung trăng
Lầu son gác tía giăng giăng
Điện ngọc lạnh lẽo e rằng khó lên
Thôi thì đặt chén sang bên
Nhảy cùng với bóng cho quên chốn sầu
Trăng lên lấp lánh trên đầu
Xoay vòng một trục bắc cầu vào chơi
Thương nhau đã hết một đời
Thì không nên hận, nói lời đắng cay
Nhưng sao trăng xuống nơi này
Rồi tròn đúng lúc người say một mình
Buồn vui ly hợp sinh linh
Phải là quy luật một mình nhân gian?
Trăng cao cũng chẳng vẹn toàn
Khi tròn khi khuyết mơ màng hiển minh
Nguyện cho nhân thế hữu tình
Nhân thành quyến thuộc như bình rượu ngon
Trăng khuyết rồi lại trăng tròn
Nghìn dặm một ánh người còn thấy nhau.
Dục ngữ hốt hoàn vong
Bản dịch của vương thanh
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi vươngthanh ngày 26/03/2015 01:06
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi vươngthanh ngày 26/03/2015 09:36
Những khi nào có trăng thanh?
Tay nâng chén rượu, hỏi cao xanh đôi lời
Đêm nay, cung khuyết trên trời
Là năm nào vậy, ai người biết chăng?
Muốn theo gió tới cung hằng
Lại e gác ngọc, lầu quỳnh
Chốn cao thẳm đó lạnh tanh cuộc đời
Cõi trần thoải mái vui chơi
Dưới trăng nhảy múa, bóng cười ngả nghiêng...
Trăng qua gác tía, dòm xuyên
Thấy người thao thức triền miên canh tàn
Xin đừng oán hận, trách than
"Cớ sao ly biệt, vầng trăng lại tròn?"
Người có ly, hợp, vui, buồn
Trăng thì mờ, tỏ, khuyết, tròn, đầy vơi
Vẹn toàn, đâu có trên đời
Chỉ xin cầu nguyện ta, người sống lâu
Dù xa muôn dặm sông Ngâu
Một vầng trăng ngọc, cùng nhau bồi hồi...
Một đời mãi nhớ tiếng tiêu hoạ đàn