Doi dieu tra linh tinh review

UAAG là một bộ đặc biệt, một bộ Hiện Đại đầu tiên mà mình thật sự xem hết trong 2 năm gần đây [không tính Kính Vạn Hoa Chết Chóc vì mình sợ vãi nên drop chứ thích nó ghê…]. Lý do mình đụng vào bộ này cũng hoàn toàn khác với lý do mình chọn Đam trước nay: mình hứng thú với đề tài của nó, đề tài về tai nạn hàng không.

Một con người mỗi khi về nước lại phải ngồi trên chuyến bay hơn 13 tiếng, xuyên qua màn đêm và chỉ có thể biết những gì xảy ra qua màn hình, không ít lần phải bị gọi bật dậy bởi ánh đèn đột ngột và lời thông báo thắt chặt đai an toàn, cảm nhận máy bay đang nghiêng và đổi hướng, hay là có hai lần nhìn màn hình và biết máy bay đang chuyển đổi hướng bay vì một thứ gì đó mà họ không nói rõ ngoại trừ “đang vào vùng nguy hiểm”. Bởi vậy, mình khá hứng thú với đề tài này, cũng chỉ vì mình biết chao lượn trên bầu trời chưa hẳn là tự do, mà là nỗi sợ. Mình ngao ngán máy bay, mình nói thật.

Ngoài ra thì mình cũng rất tò mò liệu một bộ truyện có thể đưa ra lý do thuyết phục cho những máy bay bị mất tích không rõ số phận hay không. Mình vẫn nhớ rất rõ vụ máy bay rơi của Malaysia Airline MH370 năm 2014, bởi vì có thể nói lúc đó, nó chính là tiêu điểm của mọi ánh nhìn, nhất là Việt Nam ta đã không ít lần hỗ trợ tìm kiếm địa điểm rơi và xác máy bay, cho tới nay người ta vẫn chưa biết nó rơi ở đâu cả. Có bao nhiêu giả thuyết được đặt ra như là phi công tự sát, có người đi lậu trốn trong khoang hành lý, bắt cóc,…và nó cũng được áp dụng trong truyện. Thật ra đọc mấy vụ án ngoài đời cuốn hơn trong truyện nhiều nên ai thích có thể đọc thử =]]]]]]]]]

Mạc Thần Hoan là tác giả…ừm, mình không hợp với văn phong và xây dựng tuyến tình cảm và công thụ của bà này, luôn drop giữa đường, từ bộ Địa Cầu Online hay là Phản Phái Hữu Thoại Thuyết. Trời mé, nhìn tên tác giả khi thấy bộ này mình cũng sợ hãi lắm chứ, nhưng mà vẫn ráng theo tới cuối. Theo xong thì có hai điều tóm gọn lại cảm xúc:

– Tuyến tình cảm khá nông – Cốt truyện và Nhân vật phụ ổn định, gây ấn tượng.

Khen trước vậy, vì mình xưa giờ không thích viết review chê [khụ trừ phi được yêu cầu]. Những vụ tai nạn hàng không trong truyện được dựa vào các tai nạn có thật ngoài đời. Vụ cuối cùng lại là vụ đơn giản nhất, không có căng thẳng nhất, plot armor nhất mà lại là vụ quan trọng nhất của cả truyện. Nói mình không tiếc thì đúng là xạo, bởi vì mình đã rất hóng vụ này, kết quả của vụ án được tóm gọn trong 1 chương và những rắc rối đi kèm theo nó được giải quyết “sau màn” và bằng hai ba câu chữ. Thật ra thì vụ án này rất quan trọng trong tuyến tình cảm hai người Trác Hoàn và Phục Thành nên mình sẽ nói sau.

Trong truyện có bốn tai nạn hàng không chính. Vụ thứ nhất làm nhiệm vụ dẫn dắt, không để lại ấn tượng nhiều, vụ thứ hai và ba liên quan trực tiếp tới hai nhân vật phụ trong đội UAAG là Lina và Joseph. Trong một cái dàn nhân vật team UAAG được buff lên trời thì chú Joseph là người bình thường nhất, chân thật nhất, cũng là người mình thích và cảm thấy gần gũi nhất trong cả truyện. Từng là phi công, từng trải qua một vụ tai nạn hàng không thảm khốc, mất đi một cái chân, nhưng có lẽ những gì chú học được vô cùng đáng giá. Người cơ phó lái chung là cấp dưới của chú, nhưng chỉ vì chú nghiêm khắc và kiêu ngạo, cơ phó ấy đã sợ hãi mà không dám nhờ chú giúp đỡ trong lúc nguy cấp nhất, để rồi dẫn đến bi kịch. Vụ việc cơ phó sợ cơ trưởng dẫn đến bi kịch cũng đã từng xảy ra ngoài đời, mình tạm thời không nhớ là máy bay nào cụ thể nhưng vị cơ trưởng kia quá quắc hơn nhiều và đã bị trụ sở nhắc nhở nhiều lần. Chú Joseph chí ít chỉ là “kiêu căng” thôi đấy, nhưng thật sự nhìn chú của 25 năm trước và chú hiện tại…quả thật rất khác biệt.

Có thể nói, một chủ đề khác của truyện cũng là “thiên tài”. Cả đội UAAG đều là những thiên tài, Lina trẻ tuổi giàu có làm cho Liên Hợp Quốc, Tô Phi là thiên tài máy tính tốt nghiệp Harvard lúc 17 tuổi, Joseph và Phục Thành đều là những phi công xuất sắc được nước họ công nhận, và tất nhiên cả người được buff to bự nhất là Trác Hoàn. Trác Hoàn chính là định nghĩa to nhất của hai chữ “thiên tài” mà tôi chưa từng đọc thấy trong các truyện trước đây. Tốt nghiệp Stanford lúc 16 tuổi, con trai của một chủ hãng máy bay nhà giàu nứt vách, làm thiết kế máy bay cho hãng McFly lớn, có công thức được đặt theo tên mình.

Ở độ tuổi chỉ mới 30.

Mô típ “Thiên tài sẽ luôn cô độc” là cái trope được dùng nhiều trong văn học, nhưng nếu áp vào thực tế thời nay thì cái câu ấy đã lỗi thời rồi.. Đối với mình, thiên tài có thể cảm thấy không ai bì kịp họ và “cô độc” như rằng không ai hiểu mình, nhưng khi một thiên tài muốn làm nên một cống hiến nào đó, họ sẽ luôn có những người bao quanh và ráng hỗ trợ, hiểu và giúp đỡ.

Cụm “cô độc” này đáng lý không nên gắn liền với “Thiên tài”, đây là một xã hội thực tế, không phải thời phong kiến sợ hãi bị chém giết. Bởi vậy, cả truyện cũng đã chứng minh được rằng dù bạn là thiên tài, thì bạn vẫn sẽ bị ràng buộc bởi rất nhiều thứ: nhà nước, ngoại giao, và lợi ích.

Dù Trác Hoàn được buff kinh hồn, buff tàn bạo tới mức mình cũng dụi mắt do ngứa [chẳng khác gì xem Daisuke vung tiền trong Unlimited Balance ấy-], thì cũng không ít lần anh ta phải cúi đầu trước nhiều thứ khi điều tra phá án, chỉ vì UAAG là 1 tổ chức tư nhân được mời hợp tác mà thôi.

Thiên tài bị ràng buộc, mà đã ràng buộc thì phải hợp tác với những người khác. Dù mình công nhận 80% vụ án được phá đều là do tiền và cái đầu của anh Hoàn, nhưng những người khác trong đội UAAG cũng không phải là nằm không ngồi rồi. Mỗi người đều có thế mạnh riêng và nhiệm vụ riêng, tuy ít nhưng là nền tảng để giữ cho “một công ty” hoạt động. Ừ, nếu chỉ có Trác Hoàn thì cái công ty này bị báo phốt rồi phá sản từ 8 kiếp trước do cái mồm hách dịch của anh. Ngay cả vụ án cuối, Trác Hoàn cũng phải nhờ đến rất nhiều người để giúp sức chuyên về nhiều lĩnh vực khác nhau, để có thể tìm ra sự thật của chiếc máy bay Rogger 318 rơi xuống đại dương 4 năm về trước. Đáng tiếc, khi mình đang thật sự thích cách vụ án cuối được hé mở dần dần xuyên suốt nửa cuối của truyện thì cái kết của nó làm mình hụt hẫng. Nó hụt không phải là vì logic vụ án có gì thiếu sót, vì vụ án dựa vào hai vụ tai nạn máy bay gần đây [nhớ không nhầm là hãng hàng không Ethiopian, máy bay Boeing] do hệ cảm biến tự động có vấn đề, chỉ trích sự dựa dẫm của phi công vào yếu tố tự động. Nhưng mà vụ án hụt ở chỗ Trác Hoàn đã dùng TIỀN để làm mọi thứ cho vụ án này, một điều vô cùng bất khả thi trong đời thực. Theo ngoài đời, muốn dùng vệ tinh truy tìm xác máy bay đã phải tốn tầm 13 tỷ NDT mỗi ngày, làm vụ này suốt 4 năm thì anh chắc phải giàu hơn cả Bill Gate. Hơn nữa, thay vì làm trò này thì nếu từ đầu anh đã nghi ngờ do máy bay, anh nên lập tức đi thử nghiệm trên những chiếc máy bay khác mới đúng, và tại sao tới 4 năm mới tìm ra nhân chứng từ các nhân viên kiểm soát mặt đất thì mình cũng không hiểu. Vụ án này không như MH370 ngoài đời, bởi vì vụ án này biết nó rớt ở đâu, không biến mất hoàn toàn trên định vị. Lý do thứ hai khác là ngay trước khi nó được hé lộ thì Trác Hoàn và Phục Thành đều bảo rằng vụ án này không còn quan trọng nữa [vì họ đã ở bên nhau, không còn bị ám ảnh].

Ừm…excuse me? Còn gần 300 hành khách đã khuất và hàng triệu người chờ sự thật thì sao?

Một câu rất nhỏ, rất ngắn, rất sáng tỏ về quan hệ hurt-comfort của công thụ, nhưng lại là câu đánh mất ý nghĩa cả bộ truyện ráng xây dựng về lý tưởng và sự thật. Sau đó họ vẫn theo đuổi vụ án này, cơ mà lúc đó truyện còn vài chương, giải quyết cái rụp luôn, timeskip các loại, không cảm giác gì cả….

Trong truyện có những câu mình rất thích, bởi vì nó nói rõ lên những điều tốt đẹp và khát vọng của những người muốn tìm ra sự thật, về nỗi lòng của những “cánh chim chao lượn”. Những đoạn ngắn ngủi của người sống sót tuy ít nhưng ý nhiều, còn đáng giá hơn hằng hà sa số câu chữ mô tả….tình cảm công thụ.

Rồi ha ha chúng ta nói về công – Trác Hoàn trước, bởi vì anh là người mình không thích từ đầu tới cuối truyện, chứ không chỉ vì cái chương ngược nào đó đâu. Cái chương ấy là kíp nổ để mình đưa ảnh lên hàng ghét, nhưng mà tính cách anh này đúng y như cả tên RIP của ảnh, chôn xuống 9 tầng đất cmnr. Tính cách anh này là gì? Khịa, hách dịch, hất mặt, tài giỏi nên ra vẻ, luôn coi mình là cái rốn của vũ trụ, nếu anh thích ai thì anh sẽ khẳng định người kia thích mình trước, đập tiền vào nhiều thứ khác nhau chỉ vì đam mê thay vì nghĩ nhiều về những thứ khác. Cái tính thế này, mình mà gặp ngoài đường thì mình xách quần chạy lẹ.

Đáng tiếc là bạn Phục Thành chưa kịp xách quần chạy thì đã bị kéo quần. RIP không tôn trọng quyền riêng tư, liên tục tiếp cận Phục Thành từ lúc tiết lộ mình là gay một cách khá cưỡng ép. Ai nói anh RIP tiếp cận chờ Thành từ từ lọt tròng đấy? Mình thấy ổng liên tục treo ra mấy câu gạ gẫm chịch và dùng những hành động được định nghĩa trong quấy rối tình dục [kéo zip quần, ép vào tường nhà vệ sinh,…]. Phục Thành ngưỡng mộ RIP ngày xưa, sau đó sinh hận do RIP là nhà thiết kế của máy bay đã cướp đi mạng sống ba mẹ nuôi của anh, và cũng chính RIP tuyên bố dừng điều tra vụ án này. Phục Thành tự trách bản thân vì khuyên ba mẹ đổi chuyến, tự thấy mình ghê tởm vì đã nghi ngờ thầy mình aka người lái máy bay đó ngay lúc chưa có chứng cứ, từ đó bị bệnh Chán Ăn Tâm Lý. Đây là căn bệnh mình thấy thích hợp cho Phục Thành hơn trầm cảm nhiều, đơn giản là vì 1 trong các nguyên nhân dẫn bệnh là “muốn tự hành hạ do thấy bản thân ghê tởm”. Nhưng mình chỉ thấy hay tới đó thôi, đừng khiến mình nhớ tới quá trình căn bệnh được diễn tả trong truyện =]]]]] và cả cách RIP gặng hỏi và tác giả dựa vào cái này để làm lành hai bên =]]]]]]]]]

Lý do RIP dừng vụ án và tự tách ra lập UAAG là truy tìm sự thật, muốn thay đổi cái nhìn của người đời về chuyện “bất kì máy bay nào rơi không rõ nguyên do đều sẽ quy về trách nhiệm phi công”. Cái lòng với nghề của RIP chính là điều duy nhất mình ngưỡng mộ về RIP. Trong MA fandom hay có định nghĩa “tẩy trắng” để chỉ cách xây dựng nhân vật dù xấu tính, làm ra tội gì đi nữa thì chỉ cần quá khứ bi thảm tí là xem như bao cái tính xấu kia bị bỏ qua hết. Đây là cách đang được áp dụng cho Trác Hoàn. Gia đình không hạnh phúc không phải là lý do biện minh cho hành động mất nhân cách của bất kì ai. Đôi khi hiểu lý do là một chuyện, mà thông cảm cho một người là chuyện khác. Bởi vậy theo mình, cách xây dựng trọn vẹn một nhân vật như vậy không phải để cho tất cả ngầm đồng tình với tính cách đó [như truyện này], mà là chia sẻ và thay đổi anh, chấp nhận rằng “cao ngạo” không phải là tính tốt :uh:

Ban đầu hai người tìm hiểu với cương vị đồng nghiệp, sau đó biết là gay thì bắt đầu sỗ sàng, và rồi thành bạn giường. Gần như từ đoạn xác định tình cảm tới đoạn mâu thuẫn, hai người toàn chịch, chịch cực kỳ nhiều, dirty talk lắm tới mức mình lướt mãi chưa xong, không thấy được một lần hai người tâm sự tìm hiểu sâu trong nhau. Tác giả cũng nói đó là 1/3 quãng đường tình cảm của họ. Trác Hoàn và Phục Thành đều có bệnh tâm lý [lúc reveal chuyện này thì mình kiểu “ờm, ờ?” tại hint chả có bao nhiêu], tổn thương về tinh thần như nhau, một người thì không được ai khuyên nhủ, một người thì không dám đối mặt. Bọn họ yếu đuối thật sự mới dẫn đến cái đoạn tách ra. Vấn đề của mình ở đoạn đó không chỉ ở Trác Hoàn, mà cả Phục Thành cũng rất-cực-kì đáng trách khi anh học theo Trác Hoàn nói ra một lý do đâm xuyên tim nhất để chia tay.

Hai người không tâm sự thấu hiểu nhau có thể đổ cho tính cách từng người, Trác Hoàn kiêu ngạo không thích để lộ yếu đuối, Phục Thành che giấu kiệm lời tự ti. Họ cứ như thế cho tới khi Trác Hoàn biết Phục Thành bị bệnh [à đây, một điểm tệ khác vì căn bệnh Chán Ăn Tâm Lý rất dễ nhận ra nhưng không ai nhận ra cả dù cả đám sống cùng nhau, những người bị bệnh thường rất ốm và thấy đồ ăn cũng đủ ói rồi nên không ai bảo Phục Thành ốm thì cũng lạ thật :uh:], bộc phát cảm xúc và thẳng thắn với nhau. Mỗi người đều biết đối phương có chướng ngại tâm lý và giấu giếm, nhưng chẳng dám nói gì, còn lợi dụng điều đó để tổn thương người khác như Trác Hoàn. Tình cảm của hai người này không dịu dàng, đằm thắm, nó bắt đầu từ ngưỡng mộ và hận ý, sau đó là dục vọng, rồi mới có thể kết thúc bằng thấu hiểu và an ủi nhau. Tuyến tình cảm quá nông, không được đào sâu, nhưng thực ra thì chắc nó gần với thực tế thời nay đấy nhỉ…? Mình chỉ quen coi mấy cái tình yêu nó bắt đầu từ hiểu nhau trước nên vốn không phù hợp với mô típ chịch trước yêu sau này.

Về kiến thức ngành nghề này kia trong truyện thì nó khó hiểu nhưng không hiểu cũng chẳng ảnh hưởng gì , thứ hay nhất vẫn chỉ là lý do xảy ra tai nạn và các mối quan hệ ngoại giao phức tạp thôi chứ kiến thức Vật Lý thì haha- Nói về ngoại giao, xem UAAG thì nó vẫn mang nét dìm các tổ chức điều tra quốc tế như là NTSB hay FAA và các chính quyền nước khác quá, gì mà có mấy vụ mấy năm liền chả ai tìm ra xong nhân vật chính vào giải quyết cái một :uh: Mà thường mấy truyện phá án nó hay ở quá trình điều tra, chứ coi mà mình toàn thấy đáp án vậy nè :uh:

Chủ Đề