Dạy Hư nhân vật phản diện Rồi biết làm sao đây Review

Dạy hư em trai rồi, phải làm sao đây?

Tác giả: Yên Diệp

Thể loại: Xuyên thư, tu chân, chủ thụ, mỹ công anh tuấn thụ, ngụy huynh đệ, niên hạ, BL   

Nhân vật chính: Từ Tử Dung X Từ Tử Nham

Tình trạng: 400 chương ~ completed

Nguồn: đây

Văn án:

Từ Tử Nham có một người em trai, em trai anh là gay. Làm một người anh trai, anh vẫn luôn cảm thấy thật tiếc nuối.

Rồi một ngày anh xuyên vào trong một quyển sách, phát giác bản thân lại một lần nữa có cơ hội nuôi dưỡng em trai, lập tức liền xắn tay áo, tính toán đem đứa em trai này nuôi dưỡng thành tuyệt thế hảo nam nhân! Và Thẳng tắp!

Hấp thụ kinh nghiệm giáo huấn, không ngừng hoàn thiện kế hoạch đào tạo, rõ ràng là đã bóp chết từ trong trứng nước tất cả những thứ có khả năng làm cho em trai biến cong, nhưng vì cái gì người em trai mà anh dốc hết tâm huyết nuôi dạy —— vẫn là gay như cũ! ! !

Ông đây không chơi nữa!

Thân thể có thể cứu vớt, chính là linh hồn méo mó. . . . . . phải cứu vãn thế nào đây! Quả thực phiền chết được! ! !

Có người nói tác giả nên ghi ra các cấp bậc tu chân. . . . . . Vì thế:

Cấp bậc tu chân: Luyện khí, Trúc cơ, Ngưng mạch, Kim đan, Nguyên anh, Hóa thần, Đại thừa, Phi thăng!

..........................................................

Đại khái định gộp văn án với chương 1 vào một bài,Nhưng....................cái LJ nó hạn chế số lượng chữ ạ ;____;Mà lại đến tận 300 chương trong Mục lục, nên thôi,Tốt nhất tách ra cho nó lành.

Dự là đến khi tác giả hoàn thành, chắc mình cũng chưa edit xong :]]]]

Page 2

Chương 46

Nguyên Dương vỗ vỗ đầu em trai y, biểu tình có chút quẫn bách,"Đừng nói vớ vẩn."

        

Nguyên Lập Giang cười nói: "Giới thiệu một chút, này là em trai Nguyên Dương, mười ba tuổi, tên Nguyên Cảnh. Đây là em gái út, mười tuổi, tên Nguyên Anh, "

        

Cố Thanh Bùi cười chào hỏi, "Chào các cháu."

        

Bé gái ôm thắt lưng Nguyên Dương tránh ở sau lưng y, mang chút đề phòng nhìn Cố Thanh Bùi.

        

Ngô Cảnh Lan lôi bé gái qua, cười nói với Cố Thanh Bùi: "Cố tổng, vào ngồi đi, cơm chiều đều đã chuẩn bị xong."

Cố Thanh Bùi ngồi giữa người một nhà Nguyên gia, nhiều ít có chút không được tự nhiên. May sao Nguyên Lập Giang cùng Ngô Cảnh Lan đều là thương nhân, có rất nhiều đề tài chung với hắn, ba người trong bữa ăn vẫn trò chuyện mấy dự án điền sản kế tiếp.

        

Nguyên Dương không hề thờ ơ giống quá khứ, mà tham dự thảo luận cùng bọn họ. Nguyên Lập Giang cùng Ngô Cảnh Lan đều vô cùng cao hứng, cảm thấy con mình rốt cục đã thông suốt .

        

Bọn họ căn bản không biết, nguyên nhân Nguyên Dương đột nhiên hăng hái như thế, chính là chán ghét cảm giác bị Cố Thanh Bùi xem thường.

        

Dùng cơm xong, Cố Thanh Bùi cùng Nguyên Dương tính toán cáo từ.

        

Nguyên Cảnh túm quần áo Nguyên Dương, "Anh, anh chừng nào thì mang em đến chỗ anh chơi đây?"

        

"Qua một thời gian nữa đi."

        

"Anh toàn nói thế thôi."

        

"Chờ đến khi em có thể tự lái xe đến đó."

        

"Thế thì còn nhiều năm nữa á!"

        

Ngô Cảnh Lan trách cứ nói: "Mang em trai em gái đến chỗ con chơi một chút thì có sao đâu."

        

Nguyên Dương không kiên nhẫn nói: "Biết rồi ạ, qua khoảng thời gian này sẽ dẫn mấy đứa nó đi, trước cứ ngoan ngoãn ở nhà đi đã, chờ lúc con có thời gian rảnh."

        

"Nguyên Dương hiện tại không thể lái xe, bình thường đi làm phải làm sao đây? Hay là mấy ngày này con cứ ở nhà đi."

        

"Không cần, cánh tay con mấy ngày nữa là sẽ khỏi, mẹ không cần lo lắng vấn đề đi làm của con đâu."

        

Nguyên Lập Giang nói: "Thế này đi, ủy khuất Cố tổng một chút, mỗi ngày đi đón Nguyên Dương chút vậy."

        

Cố Thanh Bùi chột dạ nói: "Không thành vấn đề, tôi sẽ làm lái xe, buổi sáng đi đón cậu ấy, buổi tối sẽ đưa cậu ấy về nhà."

        

"Được, phiền toái Cố tổng."

        

Hai người sau khi lên xe, Nguyên Dương cười cười, "Bọn họ nếu mà biết chúng ta ở cùng một chỗ. . . . . ."

        

Cố Thanh Bùi cướp lời: "Bọn họ sẽ không biết."

        

Nguyên Dương quay đầu nhìn hắn.

        

Cố Thanh Bùi cũng nghiêm túc nhìn y, "Bọn họ không có khả năng biết."

        

Trong lòng Nguyên Dương có điểm nghẹn, không biết vì cái gì, sự nóng lòng giấu diếm, thái độ sợ bị vạch trần của Cố Thanh Bùi, khiến y không quá thoải mái. Y có chút bực dọc nói: "Đương nhiên, sao có thể để bọn họ biết được."

        

Cố Thanh Bùi vừa lái xe vừa nói: "Một khi phán quyết vụ kiện được hạ, tôi sẽ cấp tiền thưởng cho cậu, đến lúc có tiền rồi, cậu hãy liền dọn đi."

        

Nguyên Dương hừ lạnh nói: "Cứ như tôi nguyện ý ở cùng ông không bằng, tôi chỉ là không có tiền ăn cơm thôi."

        

"Tôi biết."

Nguyên Dương cắn chặt răng, "Thời điểm nào nên dọn thì tôi sẽ dọn đi, bất quá trong khoảng thời gian này ông phải chiếu cố tôi."

        

Cố Thanh Bùi thở dài, "Biết rồi."

        

Chặng đường kế tiếp, hai người cũng không nói chuyện. Sau khi vào nhà, Nguyên Dương đột nhiên nói sau lưng hắn: "Tôi nếu không dọn đi, thì ông sẽ làm gì hả?"

        

Cố Thanh Bùi bất đắc dĩ nói: "Cũng đâu thể làm gì cậu được, bất quá cậu sớm muộn gì cũng phải kết hôn, sao có thể ở chỗ tôi cả đời chứ?"

        

"Tôi mới hai mươi hai, kết hôn cái rắm ấy."

        

"Tôi là nói sớm muộn gì."

        

Nguyên Dương cả giận nói: "Tôi thấy ông mới là người nôn nóng muốn kết hôn thì có."

        

"Sao lại lôi tôi vào thế?"

        

"Ông cùng cái ả Triệu Viện kia đã ly hôn mà suốt ngày còn liên hệ cái gì a, chẳng lẽ là muốn tái hôn hả?"

        

"Đoán mò gì vậy chứ." Cố Thanh Bùi cho rằng y lại phát bệnh, không đáp lời y. Nguyên Dương chung quy cứ dăm ba ngày lại có vài lần vô duyên vô cớ nổi cáu như vậy, sau đó cũng lại vô duyên vô cớ mà nguôi giận, cuối cùng lại bám dính lấy hắn, hắn đã thành thói quen rồi.

        

Nguyên Dương chắn trước mặt hắn, "Tôi nếu vẫn muốn ở đây mãi thì sao? Tôi nếu không dọn đi thì sao?"

        

Cố Thanh Bùi nhíu mày nói: "Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?"

        

Nguyên Dương tức giận đến lông mi giật giật. Y cũng chẳng hay mình muốn nói cái gì, chính là tưởng tượng đến Cố Thanh Bùi là muốn đuổi y đi, cơn thịnh nộ liền vây quanh y cuồn cuộn .

        

Bọn họ như vậy không phải rất tốt hay sao?

        

Cố Thanh Bùi một ngày không nghỉ ngơi, quả thực mệt mỏi, "Đừng ồn ào nữa được không? Rửa mặt rồi đi ngủ đi."

        

Nguyên Dương hầm hừ đá rơi giầy, vào nhà.

        

Giống y như trẻ con vậy. . . . . . Cố Thanh Bùi cười khổ lắc lắc đầu, hắn như thế nào lại dây phải cái thứ này chứ.

        

Cố Thanh Bùi tắm rửa xong xuôi, tiến phòng ngủ, nhìn đến Nguyên Dương nằm trên giường đưa lưng về phía hắn.

        

Cố Thanh Bùi bò lên giường, hỏi: "Cậu không tắm rửa à?"

        

Nguyên Dương không nói chuyện.

        

"Thật sự không tắm à?"

        

"Không đấy, làm sao hả? Chê tôi bẩn à."

        

"Không phải, cậu không muốn thì thôi." Cố Thanh Bùi nghiêng người nằm xuống, vươn tay tắt đèn.

        

Trong bóng đêm, hắn nghe được hô hấp của Nguyên Dương có chút nặng nề.

        

Cố Thanh Bùi bất đắc dĩ thở dài, "Cậu vẫn còn giận à, đừng giận nữa có được không?"

        

"Ai giận chứ, có bệnh."

        

Cố Thanh Bùi vỗ vỗ bờ vai y, "Quay lại đây cho tôi hôn cái nào."

        

Thân thể Nguyên Dương cứng đờ, không nhúc nhích.

        

"Lại đây nào."

        

Nguyên Dương chầm chậm quay người, phòng ngừa đụng tới vết thương trên vai.

        

Cố Thanh Bùi hào phóng hôn y một ngụm, "Tôi dỗ cậu a, chẳng khác nào dỗ trẻ con cả, thực cứ như là luyện tập trước vậy."

        

Nguyên Dương thấp giọng nói: "Khi nào tôi muốn dọn thì khi ấy mới dọn đi nhé."

        

"Được mà."

        

"Ông dám thử đuổi tôi xem."

        

"Tôi không đuổi cậu. . . . . . Bỏ đi, nói với cậu không nổi."

        

Nguyên Dương ôm thắt lưng hắn, "Tôi ghét nhất là cái thái độ này của ông đấy, giống như tôi là đứa càn quấy phiền nhiễu vậy."

        

Cố Thanh Bùi bật cười, "Cậu không càn quấy."

        

Nửa người Nguyên Dương đè lên trên thân hắn, nhẹ nhàng cắn xương quai xanh của hắn, "Còn dám xem thường tôi sẽ đánh đấy."

        

Cố Thanh Bùi nhịn không được muốn cười, hắn sờ sờ đầu Nguyên Dương, "Ngủ đi, ngày mai còn phải đến công ty."

        

Nguyên Dương đem mặt chôn giữa cổ hắn, hít sâu một ngụm hương vị quen thuộc ấm áp  của Cố Thanh Bùi, nhẹ nhàng "Ừ"  một tiếng.

        

Cố Thanh Bùi bất giác mà đem tay khoác lên trên người Nguyên Dương .

        

Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn đã muốn quen với sự tồn tại của người này. Cho dù Nguyên Dương là một nhân tình tương đối không đạt tiêu chuyển, là loại ấu trĩ lại lỗ mãng hắn ghét nhất, chính là cũng không biết như thế nào, hắn luôn luôn cảm thấy có Nguyên Dương quanh người, cảm giác cũng không quá tệ. Có lẽ là hắn đã cô đơn quá lâu rồi, có lẽ là tâm hắn tuân theo cảm thụ thân thể, tóm lại, hắn đã dần dần tiếp nhận Nguyên Dương bất chấp xông vào cuộc sống của hắn .

Hình thức hai người bọn họ chung sống hiện tại, quả thực giống như là. . . . . . Tình nhân.

        

Điều này làm cho trong lòng Cố Thanh Bùi đột ngột gióng lên một hồi chuông cảnh báo, chính là sự thoải mái có người bầu bạn lại ở một bên ra sức buông lỏng tiếng lòng của hắn.

        

Hắn lúc thì cảm thấy nên lập tức đình chỉ, lúc thì lại cảm thấy hưởng thụ một chút cũng không tồi. Hắn từ trước đến nay không phải người được chăng hay chớ, chính là đối mặt với chuyện này, lại cứ muốn kéo dài, không muốn giải quyết. Trên thực tế hắn cũng không có cách nào giải quyết, Nguyên Dương căn bản sẽ không dựa theo ý nghĩ của hắn mà hành sự.

        

Hắn càng trầm mê như tình trạng hiện tại, lại càng cảm thấy lo lắng thật sâu.

        

Nghĩ đến mức độ coi trọng của vợ chồng Nguyên Lập Giang đối này đứa con trưởng này, hắn cũng không dám tưởng tượng một khi bọn họ biết chân tướng, bản thân sẽ phải gánh vác hậu quả gì.

        

Cố Thanh Bùi khẽ thở dài một tiếng cơ hồ không thể nghe thấy.

        

Nguyên Dương giật giật, "Thở dài gì thế."

        

"Không có gì."

        

Nguyên Dương ngẩng đầu, hôn lên bờ môi hắn, "Nếu là chuyện công tác, sau này tôi giúp ông là được, bằng không ông suốt ngày chèn ép tôi, phiền đến muốn chết."

        

"Tôi là vì muốn tốt cho cậu tôi."

        

"Hừ, không phải chỉ là kiếm tiền thôi sao, về sau tôi nuôi ông là được, làm gì mà suốt ngày cau mày nghĩ đông nghĩ tây chứ."

        

Cố Thanh Bùi bất giác cong khóe miệng, "Cậu trước nuôi bản thân mình đi đã."

        

"Tôi nói có thể nuôi ông là có thể nuôi ông, tôi sẽ chăm chỉ công tác."

        

"Vậy tôi sẽ chờ xem cậu sẽ nuôi tôi thế nào đây, tôi cũng không dễ nuôi đâu đấy."

        

Nguyên Dương gắt gao ôm hắn, "Dù có đắt đến đâu tôi cũng bao hết."

Page 3

Chương 1

Thời điểm Từ Tử Nham tỉnh lại, chỉ cảm thấy đau đầu như muốn nứt ra.

        

Giống như có người dùng cái đục đập mở đầu anh ra, sau đó rót một đống lớn kí ức vào, cuối cùng tựa hồ là rót không nổi nữa, lại dùng cây búa đem những thứ còn lòi ra ngoài hung hăng đập hết vào trong.

        

"Ư. . . . . ." Anh thống khổ rên rỉ một tiếng, ôm đầu lăn lộn trên mặt đất .

        

Anh trước giờ vẫn luôn không cho rằng bản thân mình sợ đau, song loại đau nhức tựa như muốn xé rách linh hồn hiện tại thật sự là quá mức đáng sợ.

        

"Đ.m!" Từ Tử Nham lăn lộn ước chừng một phút đồng hồ, cơn đau nhức lại tan biến như chưa từng xuất hiện.

        

Anh vô lực chửi một câu, tê liệt ngồi trên mặt đất, nhũn ra như bông vải.

        

Kí ức mới nãy bị cường lực truyền thụ bắt đầu phát huy tác dụng, từng màn từng màn giống như đang xem film, giúp anh xem hết cuộc đời người nam nhân này khi còn sống. Nếu không phải người này có vẻ ngoài tương tự với anh, anh không chừng còn ngỡ rằng mình đang đi xem film.

        

Miễn cưỡng đỡ thân bò dậy khỏi mặt đất, dương quang chói mắt làm cho mí mắt hơi nheo lại. Nâng bàn tay dính đầy mấy viên đá vụn, mặc dù đã có dự cảm, song Từ Tử Nham vẫn là nhịn không được mắng một câu: "Đệch!"

        

Bàn tay trước mắt rất xinh đẹp, thon dài hữu lực, qua vết chai mờ trên ngón tay cùng lòng bàn tay có thể thấy, chủ nhân bàn tay này hẳn là không phải cái loại đại thiếu gia mười ngón không dính nước mùa xuân.

        

Đương nhiên, nếu bàn tay này thoạt nhìn không như chỉ mới tầm mười một hai tuổi thì thật quá tốt, Từ Tử Nham sẽ phi thường vui vẻ mà nhận định, bản thân chính là mộng du tới một mảng rừng cây, rất nhanh là có thể về nhà.

        

"Quái dị thật đấy. . . . . . Mình rõ ràng là đang ngủ trong nhà mà!" Từ Tử Nham ôm mặt, chán nản ngã lăn trên mặt đất.

        

Dương quang xuyên qua từ kẽ ngón tay khiến anh cảm thấy càng thêm bực dọc, anh dồn sức nện một quyền xuống mặt đất: "Mẹ nó!"

        

Ầm một tiếng, một quyền để phát tiết của anh lại đập nứt mặt đất thành một cái hố cực đại.

        

Từ Tử Nham có chút ngớ người nhìn cái hố kia, lại nhìn nhìn nắm tay mình, gian nan nuốt nuốt nước miếng.

        

Tuy rằng có thể từ trong ký ức người nam nhân có tướng mạo tương tự mình kia biết được đây là một thế giới có thể tu tiên, nhưng mà chỉ tiện tay đập mà cũng có thể đập thành một cái hố lớn thế này, vẫn là có điểm thái quá chứ?

        

Bỏ đi, bản thân hiện tại còn có thể biến thành tiểu hài tử, còn có chuyện gì mà không thể phát sinh nữa đây?

        

Thở dài một hơi, cố sức bò dậy khỏi mặt đất, ngoại trừ kí ức trong đầu, anh không biết hiện tại đang ở phương trời nào, cũng không biết bản thân là như thế nào xuất hiện tại nơi đây, đáng sợ nhất chính là, anh ngay cả bản thân là ai cũng không biết.

        

Ách. . . . . . Được rồi, cũng không thể nói là hoàn toàn không biết, tuy rằng anh bình thường không xem mấy cái tiểu thuyết huyền huyễn, nhưng cũng không thể ngăn được mama mỗi khi rảnh rỗi lại liền lôi mấy tình tiết tiểu thuyết ra thảo luận. Xuyên việt a, tu chân a, loại chuyện này anh cũng không xem như hoàn toàn xa lạ.

        

Kết hợp kí ức mới hiện lên trong não mới nãy, ước chừng chín phần khả năng, anh hẳn là đã xuyên việt thành nam nhân có dung mạo giống mình này rồi.

        

Chính là. . . . . .

        

Cúi đầu nhìn xem thân thể của bản thân, Từ Tử Nham yên lặng vuốt mặt một phen, cảm giác lại sinh trưởng thêm một lần nữa thực đặc biệt phiền lòng làm sao!

        

Đầu óc vẫn là có chút căng trướng, anh dùng sức lắc đầu, cuối cùng cũng coi như dễ chịu mội chút.

        

Hử? Đây là cái gì?

        

Từ Tử Nham kinh ngạc trừng lớn mắt, nhìn một không gian lập phương trôi nổi trước mắt mình.

        

Không gian này dường như phân tách với không gian hiện tại, anh thử chuyển động, phát giác không gian này cũng di động theo mình, thật giống như một chiếc hộp tàng hình 50 cm2, phiêu dạt trước mặt.

        

Bên trong hộp chỉ có một quyển sách, Từ Tử Nham thực tự nhiên thò tay lấy quyển sách ra.

        

Quyển sách là ấn bản bìa mềm, thoạt nhìn tựa hồ là một quyển tiểu thuyết thực bình thường, giả như bỏ qua hình bốn nam tử quấn quýt dây dưa cùng một chỗ trên bìa ngoài, đích xác thực bình thường.

        

Từ Tử Nham nhìn đến hình bìa, liền nhịn không được co giật khóe mắt. Với tư cách một người anh trai tốt có em trai là gay, lúc trước để hiểu rõ tâm lý của Từ Tử Du, anh cũng tốn không ít công phu nghiên cứu mấy cái thứ này.

        

Sau đó, khi đã thừa nhận Từ Tử Du là trời sinh đồng tính luyến ái, chứ không phải sau này bị người dụ dỗ vào con đường đồng tính, Từ Tử Nham liền vứt bỏ đi tính toán muốn vặn thẳng lại em trai mình.

        

Dù sao cái thứ bản tính này là căn bản không thể sửa đổi, nếu là bị người ác ý lôi kéo thì còn có thể kéo lại được, còn nếu là trời sinh —— vẫn là nên sớm từ bỏ đi cho rồi*.

*Nguyên văn : 洗洗睡 [tẩy tẩy thụy --> tắm rửa rồi đi ngủ]: từ ngữ lưu hành trên internet, mang ý nghĩa "không còn giá trị để thảo luận thêm nữa"

        

Mặc dù bình thường chẳng hề thích xem mấy thứ đam mỹ tiểu thuyết này, nhưng quyển sách này lại đột ngột xuất hiện, rõ ràng không thứ đồ thuộc thế giới này, Từ Tử Nham cũng khó tránh khỏi hiếu kỳ, lật qua trang sách.

        

Độ dày quyển sách này vừa phải, Từ Tử Nham ước chừng tiêu hết ba giờ, đã hoàn toàn xem hết qua một lượt.

        

Sau khi xem xong, kết hợp đoạn kí ức bị cưỡng ép trút vào, Từ Tử Nham hoàn toàn hóa Sparta.

        

Anh phỏng đoán rằng mình có thể đã xuyên việt, nhưng anh lại vạn vạn lần không thể tưởng được, anh xuyên đến không phải là một thế giới giả tưởng nào, mà là vào trong một quyển tiểu thuyết.

        

Ừm, dựa theo nội dung tiểu thuyết, anh miễn cưỡng còn có thể được coi là một trong những vai nam chính của tiểu thuyết!

        

Hồi tưởng [ tiền ] Từ Tử Nham trong tiểu thuyết khi còn sống, anh chỉ muốn dùng hai chữ chó má để bình luận.

        

Xuất thân từ một tu chân thế gia cỡ bự, thân là trưởng tử của tộc trưởng, thuộc tính đơn lôi linh căn thiên phú, vậy cũng đủ để khắc họa nên cuộc đời của một người thắng cuộc.

        

Nhưng rõ ràng đã có sẵn điều kiện tốt như vậy, mà người kia vẫn luôn một mực gây khó dễ cho đệ đệ mình.

        

Nói đến người đệ đệ này, lại chính là một vở kịch cẩu huyết cũ rích.

        

Nội dung đơn giản là năm đó cha Từ Tử Nham có một nàng ‘ Chân ái ’, hai người thanh mai trúc mã, tình đầu ý hợp. Cha Từ Kiêu vì ích lợi gia tộc, bức bách Từ Kiêu cưới mẫu thân Từ Tử Nham, mà ‘ Chân ái ’ kia thì lại bị bức bách tha hương phương trời xa.

        

Không ngờ vị ‘ Chân ái ’ này trước khi đi còn cùng Từ Kiêu trải qua một hồi xuân phong, kết quả thai châu ám kết, sinh ra nhi tử Từ Tử Dung.

        

Nếu như ‘ Chân ái ’ kia cầm tiền hảo hảo nuôi dưỡng nhi tử thì coi như xong. Đáng tiếc lòng người tham lam như rắn đòi nuốt voi, ‘ Chân ái ’ cầm phí tổn chia tay còn chưa thỏa nguyện, còn muốn thông qua nhi tử này, đoạt lại sủng ái của Từ Kiêu.

        

Kết quả cuối cùng liền là, ‘ Chân ái ’ chết trong sự tham lam của bản thân, mà Từ Tử Dung thì bị Từ Kiêu đón về Từ gia nuôi lớn.

        

Theo lý thuyết, với thân phận của Từ Tử Dung, căn bản uy hiếp không đến Từ Tử Nham, tìm một góc tùy tiện nuôi sống là liền xong xuôi.

        

Song không biết vì cái gì [ tiền ] Từ Tử Nham chính là không thích y, luôn luôn kiếm cớ ngược đãi y, còn ám thị con cháu bên các chi các nhánh cùng đi khi dễ y. Mỗi lần từ trong kí ức người này nhìn đến tình cảnh như thế, Từ Tử Nham liền cảm thấy cực độ cáu giận, nói xem một đứa bé mềm mại đáng yêu như thế, mày sao có thể nhẫn tâm hạ thủ cho được chứ? ?

        

Càng khiến cho anh hậm hực chính là, bên trong phần kí ức này, Từ Kiêu thân là phụ thân của Từ Tử Dung, cư nhiên coi đứa bé này như vô hình, căn bản không quan tâm thằng con cả cả ngày khi dễ đứa con út. Ngay cả có một lần [ tiền ] Từ Tử Nham đem Từ Tử Dung mới có gần mười tuổi đẩy vào trong hang rắn, thiếu chút nữa mất mạng, Từ Kiêu cũng bất quá nhẹ nhàng bâng quơ mắng [ tiền ] Từ Tử Nham một chút.

        

Thời điểm nhìn đến đoạn kia, nếu không phải Từ Tử Nham căn bản không thể thay đổi chuyện trong kí ức, anh thực hận không thể lập tức xông lên, cho lão già kia mấy cái bạt tai.

        

Đờ mờ! Không thích thì đừng có sinh ra a! ! !

        

Sinh con ra, rồi lại không cho chúng đầy đủ tình yêu thương, chẳng trách cuối cùng Từ Tử Dung lớn lên méo mó, thành ma tu, còn huyết tế cả Từ gia. Dù rằng biết Từ gia còn có rất nhiều người là vô tội, song Từ Tử Nham nếu có cơ hội, thật sự rất muốn nói với Từ Kiêu hai chữ : Đáng kiếp!

        

May mắn ngay lúc đó [ tiền ] Từ Tử Nham du lịch bên ngoài, nếu không phỏng chừng cũng đã bị chết chùm.

        

Sau sau nữa, [ tiền ] Từ tử Nham tìm kiếm Từ Tử Dung báo thù tứ phía, nhưng trong quá trình tìm kiếm gặp một gã nam tử tên Bạch Hoa. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Hoa, [ tiền ] Từ Tử Nham liền bị sự thanh nhã tú lệ của gã hấp dẫn, bắt đầu điên cuồng theo đuổi gã.

        

Nhưng điều khiến hắn không ngờ tới chính là, tại thời điểm hắn cùng Bạch Hoa trải qua một hồi khó khăn trắc trở cuối cùng mới được bên nhau trọn đời, hắn mới biết, Bạch Hoa cư nhiên đã muốn có hai tình yêu, mà hắn thì là người thứ ba.

        

[ Tiền ] Từ Tử Nham sau khi trải qua một phen thống khổ xoắn xuýt, thủy chung vô pháp quên đi Bạch Hoa yêu thương sâu sắc, mà Bạch Hoa cũng một bên rơi lệ, một bên kể lể thâm tình ái luyến với ba người bọn họ.

        

Mắt thấy Bạch Hoa bởi vì không thể cắt bỏ cảm tình đối với bất luận người nào trong bọn họ, chỉ có thể thống khổ mà chảy lệ, [ tiền ] Từ Tử Nham đau lòng muốn chết. Hắn không nỡ để Bạch Hoa thương tâm đến chết như vậy, chỉ có thể để bản thân nhượng bộ, hắn lựa chọn cùng hai người kia chia sẻ Bạch Hoa.

        

Thời điểm Từ Tử Nham xem kí ức đến đoạn này mặt liền tái mét, giờ này khắc này, anh ngay cả mắng chửi người cũng không còn khí lực. Tuy nói anh cảm thấy đồng tính luyến ái không tốt lắm, nhưng cũng không kiên quyết phản đối, song cái thể loại bốn người cùng sinh hoạt thế này quả thực đã vượt quá mức giới hạn của anh! ! !

        

Nếu anh còn có thể trở về thế giới nguyên lai, nhất định phải hung hăng cảnh cáo em trai Từ Tử Du, mày muốn làm gay thì cứ làm gay, nếu dám làm ra cái trò thế giới 3P thổ tả gì đó, anh nhất định phải đánh gãy chân mày!

        

Ừ! Đánh gãy toàn bộ ba chân luôn!

        

"Mẹ nó, không xem nữa, tởm chết được!" Tình tiết kế tiếp bên trong có pha trộn lượng lớn nội dung hạn chế R18, Từ Tử Nham xem mà ghê tởm một trận. Đặc biệt bên trong còn xuất hiện cảnh tượng bốn người cùng lăn lộn trên giường, quả thực làm cho Từ Tử Nham hận không thể xóa sạch đi đoạn kí ức này.

        

"Thực không thể tưởng tượng nổi, thân là một người đàn ông, cư nhiên nguyện ý chia sẻ người yêu cùng thằng khác. Đệch, thật là quá buồn nôn a, lại còn đâm vào chỗ thằng khác đã đâm. . . . . . Ọe, không được, quá ghê tởm !" Sắc mặt Từ Tử Nham như màu tương, làm một thẳng nam ngay thẳng, chuyện này thật sự có điểm vượt qua giới hạn của anh.

        

Quyết đoán đem tiểu thuyết khép lại, cũng không lại lật xem những kí ức trong đầu nữa, Từ Tử Nham cảm thấy, anh xuyên đến cái thế giới tràn ngập gay này, quả thực chính là trò ác ý lớn nhất của lão Thiên!

Page 4

Chương 47

Cố Thanh Bùi một tuần không có đến công ty, vừa tiến vào văn phòng liền thấy một chồng tài liệu thật dày đang chờ hắn ký tên. Hắn phái Nguyên Dương cùng tổng giám tài vụ đi làm một dự án mua sắm đàm phán lần đầu, bản thân thì lưu lại công ty xử lý một ít sự vụ hành chính.

        

Mắt thấy sắp đến cuối năm, hắn đến công ty cũng đã được hơn bốn tháng, trước mắt cần dự kiến lập một hội nghị lớn cuối năm. Ngoại trừ để tổng kết công tác trong bốn tháng hắn nhậm chức tới nay, còn là một cơ hội tốt nhất để diễn thuyết, khích lệ, khen thưởng nhân viên.

        

Hắn cùng Nguyên Lập Giang thương lượng một chút, tính toán cuối năm sẽ đến chốn Vân Nam hoặc Hải Nam gì đó ấm áp một chút để mở hội, để cho nhân viên công ty cũng được nghỉ xả hơi.

        

Hắn đang cùng tổng giám hành chính thảo luận chuyện hội nghị cuối năm, di động đột ngột vang lên.

        

Hắn cầm lấy đến liền thấy, là Vương Tấn gọi tới.

        

Hắn tiếp điện thoại, cười nói: "Vương tổng, chào ngài."

        

Giọng nói Vương Tấn tao nhã êm tai, "Cố tổng vẫn chưa có quên tôi a."

        

"Sao dám a."

        

"Vậy như thế nào ngay cả cái điện thoại cũng không gọi chứ? Tôi đây chính là chờ Cố tổng mời khách đây."

        

"Ha ha, tiểu đệ gần đây có chút bận, sớm đã muốn tìm cơ hội mời Vương tổng ăn một bữa cơm, nhưng vẫn luôn không tìm được thời gian rảnh. Ngài biết đấy, cuối năm mà, tôi cũng đặc biệt sợ quấy rầy ngài."

        

Vương Tấn cười thấp nói: "Cố tổng nếu hẹn tôi, tôi chính là dù bận đến mấy cũng phải tìm cho ra thời gian rảnh bằng được."

        

Cố Thanh Bùi cười nói: "Vậy tôi mặt dày xin hẹn a. Thế nào, Vương tổng khi nào thì có thời gian vậy?"

        

"Tối nay đi. Hai ngày nay đều là ăn tiệc, ăn đến dạ dày cực khó chịu, chúng ta đi ăn chút rau dại thanh đạm được không?"

        

"OK." Cố Thanh Bùi nhìn nhìn đồng hồ, "Vương tổng nhắn tôi địa chỉ, tôi xử lý nốt chút chuyện trong tay, rồi lập tức xuất phát."

        

Cố Thanh Bùi cùng tổng giám hành chính bàn giao một chút công tác, sau đó để cho lão Triệu lái xe đưa hắn đến nhà hàng.

        

Sau khi vào gian ghế, Cố Thanh Bùi sửng sốt.

        

Hắn tưởng rằng Vương Tấn sẽ mang vài ông tổng khác đến, những người như bọn họ, ăn cơm cũng không chỉ là để ăn cơm, mà là để trao đổi tin tức cùng xúc tiến hợp tác.

        

Kết quả cả gian ghế chỉ có một mình Vương Tấn.

        

"Cố tổng, sớm ghê a." Vương Tấn từ sofa đứng dậy, thân hình anh cao lớn, ngọc thụ lâm phong, thanh tuyến trầm thấp tao nhã, là một người đàn ông tương đối quyến rũ.

        

Cố Thanh Bùi cười đi tới, bắt tay cùng anh, "Để Vương tổng đợi lâu." Hắn nhìn nhìn bốn phía, "Hôm nay chỉ có hai ta sao?"

        

"Đúng vậy, chỉ hai chúng ta." Vương Tấn hào phóng xòe tay, "Còn muốn tìm ai đến tiếp Cố tổng nữa đây?"

        

Cố Thanh Bùi cười gượng hai tiếng, "Có được vinh dự lớn đi cùng Vương tổng, sao còn dám cần ai nữa a."

        

Vương Tấn vỗ vỗ lưng hắn, "Nào, ngồi đi, ai? Đại công tử Nguyên gia kia đâu? Không đến cùng cậu sao?"

        

"Cậy ta đang đi làm việc khác."

        

Vương Tấn "À"  một tiếng thật dài.

        

Hai người vào ngồi đối diện nhau.

Vương Tấn nói: "Tôi đã gọi món ăn, nơi này đồ ăn không tồi, chính là đưa đồ lên chậm, chúng ta vừa tán gẫu vừa chờ thôi."

        

"Không vội, tôi cũng chưa đói."

        

Vương Tấn lấy ra bản kế hoạch dự án lần trước Cố Thanh Bùi gửi cho anh, "Cái này tôi đã xem qua, còn cùng một phụ tá tham thảo một chút nữa, dự án này quả thật không tồi, không gian lợi nhuận phi thường lớn. Hơn nữa tôi đối với ý tưởng xây dựng tòa biệt thự cấp Regal* nhóm các cậu đưa ra rất có hứng thú."

*Regal : [thuộc về] vương giả.

        

"Đó là do Nguyên đổng đề xuất, để thu hút những khách hàng siêu cao cấp."

        

"Ý tưởng này rất tốt, bản thiết kế của các cậu tôi cũng đã xem một chút. Tôi vốn xuất thân từ khoa quy hoạch, giờ lại đụng phải bệnh cũ, bản ý kiến quy hoạch này, tôi cảm thấy còn có chút khiếm khuyết, còn cần phải cải thiện, bất quá chỉnh thể cũng không tệ lắm. Tôi cho rằng vấn đề mấu chốt nhất của dự án này chính là phương diện mạo hiểm, hiện tại hơn hai ngàn mẫu đất này, dù sao vẫn là đất lâm nghiệp, muốn chuyển đổi mục đích sử dụng một mảnh đất lớn như vậy, chính là có rất nhiều công tác phải làm, không biết trước mắt mọi người tiến hành đến bước nào rồi?"

        

Cố Thanh Bùi cười cười, đem tiến độ công tác gần nhất tường thuật tóm lược một phen cùng Vương Tấn. Hắn đối với tính khả thi của việc chuyển đổi mục đích sử dụng đất đã định liệu trước trong lòng*, loại tự tin này rất nhanh đã cuốn hút  Vương Tấn.

*Hung hữu thành trúc: định liệu trước; trong lòng đã có dự tính; đã tính trước mọi việc [hoạ sĩ đời Tống, trước khi đặt bút vẽ cây trúc, đã phác thảo sẵn trong đầu]

        

Thời điểm Cố Thanh Bùi thao thao bất tuyệt nói, Vương Tấn mỉm cười nhìn hắn, thỉnh thoảng đưa ra một chút đề nghị cùng ý tưởng.

        

Hai người tán gẫu đắc phi thường ăn ý, cách nghĩ của bọn họ trên rất nhiều vấn đề đều có những kiến giải không sai biệt lắm, hơn nữa đều kiến thức rộng rãi, chuyện trò cơ hồ không có chướng ngại.

        

Có thể gặp được một người cùng chung tiếng nói, quả thực không dễ dàng gì.

        

Nửa giờ sau, đồ ăn lần lượt được mang lên, Cố Thanh Bùi cười nói: "Nãy giờ chỉ toàn tôi nói chuyện, đồ ăn đã đưa lên rồi, Vương tổng, chúng ta ăn cơm thôi."

        

Vương Tấn rót một chén trà cho Cố Thanh Bùi, "Đừng gọi Vương tổng nữa, gọi anh Vương đi."

        

Cố Thanh Bùi cười nói: "Vậy tôi cũng không khách khí nữa, anh Vương."

        

Vương Tấn nhìn hắn, ánh mắt thâm thúy, "Thanh Bùi, tôi thật may mắn mới có thể gặp được một bằng hữu để tán gẫu vui vẻ đến vậy, tôi cảm thấy chúng ta có rất nhiều điểm chung."

        

Cố Thanh Bùi gật gật đầu, "Nói chuyện phiếm cùng anh Vương, tôi cũng thu hoạch được rất nhiều điều."

        

Vương Tấn gắp đồ ăn cho hắn, "Nếm thử món này đi, ngưu bàng tơ ở đây nấu đặc biệt hợp khẩu vị, bình thường ở nhà làm không được."

        

Cố Thanh Bùi ha ha cười nói: "Thứ này tốt, đối với đàn ông rất tốt."

        

Vương Tấn ám muội cười, "Đúng vậy, ăn nhiều một chút." Anh dừng một chút, "Cố tổng bình thường giải trí thế nào a? Buổi tối có muốn đi đâu chơi không?"

        

Cố Thanh Bùi trước kia sợ nhất nghe thấy vấn đề này, hắn cũng không phải không muốn giải trí, nhưng thật sự hắn đối với nữ giới không có hứng thú, không thể chơi bời được cùng đám ông tổng này. Phải giả bộ bản thân cảm thấy hứng thú, nếu không sẽ quét sạch hưng phấn của người xung quanh, may sao hai năm nay hắn đã rèn luyện được ra, bình thường cứ mở lời sẽ liền uyển chuyển chối từ, "Ai da, giờ bận rộn thế này, thật là có tâm vô lực a. Chờ qua năm đi, sang năm tôi sẽ chiêu đãi Vương tổng hảo hảo nghỉ ngơi."

        

Vương Tấn mỉm cười nói: "Tôi không phải giả bộ thanh cao, tôi nói thật với cậu, tôi bình thường cũng không thích đến mấy chỗ đó, muốn tìm người thì nơi đâu cũng đều có, hà tất phải đi đến mấy chốn chướng khí mù mịt ấy để hít vài ngụm khói chứ."

        

"Anh Vương nói rất đúng, tôi cũng không thích đi, không khí quá kém , lại còn ồn ào nữa."

        

Vương Tấn hời hợt nhấp một ngụm rượu, "Hơn nữa, mấy chuyện ăn chơi đàng điếm này, với tôi mà nói đều không có ý nghĩa. Tôi thích cuộc sống yên bình giản dị một chút, có được một người tán gẫu làm bạn, căn bản không cần nhiều, một người như vậy là đủ rồi."

        

Cố Thanh Bùi hơi chau đầu mày, đầu óc thanh tỉnh vài phần.

        

Kỳ quái, như thế nào lại nói đến chuyện này? Hắn cùng Vương Tấn cũng đâu thân quen đến mức độ để giao lưu quan điểm tình ái chứ? Trong lòng hắn có một tia cảnh giác.

Vương Tấn nheo mắt lại, mắt phượng hẹp dài đặc biệt ưa nhìn, "Nghe nói Cố tổng đã ly hôn? Vậy hẳn là cũng có thể hiểu được cảm nhận của tôi."

        

Cố Thanh Bùi cực kỳ không thích nói chuyện hôn nhân của hắn cùng người khác, song lại ngại thể diện không thể không trả lời, đành phải nói: "Anh Vương trong cuộc sống tình cảm có phải có điều gì không như ý hay không? Nói một chút với tiểu đệ được không?"

        

Vương Tấn ngẩng đầu, cười nhìn hắn một cái, hạ giọng nói: "Cậu thật sự muốn biết ư?"

        

Cố Thanh Bùi phóng khoáng cười, "Nguyện ý phân ưu vì anh Vương.", dù rằng trong lòng hy vọng Vương Tấn mau mau ngậm miệng lại. Hắn là muốn móc tiền khỏi túi Vương Tấn, chứ không phải là tư vấn tâm lý.

        

Vương Tấn cười uống ngụm rượu, đột nhiên, anh nghiêng thân ghé sát Cố Thanh Bùi, ở bên tai Cố Thanh Bùi ám muội nói: "Thanh Bùi, nếu tôi nói tôi thích đàn ông, cậu có tin không?"

        

Cố Thanh Bùi có chút kinh ngạc, nhưng ở ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc.

        

Sự tán tỉnh trắng trợn này kỳ thật cảm giác không tồi, hơn nữa đối tượng lại là thanh niên tài tuấn có tài có sắc như Vương Tấn. Bất quá, một khi đáp lại, cái giá chính là bại lộ tính hướng bản thân, dường như cũng không quá có lời.

        

Cố Thanh Bùi hơi hơi lui người, cười nói: "Anh Vương đùa gì vậy chứ."

        

Vương Tấn nhún vai, "Tôi không hay nói giỡn, cậu thực bất ngờ sao?"

        

"Rất bất ngờ, anh Vương không phải đã có con rồi ư?"

        

"Cậu không phải cũng đã kết hôn rồi đó sao?"

        

Cố Thanh Bùi há hốc miệng, trong lòng cả kinh, nguy hiểm thật, kém chút nữa đã bị Vương Tấn vạch trần ra, người này tâm tư thực sâu . . . . .

        

Cố Thanh Bùi khôi phục trấn định, cười cười, "Tôi cùng vợ trước tình cảm bất hòa, đây cũng là chuyện cực chẳng đã."

        

"Thanh Bùi, cậu sao không nói thật với anh Vương đi." Vương Tấn nhìn hắn, ánh mắt sắc bén, "Từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi liền cảm thấy được cậu không giống người khác. Cậu rất thu hút, ánh mắt cậu nhìn tôi, cũng khiến tôi thấy rất quen thuộc." Vương Tấn chớp chớp mắt, "Cậu đối với tôi một chút hứng thú cũng đều không có sao?"

        

Hiểu được tiếp tục giả bộ hồ hồ cũng không có ý nghĩa gì nữa, Cố Thanh Bùi dứt khoát không vờ vĩnh nữa, nửa đùa cợt nửa nghiêm túc nói: "Anh Vương, mẫu người như anh, thực lòng mà nói rất lý tưởng, chính là có một số việc, không thích hợp phát sinh, anh hiểu ý tôi chứ?"

        

Vương Tấn yên lặng nhìn hắn vài giây, sau đó cười nói: "Tôi hiểu. Tôi hôm nay chính là muốn cho cậu hay, tôi rất có thiện cảm với cậu, bất quá cậu không cần phải sợ sức ép, tôi ngần này tuổi rồi, sẽ không ép buộc người khác đâu."

        

"Anh Vương là người rất hiểu chuyện, xin hãy yên tâm, chuyện hôm nay, ra khỏi cửa sẽ không có người thứ hai biết đến."

        

Vương Tấn gật gật đầu, "Nào, ăn cơm đi, bằng không nguội hết mất."

        

Hai người lúc sau không nhắc đến đề tài này nữa, chỉ hàn huyên một chút tin đồn cùng mấy thứ giá cả thị trường linh tinh không quá quan trọng.

        

Đến lúc sắp ăn xong, điện thoại của Cố Thanh Bùi vang lên, là Nguyên Dương gọi tới.

        

Cố Thanh Bùi tiếp điện thoại, "Alo?"

        

"Ông đang ở đâu vậy?"

        

"Ở bên ngoài dùng cơm."

        

"Có cần tôi đến đón không?"

        

"Không cần, tôi có mang lão Triệu theo rồi."

        

"Vậy được rồi, nhớ về sớm đấy."

        

Cố Thanh Bùi đem điện thoại dán sát vào lỗ tai, sợ bị Vương Tấn nghe thấy: "Ừ, tôi biết rồi, ngày mai nói sau." Nói xong vội vàng cúp điện thoại.

        

Vương Tấn nhìn hắn một cái, "Không phải là Nguyên công tử chứ?"

        

Cố Thanh Bùi qua quýt nói: "Ừm, là cậu ấy, hiện tại cậu ấy là lái xe chuyên dụng của tôi, cũng rất có trách nhiệm."

        

Tinh quang trong mắt Vương Tấn chợt lóe, nhưng không nói gì.

        

Cơm nước xong, hai người đi đến bãi đỗ xe ở sân sau.

        

Vương Tấn tự mình lái xe tới, Cố Thanh Bùi tính toán tiễn anh xong sẽ gọi điện lại cho lão Triệu, lão Triệu không biết đã chạy tới chỗ nào ăn cơm rồi.

        

Bãi đỗ xe có chút tối tăm yên lặng, một người cũng không có. Việc buôn bán tại nơi này nhìn qua cũng không quá tốt, đại bộ phận khách hàng chính là thích sự mới mẻ, cũng sẽ không thường xuyên đến ăn.

        

Đưa Vương Tấn đến cạnh xe, hai người bắt tay, Cố Thanh Bùi cười nói: "Anh Vương, chút rượu ấy không vấn đề gì chứ."

        

"Không thành vấn đề, có uống mấy ngụm thôi mà."

        

"Vậy là tốt rồi, lái xe cẩn thận một chút." Cố Thanh Bùi nghĩ muốn rút tay về, Vương Tấn lại nắm lấy không buông.

        

Cố Thanh Bùi kiên nhẫn nhìn anh.

        

Vương Tấn đột nhiên ôm thắt lưng hắn, đem thân thể hắn xoay một vòng, đè lên xe.

        

Trong mắt Cố Thanh Bùi hiện lên một tia sửng sốt, nhưng hắn khắc chế  không có động thủ.

        

Vương Tấn dán sát vào, hô hấp có chút trầm trọng, anh nói: "Thanh Bùi, cậu có biết, cậu đặc biệt quyến rũ hay không."

        

Cố Thanh Bùi cười cười, "Đại khái biết." Hắn từ nhỏ đến lớn, những người theo đuổi quả thật cũng không phải không có, chính là không có ai giống như Nguyên Dương, dám dùng thủ đoạn dã man như vậy đối phó với hắn.

        

Lúc này nhớ tới Nguyên Dương, Cố Thanh Bùi không biết vì cái gì, trong lòng có một tia khác thường.

        

Ngón tay thon dài của Vương Tấn chậm rãi di chuyển trên mặt hắn, gỡ kính mắt của hắn xuống.

        

Hai người bốn mắt tiếp xúc, cố chấp nhìn nhau, xem ai không chống đỡ nổi trước.

        

Vương Tấn ghé đến, nhẹ nhàng chạm vào môi Cố Thanh Bùi, "Thanh Bùi, thử cùng tôi chút xem."

        

Ám muội luôn đặc biệt làm cho người ta động tâm .

        

Nếu là trước kia, Cố Thanh Bùi cảm thấy bản thân thật sự tìm không ra lý do để cự tuyệt một người đàn ông như Vương Tấn. Chính là hiện tại, trong nhà hắn còn đang nuôi một con tiểu chó săn động một tý lại cắn người, nếu thật sự muốn mang thêm người về, chỉ e phiền toái có phần sẽ biến lớn.

        

Cố Thanh Bùi chậm rãi rút lại kính mắt mình, đeo lên, sau đó đẩy Vương Tấn ra, chân thành nói: "Anh Vương, những chuyện cần phải kiêng dè giữa hai ta có nhiều lắm, tôi tùy tiện từ quán bar tìm lấy một người, chẳng phí tâm cũng chẳng phí lực. Nhưng nếu cùng với anh, tôi không dám dự đoán hậu quả kia. Chúng ta đều là người thông minh, hãy dừng tại đây thôi."

        

Ánh mắt Vương Tấn khó nén nỗi thất vọng.

        

Cố Thanh Bùi cười gật gật đầu, giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, tiêu sái rời đi.

        

Vương Tấn một tay vịn cửa xe, thở dài, anh nhìn dáng người thon dài mạnh mẽ của Cố Thanh Bùi, trong mắt là dục vọng không che giấu được.

Page 5


2u_lud

Hoàn thành vào một ngày nào đó hè năm ngoái.Nhận ra, mình chẳng những không tiến bộ mà càng ngày càng tệ lậu =]]]

Thứ muốn vẽ và cái có thể vẽ nó cách xa nhau đến cả vạn dặm ấy :]]]

[News Dj]  SummerTime!


Video liên quan

Chủ Đề