Đọc truyện vì sao boss muốn cưới tôi

Đánh giá: 8.2/10 từ 103 lượt

Truyện Cấp Trên Muốn Cưới Tôi là tác phẩm của tác giả Kim Huyên là một câu chuyện tình yêu giữa cô và sếp của mình, sếp cô đã say mê cô.Lần đầu tiên hai người gặp nhau cách đây đã mười mấy năm, đến giờ này họ vẫn chưa gặp lại lần nào. Nhưng anh luôn đứng sau lưng làm chỗ dựa cho cô, lo lắng cho cô từng li từng tí một.

Tình cảm anh dành cho cô luôn bị cô từ chối, vậy mà anh chưa từng bực tức hay oán hận cô. Rồi chuyện tình của họ có tới hồi kết tốt đẹp không?

144 lượt thích / 12,877 lượt đọc

TẠI SAO BOSS MUỐN CƯỚI TÔI?[HÀO MÔN TRÒ CHƠI : TỰ SỦNG CỤC CƯNG BẢO BỐI]Tác giả: Thuần Phong Nhất ĐộThể loại: Hiện đại, showbiz, hào môn, ngôn tình ngọt sủng...Tình trạng: hoàn bản gốc - đang editEditor: Đạo quán ngôn tình[7chương đầu] còn lại mình tự edit 😁GIỚI THIỆULúc tính mạng cô ngàn cân treo sợi tóc, bạn trai lại bỏ theo người khác. Sáu năm thanh xuân đều cho chó ăn.Vạn bất đắc dĩ, cô phải cầu xin người đàn ông cao ngạo lạnh lùng, quyền quý vô song kia: "Xin anh hiến tủy cho tôi."Mắt sáng của anh khép hờ: "Tôi không làm từ thiện, trừ khi cô lấy thân báo đáp."Cô chửi ầm lên: "Bệnh thần kinh"

Người đàn ông nhìn bóng dáng giận dữ rời đi của cô, cười một cái, anh chẳng những muốn hiến tủy cho cô, mà còn muốn đem bản thân đóng gói tặng cho cô!

Có thể bạn thích?

nhwynkzyyl0317

Không áp dụng lên người thật! Fic này là do tui tự viết, đừng reup!! nếu muốn mang đi đâu thì nhớ xin nhé💗✨Văn án:Học thần Tả Hàng và giáo bá Trương Cực không ưa gì nhau là chuyện hầu như cả trường đều biết, hôm nào cả hai cũng vì chuyện đánh nhau mà lên hot topic ở diễn đàn Một hôm có một nam sinh đi ngang vườn hoa phía sau trường thì vô tình nghe được cuộc trò chuyện của học bá và giáo thảoTrương Cực vòng tay ôm Tả Hàng trong lòng, đầu đặt ở cổ anh nhẹ nhàng dụi dụi" Tả Hàng hôn một cái " Tả Hàng chạm nhẹ môi lên trán hắnTrương Cực cười cười chỉ lên môi" Thế còn chỗ này "Tả Hàng ôm mặt Trương Cực, kéo xuống đặt nụ hôn lên môi hắn Trương Cực cười hì hì ôm lấy Tả Hàng. Tả Hàng mặc hắn ôm, chỉ nhẹ giọng nói " Đừng đánh nhau nữa " " Anh đừng giận, em không đánh, không đánh " Nam sinh nọ hoang mangĐậu má?!! Tôi rốt cuộc đã vô tình nghe được chuyện chấn động gì đây?!! Lỗ tai tàn này của tôi có nên cắt bỏ không?!…

NguyenTuanqwerty

Xuyên nhanh, nữ phụKhông biết đã có ai dịch chưa! Muốn Việt hóa câu chữ! Nếu vi phạm bản quyền xin báo cáo để dừng lại…

HunhMaiTrn0

Như đã hứa, Mèo sẽ viết tặng các độc giả trên wattpat một truyện NP. He he....Truyện này mình dùng ngôi một. Cũng là lần đầu mình thử viết ngôi một. Có sơ sót gì mong các bạn góp ý nhé và mong các bạn sẽ đón nhận nó. Moa moa ❤️❤️❤️❤️❤️…

thyfchang06

cảm ơn vì đã ghé qua đọc fic của mình, mong những chap trong fic sẽ mang lại sự vui vẻ cho mọi người nhé! nhớ cho mình vài ngôi sao nhéee 😭…

mank_here

Em chấp nhận đắm chìm trong những hư ảo.Bởi vì một giấc mơ có người trọn vẹn hơn một cuộc đời chỉ có mình em..Warnings: suicidal thoughtsPhần hai của [ the yu twins. ]/[ illusion. ] [must read]Song recommendation: Lucid dream của aespa.…

TngVY2014

mik mới viết chuyện nên hơi non tay mọi người góp ý cho mik nha…

jng_sr

Hội tụ những mẩu chuyện ngắn đời thường trong câu chuyện tình yêu giữa fangirl may mắn và anh idol toàn cầu!Ngọt, ngược đủ cả! Mong mn suppport đứa con thứ n này của tui!…

quynhasu332

Truyện được pha trộn với No game no life Sawada Tsunayoshi và Sawada Yuka là hai anh em song sinh NEET mắc hộ chứng rối loạn giao tiếp giai đoạn cuối. Bọn họ trở về sau khi chiến thắng một vị thần trò chơi ở thế giới khác và cố gắng tái hòa nhập xã hội, khám phá ra các khả năng dùng lửa của mình và Tsunayoshi sẽ phải trở thành Thủ Lĩnh Đệ Thập nhà Vongola khi một đứa trẻ song sinh đến nhà cậu. Cuộc sống của bọn họ sẽ ra làm sao ?Truyện và nhân vật không thuộc về tôi.…

Vy-Rysi

Nàng khá bất hạnh, bị mẹ kế và em gái thường xuyên đáng đập, còn bị ép gả cho một người xa lạ.Em là một người lạnh lùng yêu nàng từ nhỏ đến khi gặp lại không nhận ra.Vận mệnh khiến cho em nhận ra nàng nhưng nàng lạnh nhạt với em. Liệu em phải làm sao để bày tỏ tình cảm của mình...…

Qiao128

Cp: Bo Bo x Đào ĐàoTên gốc: 睡前故事Author: TRR今天干饭了吗Link Weibo://m.weibo.cn/7369816042/4619503830306704Translator: QiaoNhững Mẫu Truyện Nhỏ Trước Khi Đi Ngủ là những mẫu truyện rời rạc đáng yêu để đọc trước khi đi ngủ. Nhân vật chính chính là hai thiên thần nhỏ đáng iu Đào Đào và Bo Bo đây. Mọi người hãy thưởng thức sự đáng iu vô hạn này từ hai bạn nhỏ cùng Qiao nha.⚠Bản quyền dịch đã có sự cho phép của tác giả. Vui lòng không reup⚠📌Đây là đồng nhân văn12.8.2022…

Giọng nói này đã quá quen thuộc với cô, không cần ngẩng đầu lên cũng biết là ai, Hạ Lâm phản ứng lại, luống cuống tay chân đẩy hai cái, chính bản thân cũng lùi lại vài bước.

Lăng Dị Châu bị cô đẩy lui về sau nửa bước, đôi mắt híp lại nhìn cô, hơn một tháng không gặp, cô lại đối xử với anh như vậy?

Hạ Lâm bị ánh mắt của anh nhìn đến có chút lúng túng, xoay người cố che lại vết bẩn trên váy của mình.

"Hạ Lâm, cậu đâu rồi?" Lương Tiểu Vũ vừa từ toilet đi ra gọi cô.

Hạ Lâm nhanh chóng chạy đến, kéo Lương Tiểu Vũ chạy về hướng khác.

Hạ Lâm nhanh chóng chạy đến, kéo Lương Tiểu Vũ chạy về hướng khác.

"Này, có phải chúng ta đi nhầm hướng rồi không? Phòng ăn ở hướng kia mà?" Lương Tiểu Vũ kéo cô đi về hướng ngược lại.

Hạ Lâm níu cô không buông "Không sai không sai, nhưng bên này cũng có thể đi mà."

"Nhưng bên này phải đi một vòng đấy."

"Đi vòng... Vì mình muốn hóng mát một chút."

Lương Tiểu Vũ không giãy giụa nữa, đi theo cô, Hạ Lâm thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới yên lòng, lại nghe cô ấy chỉ về phía sau nói: "Lúc nãy mình vừa nhìn thấy một anh đẹp trai chân dài ở phía sau, đều tại cậu, đi gấp như vậy, làm mình không nhìn rõ được."

"Làm gì có anh đẹp trai nào, cái cậu thấy là cây cột đấy."

Hạ Lâm lôi kéo Lương Tiểu Vũ đi một vòng trở về phòng ăn, hôm nay hình như khi ra khỏi cửa cô không được thuận lợi cho lắm, quay về chỗ ngồi lấy túi liền chuẩn bị chạy trốn.

Nhưng còn chưa kịp ra khỏi phòng ăn, thì đã bị đạo diễn Phó đang đi vào đẩy trở lại.

"Tôi báo cho mọi người một tin tốt! Ngài Lăng bên phòng VIP chuẩn bị quay một quảng cáo mới cho Lăng thị, nói muốn dùng người mới, tôi đề cử các diễn viên nữ trong đoàn phim của chúng ta, ngài ấy đồng ý gặp thử, các cô nhanh chóng qua đó mời rượu đi!"

Vừa dứt lời, các cô gái cũng không kịp hoan hô, từng người từng người chen nhau đi ra ngoài, ngay cả các diễn viên trung niên diễn vai ma ma cũng vội vàng đi đến, ôi trời, làm người đại diện của Lăng thị, nếu như được chọn, lập tức sẽ có thể ngang hàng với Phan Song Song luôn đấy!

Trong lúc nhất thời không ai nhường ai, chen lấn nhau mời rượu.

"Ai da, hai người còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh lên một chút!" Đạo diễn Phó thấy Hạ Lâm và Lương Tiểu Vũ không hề nhúc nhích, khá tức giận, đây không phải là được nể mặt mà còn làm cao sao?

Hạ Lâm bĩu môi, cô vẫn còn muốn lăn lộn trong cái vòng này, vừa nãy đắc tội Phan Song Song, giờ không thể lại đắc tội đạo diễn nữa, lôi kéo Lương Tiểu Vũ, "Tiểu Vũ, không phải cậu có hứng thú với khách quý sao? Chúng ta cũng đi xem đi."

Lúc qua đến phòng VIP mới biết, khách quý căn bản không phải để bọn họ nhìn, mỗi người vào đó đều phải cúi đầu, không dám ngẩng đầu, đứng thành một hàng, biến thành một biển người.

Trong phòng chỉ có thể nghe được tiếng Phan Song Song vừa gắp đồ ăn, vừa giới thiệu: "Dị Châu, mứt lê hôm nay làm không tệ, rất vừa miệng, ngài nếm thử xem." Giọng nói mềm đến tận xương.

Lát sau, chỉ nghe được một giọng trầm thấp: "Tôi họ Lăng."

"Khụ khụ... Ngài Lăng, ngài nếm thử xem." Phan Song Song vội vàng ho khan hai tiếng, nhiều người như vậy đầu nghe, vẻ mặt lúng túng của cô trực tiếp biến thành màu đỏ.

Hạ Lâm suýt nữa bật cười, thật sự không nhịn được lén lút ngẩng đầu liếc mắt nhìn, Phan Song Song ngồi bên cạnh Lăng Dị Châu, càng dựa càng gần, Hạ Lâm vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy bộ ngực lớn trắng nõn...

Vài giây sau Hạ Lâm lập tức cúi đầu, bởi vì đụng phải ánh mắt của Lăng Dị Châu.

Đạo diễn Phó thỏa mãn nhìn đám người mới đang xếp thành một hàng, lúc này mới hỏi Lăng Dị Châu "Ngài Lăng, ngài xem một chút, những người mới này thế nào, có phù hợp với hình tượng của Lăng thị không?"

"Có." Lăng Dị Châu gần như không suy nghĩ lập tức trả lời.

Hạ Lâm sợ hết hồn, cảm nhận được Lương Tiểu Vũ căng thẳng nắm chặt tay cô, nên vỗ vỗ tay của cô ấy an ủi, nghề này của bọn họ, đều hi vọng có thể bộc lộ hết tài năng của mình, mà hiện tại, Lăng thị chính là cơ hội tốt nhất.

Đạo diễn mừng rỡ "Ngài Lăng, thật vậy sao? Là ai vậy?" Nếu thật sự tuyển người mới từ chỗ ông ta, vậy thì giá trị con người của ông ta cũng sẽ tăng lên gấp bội, gương mặt của đạo diễn cười tươi như hoa.

Ai ngờ Lăng Dị Châu lại nói: "Cũng không tệ, việc tuyển người này tôi cũng không rành, lần sau người của bộ phận quảng cáo sẽ liên hệ với ông để nói rõ."

Thì ra là ý này, đạo diễn Phó thất vọng thở dài, Hạ Lâm lại thở phào nhẹ nhõm, may là anh không làm bậy.

Sau khi đi ra cô liền nhét Lương Tiểu Vũ trở về phòng ăn, đi một mình, vì mấy vị đạo diễn vẫn còn ở lại, về sớm thì sớm mất cơ hội, Lương Tiểu Vũ gật gù, cũng không níu kéo, dặn cô trên đường về phải cẩn thận, bảo cô đừng vì Phan Song Song mà tức giận, không đáng.

Hạ Lâm lái xe về nhà trọ của mình, nhưng vì không quen hơn nữa lại nhát gan, trên đường về cũng không dám tăng tốc nên chạy chậm như xe đạp.

Chiếc xe phía sau cứ nhấn còi liên tục, Hạ Lâm đang căng thẳng tập trung cao độ để lái xe, tức giận đến cũng nhấn còi mấy lần đáp lại phía sau, cảm thấy tài xế kia thật kỳ lạ, đường rộng như vậy, cũng không phải là không thể vượt qua, nhấn còi cái gì!

Mấy phút sau, cái xe kia rốt cuộc không nhịn được tốc độ xe của Hạ Lâm nữa, là siêu xe.

Nhưng mà vị đại gia trên siêu xe trực tiếp dừng xe chắn trước mặt cô! Hạ Lâm sợ đến mức lập tức phanh lại, rất có khí phách mà đập một cái xuống tay lái, tài xế phía trước mới thật sự là sát thủ đường phố đấy!

Nhưng mà, sao chiếc xe này cô càng nhìn càng thấy quen vậy?

Cho đến khi Lăng Dị Châu từ trong xe bước ra, cô liền biết vì sao thấy quen, muốn tránh cũng không còn kịp.

Lăng Dị Châu ỷ vào đôi chân dài của mình, hai ba bước bước đến bên cạnh xe của cô, gõ gõ cửa sổ xe "Xe anh hay là xe của em?"

Hạ Lâm bĩu môi, nhìn trước nhìn sau một chút, tuyến đường này không nhiều xe lắm, mới dám trò chuyện với anh "Tự tôi có thể lái về."

Lăng Dị Châu hít một cái, ngửi được mùi rượu "Say rượu lái xe sẽ bị trừ mười hai điểm."

"Tôi không có uống rượu." Hạ Lâm giơ váy lên cho anh xem, tỏ ý mùi rượu xuất phát từ đây, "Không cẩn thận bị dính lên."

Lăng Dị Châu nhìn một đường đến bộ ngực nhỏ của cô, duỗi tay qua.

Hạ Lâm lập tức làm động tác bảo vệ bản thân hai tay che lại, lúc này mới phát hiện thì ra Lăng Dị Châu duỗi tay vào mở khóa cửa, ngẫm lại thì vóc người của Phan Song Song hơn cô không biết bao nhiêu lần anh cũng không làm gì, nên cũng yên tâm.

Lăng Dị Châu mở cửa xe, lôi cô ra khỏi xe "Em lái xe quá chậm." Kéo cô đến chiếc xe phía trước.

Anh trực tiếp ném chìa khóa xe của Hạ Lâm cho thư ký đang đợi "Thư ký Văn, lái chiếc xe phía sau về đi." Sau đó mở cửa ghế phụ chuẩn bị nhét Hạ Lâm vào.

Hạ Lâm do dự một lát "Hôm, hôm nay tôi không muốn đến nhà của anh."

Thấy gương mặt Lăng Dị Châu lập tức lạnh, Hạ Lâm vội vàng đổi giọng "Ý tôi là, anh mua xe cho tôi đi, tôi không muốn để cho người khác mở." Cô chỉ chỉ thư ký của anh đứng bên cạnh.

Lăng Dị Châu từng bước từng bước áp sát vào cô "Điều thứ năm trong hợp đồng, vì đảm bảo có thời gian yêu đương đầy đủ, mỗi tuần chúng ta phải ở cùng nhau ít nhất hai ngày, mà anh đi công tác năm mươi ngày, thời gian yêu đương miễn cưỡng tính là mười bốn ngày, em có ý kiến gì không? Bà Lăng."

Nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Hạ Lâm, Lăng Dị Châu giơ tay vuốt vuốt tóc dài của cô "Anh biết em tính toán không giỏi, nên đã tính trước giùm em, còn nữa, đó không phải nhà của anh, mà là nhà của chúng ta."

Video liên quan

Chủ Đề