Gửi thời thanh xuân đẹp đẽ đơn thuần của chúng ta

Đoạn trước là hai bạn trẻ xích mích gì đó mà chia tay. Phiên ngoại này là kể cuộc sống của hai người sau khi chia tay.

Tết âm lịch đầu tiên sau khi cùng Trần Tiểu Hi, Giang Thần liền biết tin tức Trần Tiểu Hi bởi vì thất nghiệp mà sớm liền về nhà chờ ăn tết, anh vốn dĩ bị an bài trực ban vào ngày mồng hai tết, đã sớm tính toán không trở về nhà, dù sao anh cũng không thích không khí ăn tết ở nhà. Bởi vì chuyện này cùng ba anh có quan hệ, người người đến nhà thăm hỏi  chúc tết đều là cái loại "Tôi không nói tôi là tới tặng lễ, nhưng tôi kỳ thật là tới tặng lễ", phong cách nói chuyện của họ cũng không khác nhau là mấy đều là cái loại này "Tôi nịnh hót thật sự rõ ràng, nhưng tôi cảm thấy ngài kỳ thật không biết tôi đang nịnh hót ngài"......

Hơn nữa anh cũng không muốn gặp phải Trần Tiểu Hi.

Chỉ là buổi tối đêm giao thừa, đột nhiên liền cùng đồng nghiệp điều ban về nhà, mười giờ xe chạy, kẹt xe tầm năm tiếng đồng hồ, không thể nào về kịp lúc giao thừa, không nghĩ tới chuyện sẽ có nhiều người vội vàng về nhà như thế, vội vàng đi gặp người muốn gặp

Giang Thần thất thần về đến nhà đã là ba giờ, chính mình lặng lẽ mở cửa vào phòng, không thay cho quần áo liền đi kéo bức màn cửa sổ, muốn biết người kia, còn có hay không nửa đêm ấm đầu ở trong ổ chăn bật đèn pin xem tiểu thuyết, có thể hay không đến khi không thở được liền xốc lên chăn, trong bóng tối ánh đèn pin lóe lên sáng chói, giống như sao băng đột nhiên lướt qua.

Đại khái đứng chừng năm phút, Giang Thần đột nhiên ý thức được hành vi của mình thực ngu xuẩn, yên lặng mà kéo màn lại.

Khẩu khí này không thể nào nuốt trôi nổi, lại quản không được mà đưa tay kia, nhân sinh như thế rối rắm, so "Ất trạng kết tràng xoay chuyển"[??] còn rối rắm......

Sáng sớm đầu năm mới Giang Thần từ trong phòng đi ra, ba của anh sợ tới mức đem thuốc lá trong tay làm rớt đến trên người vị giám đốc ngồi đối diện, vội giúp người kia, khuôn mặt cười gượng vội nói: "Bị phỏng sẽ được thịnh vượng, sẽ thịnh vượng."

Giang Thần mặt không biểu cảm gật đầu chào hỏi, ra đến hành lang lại thành công dọa mẹ sợ phát khiếp.

Không có người chấp nhất chuyện anh đột nhiên về nhà ăn tết, tựa như không có người chấp nhất với chuyện anh không trở về nhà ăn tết vậy. Cái lý do "Bận quá", hiện diện tràn ngập trong quá trình trưởng thành của anh, bất quá không quan hệ, anh chính là người không thích bị quản, Trần Tiểu Hi tựa hồ cũng biết tính cách này của anh, dính anh liền dính được ngay, nhưng từ trước nay chưa từng quản anh cái gì hoặc là nói chưa bao giờ dám quản anh cái gì, có đôi khi cảm thấy cô ngây ngốc giống như vĩnh viễn không cùng anh ở một thế giới, bất quá lại rất hiểu anh.

Thật là...... quan tâm đến chuyện lộn xộn của bạn gái cũ làm gì.

Rèm cửa sổ bị kéo ra một lần tối hôm qua thì vẫn không có bị kéo ra lần nào nữa, cư nhiên cảm thấy thật ấu trĩ, kéo ra liền thua. 

Không có ai biết anh trở về, tự nhiên cũng sẽ không có ai tới tìm anh, cho nên nguyên ngày mồng một anh đêu ở trong phòng mà ngủ, tỉnh  ngủ, ngủ tỉnh táo, giống như mỗi kỳ nghỉ hè cùng Trần Tiểu Hi tách ra.

Di động ở trên bàn vang lên, mấy trăm tin nhắn chúc tết, Giang Thần một cái đều lười đến mở ra xem. Ngoài cửa sổ có khi sẽ có âm thanh của tiếng pháo truyền đến, phách phách bạch bạch không biết ở trong lòng ai nổ tung như hoa. Giang Thần có khi sẽ nghe được thanh âm của mẹ Trần Tiểu Hi, phụ nữ trung niên tiếng nói đặc biệt cao, trong mớ tạp âm đặc biệt rõ ràng: Tiểu Hi đừng ăn đồ ăn vặt nhiều đến thế chứ, béo đến độ đi không ra khỏi cửa; Tiểu Hi đem vỏ hạt dưa rớt trên mặt đất quét sạch cho mẹ; Tiểu Hi Tết nhất con xem phim hoạt hình làm chi...... Tiểu Hi Tiểu Hi Tiểu Hi...

Cô gái này, mặc kệ đi đến nơi nào cũng đều không cho người khác bớt lo.

Cô gái này, ở ngay cách vách, chỗ nào cũng không đi.

Nghĩ như vậy, giống như liền tâm liền an ổn.

Lại là một giấc ngủ dậy, Giang Thần ngồi ở mép giường mơ mơ màng màng mà đi kéo rèm cửa sổ, giống như vô số lần trước kia, theo quán tính mà làm. Sắc trời đã mờ nhạt, Trần gia nhị lão đang ăn cơm chiều, cô gái kia lại không rõ tung tích ở đâu.

Giang Thần ngồi ở mép giường nhìn ngoài cửa sổ một hồi lâu, tầm mắt không biết dừng ở chổ nào, liền như thế ngơ ngác mà ngồi trong chốc lát, suy nghĩ rất nhiều lại giống như cái gì cũng chưa tưởng, chỉ là ngây ngốc như thế, ngơ ngơ ngác ngác mà ngồi.

Thình lình xảy ra khủng hoảng, tưởng niệm đến mức ấy sao? Rất muốn được nhìn thấy sao? Có khi nào là sợ thấy được cho dù cô ấy không có mình cuộc sống vẫn vui tươi sao?

Không có.

Không có đi.

Cửa phòng vang lên hai tiếng, không chờ anh mở miệng liền mở ra, dì Lý đứng cửa nói: "Tiểu Giang ba mẹ cháu đi dự tiệc, để cho ta tới nấu cơm cho cháu, cơm ta đã làm xong, ta về trước."

"Vâng ạ." Giang Thần gật đầu, ngay tại lúc dì ấy xoay người phải đi đột nhiên kêu một câu: "Dì Lý."

Dì Lý cho rằng anh còn có chuyện gì, đứng bất động tại chổ chờ anh nói.

"Vất vả, đi thong thả." Giang Thần như thế nói, nuốt một câu kia —— biết con gái của Trần gia nhà đối diện đi nơi nào sao?

Như thế nào sẽ biết, sẽ không biết. Cư nhiên không thể hiểu nổi rằng mình thể đi hỏi dì ấy, chuyện này thật vô lý.

Dì Lý hiền lành mà cười: "Hảo hảo ăn cơm, năm mới vui vẻ."

"Năm mới vui vẻ."

Lại là một người, nói không tịch mịch là gạt người, nhưng tịch mịch đã thành thói quen không phải sao? Chỉ là đã từng náo nhiệt quá, lại trở về tịch mịch, tựa như sân khấu kế kết thúc vở kịch, mất mát cùng thê lương.

Chính mình ăn xong cơm chiều, Giang Thần đem mọi thứ đơn giản mà dọn dẹp một chút, kỳ thật cũng không cần phải làm, từ bên trong túi du tích ngày hôm qua đem về lấy ra một bộ quần áo mà thôi. Rồi mới đi nhà ga mua vé tàu trở về thành phố.

Buổi tối ngày mồng một đường vắng lặng, xe cũng ít, khả năng tài xế vội vàng về nhà đoàn viên, xe chạy thật nhanh, Tết nhất muốn nói lời cát tường, nhưng cũng không cần lấy tốc độ tìm đường chết.

Vừa tới nơi Giang Thần nhận được điện thoại của mẹ, lúc này mới giật mình nhớ ra, đã quên báo một tiếng. Mẹ quở trách vài câu, nội dung cũng không ngoài con đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn đều không nghe lời, nhất quyết làm bác sĩ công việc thì bận rộn mà không kiếm được bao nhiêu tiền, trước kia kết giao bạn gái cũng không đáng tin cậy, may mắn tách ra  sớm......

Giang Thần trầm mặc nghe mẹ lải nhải, thẳng đến lúc mẹ dùng giọng điệu vô tình mà cố ý nhắc tới, nghe nói con gái của Trần gia, gần đây có rất nhiều mối.

"Con chuẩn bị xuống xe, cứ như vậy đi."

Anh vốn là người không dễ gì bị tác động, nhưng giờ khắc này lại cảm thấy chính mình không thể khống chế được, sợ là sẽ đối với mẹ nó nói ra những lời gây tổn thương, đúng vậy, anh vẫn luôn trách bà, luôn như thế.

Ngoài cửa sổ tối mờ mịt một mảnh, xe không biết đi tới địa phương nào rồi, nhưng đi tới đâu đều không sao, dù sao cũng không ai đang đợi anh, anh cũng không vội vàng đi gặp người nào.

Bởi vì ban ngày ngủ nhiều, về đến nhà Giang Thần cũng ngủ không được, con người quá nhàm chán đôi khi sẽ làm ra một vài chuyện tình không thể tưởng tượng nổi, tỷ như Giang Thần hiện tại, anh tìm mực nước bút lông cùng giấy Tuyên Thành, chuẩn bị viết thư pháp, đề bút nửa ngày lại không viết xuống được từ nào, không biết viết cái gì, sợ không cẩn thận viết ra cái tên kia.

Tầm mắt dừng ở di động trên bàn, thế là mở lại từng tin nhắn chúc tết, dùng chữ Khải [loại chữ nhỏ], sao tin nhắn......

Như thế nhàm chán, còn không bằng giật đầu tóc chính mình chơi......

Tin nhắn chúc mừng năm mới tới tới lui lui đều chỉ có mấy câu quanh quẩn, không có sáng ý, bất quá cũng là, lại có sáng ý cũng không thể nói chúc bạn năm mới bi thương, mau chết sớm. Như vậy có vẻ không ổn, không ôn nhu.

Khi còn nhỏ có học qua viết thư pháp, chưa nói tới chuyện có nhiều thích, nhưng khi viết đích thực sẽ làm cho con người bình tĩnh trở lại.  

 Nếu, tâm không có cách nào bình tĩnh, cuối cùng thật vất vả bình tĩnh, lại có sự cố phát sinh, tâm tình này, giống như là tự sát vất vả tự sát ba trăm sáu mươi lần cuối cùng cũng chết, đột nhiên xuất hiện một vị thần y chính là đem bạn cứu sống, thật là, thật muốn chửi thề.

Cái sự kiện đột ngột đối với Giang Thần, là tin nhắn của Trần Tiểu Hi. Anh không nghĩ tới trong những tin nhắn chúc tết đó cư nhiên có Trần Tiểu Hi, anh còn không có nghĩ đến tin nhắn của cô nhẹ nhàng bâng quơ đến thế, cô nói, hey, năm mới vui vẻ nga, Trần Tiểu Hi gửi đến bạn đều tốt lành.

Cho nên, anh nghĩ tin nhắn gửi đến anh chỉ là tin một trong số những tin nhắn mà cô gửi đi cho tất cả một người.

Bút lông mềm, dùng sức vẽ trên giấy Tuyên Thành từng đồng tiền xu lớn nhỏ, lật đật vẽ ra, giống giống như con nhím xù lông.

Có đôi khi, thật sự cảm thấy, thừa nhận chính mình không thiếu một người, là chuyện khó nhất trên đời. Sợ sẽ giống như đánh vỡ vỏ ốc, lộ ra thân hình mềm mại không thể bảo vệ mình.

Bài này viết về bộ phim Trung Quốc. Đối với bộ phim cùng tên của Hàn Quốc năm 2020, xem Gửi thời thanh xuân ngây thơ tươi đẹp [phim truyền hình 2020].

Gửi thời thanh xuân ngây thơ tươi đẹp [tiếng Trung Quốc giản thể: 致我们单纯的小美好, tiếng Anh: A Love So Beautiful], hay còn được gọi là Gửi thời đẹp đẽ đơn thuần của chúng ta, là một bộ phim được chuyển thể từ tiểu thuyết ngôn tình nổi tiếng cùng tên của nhà văn Triệu Kiền Kiền. Phim được ra mắt khán giả Trung Quốc từ ngày 9 tháng 11 năm 2017 trên Tencent. Ở Việt Nam, DANET mua bản quyền và phát sóng chính thức.

Gửi thời thanh xuân ngây thơ tươi đẹp
A Love So Beautiful
致我们单纯的小美好Thể loạiDựa trênKịch bảnĐạo diễnDiễn viênQuốc giaNgôn ngữSố tậpSản xuấtNhà sản xuấtĐịa điểmThời lượngĐơn vị sản xuấtTrình chiếuPhát sóng
Lãng mạn
Tình cảm
Thanh xuân vườn trường
Gửi thời thanh xuân ngây thơ ngây thơ tươi đẹp của Triệu Kiền Kiền
Triệu Kiền Kiền
Ngô Thông
Đoàn Dư Lạc
Ngư Khô
Chu Sở Sầm
Vương Nghiên Bội
Dương Long
Hồ Nhất Thiên
Thẩm Nguyệt
Vương Tử Vy
Cao Chí Đình
Tôn Ninh
Lữ Diễm
Trương Hà Hạo Chân
Trung Quốc
Quan thoại
23 [+1 tập ngoại truyện]
Đới Lộ
Chư Kỵ
Hàng Châu
Trung Quốc
45 phút
Truyền hình Hoa Sách
Tencent
9 tháng 11, 2017[2017-11-09] – 7 tháng 12, 2017[2017-12-07]

Mục lục

  • 1 Nội dung
  • 2 Diễn viên
  • 3 Nhạc phim
  • 4 Tham khảo

Nội dungSửa đổi

Câu chuyện kể về cô nàng hậu đậu Trần Tiểu Hy [Thẩm Nguyệt] và anh chàng lạnh lùng Giang Thần [Hồ Nhất Thiên], từ thanh mai trúc mã đến khi lỡ lạc mất nhau rồi lại tìm thấy nhau giữa dòng đời,

Trần Tiểu Hy là một cô gái ngốc nghếch, ngây thơ nhưng rất mạnh mẽ, tự tin khi theo đuổi cậu bạn thanh mai trúc mã đồng thời là hàng xóm của cô. Dù đối tượng trong mộng là Giang Thần, một chàng trai hoàn hảo từ ngoại hình tới học vấn nhưng lạnh lùng, luôn phũ phàng từ chối thì Tiểu Hy vẫn tìm mọi cách đeo bám và gây chú ý với đối phương.

Cuối cùng, một Giang Thần lạnh lùng cũng phải xiêu lòng trước Tiểu Hy đáng yêu, tinh nghịch. Tuy nhiên, tình yêu của cặp đôi trẻ chưa nếm đủ ngọt ngào thì sóng gió đã ập đến. Trong cùng một ngày, Tiểu Hy đã một mình đi tìm nhà trọ nhưng lại bị tên môi giới giở trò, còn Giang Thần thì thực hiện ca mổ nguy hiểm nhưng chuyện không may đã xảy ra. Trong lúc nóng giận, hai người quyết định chia tay. Giang Thần sau đó bỏ đi lên Bắc Kinh thực tập, đâu biết Tiểu Hy mắt hai hàng lệ đang tìm anh ở sân bay.

Ba năm sau, Giang Thần trở về. Ba của Tiểu Hy lúc này đang bị thương, tình cờ lại nằm đúng bệnh viện nơi Giang Thần làm việc nên hai người đã gặp lại nhau. Từ đây, hai người cùng nhau viết tiếp câu chuyện tình yêu còn dang dở.

Diễn viênSửa đổi

Diễn viên Nhân vật Giới thiệu
Hồ Nhất Thiên Giang Thần Đẹp trai, tài năng, học giỏi, IQ 200, nhưng lại vô cùng lạnh lùng. Luôn thể hiện không hề quan tâm đến Trần Tiểu Hy, nhưng lại luôn âm thầm bảo vệ, che chở, giải quyết rắc rối cho cô. Hiện tại là bác sĩ.
Thẩm Nguyệt Trần Tiểu Hi Đáng yêu, lanh lợi, hoạt bát, ngây thơ nhưng rất ngốc nghếch, hậu đậu, học không giỏi, thích suy nghĩ lung tung, lại hay gây rắc rối cho người khác. Luôn bám theo Giang Thần mọi lúc mọi nơi. Sau khi tốt nghiệp là một họa sĩ manga.
Cao Chí Đình Ngô Bách Tùng Thầm thích Trần Tiểu Hy, quan tâm cô hết mực. Là vận động viên bơi lội.
Vương Tử Vy Lâm Tĩnh Hiểu Bạn thân của Trần Tiểu Hy, thông minh, xinh đẹp, lại học giỏi, có cá tính. Kết giao "tình huynh đệ" với Ngô Bách Tùng. Thích nghiên cứu thiên văn học.
Tôn Ninh Lục Dương Dễ thương nhưng rất yếu đuối và ngốc nghếch. Thích Lâm Tĩnh Hiểu, bình thường khá nhút nhát, vậy nhưng chỉ cần là việc liên quan Lâm Tĩnh Hiểu lại trở nên vô cùng bạo gan.
Trương Hà Hạo Trân Lý Thúc Được học sinh trường Thần Hy gọi là "Lý Thái y", là người Lâm Tĩnh Hiểu thầm thích thời cao trung.
Lữ Diễm Lý Vy Xinh đẹp, học giỏi. Thầm mến mộ Giang Thần.

Nhạc phimSửa đổi

STTTựa đềPhổ lờiPhổ nhạcTrình bàyThời lượng1.2.3.
"Tớ thích cậu đến nhường nào, cậu sẽ biết thôi" [Mở đầu]Dương Khải YDương Khải YVương Tuấn Kỳ03:22
"Như là mơ" [Nhạc kết]Dương Khải YDương Khải YHồ Nhất Thiên04:41
"Tiểu mỹ hảo" [Nhạc dạo]Dương Khải YGiải NamPhùng Giai Kỳ

Tham khảoSửa đổi

Video liên quan

Chủ Đề