Tóm tắt sách Vô cùng tàn nhẫn Vô cùng yêu thương

Vô Cùng Tàn Nhẫn Vô Cùng Yêu Thương là chấp bút của một bà mẹ Do Thái sinh ra và lớn lên ở Thượng Hải, đã bồi dưỡng con cái của mình trở thành triệu phú.

Do Thái là một dân tộc huyền bí, từng xuất hiện nhiều triết gia vĩ đại và doanh nhân thành công ở khắp mọi nơi trên thế giới. Mặc dù dân số không đông nhưng lại có nguồn sức mạnh tiềm ẩn khổng lồ, chưa biết chừng còn nắm giữ huyết mạch của cả thế giới.

Giáo dục con cái là một môn học, một nghệ thuật, mà tất cả mọi người đều phải học tập. Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, nếu không học cách nuôi dạy con đúng đắn thì chắc chắn sẽ chuốc lấy hậu quả đáng sợ và đáng hận. “Con muốn học mà cha mẹ không dạy” cũng bi thương như “con muốn nuôi, mà cha mẹ chẳng còn”.

Vậy cha mẹ cần dạy dỗ con một cách khoa học như thế nào? Đó là một câu hỏi và cũng là một vấn đề lớn có liên quan mật thiết đến sự thành công hay thất bại của một người và cũng như sự hưng thịnh hay suy thoái của cả một dân tộc.

Vô Cùng Tàn Nhẫn Vô Cùng Yêu Thương là cuốn sách nuôi dạy con của một bà mẹ Do Thái sinh ra và lớn lên ở Trung Quốc, đã giáo dục con của mình trở thành triệu phú.

“Vô Cùng Tàn Nhẫn Vô Cùng Yêu Thương” là sự kết hợp phương pháp giáo dục con của Trung Quốc và Do Thái, dân tộc ẩn chứa nguồn sức mạnh tiềm ẩn khổng lồ. Sara Imas, tác giả cuốn sách, cho rằng: “Người nào nuông chiều con cái, ắt có ngày người đó phải băng bó vết thương cho con. Mềm mỏng là hại, tàn nhẫn là yêu!”. Bà mẹ Do Thái cũng ví von: “Cha mẹ Trung Quốc yêu thương con giống hình tử cung, còn các bậc cha mẹ Do Thái yêu thương con cái như hình đống lửa.”

“Vô Cùng Tàn Nhẫn Vô Cùng Yêu Thương” là tác phẩm giáo dục xuất sắc, đã làm mưa làm gió tại thị trường Trung Đông và Châu Á, đặc biệt là Trung Quốc. Cha mẹ Do Thái giáo dục con kỹ năng để sinh tồn, kiếm tiền và quản lý tài sản từ nhỏ. Điều này không nhằm biến trẻ thành cái máy kiếm tiền hay “thần giữ của”. Ngược lại, cha mẹ Do Thái coi “giáo dục quản lý tài sản” cũng là một cách “giáo dục đạo đức” hay “giáo dục nhân cách”.

Vô Cùng Tàn Nhẫn Vô Cùng Yêu Thương là phương pháp dạy con biết mưu sinh, biết theo đuổi mục tiêu của mình, biết hưởng thụ cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn sau khi đạt được mục tiêu thì cha mẹ cũng như con cái mới có thể trở thành người hạnh phúc và thành công trong cuộc sống. “Vô Cùng Tàn Nhẫn Vô Cùng Yêu Thương” là bí kíp giúp cha mẹ dạy trẻ hiểu được luân lý lao động, biết đầu tư và quản lý tài sản, chứ không đơn thuần là truyền bá tri thức và rèn luyện kỹ năng sinh tồn. Và ý nghĩa sâu xa của nó còn giúp trẻ con trang bị những hiểu biết cần thiết và giá trị đúng đắn của cuộc đời.

Vì trái tim có hình ngọn lửa, nên dù yêu con đến mấy, cha mẹ cũng cần phải biết “tàn nhẫn”, cần phải đẩy con ra khỏi vòng tay ấm áp của mình, dằn lòng tập cho con quen với nghịch cảnh và cố giữ một ánh nhìn lạnh nhạt để con tự chống chọi với khó khăn. Cha mẹ chỉ nên đứng từ xa, dùng tình yêu thương của mình để thắp lên ngọn lửa nghị lực, giúp con trưởng thành với một trái tim quả cảm, nhiệt thành và mạnh mẽ. Và như vậy, “tàn nhẫn” cũng là “yêu thương”, một dạng thức yêu thương có trách nhiệm để đem lại cho gia đình một đứa con ngoan, và trao cho xã hội một công dân tốt.

Sara Imas là một bà mẹ Trung Quốc mang trong mình dòng máu Do Thái. Sau khi quan hệ Trung Quốc – Israel được thiết lập, trước tiếng gọi trở về của cố hương, Sara đã từ bỏ cuộc sống an yên ở Thượng Hải, mang theo ba đứa con thơ để trở về Israel, nơi đồng bào của bà đang phải ngày ngày chịu đựng khói lửa chiến tranh, bắt đầu một trải nghiệm giáo dục đặc biệt của mình. Khác với tập 1, “Vô cùng tàn nhẫn vô cùng yêu thương 2” đã đối chiếu một cách biệt lập giữa phương thức nuôi dạy con của người Trung Quốc và người Israel. Tác giả không ngần ngại phơi bày những bất cập vốn tồn tại đã lâu trong cách nuôi dạy con của người Trung Quốc, đồng thời nêu bật những quan điểm về tình mẫu tử, những giá trị thiết thực trong nền giáo dục Do Thái.

Với những trải nghiệm trong môi trường sống mới này, Sara đã quyết tâm rũ bỏ hình tượng của một “bà mẹ trực thăng” luôn nuông chiều, quán xuyến mọi việc cho con để trở thành một bà mẹ lý trí, biết gửi gắm tình yêu con cái của mình dưới một vỏ bọc sắt đá, kiên trì và đầy tính cương quyết.

Làm mẹ chưa bao giờ là điều dễ dàng, đôi khi chúng ta phải mất cả đời để tìm ra con đường trở thành một người mẹ tốt. Mẹ không chỉ là một thiên chức mà còn là tấm gương về cách ứng xử. Hy vọng rằng cuốn sách này sẽ đem đến những phút giây trải nghiệm thú vị, những bài học quý giá và một góc nhìn khác về tình yêu thương cho các bậc cha mẹ Việt Nam trong quá trình nuôi dưỡng những mầm xanh của mình.

Tiếp nối những chia sẻ thiết thực và hữu ích trong hai cuốn trước trong bộ sách, Vô cùng tàn nhẫn vô cùng yêu thương 3 là câu chuyện đem lại nguồn cảm hứng lớn lao cho những ai đang tìm cho mình phương pháp nuôi dạy con phù hợp, hiệu quả.

Như có thể thấy từ tựa đề phụ của sách, tập 3 này tập trung nhiều hơn vào vai trò của người cha. Đây là những bài học nhân văn và ý nghĩa mà tác giả nhận được từ 12 năm sống cùng người cha Do Thái của mình, sau đó sẽ theo bà trong suốt quá trình hình thành nhân cách, trưởng thành, và làm mẹ sau này. Cuốn sách có hai phần chính: phần 1 kể về những năm tháng tác giả sống bên cha [trước khi ông qua đời năm 72 tuổi]; phần 2 nói về cuộc sống sau này và hiện tại của bà [khi cùng các con trở về cố hương tại Israel rồi quay lại Thượng Hải].

Ở phần 1, tác giả đưa người đọc trở lại bối cảnh những năm tháng ấu thơ, khi bà cùng cha mình sống tại Thượng Hải, trong cộng đồng những người di cư từ Israel tới. Qua những câu chuyện về các hoạt động rất thường nhật như đi chợ, cùng cha gặp gỡ bạn bè, nghe nhạc bên cha…, Sara chia sẻ những bài học hết sức chân thật, giản dị mà quý báu. Chính những năm tháng này đã góp phần không nhỏ trong việc hình thành nên tinh thần và trí tuệ Do Thái, nhân cách chính trực, đường hoàng, cũng như lối sống có ích cho cộng đồng, cho gia đình… đã theo Sara suốt những năm tháng cuộc đời.

Ở phần 2, tác giả chia sẻ những trải nghiệm của gia đình mình trong thời gian tìm về cố hương [tại Israel] và các đóng góp cho xã hội, cũng như phương châm sống của bà khi quyết định đưa các con trở về Thượng Hải. Một lần nữa, ta lại thấy được những điều tốt đẹp mà sự kết hợp giữa tinh thần và phong cách dạy dỗ của người cha Do Thái đã đem lại cho tâm hồn, lối sống của Sara, đồng thời ảnh hưởng không nhỏ đến cách bà nuôi dạy nên những người con ưu tú của mình.

Tựu trung lại, giống như hai tập sách cùng bộ trước đó, Vô cùng tàn nhẫn vô cùng yêu thương 3 vẫn giữ được ngọn lửa nhiệt thành trong chia sẻ, sự giản dị gần gũi trong những câu chuyện kể lại, và tính thiết thực trong các bài học đem lại cho độc giả, và nhờ đó xứng đáng là một cuốn sách bổ ích cho bất cứ bậc phụ huynh nào.

Sara Imas, sinh năm 1950, là hậu duệ của những người Do Thái đã đến định cư lâu đời tại Thượng Hải, bà sinh được 3 người con: 2 trai, 1 gái. Sau khi quan hệ Trung Quốc – Israel được xác lập, trước tiếng gọi trở về cố quốc, Sara Imas đã từ bỏ cuộc sống phồn hoa nơi Thượng Hải, mang theo 3 đứa con trở về Israel – nơi người dân đang ngày ngày phải chịu đựng khói lửa chiến tranh, bắt đầu một trải nghiệm giáo dục ‘’xuyên quốc gia’’ đặc biệt của mình.

Với mong muốn con mình học hành giỏi giang, sau khi tốt nghiệp đại học sẽ tìm được một công việc như ý và sống cuộc sống hạnh phúc. Thế nhưng, những gì mắt thấy tai nghe sau khi trở về Israel đã khiến bà từ bỏ hình ảnh của một ‘’bà mẹ Trung Quốc’’ để trở thành ‘’Bà mẹ Do Thái’’. Hình ảnh của ‘’Bà mẹ Do Thái’’ này khiến không ít người cho rằng đây là cách giáo dục khá tàn nhẫn, thế nhưng những gì mà bà mang lại cho các con đã khiến họ mở thêm một tầm nhìn mới về cách yêu thương con cái.

Vô cùng tàn nhẫn vô cùng yêu thương là tác phẩm giáo dục xuất sắc, đã làm mưa làm gió tại thị trường Trung Đông và Châu Á, đặc biệt là Trung Quốc

LINK GIẢM GIÁ FAHASA T I K I SHOPEE

Dưới đây là tổng hợp Review sách Vô Cùng Tàn Nhẫn Vô Cùng Yêu Thương của tác giả Sara Imas. Giúp bạn có cái nhìn tổng quan nhất về cuốn sách mà không cần mất thời gian tìm kiếm.

Hãy truy cập Những Cuốn Sách Hay thường xuyên hoặc lưu lại để tiện theo dõi & cập nhật thông tin mới nhất nhé.

Quyển sách này cho chúng ta phương pháp giáo dục, dạy dỗ, định hướng con cháu hiệu quả nhất, giúp con cháu chúng ta mau trưởng thành nhất với cái giá chi phí thiệt hại thấp nhất! Sẽ đỡ được rất nhiều khoản “học phí ngu” cho các cháu nếu chúng ta áp dụng các phương pháp ấy.

Ngoài ra quyển sách còn chỉ ra được 1 vấn đề cốt lõi quan trọng không kém khác của nền giáo dục, đó là “phụ huynh” của các cháu! Sẽ có những phương pháp đặc biệt dành riêng cho các bậc phụ huynh để giúp các cháu nhanh hiểu biết, trưởng thành, tiến bộ hơn!

Ngoài ra còn rất nhiều điều thú vị hữu ích khác chờ bạn khám phá!

Chúc các bạn và gia đình mạnh khỏe hạnh phúc!

Sinh con ra thì bao yêu thương cũng sẽ toàn tâm toàn ý nuôi con lớn khôn. Không phải ai cũng có thể cho con mình sống trong nhung lụa, rồi xem nó như hoàng tử, công chúa sủng nịnh nọt nó, rồi gặp chuyện chỉ biết ỉ lại, không đám đương đầu với sự sai lầm của nó. Dạy con cách sinh tồn, cách chống chịu trước những bão giông mới là điều thiết yếu. Vô cùng tàn nhẫn ở đây không phải là dùng roi, dùng vọt đánh cho đứa con cứng cỏi mà là sử dụng những nguyên tắc đã đề ra một cách chặt chẽ, không nhượng bộ chút nào với con. Đó mới là sự yêu thương dành cho con. Sau này khi bước ra xã hội rộng lớn, con mới có thể hiểu mức độ gọi là tàn nhẫn là như nào. “Người nào nuông chiều con cái, ắt có ngày người đó phải băng vết thương cho con” Đó là câu nói thấm đậm lòng người làm cha, làm mẹ.

Vô cùng tàn nhẫn Vô cùng yêu thương là quyển sách về nuôi dạy con theo phương pháp của người Do Thái, bên cạnh đó thì phương pháp này được so sánh với phương pháp nuôi dạy con của người Trung Quốc.

1 bà mẹ xuất phát là người Isarel nhưng đã sống ở Trung Quốc từ lâu nên thấm những văn hóa và cách dạy con của người Trung Quốc đó là họ thể hiện tình yêu thương con trẻ bằng cách nuông chiều, thỏa mãn các yêu cầu của con trẻ ngay lập tức và ko cần suy xét nhiều về cái mà trẻ yêu cầu, và không yêu cầu trẻ lao động hay tư duy bất cứ điều gì.

Sau đó khi người mẹ này ly hôn và quay lại Isarel mới nhận thấy là phương pháp khác về nuôi con của người Isarel và họ chứng minh được là tại sao trên thế giới người Isarel rất ít nhưng họ đều ngồi ở những vị trí quan trọng, 30% giải Nobel được trao cho người gốc Isarel, các ông chủ ngan hàng, doanh nghiệp lớn trên thế như Roketfeler, Churchi.. các nhà khoa học nổi tiếng như Edison Eistanx…đều có nguồn gốc do thái. Qua quá trình tìm hiểu thì người mẹ mới nhận ra đó là cách giáo dục con cái.

Có những nguyen tắc cần xác lập khi nuôi con như Nguyên tắc có làm có hưởng, nếu con muốn cái gì thì phải tự lên kế hoạch tự làm để đạt được nó chứ không phải đi yêu cầu cha mẹ. Quá trình dạy con cùng cần dạy thêm các kỹ năng như quản lý tài sản với 1 lượng tiền nhỏ như tiền tiêu vặt và có hình thức khen thưởng khi con làm tốt và hình thức phạt khi con làm không tốt. Ngoài giáo dục kiến thức thì cần cho con học và biết kỹ năng sinh tồn và giáo dục các kỹ năng cơ bản bằng cách đẩy con ra ngoài cuộc sống với 1 giới hạn nhất định để con tự xoay sở với xã hội, với môi trường xung quanh.

Một bước quan trọng nữa là cần phải trì hoãn sự thỏa mãn của con bằng cách không quan tâm, ko để ý tới con hay có phần thưởng khi con có thể chờ đợi và kiên trì. Mặc kệ cho con khóc hay gào thét thì điều đó cần phải nghiêm túc thực hiện

Một hình ảnh rất ấn tưởng trong cuốn sách là khi mẹ đưa cho con 1 quả cà rốt, 1 qua trứng và 1 thìa cà phê và bảo con đi bỏ vào nồi nước và đun lên. Sau khi đun thì cà rốt đã mềm đi, trứng thì cứng và chắc chắn còn cà phê thì hòa tan vào nước. Cho thấy là với mỗi sự vật hiện tượng thì con người ta có cách phản xạ nhất định và cách làm và kết quả là do mình lựa chọn

Về việc học tập cần bồi dưỡng cho con thái độ ham học hỏi và hiểu biết chứ không làm vì tiền như bằng cách là hiểu biết càng nhiều thì càng được nhiều người quý mến, hiểu càng nhiều thì con có nhiều lựa chọn và con có thể làm được điều mà con thích chứ ko phải vì tiền. Và cần cho trẻ tiếp xúc sớm với những ngành nghề hoặc người thành đạt trong xã hội để trẻ có thể hình dung là điều gì là điều mình mong muốn và những người như vậy đều trải qua quá trình học tập và nghiên cứu vất vả chứ không phải là ngồi chơi sau đó thành công như vậy

Cuốn sách được chấp bút bởi một người mẹ gốc Do Thái sinh sống ở Thượng Hải và quay lại Isarel sau cuộc hôn nhân đổ vỡ cùng 3 người con. Sự thay đổi môi trường sống đã tạo ra một sự cách mạng trong tư duy giáo dục con cái của bà. Mình gọi là cách mạng chứ không phải là thay đổi vì nó có ý nghĩa và giá trị to lớn.

Tình yêu của cha mẹ dành cho con cái thì ở quốc gia nào, thời đại nào, hoàn cảnh nào cũng vô bờ bến nhưng cách thể hiện tình yêu đó lại rất khác nhau- trong cuốn này là cách bà mẹ Trung Quốc và Do Thái bày tỏ tình yêu đó. Về mặt hình tượng, một bên là hình “tử cung”, một bên là hình “ngọn lửa”. Mẹ Việt Nam cũng có nhiều điểm giống mẹ Trung Quốc, luôn là những “bà mẹ trực thăng” bay lượn trên đầu những đứa con, dùng thanh bảo kiếm của mình- nhân danh tình yêu quyết định mọi vấn đề của con. Còn trong tư duy của mẹ Do Thái, con cái phải cùng gánh vác trách nhiệm gia đình, ý kiến hợp lý của con trẻ cũng cần được tôn trọng.

Cuốn sách có 1 ý mình rất đông tình “giáo dục sinh tồn” phải được ưu tiên trước thảy trong đó “nguyên tắc có làm có hưởng” là tinh hoa của giáo dục sinh tồn. Cuốn sách cũng phê phán tư tưởng “thoả mãn quá mức”, “thoả mãn tức thì”. “Không lo không biết yêu, chỉ lo biết yêu mà không biết dạy”

“Có thứ tình yêu giống như dòng nước mát, sau khi làm thoả mãn cơn khát trong cổ họng của con, nó sẽ không để lại dấu vết gì; có thứ tình yêu lại giống như giọt máu đào đi sâu vào thể xác và tinh thần của con, suốt đời chảy vào trong người con, ban cho con sức mạnh” – Vô cùng tàn nhẫn, vô cùng yêu thương

Mình đọc cuốn sách ban đầu và dưới góc độ 1 người con. Dưới góc nhìn một đứa con để hiểu, cảm thông và biết ơn bố mẹ rất rất nhiều vì những tình cảm, giáo dục và cả những thứ khó gọi tên khác tạo nên bản thân hôm nay và sau nay. Đọc 1 phân nửa còn lại dưới góc độ một người sẽ làm mẹ [chỉ là chưa biết khi nào 🤣] và chắc chắn mình sẽ đọc đi đọc lại cuốn này vài lần nữa như lời nhắn đầu sách của tác giá “Xin dành tặng cuốn sách này cho các bậc cha mẹ quá mềm lòng”

[Nếu đã là cha mẹ mà bạn không đọc quyển sách này thì sẽ vô cùng đáng tiếc!]

Làm cha làm mẹ là một nghề mà bạn có làm xuất sắc đến đâu cũng không dược trao bằng khen hay được hưởng mức lương theo đúng năng lực, nhưng nó lại là một nghề quan trọng nhất đời người.

Bạn mình có nói “ờ thì ai mà chẳng trưởng thành” – đúng rồi, 18 tuổi vẫn ngây ngô như rồi 30-40 nó sẽ dần lớn thôi, nhưng cái cách – quá trình để con người trưởng thành quan trọng hơn là việc họ trưởng thành rất nhiều.

Những ông bố, bà mẹ quanh mình đều nuôi con theo bản năng, và dạy con theo cảm tính. Nghề làm cha mẹ nó là một ngành khoa học, và tiếc là nhiều người chưa kịp học đã phải làm cha, làm mẹ rồi. Kết quả họ loay hoay tron, thậm chí là bất lực trong chính cách nuôi dạy con của bản thân, vô tình đã tước đi cơ hội trưởng thành của trẻ và biến nó thành những kẻ ăn bám gia đình, xã hội.

Đọc xong hơn 500 trang sách, là những cảm xúc trọn vẹn.

Không có người làm cha làm mẹ nào lại không thương yêu con của mình. Cha mẹ có thể đánh đổi và từ bỏ tất cả để con cái có được những điều tốt đẹp nhất trên cuộc đời này. Từ lúc sinh con ra cho đến khi ba mẹ chết đi, người làm cha mẹ không khi nào không lo nghĩ cho con mình.

Thế nhưng vẫn có những đứa trẻ sinh ra với đầy đủ ba mẹ nhưng vẫn gặp rất nhiều bất hạnh trong cuộc sống gia đình khi không có được tình yêu thương chăm sóc, khi bị ép buộc làm những điều mà mình không thích, khi phải sống trong sự kỳ vọng của ba mẹ,… Có rất nhiều hoàn cảnh khác nhau trong cuộc sống này. Bất kể chuyện gì cũng có thể xảy ra giữa cha mẹ và con cái.

Có cha mẹ nào không muốn con mình lớn lên trở thành một người con hiếu thảo trong gia đình và thành công ngoài xã hội. Nhưng liệu mong muốn đó có dễ dàng thực hiện được?

Dân tộc Do Thái vốn là một dân tộc nổi tiếng thông minh và tài giỏi. Bởi vì từ nhỏ họ đã nhận được sự giáo dục từ trong gia đình. Cha mẹ đã biết cách dạy họ trở thành những CÁ THỂ ĐỘC LẬP, có khả năng sinh tồn trong bất kể hoàn cảnh nào. Họ từ nhỏ đã là những đứa trẻ hiểu biết, có đạo đức, có chính kiến và có năng lực làm việc.

Bất kể trước đây đã học – đọc – tìm kiếm những kiến thức gì về nuôi dạy con đi chăng nữa, thì tất cả hình như đều được tổng hợp ở cuốn này.

Bà Sara [tác giả] kể câu chuyện nuôi dạy con thành công, trở thành những triệu phú vượt khó vươn lên, và lý giải vì sao dân tộc Do Thái lại có những nhân tài như vậy.

Tất cả là nhờ vào phương pháp đúng đắn của cha mẹ và truyền thống giáo dục của cả dân tộc ấy.

Có mấy điều tác giả nhắc đi nhắc lại trong cuốn sách nhiều đến mức làm mình thuộc luôn:

  1. Phải để con biết nguyên tắc “có làm có hưởng”
  2. Không được “thoả mãn quá mức” những yêu cầu của con và trang bị giáo dục sinh tồn cho chúng còn quan trọng hơn bất cứ kỹ năng nào khác.
  3. Đừng làm “cha mẹ trực thăng” luôn bay lượn xung quanh con, kiểm soát mọi thứ quanh con. Bỗng một ngày sẽ khiến con bạn sống trong những ảo tưởng của một “gia tộc dâu tây” với những sự ích kỷ, tự tin, sĩ diện hão bên ngoài, còn mềm yếu thiếu kiên cường bên trong…

Đúng là, Không ai có thể trách cha mẹ đã hết lòng yêu thương con cái, không ai có thể phán xét thế nào là nuôi dạy con thành công hay thất bại, nhưng đúng là cần biết “yêu đúng cách”…

🌟”Không có người bất hạnh, chỉ có sự giáo dục bất hạnh”. Không có đứa con bất hiếu, chỉ có đứa con không may tiếp nhận phải một phương pháp giáo dục khiến chúng dần trở nên bất hiếu.

🌟”Điểm số tốt = trường học tốt

Trường học tốt = tấm bằng đẹp

Tấm bằng đẹp = công việc tốt

NHƯNG

Công việc tốt KHÔNG ĐỒNG NGHĨA VỚI sự nghiệp thành công”

🌟 “Sinh con là việc ngay cả gà mái cũng làm được, nhưng yêu con lại là việc khác”

🌟 Yêu con thì cha mẹ nào cũng yêu nhưng yêu con như thế nào là đúng thì không phải cha mẹ nào cũng biết.

Thêm một cuốn sách dạy con tuyệt vời mà mình đọc được. Đây thực sự là một trong những cuốn must have trong tủ sách dạy con. Sách chia sẻ những kinh nghiệm, kim chỉ nan rất gần gủi, thực tế mà ai cũng biết nhưng lại rất ít người vận dụng hiệu quả và linh hoạt trong việc dạy con. Giống như nguyên tắc “có làm có hưởng” hay “trì hoãn thoả mãn yêu cầu của con” là những điều mà ta đều biết nhưng ít ai vận dụng để dạy con ngay từ khi con còn nhỏ. Sách được viết bởi một bà mẹ thực tế dạy 03 đứa con trưởng thành nên đọc rất thực tế và hay, khác với những cuốn sách chỉ mang tính lý thuyết bình thường.

Ngoài ra, qua những trang sách ta cũng cảm thấy sự tỉ mỉ, chăm chút một cách “khoa học” của tác giả trong hành trình làm mẹ, hành trình nuôi dạy con của mình.

Mình thấy đoạn này trong sách rất chân ái: “Mọi tình yêu trên thế giới đều hướng đến mục đích chung là sự gắn kết, chỉ có một tình yêu hướng đến sự phân ly là tình yêu cha mẹ dành cho con cái. Giúp con trở thành một cá thể độc lập sau khi rời khỏi cha mẹ, có thể đối diện với bằng chính nhân cách độc lập của mình đó mới là tình yêu thương đích thực cha mẹ dành cho con cái”

Yêu quá hóa cục nợ 🤷

Một quyển sách chia sẻ việc làm mẹ đơn thân của người phụ nữ gốc Do Thái nhưng sinh ra và lớn lên ở Trung Quốc cùng với ba người con. Sách viết cực kì dễ hiểu, lồng ghép thêm những truyện ngắn ngụ ngôn hoặc có liên hệ với bài học, giúp người đọc tiện kể con nghe [thật ra kể ai nghe cũng được 🙄].

Hạn chế là sách dù dễ hiểu nhưng có khá nhiều ý bị lặp, đọc lấy ý chính và tinh thần của sách để ứng dụng đúng đắn là tốt rồi.
Sách không phân định rõ ràng sự khác nhau việc nuôi bé trai hay bé gái, có thể hiểu rằng sách không có sự phân biệt giới tính trong dạy con. Sách chia sẻ kinh nghiệm, nên cân nhắc điều kiện và hoàn cảnh khi ứng dụng, không nên bắt chước quá độ kẻo tác dụng ngược 🙃.

Nghìn lần dành cho những ông bố bà mẹ sắp và đang có con nhỏ. Con mà lớn quá rồi thì mình đọc cuốn khác nha.

Mấy bạn trẻ đọc cuốn này cũng rất tốt, để có thể hiểu thêm về ý nghĩa của việc làm cha mẹ. Hoặc lỡ crush hay người yêu mình là bé bự chưa lớn, mà trông mình lại khá giống thê nô, thì đọc sách này cũng hợp lí lắm, tiện chăm người ta luôn 😆

“Mũi dại lái chịu đòn”, mong các bậc [sắp làm] cha mẹ đừng trở thành “mũi”.

Mình rất thích cuốn sách này. Đứng ở vị trí của một người mẹ thì mình thấy trang nào dòng nào cũng bổ ích và dễ đọc dù cuốn sách dày và hơn nhiều trang so với vài cuốn sách dạy con mình đã từng đọc và thấy chán. Có lẽ vì những ngày này mình đang trăn trở nhiều về những điều nên hay không nên làm để dạy con nên cuốn sách này giúp mình có cái nhìn tổng quát hơn về việc nuôi dạy một đứa trẻ từ nhỏ đến lớn và cho mình sự đồng cảm của một bà mẹ châu á sống ở một xứ sở khác, có pha trộn văn hóa.

Dù sách khá chi tiết nhưng mình vẫn đặt câu hỏi về những cột mốc thời gian trong việc dạy con, đồng hành cùng con. Sẽ đọc lại khi mua được quyển sách khác. Đọc xong đem nghĩ sẽ đem tặng cho một người đang băn khoăn chuyện có con vì sợ bản thân chưa đủ trưởng thành.

Cuốn sách đã tăng dũng khí và niềm tin rằng mình sẽ có thể làm một người mẹ tốt lên cho mình 🙂 mình cũng nhận ra rằng việc đem một đứa trẻ đến với thế giới này là một quá trình, trải nghiệm và đồng hành cùng học, cùng lớn lên, cùng vấp ngã và cùng trưởng thành hơn. Bớt nghĩ thì sẽ nhẹ lòng và sẵn sàng hơn để nắm tay con và lớn lên cùng con.

Đọc xong cuốn sách này rồi ngẫm nghĩ lại chính cách giáo dục của cha mẹ mình và cả những gia đình mà tôi quen biết. Một điều hiển nhiên bạn dễ nhìn thấy là những em học sinh đạt danh hiệu Thủ Khoa trong những kỳ thi đại học điều xuất phát từ con nhà nghèo. Những người khởi nghiệp thành công hoặc những vị lãnh đạo tài năng trong những công ty lớn, họ thường được sinh trưởng trong một môi trường mà bố mẹ của họ đã “vô cùng tàn nhẫn” để giúp họ có ý chí vững vàng, tinh thần luôn cố gắng vươn lên và luôn biết cách để tạm hoãn sự thõa mãn, họ được cha mẹ giáo dục từ nhỏ, được tham gia những công việc gia đình, được tham gia làm kinh tế từ nhỏ để hiểu được sự khó khăn, vất vả khổ cực của cha mẹ. Chính điều đó tạo nên một suy nghĩ là không có gì tự nhiên đến dễ dàng, và vì thế những người được sinh trưởng trong môi trường với sự giáo dục nghiêm khắc, bài bản, họ luôn có ý chí, ý chí sinh tồn cao hơn những người có cuộc sống được bao bọc quá nhiều.

Thầm cảm ơn ba má vì đã tàn nhẫn với con, để con có một ý chí không dễ dàng bỏ cuộc ngày hôm nay.

LINK GIẢM GIÁ FAHASA T I K I SHOPEE

“…Cùng vun vén cho tình yêu

Có phụ huynh nói: “Nguyên tắc có làm có hưởng liệu có phá hoại tình cảm giữa tôi và các con? Đó phải chăng là lợi bất cập hại!”

Ý kiến này cho thấy phụ huynh chưa hiểu được tinh hoa của nguyên tắc có làm có hưởng trong giáo dục gia đình của người Do Thái. Các bà mẹ Do Thái cho trẻ làm việc nhà, rồi chú trọng bồi dưỡng kỹ năng quản lý tài sản, phát huy kỹ năng sinh tồn, nhóm lên lý tưởng và ước mơ cho con em mình từ khi chúng còn nhỏ không có nghĩa họ là những bà mẹ tàn nhẫn. Bởi vì, bậc làm cha làm mẹ thật sự hiểu biết, thông suốt sẽ khiến con trẻ dần dần cảm nhận được “cha mẹ làm vậy vì tương lai của mình”, hiểu được tình thương giản dị và sâu sắc của cha, tình yêu lâu bền và ân cần của mẹ. Khi con cái có những bước lột xác nhờ vào tình yêu giống như hình ngọn lửa của cha mẹ, tình cảm máu mủ ruột rà chẳng những không phai nhạt mà càng ngày càng trở nên sâu đậm theo độ tuổi tăng dần của trẻ, con trẻ cũng càng cảm kích sự dụng tâm của cha mẹ, càng khâm phục tầm nhìn xa trông rộng của cha mẹ hơn. Cho nên bài học quan trọng nhất của nguyên tắc có làm có hưởng là vun vén tình yêu giữa bạn và con cái. Phụ huynh cất đi phân nửa trái tim của mình, không có nghĩa là vứt bỏ phân nửa tình yêu thương ấy, họ càng khiến con trẻ hiểu rõ đâu mới là thứ thật sự giá trị, đó là người thân, niềm vui, tình yêu. Phụ huynh Do Thái không làm máy in tiền, không làm nô lệ của con, nhưng vẫn có thể khiến tâm hồn của trẻ cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc lớn nhất của tuổi ấu thơ.

Hồi còn nhỏ, tôi cũng được tiếp cận phương pháp giáo dục này từ người cha của mình. Một mặt, cha dạy tôi không được làm “công chúa Hạt Đậu”, phải làm cô gái chăm chỉ chịu khó; mặt khác, cuối tuần ông đưa tôi tham gia các buổi tụ tập cùng bạn bè của ông hoặc đi uống trà chiều. Tôi nhớ có lần ông xoa đầu tôi, nhẹ nhàng nói: “Sara, mục đích làm việc của người Do Thái là làm cho cuộc sống hạnh phúc hơn, đừng vì kế sinh nhai mà xem nhẹ hưởng thụ cuộc sống, nó sẽ khiến con mất đi những thứ quý giá hơn rất nhiều.”

Những lúc cùng cha uống trà, ăn điểm tâm là khoảnh khắc đẹp nhất, vô tư nhất trong ký ức thời thơ ấu của tôi. Đến nay, trong đầu tôi vẫn nhớ như in dáng vẻ cha thư thả tựa lưng vào ghế, vừa nghe tiếng nhạc dịu êm, vừa kể cho tôi nghe những câu chuyện thần tiên.

Đến khi làm mẹ, tôi cũng thường xuyên đưa con gái đi uống trà chiều giống như trước đây cha tôi từng đưa tôi đi. Hồi Muội Muội còn nhỏ, kinh tế nhà tôi vừa mới qua cơn bĩ cực, tuy vẫn chưa gánh nổi những khoản chi phí xa xỉ đắt đỏ, nhưng mỗi ngày cuối tuần, tôi đều đưa con gái ra ngoài, tạo cho nó một cuộc hẹn đặc biệt và thú vị. Tôi hy vọng, hai mẹ con tôi cùng có những khoảng thời gian ý nghĩa bên nhau, để con bé cảm nhận được sự lãng mạn và tuyệt vời của dòng chảy thời gian, chứ không phải kể lại những chuyện vụn vặt trong gia đình làm con người ta phân tâm.

Nghĩ lại khoảng thời gian tôi và con gái cùng uống trà, quả là không trôi qua một cách vô nghĩa. Tình cảm của hai mẹ con tôi thêm phần gắn bó, hơn nữa con gái tôi cũng trở thành một cô gái thanh lịch, hiểu biết về cuộc sống và có phong thái. Chúng ta đừng nên cho rằng giáo dục gia đình của người Do Thái chú trọng bồi dưỡng kỹ năng quản lý tài sản cho con từ nhỏ là vô cùng vụ lợi, khi tiếp cận giáo dục gia đình của người Do Thái, bạn mới có thể nhận ra, các bậc cha mẹ Do Thái chưa bao giờ coi nhẹ cuộc sống tình cảm giữa những người thân trong gia đình, mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái cũng gắn bó khăng khít như người Trung Quốc vậy!

Ngoài những lúc hẹn con gái đi uống trà chiều, tôi còn cùng các con làm những chuyến “du hành thời gian”, mẹ con tôi thường cùng nhau tán gẫu, hồi tưởng lại một số chuyện ý nghĩa đã qua, làm tăng thêm sự liên kết của cả nhà.

Sau bữa ăn tối là thời gian tốt nhất để nhà tôi “du hành thời gian”, tôi thong thả kể lại những chuyện thú vị của chúng hồi nhỏ. Bọn trẻ rất thích nghe chuyện hồi nhỏ, chúng muốn biết những bí mật liên quan tới mình, như: Con sinh ra như thế nào, khi mới chào đời trông con ra sao, con lớn dần từng chút một… Các bà mẹ đừng ngại viết lại những chi tiết sau khi sinh con, hãy ghi chép về những lần đầu tiên của con như, lần đầu tiên con ăn dặm là khi nào, lần đầu tiên con cáu gắt là khi nào, lần đầu tiên con mỉm cười là khi nào, lần đầu tiên con biết cầm đồ vật là khi nào. Đương nhiên chúng ta không cần ghi lần đầu tiên con khóc là khi nào, vì khóc là một bản năng của con người, ngay từ khi chào đời, trẻ đã biết cất tiếng khóc. Lấy Dĩ Hoa làm ví dụ, hồi nhỏ thằng bé rất đẹp trai, mỗi lần đưa nó ra ngoài, mọi người đều xúm lại véo má nó, trầm trồ khen ngợi. Khi trò chuyện, tôi nói cho nó biết, hồi đó nó cười như thế nào. Còn có lần đầu tiên Dĩ Hoa biết tiêu tiền, nó tiêu nhoằng một cái hết ba hào mua trứng luộc trong nước trà. Vì vậy, tôi đặt tên mụ cho nó là “Ba Hào’’. Vừa kể những chuyện này, tôi vừa châm chọc Dĩ Hoa khi đó đã lớn: “Dĩ Hoa, mặt con trắng trẻo thế kia chẳng giống trứng luộc trong nước trà tí nào.”

Qua những chuyến “du hành thời gian”, các con tôi hiểu rằng, từ khi chúng đến với thế giới này, tôi vẫn luôn ở bên chúng, bất cứ khi nào, dù tôi có còn sống hay đã qua đời, tình yêu thương của tôi sẽ mãi mãi ở bên các con. Bọn trẻ cảm nhận được sự an toàn, ấm cúng, đồng thời cũng cảm động vì tinh thần trách nhiệm của mẹ. Trong chuyến “du hành thời gian”, cả nhà tôi cùng tận hưởng niềm vui và những điều bí mật, diệu huyền từ quá trình trưởng thành của con người, cùng vun vén tình cảm huyết thống.

Sau khi nghe những câu chuyện “cổ tích” vào buổi tối, Dĩ Hoa và Huy Huy đều muốn ngủ cùng tôi, làm sao đây? Tôi nằm giữa, Dĩ Hoa và Huy Huy mỗi đứa ôm một chân của tôi, nằm lăn lóc một góc. Nhưng vì hai đứa nó mỗi đứa ôm một chân của tôi nên tôi không thể trở mình. Trước khi trở mình, tôi đành phải xin hai đứa nó. Tôi xin hai đứa trẻ như thế nào? Tôi nói với chân trái trước: “Xin lỗi, chân trái cử động một chút”, sau đó tôi lại nói với chân phải: “Tôi sắp cựa quậy, chân phải hãy tránh ra một chút nhé.”

Guồng máy gia đình không thể vận hành trơn tru, nếu nó chuyển động tùy ý theo hướng bất kỳ, vì vậy chúng ta cần phải vun vén cho gia đình mình. Tôi thường nói “yêu” không chỉ là một danh từ, nó còn là một động từ, cho nên các bậc làm cha làm mẹ cũng cần vun vén tình yêu thương dành cho con cái.

Yêu cũng cần tâm đầu ý hợp

Khi cha mẹ không chú ý vun vén cho tình yêu, con cái sẽ phản kháng.

Thời gian đầu mới về Israel, có một dạo, tôi thường xuyên xào bắp cải cho các con ăn, làm bọn chúng phát ngán. Một buổi tối, như thường lệ tôi bưng đĩa rau xào lên bàn, nhưng hai cậu con trai của tôi bắt đầu kháng nghị: “Mẹ ơi, món này ăn không ngon, chúng con không muốn ăn nữa.” Cô con gái bé bỏng nhất nhà cũng được thể nói theo: “Đồ ăn không ngon, con cũng không ăn”.

Ba đứa con của tôi cùng nhau lên kế hoạch chống đối mẹ từ trước, mục đích của chúng là muốn tôi cải thiện bữa ăn. Lúc này, tôi mới sực tỉnh, ý thức được vì áp lực cuộc sống nên tôi đã sơ ý coi nhẹ chuyện ăn uống của bọn trẻ. [Chú thích: Lúc đó tôi vẫn là bà mẹ nồi cơm điện hoạt động hai tư giờ một ngày]

Trời đã tối, chợ thực phẩm đã đóng cửa, trong nhà cũng không có thứ gì ngon hơn.

Bà mẹ thông minh sẽ làm thế nào? Tôi lập tức chạy xuống tầng, vào cửa hàng tạp hóa mua ít thịt dăm bông, rồi về nhà lấy đỗ xanh trong tủ lạnh ra, đập thêm ba quả trứng gà, làm một nồi cơm rang Dương Châu đủ màu sắc cho bọn trẻ. Tôi vừa bưng cơm ra bàn, ba đứa liền xúm vào, vui vẻ ăn ngay lập tức. Thật ra, tôi vẫn dùng bắp cải, chỉ là tôi biến hóa một chút thành món cơm rang Dương Châu, vừa có màu sắc bắt mắt vừa có mùi vị thơm ngon.

Con cái không ăn cơm mình nấu là sự đả kích lớn nhất đối với người mẹ. Với các bà mẹ nước ngoài, đặc biệt là các bà mẹ Do Thái, khi trẻ không ngoan ngoãn ăn cơm, quá bữa, họ sẽ không cho trẻ ăn nữa. Nhưng lần này, bọn trẻ bỏ bữa hoàn toàn là do tôi lơ là chuyện đổi món cho chúng, nên tôi phải vội vàng chữa cháy. Nếu bạn muốn xây dựng quyền uy của đấng sinh thành, thì trước hết bạn phải tôn trọng ý kiến hợp lý của con trẻ.

Tuy điều kiện kinh tế gia đình tôi lúc ấy cũng chỉ thường thường bậc trung, không thể ngày nào cũng ăn bốn món thịt một món canh, nhưng kể từ lần đó, tôi đặc biệt chú ý đến vấn đề đổi món cho bọn trẻ. Vào cuối tuần tôi bảo các con: “Lại đây nào các con, chúng ta cùng làm sủi cảo!” Nhân sủi cảo do bọn trẻ tự chọn, mỗi đứa ôm một cái chậu nhỏ, nào là nhân thịt bò, hành tây, cà rốt thịt dê và còn có cả nhân chay, chúng vô cùng hào hứng xắn tay cùng làm với tôi.

Khéo vun vén cho tình yêu, cả nhà sẽ tâm đầu ý hợp. Nói đến đây, nước mắt tôi tự nhiên lại chực trào. Khi các con đang chơi đá bóng ở dưới tầng, trông thấy tôi đi mua thức ăn về, chúng sẽ chạy ùa ra, đón lấy túi, xách lên tầng. Những lúc ăn thịt gà, đáng lẽ đùi gà, cánh gà và ức gà đều là phần thưởng cho bọn trẻ, nhưng chúng lại tranh nhau nói: “Mẹ ơi, con muốn ăn cổ gà, mẹ gắp cổ gà cho con.” Tôi tưởng rằng chúng thích ăn cổ gà, liền lấy cổ gà chia cho ba đứa, song cũng chính lúc đó tôi mới phát hiện ra những phần ngon nhất của con gà đều nằm gọn trong bát của tôi. Mỗi lần các con tôi bóc quýt ăn, ăn đến quả nào ngọt chúng đều để lại phần tôi. Khi tôi bước vào phòng, cả ba anh em nó cùng đưa quýt mời tôi, rối rít nói: “Mẹ, mẹ ăn quýt của con, quýt của con ngọt hơn!”

Đoạn trước chúng tôi nói, giáo dục gia đình của người Do Thái cũng giống như gia huấn cổ của Trung Quốc, đều nhấn mạnh đến sự kết hợp giữa yêu và dạy: “Không lo cha mẹ không yêu con, chỉ lo biết yêu mà không biết dạy.” Dù vậy, yêu và dạy cũng cần có chừng mực, nếu chúng ta chỉ đẩy mạnh khía cạnh dạy dỗ, con trẻ sẽ trở thành tấm bia giáo dục, không cảm nhận được tình yêu thương cha mẹ dành cho mình, tình cảm giữa cha mẹ và con cái đi vào bế tắc.

Có người bạn từng đến nhà tôi chơi, được biết con trai mua tặng tôi căn biệt thự ở Thượng Hải, bà ấy nói: “Tôi ngưỡng mộ bà nhất ở điểm bà có cậu con trai tuyệt vời. Người ta nói nuôi con phòng lúc tuổi già, bà thật sự làm được rồi.”

Bà ấy nói đúng. Tôi có đòi hỏi con cái phải báo đáp tình yêu thương của mình không? Có, mà cũng không. Yêu cầu được báo đáp chỉ là hình thức bề ngoài, còn dạy các con biết cảm nhận và truyền tải tình yêu, khơi thông tình cảm giữa hai bên và biết cảm ơn, đó mới là mục đích sau cùng của tôi. Khi con trẻ cố ý thể hiện tình yêu thương đối với cha mẹ, phụ huynh hãy cho chúng biết rằng: Mẹ cảm nhận được tình yêu con dành cho mẹ, mẹ cảm thấy rất vui. Cha mẹ phản hồi về niềm vui khôn tả con cái mang lại cho mình cũng sẽ làm bọn trẻ vui lây.

Nói đến đây, tôi muốn chia sẻ với các bạn một câu chuyện trong ngày sinh nhật của Huy Huy. Đó là vào một sáng đẹp trời ngày 8 tháng 10, trời vừa sáng, tôi đã tỉnh giấc, nhưng vẫn nằm nán lại trên giường suy nghĩ xem buổi tối nên làm tiệc sinh nhật cho Huy Huy như thế nào. Bỗng thấy Huy Huy gõ cửa, chạy vào phòng tôi. Nó đến bên giường, thủ thỉ gọi tôi.

“Mẹ ơi, con cảm ơn mẹ!” Huy Huy đột nhiên nói chuyện với tôi bằng tiếng Hebrew.

“Con cảm ơn mẹ đã thai nghén con, mang con đến thế giới này để cho con nhìn thấy ánh mặt trời và cảm nhận cuộc sống tươi đẹp!”

Thấy Huy Huy nói mấy lời văn vẻ này, lắp ba lắp bắp, tôi mới phát hiện ra trong lòng bàn tay nó có một mảnh giấy nhỏ. Huy Huy vừa liếc nhìn mảnh giấy nhỏ vừa nói với tôi bằng thứ tiếng Hebrew chưa sõi.

“Bây giờ con còn nhỏ nhưng con sẽ chăm chỉ học tập thật tốt, mẹ đợi sau này con lớn lên, con sẽ cho mẹ một cuộc sống tốt đẹp.”

Thằng bé còn nhỏ tuổi, vốn từ vựng tiếng Hebrew của nó cũng không nhiều, đều là tự tra từ điển từng câu một rồi viết ra giấy, lấy keo dán vào lòng bàn tay. Vào ngày sinh nhật của con trai, người làm mẹ lại nghe được lời cảm ơn xuất phát từ đáy lòng của con, thật vô cùng hạnh phúc. Yêu thương giống như một cái túi lớn, đựng vào thì có cảm giác thỏa mãn, lấy ra lại là cảm giác thành tựu và hạnh phúc.

…”

……

Trên đây là một trích đoạn nhỏ trong sách Vô Cùng Tàn Nhẫn Vô Cùng Yêu Thương – Sara Imas. Nếu các bạn thấy hay và hữu ích thì đừng quên mua sách giấy để ủng hộ Tác giả và Nhà xuất bản nhé!

LINK GIẢM GIÁ FAHASA T I K I SHOPEE

Những Cuốn Sách Hay trân trọng giới thiệu!

Video liên quan

Chủ Đề