Lãm nhảm là gì

Lãm nhảm là gì
Phóng to
Minh họa: Nguyễn Ngọc Thuần

Chỉ là cảm giác nhưng sao vẫn cứ có cái gì đó nao nao, không yên trong dạ. Nó thấp thỏm. Lo âu. Thế là bần thần. Ngơ ngẩn. Để rồi suýt chút nữa tôi không làm nổi bài thi kinh tế vĩ mô, định nộp giấy trắng, nhưng rồi cũng cố làm cho xong. Chậc. Đầy ngán ngẩm.

Trở lại chuyện “cái lạnh”, bạn sẽ hỏi vì cớ gì mà tôi lạnh, phải không? Chuyện cũng không có gì. Chiều nay cô nàng của tôi đi thi, nàng mặc váy bạn ạ! Ặc. Đến chết cười mất. Mặc váy thì có cái quái gì ghê gớm đâu mà phải rùng mình, chỉ “lạnh” chừng nào nàng không mặc cái gì kìa...Ấy xin lỗi, tớ lỡ lời một tí. Kể tiếp đi. Nàng mặc váy rồi sao?

Ừ. Thì chẳng có sao, chỉ là một tí khuấy động trong tim như những gợn sóng lăn tăn của mặt hồ khi có một ai đó ném hòn sỏi xuống. Nàng chẳng bao giờ mặc váy đến giảng đường đâu, bạn ạ! Ít ra là đã hơn ba năm rồi đấy. Tại bạn không để ý đấy thôi! Chứ nàng thích “chơi” quần jean áo pull. Cái “gu” của nàng là phải bùi bụi, ngang tàng. Ngang tàng như chính tính cách của nàng.

Phải rồi! Cũng bởi cái tính ngang tàng ấy mà có lần nàng quát lại gã quản lý chỗ nàng làm thêm, rồi hậm hực bỏ đi chỉ thiếu mỗi điều “đá cho lão một đá” - như là sau này nàng tâm sự với tôi. Khiếp! Cái cô gái ấy mà ghen thì phải biết. Vâng. Nhưng cũng chính vì cái tính ấy mà tôi yêu nàng vô hạn, bạn ạ! Sẽ chẳng tìm đâu ra một cô nàng nào dám yêu tôi, một thằng vừa lùn, vừa đen, vừa xấu, lại còn thêm cái này nữa chứ... Đấy. Cái chân giả này đấy! Đố có cô nào dám bén mảng dù chỉ là bên lề trái tim tôi, bạn ạ!

Ậy. Cậu cứ bi quan, thiếu gì người khuyết tật như cậu mà người ta vẫn yêu đấy thôi. Cái chính là tấm lòng cậu ạ! Thời buổi này “Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều”, kiếm được một Thạch Sanh khuyết tật như cậu thì đã là tốt lắm rồi, biết đào đâu ra một Thạch Sanh khác nữa.

Cảm ơn bạn! Bạn thương tôi mà nói thế, chứ bạn phải là tôi thì bạn mới thấy hết cái nỗi niềm của một thân phận không may bị số phần dành cho phần khiếm khuyết bạn ạ! Tôi sẽ chẳng sóng đôi được với bất cứ cô gái nào, càng không thể nắm tay chứ đừng nói là choàng vai hay bá cổ. Đôi nạng và cái chân giả này là một bức tường thành ngăn trở trái tim tôi bạn ạ! Bạn cứ cho là tôi vớ vẩn, yêu nhau đâu phải là cứ nắm tay, choàng vai hay là bá cổ? Thế bạn sẽ làm sao nếu cô bạn gái của bạn mặc váy, trông rất thướt tha yểu điệu, còn bạn thì xiêu vẹo ngả nghiêng như cái thằng Chí Phèo say rượu? Hai hình ảnh ấy xứng đôi với nhau chắc? Trông rất ư là không xứng, là ám sát cái đẹp, là giết chết nghệ thuật. Cậu biết không?

À. Giờ thì tôi hiểu tại sao cậu lại rùng mình khi cô nàng của cậu mặc váy rồi! Cậu mặc cảm, cậu tự ti, cậu thấy mình không xứng đáng chứ gì? Chắc là thế bạn ạ! Tôi còn cảm thấy sợ nữa. Sợ nàng xinh quá, đẹp quá thì nàng sẽ tìm một người nào đó hơn tôi, xứng đáng với nàng hơn. Lúc đó tôi chỉ còn lại đây một trái tim tan nát và một tâm hồn tơi tả buồn. Tôi sợ mất nàng tôi sẽ mất đi niềm tin vào cuộc sống, thứ mà nàng đã cho tôi vào cái đêm nàng ngỏ lời yêu tôi. Nàng là tất cả với tôi, là mặt trăng, mặt trời, là không khí...

Thôi, thôi đi. Sến như con hến ấy. Nghe này: nàng có mặc váy hay có mặc cái gì đi nữa thì cũng không có nghĩa là nàng sẽ bỏ cậu để đi yêu một ai khác. Tình yêu của cậu và nàng là tình yêu bất diệt. Cậu phải tin nàng và tin chính bản thân cậu chứ. Nàng đơn giản chỉ là làm đẹp. Thế thôi! Phụ nữ ai chẳng thích thế. Cậu đừng có nghĩ lung tung nữa.

Như tôi đã nói ấy! “Gu” của nàng là quần jean áo pull. Cái hình ảnh của nàng trong mắt tôi là cái hình ảnh trẻ trung năng động và có một chút xíu gì đó ngang tàng. Tôi yêu là yêu cô gái ngang tàng ấy. Thế mà... Bạn biết không? Chiều nay gặp nàng mà tôi có cảm giác như đang gặp một ai xa lạ lắm. Nàng, rõ ràng là nàng nhưng cũng rõ ràng không phải là nàng. Nàng như một người vừa lạ vừa quen, là một cái người xa lạ mà tôi quen thuộc lắm! Tôi không muốn vậy. Tôi không thích vậy. Tôi muốn nàng là nàng của tôi ngày xưa thôi. Là áo pull là quần jean, là một cái gì đó bùi bụi, ngang tàng. Tôi cảm thấy hụt hẫng. Trống rỗng. Bạn ạ!

Thôi nghĩ lan man đi bạn ạ! Từ đầu đến giờ cậu cứ nghĩ những chuyện không đâu. Tất cả là do cậu yêu cô ấy quá! Nhưng cậu nghĩ mà xem... Nếu bây giờ cô nàng của cậu cứ ngày ngày “chơi” kiểu thời trang của cậu thì cậu có quá bất công khi tước đi quyền... làm đẹp của cô ấy? Khi mà mọi chuyện, cái gì cô ấy cũng nhất nhất nghe theo cậu thì lúc ấy cô ta có còn là cô ta nữa không hay đã biến thành cậu mất rồi? Tình yêu bấy giờ là của hai người hay chỉ còn lại mình cậu mà thôi? Thôi đi! Đừng nghĩ vẩn vơ nữa. Người ta gặp gỡ được nhau đã là có duyên, yêu được nhau thì lại càng có duyên “nặng” lắm! Cậu cần phải tin tưởng đối phương, càng cần phải tin tưởng bản thân cậu.

Lãm nhảm là gì
Ảnh minh họa - Nguồn Internet

Chào em,

Hành vi nói lảm nhảm có thể gặp ở người bình thường, để giải tỏa căng thẳng, ức chế, bực dọc, buồn vui... chứ không chỉ có ở người có vấn đề về tâm thần. Thậm chí, hành vi này xuất hiện sau khi có va chạm ở đầu nhưng em biết được tình trạng của mình và không có các dấu hiệu nguy hiểm khác của triệu chứng chấn thương sọ não đi kèm thì cũng không thể quy kết đây là biểu hiện của tổn thương ở não.

Để chẩn đoán xác định em có rối loạn tâm thần hay không, bác sĩ chuyên khoa Tâm thần cần phải khám cho em, khai thác thêm rất nhiều thông tin khác mới quyết định chữa trị ra sao được. Em đừng vội hiểu lầm ý tôi nói em bị “tâm thần” như theo cách hiểu của đa phần người dân về ngành học Tâm thần, theo phân ngành y khoa, BS Tâm thần là người chuyên trị các rối loạn thuộc về tinh thần, trong đó thường gặp là trầm cảm, rối loạn lo âu, rối loạn giấc ngủ... Nếu em có bệnh thì BS sẽ có hướng điều trị thích hợp cho em.

Thân mến!

AloBacsi.vn
Cổng thông tin tư vấn sức khỏe miễn phí

AloBacsi.vn - nơi bạn có thể trò chuyện, chia sẻ mọi thắc mắc với bác sĩ chuyên khoa.

AloBacsi.vn giúp bạn giải đáp 1.001 thắc mắc về sức khỏe.
Mọi thắc mắc về sức khỏe gửi đến email: .

Bạn đọc có thể ghi kèm số điện thoại để bác sĩ liên hệ khi cần thiết.
Để chính xác về nội dung cần hỏi, bạn đọc vui lòng gõ có dấu (font chữ Unicode).

Chân thành cảm ơn.