Review freud thân yêu

Trước khi đọc Freud, mình đã đọc Archimedes và nhận định Archimedes là truyện ngôn tình trinh thám hay nhất đối với mình. Đến khi đọc xong Freud, mình vẫn giữ nguyên quan điểm, Archimedes vẫn là truyện trinh thám ngôn tình hay nhất.

Archimedes là truyện trinh thám ngôn tình hay nhất không đồng nghĩa với việc Freud là truyện hay nhì. Theo mình, Freud không nghiêng quá về trinh thám, nó nghiêng về làm sáng tỏ các góc khuất trong xã hội để đề cao tính nhân văn, tinh thần luôn hướng về cái thiện. Hiểu nôm na là Freud không hoàn toàn phải là truyện trinh thám, bởi vì không có một yếu tố trinh thám nào cả. Trinh thám tức là tác giả đưa ra những tình tiết, để độc giả cùng suy luận xem ai là hung thủ. Nhưng ở Freud không vậy, chúng ta hoàn toàn bị động với mọi việc cho đến khi sự thật được luật sư Chân Ý làm sáng tỏ. Tức truyện chỉ mang tính thuật lại, không mang tính trinh thám dẫn dắt bạn đọc.

Để tóm gọn, Freud chính là truyện ngôn tình có ý nghĩa nhân văn sâu sắc nhất.

Chân Ý, nữ luật sư trẻ tuổi, luôn đấu tranh chống lại cái ác, hướng về cái thiện. Đỉnh cao của sự lo bao đồng, ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng. Cô rực rỡ, cô xuất sắc, cô luôn khiến thính giả không dám lơ là một phút tại phiên tòa, cũng luôn khiến đối thủ phải ngả mũ kính chào trước sự sắc bén, tỉ mỉ đến khó tin của cô.

Ngôn Cách, đại loại là bác sĩ tâm thần. Anh đơn giản, thanh khiết, tâm hồn không vướng bụi. Đỉnh cao của sự thân ai người nấy lo. Nhưng anh không làm vậy được trước Chân Ý. Anh bị tự kỉ, cho đến khi Chân Ý bước vào cuộc đời anh. Cô như mặt trời nhỏ, như cầu vồng lấp lánh sắc màu. Từ khi cô xuất hiện, anh bắt đầu tập cách nhìn ra thế giới, và thế giới ấy chỉ có mình cô.

Cô mồ côi, bố mẹ mất sớm. Anh tự kỉ, không tiếp xúc với ai. Cô chỉ có mình anh, anh cũng chỉ có mình cô. Hai người nương tựa nhau, đi qua 4 năm đẹp nhất của cuộc đời.

Mở đầu truyện là bối cảnh sau 8 năm xa cách, hai người gặp lại nhau ở nhà ông nội cô. Ngay từ giây phút cô nghe điện thoại, anh đã nhận ngay ra cô, nhưng hình như cô vẫn chưa nhận ra anh. Lúc anh đến nhà gặp ông nội cô có việc, cô bất cẩn làm cháy áo ông nội. Nhìn thấy áo khoác của anh như vớ được vàng, vội lấy để dập lửa. Xong xuôi anh đã ra về từ lúc nào. Cô chạy theo xin lỗi thì nhận ra anh. Anh nay đã cao hơn, đẹp trai hơn rất nhiều. =]]]] Cô gọi tên anh, nhưng anh không dám quay mặt lại, chỉ để lại một cục thính rất hững hờ: “Nhận được chỉ bảo của giáo sư Chân, một cái áo khoác có đáng là bao.” Chết cười, chắc hẳn anh đang nghĩ thầm trong lòng: “Gặp lại được Chân Ý, một cái áo khoác có đáng là bao.” =]]]] Cô tưởng anh không nhớ cô, nhưng nào biết, để có cuộc gặp vô tình thoáng qua này với cô, anh đã phải giả vờ đến đây nghe chỉ bảo của giáo sư Chân 10 lần =]]]

Sau đó hai người bắt đầu khoảng thời gian không hẹn mà gặp. Cô lao đầu vào vụ kiện của Đường Thường, Tống Y. Đường Thường là diễn viên hạng 3, công chúng cho là cô và Tống Y là đối thủ. Đường Thường bị một nhóm thiếu gia có thế lực hiếp dâm tập thể. Nhưng cô không gục ngã, cùng bạn trai ra tòa kiện mong lấy lại công bằng cho mình, cũng mong sau này không có cô gái nào phải chịu hoàn cảnh giống như cô. Bất ngờ là Tống Y, người vốn là đối thủ của cô, lại ra làm chứng. Vụ kiện đang tiến triển theo chiều tốt đẹp thì Đường Thường tự vẫn. Không lâu sau vị thiếu gia kia cũng bị giết, trạng thái bị giết vô cùng man rợ. Nghi phạm có 4 người, Tống Y, bạn trai Đường Thường, em gái Đường Thường, và bạn trai của em gái Đường Thường.

Tác giả xoay đi xoay lại, thủ phạm cuối cùng làm mình rất bất ngờ, cũng rất sốc. Tống Y yêu Đường Thường, sau khi Đường Thường chết nhân cách Tống Y bị phân liệt làm Đường Thường đi giết vị thiếu gia kia. @@ Đoạn cuối trước khi Tống Y tự vẫn, nhân cách đổi đi đổi lại, lúc thì là giọng Tống Y, lúc thì là giọng Đường Thường làm mình dựng hết tóc gáy. T_T

Spoil thế này không ổn, thôi thì mình xin phép chỉ nói đến tình yêu của Chân Ý và Ngôn Cách.

Chính xác là 12 năm trước, Chân Ý bắt gặp Ngôn Cách ở bến xe buýt, câu đầu tiên cô nói với anh là: “Anh đẹp trai quá. Anh có bạn gái chưa?” Đúng bản chất của một con người mê trai. Sau đó cô bắt đầu quãng thời gian theo đuổi anh điên cuồng. Mọi người nghĩ Ngôn Cách câm điếc, nhưng không phải. Anh chỉ nghe thấy mỗi Chân Ý, cũng đáp lại mỗi lời của cô. Mọi người nghĩ đoạn tình cảm này, chỉ có mình Chân Ý cố gắng, nhưng cũng không phải. Ngôn Cách đang dần học cách bước ra thế giới bên ngoài, cũng dần cho Chân Ý bước vào thế giới của anh.

Đọc đoạn đầu đúng thật mình cũng nghĩ sao Chân Ý phải mệt mỏi thế, bám riết một người không bộc lộ tí ti cảm xúc nào với cô, nếu là mình thì mình đã bỏ cuộc lâu rồi. Nhưng chuyện tình yêu mà, chỉ người trong cuộc mới hiểu. Chân Ý biết Ngôn Cách rất thích cô, chỉ là anh không có cách nào biểu hiện. Mỗi lần cô quay lưng đi trước, ngoảnh mặt lại, sẽ luôn thấy anh đứng sau trìu mến dõi theo bóng hình cô. Hoặc mỗi lần anh đi trước, cũng sẽ luôn ngoảnh mặt lại xác định cô vẫn đứng đó nhìn theo anh. Đôi khi chỉ một cái quay đầu cũng mang ý nghĩa nhiều lắm. Là sự tiếc nuối khi phải chia xa, cũng là sự chân thành biết bao mà người ngoảnh lại muốn gửi gắm…

Ngôn Cách bị tự kỉ, từ khi gặp Chân Ý, anh bắt đầu tập lắng nghe cô, cũng tập đáp lại cô. Cô không biết mỗi lần để nói chuyện với cô, anh phải cố gắng thế nào. Những câu đối thoại cực dài của cô, rơi vào tai anh chỉ còn từng từ đứt quãng. Người ngoài chỉ nhìn thấy sự cố gắng của Chân Ý, mà không thấy sự cố gắng của anh. May sao, Chân Ý vẫn hiểu được điều này. Cô kiên trì với tình yêu của mình, cũng kiên trì với anh.

Trong văn án có một đoạn thế này:

Cô cho rằng: Mình thì si tình, còn người ta lại tình nguyện.

Thật ra là: Cô bằng lòng điên, còn anh bằng lòng chiều chuộng.

Có những ngày cô lải nhải cả mấy tiếng đồng hồ bên tai Ngôn Cách, than vãn này kia. Anh không đưa ra ý kiến gì, cũng không bàn luận gì, mà chỉ lặng lặng giúp cô. Như cô kêu cái bóng đèn cầu thang chỗ cô ở hỏng, làm cô bị ngã. Sau khi tan học, anh sẽ lặng lặng đến giúp cô. Hoặc như không muốn để anh đợi lâu mỗi sáng, cô đi vệ sinh vội vàng, váy mắc vào quần lót, để lộ quần chíp bọt biển. Anh cũng sẽ lẳng lặng đến kéo váy cho cô, mặc cô sung sướng nghĩ anh sờ mông cô. @@

Tình yêu của Ngôn Cách rất đơn giản, cô muốn thế nào, anh sẽ chiều cô như thế. Bởi anh biết rằng cô là Chân Ý, và vì cô là Chân Ý, nên anh sẽ mãi chiều chuộng, yêu thương cô.

Có đoạn Chân Ý hỏi tại sao Ngôn Cách chọn làm bác sĩ tâm thần. Anh nói là không thích không ghét, lâu dần thành quen. Cô lại hỏi là có phải anh cũng thế với mình không, không thích cô không ghét cô, cô ở bên anh lâu dần nên cô trở thành thói quen của anh. Đương nhiên không phải, bởi vì cô đâu biết lí do anh trở thành bác sĩ tâm thần là vì cô. Anh muốn chữa bệnh cho cô, cũng muốn chữa tâm bệnh cho chính mình. 12 năm trước anh bị bệnh, cô bên anh một khắc không rời. Vậy thì 12 năm sau, hãy để anh trở thành người nâng đỡ những nỗi khổ tâm của cô.

Đoạn đầu truyện thì tình yêu của Chân Ý và Ngôn Cách chưa được hé mở nhiều, làm độc giả đôi khi cũng tự hỏi tại sao đôi này bên nhau được. Nhưng về sau sẽ tiết lộ rất nhiều kỉ niệm giữa Ngôn Cách và Chân Ý, sẽ khiến độc giả tự vả, đôi này mà không bên nhau đúng là phí của giời. =]]]]

Song song giữa tình yêu không gì sánh được của Ngôn Cách và Chân Ý, là tấm lòng luôn hướng về cái thiện, luôn đứng về chính nghĩa của Chân Ý. Qủa thực, Chân Ý vô cùng tỏa sáng. Tỏa sáng vì trái tim thuần khiết lương thiện của cô, cho dù là hoàn cảnh nào cũng sẽ luôn kiên định với lý tưởng của mình. Chân Ý sẽ không giết người, cho dù bị đẩy vào hoàn cảnh hoặc cô chết hoặc đối phương chết, cô vẫn không giết người. Cho dù cô không còn là chính cô, mà là một người khác, cô vẫn đấu tranh ngoan cường, nhất định không giết người.

Cô là một luật sư chuyên nghiệp, lẽ ra nên dùng lí trí để phán xét, nhưng trước khi dùng lí trí, Chân Ý luôn lắng nghe trái tim mình trước. Nếu trái tim cô mách bảo người đó vô tội, cô sẽ tìm mọi bằng chứng, cho dù nhỏ nhất để bào chữa cho người đó. Thắng kiện rồi, cô thỉnh thoảng vẫn sẽ lẩn quẩn trong vụ án. Lo người nhà nạn nhân giờ thế nào, cuộc sống của họ giờ ra sao. Cô đồng cảm với họ, cũng là đồng cảm với chính bản thân mình.

Chân Ý rất dũng cảm. Cô đến hiện trường một mình, không để liên lụy đến bạn thân. Dũng cảm đi chất vấn nghi phạm để rồi bị đánh đến bể trán. -_- Dũng cảm đi đầu thú khi đang ở đỉnh cao sự nghiệp vì một phút lỡ lầm không phải bản thân cô. Dũng cảm bắt tên cướp giật, cũng chuẩn bị dũng cảm đối đầu với bệnh nhân tâm thần trốn viện nhưng may quá, Ngôn Cách đã kịp ngăn lại…

Điểm sáng nhất phải kể đến chương cuối, khi Chân Ý ra toà tự bào chữa cho bản thân. Cô thông minh, cô bản lĩnh, mọi người đều đã biết. Nhưng khi biết bản thân mắc bệnh, khi mọi người đào bới vết thương của cô, liệu cô còn có thể bình tĩnh được hay không?

Bởi vì cô là Chân Ý, nên cô rất bình tĩnh. Cô tin tưởng bản thân, cho dù cô không còn là cô nữa, thì cô chắc chắn cô vẫn không giết người.

Trong lời bào chữa của Chân Ý, có một đoạn rất cảm động. Cô nói đến những người bạn của cô, những người bạn chính trực của cô. Cho dù bị đẩy vào hoàn cảnh nào, cũng không làm trái lương tâm, đi ngược lại với đạo đức con người. Cô có một người bạn là cảnh sát, người yêu cô ấy là tội phạm, cô ấy kết hợp với cảnh sát để bắt anh ta, cho dù cô đang mang trong mình máu mủ của anh ấy. Cô có một người bạn là bác sĩ, cho dù bị đe dọa, cũng không làm trái lương tâm giết chết bệnh nhân, một người bệnh khác là kẻ thù của cô, cô có thể giết anh ta ngay tức khắc nhưng đạo đức bản thân không cho phép cô xuống tay… Rất nhiều, còn rất nhiều trường hợp như thế. Mỗi con người sinh ra, việc khó khăn nhất chính là tồn tại. Ai cũng có nỗi khổ riêng, niềm đau riêng, nhưng không vì thế mà ta đánh mất đi chính mình, làm trái lương tâm đạo đức của mình.

Truyện có nhiều tình huống chỉ ra, chỉ cần giữ cho mình một tâm hồn trong sạch, một trái tim luôn hướng về cái thiện, mọi điều tốt đẹp rồi sẽ đến.

Nói về cái kết truyện này, mình không hài lòng lắm. Chân Ý bị mất trí nhớ do thuốc, mặc dù vẫn có Ngôn Cách ngày ngày ở bên nhưng kí ức ngày xưa vẫn không hoàn toàn trở về với cô được. Có một câu trong phim Remember mà mình rất tâm đắc: “Con người, đến cuối cùng cái duy nhất còn lại chỉ là kí ức.” Phần kí ức bị mất của Chân Ý, được Ngôn Cách kể lại có chọn lọc chỉ còn niềm vui. Đã là kí ức, thì phải có cả đau thương, cả hạnh phúc mới trọn vẹn. Nên mình không thích cái kết này lắm, mặc dù biết đây là cái kết toàn vẹn nhất mà tác giả có thể đưa ra.

Ngược lại mình hài lòng với cái kết của Archimedes hơn, tuy rằng Ngôn Tố cũng bị mất trí nhớ, nhưng trí nhớ của anh có thể hoàn toàn khôi phục lại. Mình đọc bản kết mở, tương lai hai người vẫn còn khá u ám, nhưng mình thấy có hi vọng, cho dù chỉ là hi vọng nhỏ nhoi thôi, mình cũng tình nguyện tin những người có lòng chắc chắn sẽ về được với nhau.

Còn một điểm sáng của Freud nữa là tình tiết nhật kí của Ngôn Cách. Đọc đến đoạn này thì mình đúng là không còn gì để nói với tình yêu của anh nữa rồi. Một tình yêu sâu đậm và khắc cốt ghi tâm.

Còn có tình tiết nữa là Ngôn Cách bị cưỡng bức tập thể. Qua lời kể của người khác thì có vẻ như đây là việc vô cùng vô cùng nghiêm trọng, nhưng qua lời kể của Ngôn Cách thì có vẻ như anh coi việc này chẳng là gì. Nên mình không thấy sốc lắm, chỉ thấy tiếc cho anh… Mình là mình sốc vụ Chân Tâm với Chân Ý hơn -_-, mỗi lần nghĩ đến là thấy lạnh cả sống lưng. Cả cái truyện này như chả có ai được bình thường ấy, ai cũng bệnh hết trơn. T_T Đọc xong truyện này mình thấy mình không bị phát điên đúng là quá may mắn T.T Không biết chị Cửu trong đầu chị ấy có cái gì mà có thể nghĩ ra được tình huống truyện kiểu này nữa. T_T

Tình yêu của Ngôn Hủ với An Dao cũng rất phi thường. Một tình yêu không cần dùng lời cũng đủ khắc cốt ghi tâm. Người này sẵn sàng hi sinh, sống trong bóng tối vì người kia. Ngôn Hủ cũng bị tự kỉ, nói được rất ít, câu dài nhất trong truyện anh ấy nói được, là câu anh ấy nói về ước mơ của An Dao. Đọc xong truyện này, bảo mình làm như Chân Ý mình không làm được, nhưng có lẽ mình sẽ cố gắng hướng đến hình tượng của An Dao. =]]] Tài giỏi, trầm ổn và thanh cao.

Cái nữa là ngoài Ngôn Cách ra thì mình cũng rất thích Doãn Đạc, nam thứ si tình và kiên định. Thân thế bí ẩn, cool ngầu, và cực kì thông minh. =]]]]

Lúc đọc cảm giác sẽ viết review được nhiều lắm nhưng lúc viết lại chả biết viết gì, nếu mà kiểu thuật lại nội dung thì quá dài, còn viết như trên thì mình thấy cứ lủng củng kiểu gì ấy. T_T Các bạn thông cảm T_T

Tóm lại là truyện rất hay, mình không liệt truyện này vào thể loại trinh thám nên không thể xếp truyện này là trinh thám ngôn tình hay nhất được. Nhưng mình sẽ xếp là truyện ngôn tình cảm động nhất. Cảm động cả về tình yêu và ý nghĩa nhân văn đầy ắp truyện.

Chấm 9.9, trừ điểm nho nhỏ về cái kết.

Rất trông chờ vào Socrates thân yêu!

Chủ Đề