Mệnh phượng hoàng review

Công ty Cổ phần Sách điện tử Waka - Tầng 6, tháp văn phòng quốc tế Hòa Bình, số 106, đường Hoàng Quốc Việt, phường Nghĩa Đô, Quận Cầu Giấy, thành phố Hà Nội, Việt Nam.

ĐKKD số 0108796796 do SKHĐT TP Hà Nội cấp ngày 24/06/2019 | Chịu trách nhiệm nội dung: Ông Đinh Quang Hoàng
Giấy xác nhận Đăng ký hoạt động phát hành xuất bản phẩm điện tử số 8132/XN-CXBIPH do Cục Xuất bản, In và Phát hành cấp ngày 31/12/2019
Giấy chứng nhận Đăng ký cung cấp dịch vụ nội dung thông tin trên mạng Viễn thông di động số 19/GCN-DĐ do Cục Phát thanh, truyền hình và thông tin điện tử ký ngày 11/03/2020

Email: | Tel: 024.37918440

Thể loại: Cổ đại, cung đấu, HE

Độ dài: 4 tập truyện

Nhân vật chính: Hạ Hầu Tử Khâm, Tang Tử

Từ trước tới giờ mình rất ít khi chọn đọc truyện cung đấu, nhưng mà Mệnh phượng hoàng là một ngoại lệ khác. Mệnh phượng hoàng có 4 tập truyện, tính ra là cũng khá dài, nhưng nội dung hay, tình tiết, lời kể hợp lí không lan man đã tạo nên sức hút giữ chân người đọc đến hết tác phẩm. Mình phải công nhận một điều, các nhân vật trong truyện đều vô cùng thông minh, và đầy mưu kế, từ nhân vật chính đến nhân vật phụ, tất cả đều có toan tính, từng đường đi nước bước, từng lời nói đều ảnh hưởng đến những sự việc lớn nhỏ, điều này khiến mình nhiều khi đang đọc truyện phải thở dài cảm thán.

Mệnh phượng hoàng review

Duy tang dữ tử, tất cung kính chỉ.

Tang Tử , sinh ra là con của tiểu thiếp, thậm chí còn không được người ta thừa nhận vị trí tam tiểu thư, bị đối xử tàn nhẫn, bị đánh đập, ngay cả gia đinh trong phủ còn khinh miệt nàng. Một câu nói rằng tiểu thư nhà họ Tang có mệnh phượng hoàng phú quý đã khiến cho cơn hận của Tang Tử đẩy lên cao hơn, khiến Tang Tử quyết định vào cung. Nàng muốn chứng minh cho sự tồn tại của mình sau hơn chục năm bị vây trong bóng tối, muốn thực sự khẳng định vị trí của mình sau từng ấy lần bị dẫm đạp. Tang Tử năm mười lăm tuổi tiến cung dưới thân phận cung nữ, gặp được Hoàng Thượng- Hạ Hầu Tử Khâm, rồi sau đó được phong làm Đàn Phi. Một cô gái mười lăm mười sáu tuổi ở hiện đại có lẽ còn là một học sinh cấp ba tuổi ăn tuổi học vui tươi, còn Tang Tử mười sáu tuổi đã phải đối mặt với bao ghen ghét mưu toan, thoát khỏi cái chết trong gang tấc để có thể đứng vững trong hậu cung hiểm độc. Hậu cung ba ngàn giai lệ, có người có thể gặp được Hoàng Thượng để một bước lên mây, còn có người chỉ có thể mãi mãi sống trong cái lạnh lẽo của bốn bề cung cấm. Tang Tử thông minh, mạnh mẽ, bình tĩnh và nhẫn nhịn. Xuất phát từ mong muốn ban đầu về quyền lực, Tang Tử buộc phải nhẫn tâm cùng khôn ngoan để sống sót, thế nhưng trong những tranh đấu đó, tình yêu đã đến. Tang Tử yêu Hạ Hầu Tử Khâm. Tình yêu vốn được xác định dựa theo cảm giác. Mười lăm năm trước Tang Tử sống trong cô độc và hận thù, chỉ cho đến khi gặp và được Hạ Hầu Tử Khâm ôm trong vòng tay, nàng mới cảm nhận được cái gọi là ấm áp và an toàn. Thực sự thì tình yêu của Tang Tử không đến ngay từ cái ôm ấy, có lẽ còn phải từ những lời thì thầm của y, từ lần y ăn hết chỗ bánh mà nàng làm, từ khi y nói rằng y tin nàng, khi y thay nàng đỡ một chưởng của Diêu Thục Phi. Tim của Tang Tử rung lên vì Hạ Hầu Tử Khâm, nàng hiểu những gì một đế vương như hắn phải chấp nhận làm, nàng bao dung và hi sinh vì hắn. Nàng không bao giờ ra tay với con của hắn, “Chỉ cần đó là con của Hoàng thượng, ta sẽ không bao giờ xuống tay hãm hại.” , nàng có thể mạnh mẽ giúp đỡ hắn bảo vệ giang sơn khi ra trận đối mặt với hiểm nguy. Hạ Hầu Tử Khâm may mắn khi có một người như Tang Tử ở bên cạnh hắn, còn Tang Tử cũng may mắn vì cuộc đời nàng xuất hiện Hạ Hầu Tử Khâm.

“Hãy tin tưởng Hoàng gia cũng có chân tình. Tam cung lục viện không phải thứ mà đế vương hy vọng nhưng chân tình là điều mà ai cũng mong muốn.”

Hạ Hầu Tử Khâm, hắn là một đế vương ngang ngược, thâm sâu, thực sự phải nói là vô cùng thâm sâu, nhưng vẫn có cái trẻ con, bá đạo. Cái tính trẻ con, bá đạo ấy chỉ xuất hiện khi ở bên cạnh Tang Tử- A Tử trong tim hắn. Lần đầu tiên gặp Tang Tử khi nàng còn là một tiểu cung nữ, có lẽ hắn thấy thu hút vì sự thông minh của nàng, chỉ đơn giản là thấy thích thú thôi, thêm cả một mặt khác nữa: nàng không có bất kì một thế lực nào sau lưng để đề phòng. Và sau đó, Hạ Hầu Tử Khâm đã yêu một Tang Tử đến sâu sắc, đến bất chấp, hắn là một đế vương trên vạn người nhưng lại có thể tin tưởng duy nhất Tang Tử.

“Cuối cùng ta cũng có thể khẳng định được vì sao hắn ban cho ta một chữ “Đàn”. Trong Đàn (檀) chứa mộc (木), là loài cây có sức sống rất mạnh mẽ. Hắn chỉ hy vọng ta có thể giống như thân mộc kia, mạnh mẽ sinh tồn ở chốn hậu cung này, sống một cuộc sống thật tốt đẹp. Nó cũng có nghĩa là quý trọng, Hạ Hầu Tử Khâm, hắn quý trọng ta.”

Hạ Hầu Tử Khâm trân trọng Tang Tử, qua một chữ “Đàn”, qua việc hắn không hề lâm hạnh nàng rất lâu sau khi đã phong phi cho nàng mà chỉ ôm nàng ngủ.

“Trước đây trẫm đã từng nói, trẫm thích những người con gái thông minh, bởi vì chỉ có người con gái thông minh, mới có thể sống sót được ở đây, mới có thể đầu bạc răng long, hạnh phúc đến già với trẫm. Nhưng trẫm đã sai rồi, cho dù đó là người con gái thông minh thì sao chứ, chỉ cần đã yêu, trẫm sẽ không thể nén lòng được, lúc nào cũng muốn bảo vệ nàng. Sau này, trẫm lại cho rằng, ở một nơi như thế này, thứ tốt nhất trẫm có thể làm cho nàng, đó là giữ khoảng cách thật xa với nàng. Nhưng trẫm lại sai nữa rồi. Cho dù trẫm có làm như thế những người đó chắc chắn cũng không buông tha nàng.”

Hạ Hầu Tử Khâm không muốn mọi mũi nhọn của thâm cung đều chĩa về phía Tang Tử nên có những lúc, hắn không thể quang minh chính đại mà bao bọc nàng, có những lúc hắn buộc phải làm những việc mà có thể gây ra tổn thương với Tang Tử. Chân tình giữa những mưu kế của thâm cung là như thế nào? Hạ Hầu Tử Khâm cho mình cái nhìn chân thật hơn về tình yêu của một đế vương, là vua của một nước nhưng sự bao la trong tình yêu của Tử Khâm dành cho A Tử khiến cho người vốn không hề thích việc vua chúa tam cung lục viện như mình đây phải cảm động. Ba nghìn người trong hậu cung, mỗi đêm ở cạnh một phi tần, nhưng liệu ai mới là người có thể thực sự tiến vào trong tim hoàng đế. Ân sủng chỉ rơi vào một người. Ngôi vị đế vương có quyền lực, và cũng đầy cô đơn, khi đau đớn, hắn có thể nói với người khác ” Trẫm không sao”, nhưng trước mặt nàng, hắn mới bộc lộ cảm xúc chân thực ” A Tử, Trẫm đau quá”. Ban đầu đọc truyện đôi khi mình khá bực mình vì cảm xúc giữa Tử Khâm với Phất Hy, nhưng dần dà mình cũng hiểu rằng, giữa Tử Khâm với Phất Hy chỉ còn là sự áy náy, hắn nợ Phất Hy và tình cảm giữa hai nhiều nhiều lắm cũng chỉ dừng ở sự luẩn quẩn của thứ gọi là ” mối tình đầu”- thứ con người ta không ai quên được. Từ đầu đến cuối, Hạ Hầu Tử Khâm chỉ yêu Tang Tử, dù có bao việc xảy ra, Hạ Hầu Tử Khâm cũng chỉ tin Tang Tử.

Những tình yêu trong thầm lặng…

Bên cạnh tình yêu mà Hạ Hầu Tử Khâm dành cho Tang Tử, hai nhân vật nam phụ si tình cũng làm cho mình ấn tượng sâu sắc, vô cùng buồn.

Cố Khanh Hằng, thanh mai trúc mã của Tang Tử, chàng trai có nụ cười dịu dàng mà nàng gặp năm mười hai tuổi, người gài cho nàng chiếc lược gỗ ngày cập kê. Một Cố Khanh Hằng với tình yêu ngốc nghếch đã vì Tang Tử nhập cung mà bất chấp gia tộc, bất chấp học võ, bất chấp hiểm nguy để vào cung làm thị vệ, để bảo vệ người con gái ấy. Lời hứa của ba năm trước :” Muội muốn gì ta cũng đều cho muội”, Khanh Hằng chưa bao giờ quên. Khoảng cách giữa Cố Khanh Hằng và Tang Tử sau khi nhập cung là một trượng, một trượng ngắn, nhưng cũng đủ dài để mãi mãi ngăn cách hai người. Cố Khanh Hằng lặng lẽ chăm sóc Tam Nhi ( Tang Tử), nhận tội thông dâm với tì nữ, rồi lại âm thầm ra biên giới, tất cả những thứ ấy đều để đảm bảo cho sự an toàn của nàng, để nhìn nàng sống tốt.

Mệnh phượng hoàng review

Tô Mộ Hàn, tiên sinh của nàng, Hàn Vương, và cũng là thái tử tiền triều- người tưởng như đã chết cháy trong cuộc cung biến trước đây. Tang Tử gặp Tô Mộ Hàn trong một đêm mưa sấm sét ở ngôi chùa nhỏ, sợi dây định mệnh của hai người cũng bắt đầu từ đây. Ba năm trước ở ngôi chùa đó, sau tấm rèm mỏng, Tô Mộ Hàn là một tiên sinh dạy Tang Tử cầm kì thi họa. Ba năm sau trên chiến trường, sau tấm mặt nạ màu bạc, hắn lại là Hàn Vương của Bắc tề.

” Ta chẳng qua chỉ lấy trộm một hạt trân châu của nàng, nhưng nàng lại lấy trộm cả trái tim ta”

Giữa Tô Mộ Hàn và Tang Tử khác nhau một điều, là khát vọng. Trải qua sự mất mát trong cung biến, sự tàn độc mưu hại của chốn thâm cung, Tô Mộ Hàn chỉ mong được sống yên bình; trải qua bao bất công tủi nhục, Tang Tử lại đem thù hận mà dấn thân vào vòng xoáy nguy hiểm của cung cấm. Tình yêu mà Tô Mộ Hàn dành cho Tang Tử cũng đủ lớn để vì nàng mà 2 lần ngã xuống vách núi, vì nàng mà nhận một mũi tên. Hắn không muốn nàng sau này nhớ đến hắn mà chỉ có hình ảnh hắn nằm trên giường bệnh với những cơn ho, hắn không muốn Tử Nhi của hắn gặp nguy hiểm. Hắn rời xa nàng, mãi mãi, trong một buổi bình minh, may mắn là cùng chiếc hộp gỗ và hạt trân châu đó. Tang Tử yêu Tô Mộ Hàn chứ, yêu, nhưng không phải là cái tình cảm như của nàng với Hạ Hầu Tử Khâm. Con người có hỉ nộ ái ố, một chữ ” yêu” không đơn thuần chỉ có thể chỉ cái yêu giữa nam nữ như con người ta bó hẹp nó. Cho đến cùng, Mộ Hàn có chết thực hay không, chúng ta không rõ, điều mà người đọc tin tưởng sẽ là đáp án cho câu hỏi ấy.

Mình đã tự hỏi rằng, nếu như cung biến không xảy ra, Tô Mộ Hàn vẫn là thái tử thì liệu Tang Tử có trở thành ” phượng hoàng” của hắn không? Và mình cũng đã tự cho bản thân câu trả lời, đó là không. Vô hình chung, tấm rèm mỏng mãi ngăn cách hai người, dù là khi mới gặp hay lúc chia tay. Và sợi dây định mệnh của hai số phận nhuốm đầy bi thương và máu cũng chẳng thay đổi. Mệnh phượng hoàng chỉ có một, người có số phận ấy cũng chỉ có một, và người đi cùng đó cũng chỉ có một mà thôi.

Ba người đàn ông xuất hiện trong số mệnh của Tang Tử, ba tình yêu, ba cách gọi và cũng là ba số phận.

” Mệnh phượng hoàng” của Hoại Phi Vãn Vãn là một tác phẩm hay, có giá trị, các nhân vật được xây dựng hoàn chỉnh, tình tiết logic. Những chữ ” tình” trong truyện có nhiều mặt, dù là tình chị em, tình mẫu tử, tình yêu hay gì đi nữa đều được gói gọn cẩn thận.