Tháng ngày tôi Ngụy trang NPC trong trò chơi giải mà
“Lão đại, người này có giá trị thật à? Vậy mà phải để anh dùng tới thứ chôn ở chỗ “Văn Lý”*.”Mỗi cái cọc được chôn trong “mười đại” đều rất quý giá, đến nỗi Salman còn không sử dụng nó khi hắn gặp nguy hiểm, bây giờ lại dùng vì một người xa lạ?*Tên của một nhân vật trong mười đại.Đao Nguyệt không thể không hoài nghi lão đại cẩu độc thân ngàn năm của mình đột nhiên nghĩ thông suốt, muốn diễn một màn tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ của hắn.“Anh dùng nhiều tài nguyên như thế, lại còn đập tiền mua thủy quân khống bình cho hắn? Đừng có nói với em là… Phu nhân tương lai nha?” Đao Nguyệt vừa điên cuồng rải sò trắng chỉ huy đám người chơi khống bình video vừa hỏi Salman.“Nói bậy gì đó, sau này anh ấy sẽ là đồng sự tương lai của cậu.” Salman lướt xem khu bình luận ở phía dưới.“Lỡ đâu tài nguyên mà anh bỏ ra là ném đá xuống sông thì sao?”Salman thoáng nhíu mày, sau đó liền nhẹ nhàng buông lỏng: “Không đâu.” Hắn sẽ không cho phép chuyện này xảy ra.Đao Nguyệt:… Nghe giọng điệu không đáng tin chút nào của lão đại, thêm cả quyết định được ăn cả ngã về không này nữa, không phải lão đại của cậu ta bị ai chơi ngải chứ?Đao Nguyệt vẫn luôn theo dõi tin tức trên diễn đàn, đột nhiên cậu ta chú ý đến tín hiệu nào đó: “Úi, lão đại, bọn họ đã phát hiện “Lâm Nghị” cách vách chính là anh rồi, sự tình sát thủ cũng bị bại lộ.Anh có muốn thừa cơ cho nó bạo luôn không?”“Tôi cố tình để lộ nhiều thói quen cá nhân nên bị người phát hiện cũng không có gì làm lạ.Có điều… Trước tiên cứ áp xuống đi, bây giờ không phải là thời cơ tốt nhất.”“Được ạ.” Đao Nguyệt đáp, “Nhưng mà có một đám người đẩy thuyền anh với Thỏ Đen, hơn nữa còn nói hai người vốn là bạn bè hoặc tình nhân gì đó.Anh có muốn áp cái này xuống luôn không?”“…” Rốt cuộc fan CP tồn tại kiểu gì vậy nhỉ? Ngay cả ở một nơi như Hoang Vu Chi Giác mà cũng có thể nảy mầm sinh trưởng cho được?“Khụ, không cần để ý đến.”Nói rồi Salman tắt máy truyền tin, tiếp tục lướt xem diễn đàn.Phía dưới video của Thỏ Đen đã có vài thế lực vào trận, mặc dù bọn họ giằng co không ngừng nhưng đề tài vẫn luôn hướng vào Niên Thiên Hỉ năm xưa.Chuyện sóng mới xô sóng cũ trong phái ngụy trang vốn rất có độ thảo luận, trên mạng tự động xuất hiện nhiều đề tài để nói.Đối với đề tài mang tính “lễ hội toàn dân” này thì thủy quân khống bình hạng nhất cũng không thể áp nổi, chỉ có thể tận lực hạ thấp sự ảnh hưởng.Niên Thiên Hỉ là quốc vương thiếu mỗi vương miện của trường phái ngụy trang, đương nhiên có rất nhiều fans trung thành.Sinh mệnh trong Hoang Vu Chi Giác đều là bèo bọt hư vô, những người theo đuổi thần tượng càng thêm điên cuồng cực đoan, đa số người hâm mộ cực kỳ cố chấp, nói bọn họ lấy tính mạng ra để truy tinh cũng không tính quá lời.Nếu không thì làm sao thành phố ngầm kia lại trở thành đàn tràng* bị Kha Bắc khống chế trong lòng bàn tay?*Nơi đạo sĩ làm phép, ý nói thành phố ngầm theo tà giáo nên anh Bắc như thầy cúng=]]]Vậy nên đám fans cuồng của Niên Thiên Hỉ tiến vào trận chiến rất nhanh, trong khi fans mới của Thỏ Đen lại không quá nhiều, lập tức bị mắng trôi mất.Theo suy đoán của Salman thì có lẽ Niên Thiên Hỉ đã biết chuyện này, thậm chí hắn xem qua video rồi nên mới mặc kệ fans.Không, hắn không chỉ mặc kệ fans.Niên Thiên Hỉ vừa mặc kệ fans chiếm lĩnh khu bình luận vừa tìm thủy quân “sùng bái” Thỏ Đen, xào thành “siêu sao kế tiếp”.Thế là hai đám người chính mình đánh chính mình, đánh đến vui chết đi được, hấp dẫn vô số người qua đường lao vào trận chiến.Bảy đại khu, mỗi tháng hằng năm đều có người chơi mới ưu tú đả kích sâu sắc tới đám người chơi lâu năm, thế nhưng uy hiếp của Thỏ Đen đối với Niên Thiên Hỉ thật sự quá lớn.Người nọ không giống những người chơi theo trường phái ngụy trang trước kia tự xưng “Niên Thiên Hỉ thứ hai”, hắn chính là “Thỏ Đen” thế hệ thứ nhất.Thông thường người chơi phái ngụy trang không giỏi giải mã phó bản và chiến đấu, vai trò lớn nhất mà bọn họ thể hiện là hợp tác với người chơi khác.Người chơi phái chủ công* nhận nhiệm vụ giải mã qua màn và bảo vệ người chơi phái ngụy trang, ngược lại người chơi phái ngụy trang phải phụ trách cung cấp manh mối và duy trì độ cảm tình của NPC với mình.Cuối cùng người chơi phái chủ công chỉ ra và xác nhận quỷ thành công đạt được sò vàng, mà người chơi phái ngụy trang thành công ngụy trang hoàn mỹ thì đạt được sò bạc.Hợp tác song thắng, đôi bên cùng có lợi.*Mũi tiến công chính.Rõ ràng Niên Thiên Hỉ không nằm trong top 30 bảng xếp hạng nhưng danh tiếng của hắn lại chỉ sau mười đại, tất cả đều vì tính chất đặc thù của phái ngụy trang.Bởi vì loại trường phái này yêu cầu kiểm tra tri thức, thiên phú diễn xuất, năng lực ứng biến hoàn cảnh vân vân của một người.Có điều, cho dù là Niên Thiên Hỉ đi nữa thì hắn cũng đã từng trải qua không ít lần thất bại không muốn cho ai biết.Song Thỏ Đen lại khác.Lần đầu tiên hắn tiến vào trò chơi liền trở thành ngôi sao mới tiềm lực, lần thứ hai công phá phó bản “Láng giềng”, lần thứ ba là phó bản phúc lợi trăm người cấp trung, thật sự điên cuồng.Với loại thực lực đáng gờm của hắn thì cách màn hình thôi cũng có thể ấn người ta xuống đất đánh một trận tơi bời, Niên Thiên Hỉ sẽ nghĩ như thế nào đây?Salman đứng ở lập trường của Niên Thiên Hỉ, không chút do dự đưa ra kết luận: Hủy hoại.Hủy hoại một người càng có hiệu quả hơn so với giết chết người đó.Niên Thiên Hỉ đẩy Thỏ Đen đến hoàn cảnh này, đương nhiên sẽ có người tức nước vỡ bờ, ngứa mắt Thỏ Đen rồi nhịn không được muốn chơi chết hắn.Vậy làm sao để chơi chết một người chơi?Niên Thiên Hỉ đã đưa ra câu trả lời.Hắn lợi dụng sức mạnh dư luận để giảm bớt không gian Thỏ Đen sinh tồn trên mạng và không gian giao tiếp sinh hoạt bình thường của hắn ở Hoang Vu Chi Giác.Mặt khác, Niên Thiên Hỉ chủ động đẩy người chơi “Thỏ Đen” đến trước mặt kẻ cuồng kiểm soát “Kha Bắc”.Dù sao thì Kha Bắc cũng đã muốn nuôi một ngụy trang giả cho mình từ rất lâu rồi. Kha Bắc “nuôi” người kia chính là kiểu đánh gãy xương cốt, mài nhỏ góc cạnh sắc bén, biến người chơi trở thành một con chó chỉ biết nghe lời chủ, tựa như những tín đồ dưới trướng hắn ở Hắc Thiết Bảo vậy.Thậm chí đôi khi sinh hoạt của đám “chó” dưới trướng hắn còn tốt hơn cả “con người”, rất nhiều người chơi khát vọng có thể biến thành một con “chó” không cần suy nghĩ tự hỏi bất kỳ thứ gì, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời mà thôi là sẽ có người nuôi. Thế nên mới có một cái ổ chó gọi là thành phố ngầm.Niên Thiên Hỉ không muốn mình làm chó, có điều hắn có thể đẩy “Thỏ Đen” ra làm chó cho người ta.Đương nhiên Kha Bắc biết Niên Thiên Hỉ cố tình làm vậy nhưng hắn cũng sẽ thử xem.Tìm được một thông tin hoặc tung tích thì thưởng 0.5 sò vàng, với mức giá này, không phải hắn không có khả năng chi trả.Nếu hắn thắng, Kha Bắc sẽ có một ngụy trang giả hoàn toàn thuộc về riêng hắn.Mà thật ra Kha Bắc chỉ là một người trong số đó mà thôi, xung quanh hắn vẫn còn biết bao người khác nhau với nhiều mục đích tiếp cận Thỏ Đen khác nhau.Phó bản tiếp theo của Thỏ Đen sẽ có đủ loại theo đuổi thần tượng, tìm kiếm hợp tác, muốn thu phục, muốn tàn sát hắn, không cho hắn nổi danh,… Đủ kiểu yêu ma quỷ quái muôn hình vạn trạng đều đã chuẩn bị lên sàn.Đương nhiên cũng bao gồm Salman.Salman cần “A Phi”, nhưng không phải loại cần để người nọ giúp đỡ hắn vượt qua phó bản.Tính cách “A Phi” không giống người có thể chịu khom lưng cúi đầu khuất phục dưới trướng bất kỳ kẻ nào.Salman có kế hoạch của riêng mình.Muốn đánh sâu vào “mười đại”, hắn không thể chỉ nói miệng rồi thôi.Trong tay Salman giữ một vương bài mà không ai có thể ngăn cản, cũng không có vật nào có thể thay thế được nó.Salman cần A Phi, vương quốc tương lai của hắn cũng cần A Phi.“Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện mình là phái thực lực nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có ngày phải ăn cơm lưu lượng.” Thỏ con bị mọi người cho rằng đang thấp thỏm bất an Nhậm Dật Phi không nhịn được cảm khái thế thái nhân gian.Bình luận mắng Thỏ Đen thoát cái đã bị bình luận mới đánh trôi: “Người bọn họ mắng là Thỏ Đen, mình là Nhậm Dật Phi thì có liên quan gì đâu?” Mắng một câu là một sò trắng, cứ tùy ý mắng đi, dù sao hắn cũng không để bụng.Không có người giao lưu đâu có gì đáng sợ.Bọn họ khen hay không khen thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc Nhậm Dật Phi tách hạt thông ăn dưa hóng hớt.“Xem cái gì đây, “Chắc chắn Thỏ Đen sẽ là ngôi sao tương lai, chờ đi, sớm muộn gì chúng ta cũng gặp hắn ở “trăm đại”.” Chậc chậc chậc, nồng nặc mùi thủy quân, nhưng mà không chuyên nghiệp gì hết nè, người mới sao?”Đa số bình luận mới trong video đều bị Nhậm Dật Phi lấy ra bình luận một lượt, quan điểm hắn chuyên nghiệp sắc bén, giống hệt cụ ông thoát khỏi giao tiếp xã hội đang đưa ra lời khuyên cho nhân viên trẻ mới vừa vào công ty.Thủy quân lần này không tập dợt trước rồi.Tinh linh hướng dẫn cẩn thận nửa ngày không dám mở miệng, lại thấy phản ứng của ký chủ nó không đúng chút nào: “Ngài… Không tức giận ạ?”“Tức giận? Tôi đâu có dựa vào lưu lượng để ăn cơm.Hơn nữa, cứ cho là dựa vào lưu lượng đi thì nơi này cũng đâu cần thần tượng có hình tượng đẹp đẽ, bị hắc đen thì thế nào? Tiền của tôi ít đi hay tôi rớt khỏi bảng xếp hạng?”“Hắc hồng* cũng là hồng, bọn họ thích xào nhiệt độ thì cho bọn họ xào, trước hai tháng tôi đã có thể mua đất.Ban đầu vốn nghĩ làn sóng thảo luận sẽ sớm lắng đi, không ngờ đột nhiên bây giờ còn đông vui hơn, cũng không tồi mà, khá tốt.”*Nổi tiếng nhờ tai tiếng.Hỏi hắn vì sao lại bình tĩnh như vậy? Bởi vì hắn là Nhậm Dật Phi đã lăn lộn vùng vẫy trong giới giải trí mười mấy năm, có chuyện gì mà hắn không biết nữa?Vòng tròn luẩn quẩn ác liệt của giới giải trí quả thật rất tôi luyện con người, biến hắn từ một đứa nhỏ vẫn chưa tốt nghiệp đại học thành một người đàn ông thấu tình đạt lý, liếc mắt một cái là đã có thể nhìn rõ người đối diện.Đừng xem danh tiếng của Nhậm Dật Phi không tốt, hắn bị hắc hồng thì sò trắng còn nhiều hơn lúc trước.Vậy nên Nhậm Dật Phi mới không cảm thấy tức giận chút nào, dù sao chuyện này cũng không thương tổn hay ảnh hưởng gì đến hắn.Nhiệt độ Thỏ Đen ở trên mạng quá cao, đoàn đội chế tác video cũng bị treo lên dò hỏi.Phòng làm việc Hậu Kỳ Kim Điểm bạo rồi, thật sự bạo trong một đêm, nhưng mà theo sau là một mớ bòng bong phiền phức.Bọn họ đều muốn biết bộ dáng “Thỏ Đen” ở ngoài đời.Nam hay nữ? Trẻ hay già? Tính cách thế nào?Đừng nói riêng ai, chính Salman cũng rất quan tâm chuyện này.Đương nhiên điểm xuất phát của hắn không phải vì tò mò vấn đề riêng tư, hắn chỉ muốn xác định chuẩn xác từng biểu tình nhỏ nhất của đối phương mà thôi.Mà con đường nhanh nhất là chỉ có tiếp xúc với Thỏ Đen ngoài hiện thực.Hắn bị người nọ đánh ngã hai lần, Salman không thể tưởng tượng được cảnh bản thân bị đánh ngã thêm lần thứ ba.Thuận tiện cũng để gia tăng chút cảm tình với đối phương, xem thử hắn có thể cản được kẻ khác mà bắt người chạy trước không.“Anh ấy không giống với người khác, thứ Thỏ Đen cần là một môi trường vừa đủ tự do vừa có sự tôn trọng.Để anh ấy tự mình phát huy thực lực, mọi chuyện sẽ đạt hiệu quả tối cao.Mà điều này thì vừa hay những người chơi đã có danh tiếng không thể cho Thỏ Đen được.”“Tôi có thể cho anh tất cả, chỉ cần anh nguyện ý.”Mặc dù có rất nhiều người dùng đủ mọi cách vừa cứng vừa mềm dò hỏi phòng làm việc, A Kim vẫn không chịu khuất phục.Cô nghĩ bản thân nên có đạo đức nghề nghiệp, mặc kệ là vì công việc hay là vì mình không muốn vứt đi giới hạn đối nhân xử thế sau cùng.Vậy nên A Kim hỏi ý kiến Nhậm Dật Phi.Nói khách quan là phòng làm việc nho nhỏ của cô không thể chống lại nhiều đoàn đội có lai lịch, nói chủ quan thì là Nhậm Dật Phi cũng tỏ vẻ bản thân không ngại cái gì.“Không sao, có thể nói cho bọn họ.” Sau khi cho A Kim đáp án, Nhậm Dật Phi đóng lại phần mềm thông tin.Hắn không mua máy truyền tin di động, Nhậm Dật Phi không muốn phụ thuộc nhiều vào các thiết bị công nghệ cao.Khi người khác gửi tin nhắn hay gọi điện sang, Nhậm Dật Phi sẽ không vội tiếp ngay.Nếu thông tin quan trọng thì ba đến năm phút sau hắn sẽ trả lời một cái, còn nếu không quan trọng… Thì quên nhau trong giang hồ đi là vừa.Dù để ý hay không để ý chuyện này, Nhậm Dật Phi cũng không thay đổi được sự thật khách quan, thế nên hắn không thèm để ý, con người hắn trước nay luôn luôn thực tế.Hơn nữa hắn cũng đã đoán được tình huống này nhất định xảy ra.Bằng năng lực của Nhậm Dật Phi, nổi danh là chuyện sớm muộn.Mà đối với những cái mới từ đâu xuất hiện, đương nhiên sẽ đánh sâu vào cái cũ, cái cũ không cam lòng nên tìm cách phản kích, hôm nay A Kim tìm hắn cũng chứng minh phỏng đoán hợp lý.“Cái cũ” ở Hoang Vu Chi giác không chỉ riêng một mình Niên Thiên Hỉ mà còn là nhóm người đặt ra những quy tắc cũ.Sự tồn tại của Nhậm Dật Phi chính là một loại khiêu chiến các quy tắc cũ, kế tiếp, nếu hắn không thể hòa nhập với quy tắc cũ thì sẽ trở thành kẻ thù chung của toàn bộ người chơi.Hoang Vu Chi Giác như thế, thế giới hiện thực cũng thế, thậm chí ngay cả thế giới phó bản cũng thế.Đúng là không thú vị chút nào…“Thôi nói đến chuyện vui đi.” Nhậm Dật Phi mở tài khoản cá nhân của mình ra, “Mười sáu vạn, trước tiên lấy mười vạn mua một phần ba cánh đồng hoang vu, một vạn nộp thuế bảo dưỡng đất đai, còn dư thì sau nói tiếp.”Mới phó bản thứ hai thông quan mà đã khua chiêng gõ mõ không ngừng rồi, phó bản phúc lợi trăm người sao, nghĩ đến đây là đã thấy hứng thú.Quê nhà có thể kiếm mười mấy vạn, chắc chắn Xuân Nhật Yến cũng sẽ kiếm được không ít đâu nhỉ.Mang theo niềm tin mười phần về bản thân, lúc làm giao dịch lớn Nhậm Dật Phi cũng không chớp mắt một cái liền hoàn thành, tựa như tiện tay mua một que kem ở bên đường.Có lẽ cánh đồng hoang vu với que kem không khác nhau là bao thật, bởi vì cả hai đều mang lại cảm giác sung sướng cho hắn.Tinh linh hướng dẫn nhìn giao diện hiển thị đã hoàn thành giao dịch đất đai rồi lại nhìn sang mười một vạn sò trắng biến mất không thấy, nó đau lòng đến mức không thể hô hấp nổi, nói sang chuyện khác: “Tiếp theo ngài định làm gì? Đi du lịch thả lỏng một chút nha?”“Kết thúc bảy ngày nghỉ phép là có thể chuẩn bị vào phó bản rồi.” Nhậm Dật Phi lười biếng duỗi eo.Cảm giác mới mẻ mà “Hạc Quân” mang cho hắn đã biến mất, độ ấm áp mà vầng dương buff* cho hắn cũng mất đi hiệu lực, bây giờ là thời gian để Nhậm Dật Phi tìm kiếm một thiết lập nhân vật mới khác.*Thuật ngữ chỉ cường đại hóa.Hoàn cảnh náo nhiệt bên ngoài không thích hợp cho lắm, sau khi mua cánh đồng hoang vu thì hắn liền có thể tiếp tục an tâm ổn định làm một đuôi cá mặn không tranh sự đời.“Màn chơi tiếp theo, thử phó bản cấp trung đi… À? Sao lần này cậu không phổ cập khoa học về cách cưỡng chế vào phó bản cấp trung nữa?”Tinh linh hướng dẫn yên lặng hai phút: “Thôi ngài giao cho vận mệnh đi.”Nếu đã tự biết may rủi của mình ra sao rồi thì ngài không cần rảnh rỗi đi lập flag* cho mình đâu.*Nói lời phấn chấn, lập mục tiêu thực hiện tiếp theo, nếu xxyy thì tôi sẽ yyxx.Nhậm Dật Phi:…Mỗi ngày đều mua đồ trang sức cá koi may mắn hy vọng nghịch thiên sửa mệnh, bây giờ Nhậm Dật Phi nhìn qua rương bạc báu vật, chuẩn bị vươn tay.Cùng một thời gian, Salman ngồi trong gian nhà trên cây chú ý động thái Thỏ Đen từng giây từng phút đột nhiên nhận được tin nhắn từ chính phủ.[Người chơi Salman, mảnh đất nơi ngài cư trú đã thay đổi thành sở hữu tư nhân, mong người chơi cẩn thận cư trú.]“Có ý gì?” Lần đầu tiên Salman gặp phải loại chuyện này, hắn ngẩn người không hiểu.Bên này không phải là mảnh đất hoang vu không một bóng người hay sao?Tinh linh hướng dẫn cao lãnh trước sau như một của Salman trầm mặc hai giây, nó cũng không tưởng tượng được lý do đập cả đống tiền chỉ để mua cánh đồng hoang vu này, hơn nữa thuế bảo dưỡng đất đai mỗi năm của chính phủ cũng cao cắt cổ.Nhưng mà nếu ký chủ của nó đã thành tâm muốn hỏi thì nó cũng xin sẵn lòng trả lời: “Có người mua nơi này rồi, ngài có thể suy xét việc thuê đất hoặc tiếp tục làm vị khách nhập cư trái phép.”Salman:….Page 2Vào một ngày bình thường, tại một phiên đấu giá bình thường, sau khi xuất trình thiệp mời là các vị khách có thể lên thuyền chuyên biệt, đi thẳng một đường đến đảo nhỏ tham dự buổi đấu giá.Đó là một hòn đảo thuộc phạm vi khu vực Thất Tinh Đảo.Trên đảo vốn trồng rất nhiều cây hoa đào, đáng tiếc hiện tại rừng đào đã trơ trụi, chỉ nhìn thấy gió thu hiu quạnh thổi qua chứ không còn ngắm được hoa đào nở xa mười dặm.Sở dĩ mọi người chọn nơi đây làm nơi tổ chức buổi đấu giá bởi vì đảo nhỏ là vùng đất phía chính phủ “không bán”.Cho dù người chơi nào đi nữa cũng sẽ không tùy tiện bước vào địa bàn người khác, vậy nên đa số những lần tụ hội đấu giá đạo cụ đều được tổ chức ở mấy vùng đất chính phủ sở hữu.Tất cả kiến trúc xây dựng trong hội đấu giá đều là thuê lại, không ai có quyền sử dụng quỷ bài của mình lộng hành.Nhậm Dật Phi biết chuyện này trước rồi mới đến.Hắn buộc tóc bằng dây buộc màu lá trúc, trên người mặc tây trang tối màu phối với áo khoác măng tô nâu.Nhưng mà ra tới bờ biển, Nhậm Dật Phi mới phát hiện ở Hoang Vu Chi Giác, người bình thường mới là kẻ không bình thường.Giữa một đám người chơi quần áo lố lăng quái dị, hắn không khác nào bướm đèn bắt mắt bị trăm ong bướm vây quanh.Nhậm Dật Phi kéo khăn choàng cổ lên cao che khuất nửa khuôn mặt, lại hạ thấp mũ, hắn hơi khom lưng thả chậm bước chân, đầu cúi xuống, cả người mang theo hơi thở “bình thường”, yên lặng bước vào thuyền nhỏ.Bờ biển lúc bấy giờ vô cùng náo nhiệt, những người khác chỉ nhìn sang Nhậm Dật Phi với ánh mắt tò mò khó hiểu.“Đó là ai vậy?”“Không biết, chắc cọ thiệp mời của người nào.”Một đường đi bình thường không có gì xảy ra, Nhậm Dật Phi khéo léo tránh né đám người tụm năm tụm bảy nói chuyện, tiến vào phòng trưng bày.Trước khi buổi đấu giá bắt đầu, vật phẩm đấu giá sẽ được trưng bày tại đại sảnh đặc biệt, mỗi chỗ đều có nhân viên chuyên môn giảng giải tận tình, cung cấp thông tin về vật phẩm đấu giá cho các vị khách.Buổi đấu giá đêm nay do Liên minh Bắc Đảo tổ chức, đương nhiên nhân viên chuyên môn cũng là người của thế lực này.Cùng lúc đó, phía trên sàn đấu giá đồng thời diễn ra một cuộc thi sắc đẹp, tuấn nam mỹ nữ kiểu gì cũng có.Lát sau Nhậm Dật Phi mới biết chuyện này, nhân viên công tác nhiệt tình mời hắn đi xem, hơn nữa rất có tâm đưa hắn một tập thông tin tư liệu về nhóm tuấn nam mỹ nữ kia.Nhậm Dật Phi từ chối đi cùng, hắn thà ngồi yên một góc uống trà đọc sách còn hơn.Dùng đầu gối cũng đoán được thi đấu sắc đẹp là chuyện thế nào.Đại loại giống như mấy cuộc tuyển chọn mỹ nhân thời cổ đại, gọi là “tuyển phi quyền quý”.Trong lúc Nhậm Dật Phi trốn ở một góc yên tĩnh, buổi đấu giá bắt đầu sôi trào vì nhân vật nào đó xuất hiện.Không phải Salman.Hình tượng Salman ngày xưa chính là phó lãnh đạo thành Đông Tinh nhìn qua ôn hòa vô hại, thực chất là lão đại xuống tay tàn nhẫn.Hắn xếp hạng trên dưới 30, là người mà kẻ phía dưới nhìn lên nhưng người bên trên lại không quá để mắt.Salman không có năng lực làm cho buổi đấu giá sôi trào.Người đến là Trần Thâm, lão đại có quyền thế đứng đầu Vô Vọng Hải.Đối phương là một người phụ nữ trầm ổn trưởng thành khoảng tầm 30 tuổi, mái tóc đen huyền tựa gợn sóng uốn xoăn.Cô giống như khẩu súng giấu trong túi da cá sấu đỏ, vừa sở hữu ngoại hình xinh đẹp vừa tỏa ra mị lực kinh người.Nếu không phải Trần Thâm chỉ thích con gái thì không biết có bao nhiêu người đàn ông tình nguyện quỳ dưới gót giày cô.Nhìn thấy lão đại Thất Tinh Đảo tiến vào, mọi người không khỏi vinh hạnh lẫn nghi hoặc: Đây chỉ là một phiên đấu giá nho nhỏ mà thôi, sao cô ấy lại đến?Trần Thâm không giải thích nhiều, cô trực tiếp đi thẳng tới phòng đấu giá, đám người xung quanh vội vàng ùa theo sau.Phòng đấu giá đủ sức chứa hơn nghìn người lại chưa có mấy người, những người khác vẫn còn bận đi dạo khắp nơi, Trần Thâm đi tới hàng ghế đầu tiên.“Đã lâu không gặp, nghìn mặt.”Lời vừa nói ra, mọi người liền giật mình cả kinh.Niên Thiên Hỉ cũng đến? Tại sao bọn họ lại không phát hiện hắn đi vào lúc nào?Nghìn mặt Niên Thiên Hỉ, một người đàn ông nho nhã quyến rũ, hắn đến đây một mình.Ít nhất là chỗ ngồi bên cạnh Niên Thiên Hỉ không có ai.“Sao cậu không báo trước cho tôi một tiếng, chỉ sợ bọn họ tiếp đãi khách quý không chu toàn.” Trần Thâm khẽ cười ngồi xuống bên cạnh hắn.Niên Thiên Hỉ hơi mỉm cười đáp lời: “Tôi chỉ tùy tiện đi dạo một chút, không dám làm phiền đến Trần tiểu thư.”Trần Thâm gật đầu, thuận miệng phân phó: “Lát nữa nếu Niên tiên sinh nhìn trúng thứ gì, miễn đơn.”“Vâng, minh chủ.”Không sai, Trần Thâm là lãnh đạo Thất Tinh Đảo kiêm minh chủ Liên minh Bắc Đảo, đây là một trong những phiên đấu giá nhỏ dưới quyền của cô.Nói đấu giá nhỏ nhưng bất cứ thứ gì trưng bày ngoài kia cũng có thể làm cho người chơi bình thường phá sản.Có điều đối với Trần Thâm, đạo cụ đấu giá không khác nào con bò rụng lông cây me rụng lá, hành động trực tiếp miễn đơn người ta cùng lắm chỉ xem như giao lưu tình cảm, tặng chút ân tình.Trần Thâm muốn tặng Niên Thiên Hỉ ân tình, đối phương thì không muốn mắc nợ.Hắn mỉm cười từ chối: “Làm sao tôi có thể để nữ sĩ xinh đẹp như cô Trần bỏ tiền cho được?”Trần Thâm vừa định nói chuyện, không biết cấp dưới bên cạnh nghiêng người nói gì, cô nghe xong hơi sửng sốt, tiện đà bật cười: “Hôm nay là ngày gì ấy nhỉ, thế mà nhiều người đến như vậy.”Niên Thiên Hỉ cảm giác trong lời cô có chút ý tứ.Trần Thâm chỉ cười không giải thích thêm: “Có cơ hội lại trò chuyện.” Nói rồi mang theo đám người rời khỏi phòng đấu giá.Không ngờ vừa bước tới cửa, cô liền đụng phải một người trẻ tuổi có dáng người vô cùng cân đối đi vào.Hắn tùy ý buộc mái tóc dài mềm mại ra phía sau, đầu đội mũ, khăn choàng che khuất nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt tinh tế tựa tác phẩm điêu khắc của nghệ thuật gia nào đó.Lúc người nọ liếc mắt nhìn qua, sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ làm tác phẩm nghệ thuật lạnh lẽo chợt có hồn.“Thủy thị nhãn ba hoành, sơn thị mi phong tụ.*” Đột nhiên Trần Thâm nhớ đến một câu thơ cổ, hình dung đối phương ngược lại cũng rất thích hợp.*Sông nước Giang Nam như sóng nước trong mắt mỹ nhân, núi non Giang Nam như làn mi cong cong trên mắt mỹ nhân.Người trong Hoang Vu Chi Giác đều mang ánh mắt tràn đầy dục vọng, đây là lần đầu tiên Trần Thâm nhìn thấy vẻ lười nhác đạm bạc trong đôi con ngươi đen trắng rõ ràng như thế, không khác nào mèo nhỏ vung đuôi đang nằm ngủ trên tường.Hai người đi lướt qua nhau, đối phương không nhìn cô lâu, Trần Thâm cũng bước vội không ngừng, cùng lắm là thầm thở dài một tiếng: Đáng tiếc hắn không phải thiếu nữ đáng yêu.Hương vị của rượu mạnh nồng đượm, của vương quyền thiết kỵ bá đạo như ngọn lửa hung tàn.Đây là mùi hương thứ hai tỏa ra từ linh hồn mà Nhậm Dật Phi ngửi thấy.Cô ấy là ai?Nghi vấn này chợt lóe lên trong đầu Nhậm Dật Phi, cuối cùng lại chìm mất không thấy bóng dáng. Page 3Đây là một buổi đấu giá nhỏ thanh toán bằng sò trắng, không có đạo cụ quý hiếm nên đa số người đến đều là người chơi xếp hạng sau 50.Hôm nay có Salman và Niên Thiên Hỉ đã đủ bất ngờ, những người chơi xếp hạng càng cao không đến cũng không có gì ngoài ý muốn.Thế nên buổi đấu giá xuất hiện một hiện tượng đặc biệt —— Bởi vì nhiều người không đi, hai hàng đầu tiên chỉ còn lại ba người nào đó ăn mặc bình thường bắt mắt.Khách khứa phía sau đều nhịn không được nhìn chằm chằm bọn họ.“Người kia là Niên Thiên Hỉ đúng không?”“Ừ, còn có Salman.”“Người ở giữa là ai?”Nghe mấy người phía sau thì thầm to nhỏ, Nhậm Dật Phi có hơi buồn ngủ: Nhàm chán quá, còn không bằng ngồi trong sân nhìn cá không gian ngũ sắc chao lượn.Quá trình đấu giá lúc sau cũng bình thường giống như bao hội đấu giá khác, không ai tranh nhau nâng giá đạo cụ, dù sao người ở Hoang Vu Chi Giác kiếm tiền không dễ, đương nhiên sẽ không tồn tại phú nhị đại tiêu tiền hoang phí.Mọi người đánh giá chất lượng đạo cụ trước rồi mới báo giá sau, giá cả trong phạm vi chấp nhận thì có thể tranh một chút, vượt qua phạm vi chấp nhận thì ngừng tranh ngay.Thẻ nâng cấp kỹ năng cấp thấp bị Nhậm Dật Phi hô giá 8000 sò trắng thu lấy, hắn kêu 6000 mọi người đã im lặng, đến 8000 cũng không có ai giành.Bởi vì loại thẻ này chỉ có thể nâng cấp cho kỹ năng cấp E, đa số mọi người sẽ không nâng cấp mấy kỹ năng cấp thấp như thế.Kỹ năng từ cấp D trở lên mới khá khó được, thường bị tranh nhiều hơn.Sau khi đạt được mục đích, Nhậm Dật Phi lập tức tiến vào trạng thái người qua đường Giáp, nhân viên trên sân khấu có kêu cái gì cũng không buồn liếc nhìn.Salman không ưng ý vật phẩm nào nên không tranh, cuối cùng hắn tùy tiện hô giá lấy đại một đạo cụ nhỏ đem về làm kỷ niệm.Niên Thiên Hỉ gần bên càng không tranh lần nào, từ đầu đến cuối hắn chỉ nhíu mày yên lặng, cũng không biết người nọ đến đây làm gì nữa.Bởi vì khoảng cách ba người gần với sân khấu nhất, trong khi suốt quá trình bọn họ như lạc vào cõi thần tiên, ai nói mặc nói ai hô mặc hô, nhân viên trên sân khấu thật sự có cảm giác bao nhiêu niềm nở của mình đều bị ba người này dội nước dập tắt.“Tôi đưa cậu về nha?” Salman cực kỳ nhiệt tình.“Tôi biết đường.” Nhậm Dật Phi lạnh nhạt mở miệng: Không thân, xin phép từ chối.Phiên đấu giá kết thúc nhưng vẫn còn vài chương trình nhỏ phía sau, có điều Salman và Nhậm Dật Phi đều không hề hứng thú, bọn họ cầm theo đạo cụ chuẩn bị rời đi.“A Phi.”Chậc! Nhậm Dật Phi hơi dừng chân, hắn vừa định nói “Chúng ta không thân, đừng nói mấy câu thân mật như vậy” thì đã nhìn thấy Niên Thiên Hỉ đi qua từ bên cạnh, sau lưng kéo theo một đám người muốn nhân cơ hội tạo quan hệ tốt với hắn.Nhậm Dật Phi liền tự giác nhích lại gần Salman, hơn nữa còn cách đối phương chưa đến một bước chân.Niên Thiên Hỉ ngừng bước, dường như hắn khá tò mò về người yêu có khí chất xuất chúng của Salman.Niên Thiên Hỉ đang muốn nhìn kỹ một chút thì Salman đã đứng ra che chắn trước mặt Nhậm Dật Phi, tươi cười ôn hòa giả dối: “Có chuyện gì sao?”Trên mặt hắn viết to mấy chữ không vui bị quấy rầy chuyện yêu đương.Ánh mắt ghét bỏ này làm kẻ luôn sống trong tung hô và hoan nghênh của mọi người như Niên Thiên Hỉ nghẹn họng, hắn đột nhiên không rõ vì sao bản thân lại chú ý đến người đàn ông xa lạ kia, rõ ràng Niên Thiên Hỉ không có hứng thú với đàn ông, cho dù xinh đẹp cũng không hứng thú.Thế nên Niên Thiên Hỉ liếc nhìn Nhậm Dật Phi được bảo hộ chỉ lộ chút góc áo sau lưng Salman, cười nói: “Hy vọng tương lai cậu vẫn có năng lực bảo vệ người yêu mình như vậy.”Đây là châm chọc Salman rời khỏi Hồng Ân sẽ không làm nổi trò trống gì.“Anh nên lo cho chính mình trước đi, chẳng may không cẩn thận chút, hôm sau ngủ dậy đã trở thành sóng trước.” Salman nói bóng gió ngược lại.Đệ nhất ngụy trang giả bị sóng sau thay thế, chắc là nôn nóng đến mức đi qua đi lại khắp nơi?Thật ra Niên Thiên Hỉ không cần nóng vội làm gì, bởi vì Nhậm Dật Phi chỉ thích một mình một ngựa, không muốn hợp tác cùng người khác nên Niên Thiên Hỉ không phải sợ mất đi nhiều mối quan hệ phía trên.Có điều, chim yến tước biết đâu chí lớn?Nhậm Dật Phi không xem Niên Thiên Hỉ là kẻ địch, chỉ có Niên Thiên Hỉ là lo Thỏ Đen cướp mất con đường sinh cơ.Niên Thiên Hỉ bị Salman nói trúng tim đen, hắn lạnh mặt khó coi, không nói không rằng phất tay áo bỏ đi.Mấy người bám đuôi Niên Thiên Hỉ hai mặt nhìn sau, sau khi cẩn thận suy nghĩ thì vẫn cảm thấy Niên Thiên Hỉ có giá trị hơn nên vội vàng đuổi theo hắn, cuối cùng chỉ còn hai người Nhậm Dật Phi và Salman.Bọn họ đi thẳng một đường đến bờ biển, Nhậm Dật Phi xuất trình thiệp mời rồi lên thuyền.“Đợi đã.” Salman chen vào đám người, dừng chân cách hắn một bước, “Dùng xong liền vứt?”Dù sao trên thuyền vẫn còn người khác, rốt cuộc Nhậm Dật Phi cũng không vươn chân đá đối phương xuống biển.Hắn chỉ mỉm cười tủm tỉm: “Không phải vì tôi sợ gây trở ngại cho anh sao?”“Không ngại không ngại.” Salman thò mặt qua, “Nếu cậu dùng hợp ý thì cứ dùng nhiều lần, không sao cả.”Nhậm Dật Phi: “…” Bị người khác xem như công cụ lợi dụng lại lấy nó làm niềm vui cuộc sống?Trong thuyền nhỏ thắp một chiếc đèn dầu, ánh đèn ảm đạm thổi lửa làm không khí có phần ám muội mơ hồ.Salman lại chỉ an tĩnh nhìn gương mặt Nhậm Dật Phi, đôi mắt và khóe miệng bất giác mỉm cười cong cong.Tuy Nhậm Dật Phi hay nói mình bị người khác nhìn thành thói quen nhưng người nào đó vẫn luôn dán mắt vào hắn, đương nhiên hắn không thể làm như không thấy, Nhậm Dật Phi nhịn không được quay đầu cười hỏi: “Đẹp không?”“Đẹp.” Salman lập tức buột miệng đáp lời, xinh đẹp vượt xa tưởng tượng của hắn.“Tôi cũng thấy vậy.” Nhậm Dật Phi gật gật đầu, một câu kéo bầu không khí lãng mạn mờ ám từ có sang không, Salman bật cười.Thấy Nhậm Dật Phi không quá bài xích mình, Salman nhích lại ngồi gần hắn, tìm đề tài để nói: “Cậu cảm thấy lạnh không?”Vì Salman chỉ lo chú ý vẻ bề ngoài nên hắn ăn mặc phong độ nhẹ nhàng, khoác áo khoác đơn bạc, lúc này lại đi hỏi Nhậm Dật Phi cả người bọc kín có lạnh hay không.Nhìn là biết người nọ đang muốn thể hiện bản thân quyến rũ, thanh âm dịu dàng làm bộ hạ thấp, Nhậm Dật Phi không thấy mị lực đâu mà chỉ thấy Salman chẳng khác nào khổng tước xòe đuôi khoe khoang anh ta chính là đồ ngốc.Đúng là vô sỉ, thấy sắc nảy lòng tham.Có điều ngồi gần mới càng phát hiện người nọ thơm thật, thơm đến nỗi Nhậm Dật Phi muốn tìm ngay một quán ăn khuya.Chẳng qua dù mấy món bánh ngọt ngoài tiệm có thơm thế nào thì cũng không gãi đúng chỗ ngứa bằng mùi hương trên người Salman.Thì ra trong hiện thực, mùi caramel ngọt ngào nồng đượm còn xen chút hương gỗ nhàn nhạt thơm mát, không ngờ cũng…Nhậm Dật Phi vỗ vỗ trán mình: Anh ta là vì sắc đẹp mê hoặc, mình thì bị mùi hương cám dỗ, kẻ tám lạng người nửa cân, không tốt không tốt.Không lâu sau, hai người đã đến bờ biển bên kia.Nhậm Dật Phi lập tức đứng lên vội chạy lấy người, Salman thì đi theo không nhanh không chậm.Nhậm Dật Phi đột nhiên nhớ tới phó bản lúc trước, anh ta từng có châm ngôn lưu manh để đời “một tấc không rời”.“Salman, tôi thích người công tư phân minh.Hợp tác là hợp tác, anh đừng nên trộn lẫn tư tình thì tốt hơn.”“Lâm Quan Nguyệt.” Salman nhấn mạnh.Cái gì “Salman”, quan hệ bình thường mới gọi hắn như vậy, sao em ấy có thể tính quan hệ bọn họ là bình thường cho được?Bộ dáng mặt dày vô sỉ này mới là tính cách thật sự của anh ta sao? Chẳng trách mấy người chơi trên mạng lại nhận xét Salman: Đầu lĩnh văn nhã lưu manh bại hoại.Hơn nữa anh ta còn dám tụ tập một đám người chuẩn bị đổi mới quy tắc trò chơi Hoang Vu Chi Giác —— Mở rộng phó bản trò chơi giả tưởng.Rốt cuộc Salman có bao nhiêu lớp mặt nạ?“Salman.” Nhậm Dật Phi vẫn gọi người nọ như cũ, “Tôi nhớ kỹ ân tình của anh trong buổi đấu giá.” Hắn đã kêu phi thoi, nhiệm vụ hôm nay xem như hoàn thành, Nhậm Dật Phi cũng không cần ở lại. |