Hào môn kinh mộng 3 review

Hầy, mình là cứ khi nào nam nữ chính bị chém cho tơi bời mới bắt đầu viết review thì phải. Nhưng review này chỉ dành cho bạn Niên thôi vì bạn ấy đang bị ném đá te tua.

Hầu hết những người đọc đến quyển này đều đã đọc đa phần các tác phẩm của Ân Tầm *không sao đủ kiên nhẫn bám đuổi*. Họ đã quen với một Hoắc Thiên Kình mạnh mẽ, bá đạo, một Lôi Dận nguy hiểm hay một Thương Nghiêu đầy quyến rũ. Thậm chí bản thân mình ngay trước đó còn điên đảo anh Lệ Minh Vũ. Một Niên Bách Ngạn trong câu chuyện này phải chăng đã khiến các bạn thất vọng? Anh rất ít nói, lạnh lùng, mặt lúc nào cũng hằm hằm… không đủ dịu dàng. Anh giải quyết công việc nhanh gọn, nhưng không ép buộc người khác… không đủ nguy hiểm và bá đạo. Anh có hận thù không, có. Nhưng anh đã nói rằng: “Ông mãi mãi sẽ không tin rằng tôi chán ghét thù hận đến thế nào.”

“Nếu tôi muốn hủy hoại hai đứa con gái của ông, tôi hoàn toàn có thể làm vậy nhưng Niên Bách Ngạn này vẫn chưa bạc nhược tới mức phải lợi dụng phụ nữ để thành công, cũng không cần dùng hôn nhân để đổi lấy thành công.”

Phải nói là chết đứ đừ sau câu nói này của anh. Mình chỉ ước chị ở lại một tý thôi, để nghe thấy anh nói, để biết rằng mình hiểu lầm, để biết anh yêu chị. Nhưng nếu đơn giản thế đã chẳng kéo dài câu chuyện tới tận bây giờ.

Một người đã bỏ hết hận thù để yêu một người, cái nhận lại là “Tôi và anh chỉ là một cuộc chơi.”

Lúc đó anh mới nổi điên thật sự. Anh đã đưa chị ra đảo hoang một tháng trời. Đọc đến đây, suy nghĩ của mình là, hóa ra bạn Tầm vẫn không bỏ được cái thói hành hạ nữ chính, rồi sẽ lại ngược thân, ngược tâm đau đớn. Nhưng có sự khác biệt. Chỉ một lần ngược duy nhất, còn lại anh tôn trọng, sai người chăm lo cho chị hết mức.

Mình còn thích một chi tiết nữa trong đoạn này, đoạn anh lợi dụng Kiều Y để trêu tức chị. “Tôi và cô ấy ai mặc chiếc áo này đẹp hơn? – Cô ấy!”

“Tôi và cô ấy ai xinh hơn – Cô ấy!” Lại đập bàn lần nữa rằng chị lại không nghe thấy.

Thế đấy, có rất nhiều thứ dẫn tới việc hai người cứ dằn vặt nhau, cứ khiến nhau phải đau khổ. Anh nói: “Tình yêu ở trước mặt anh cao quý bao nhiêu, thì anh ở trước mặt tình yêu tầm thường bấy nhiêu.”

Niên Bách Ngạn, con người ấy trông thì vô tình mà kỳ thực là thâm tình, trông thì vô tâm nhưng kỳ thực có một trái tim nóng bỏng. Người anh em thân thiết từ nhỏ tới lớn Kỷ Đông Nham cho rằng anh không có tim, người em trai ruột Niên Bách Tiêu cho rằng anh không có tình anh em. Trên thế giới này người thân của anh đã ít. Trước khi Tố Diệp xuất hiện, 17 tuổi cả bố và mẹ cùng qua đời, anh chỉ còn những người thân còn hơn cả người thân là Kỷ Đông Nham và Niên Bách Tiêu, vậy họ cũng nghĩ anh vô tình vô nghĩa. Tại sao? Bây giờ Niên Bách Ngạn có thể hô phóng hoán vũ đều cho chính tay anh giành lấy, cố gắng từng chút một. Hoàn toàn không phải của bố mẹ cho một cậu quý tử. Những thành tựu ngày hôm nay được tích lũy từ từng giọt mồ hôi, từng bước chân mà nên. Từ xưa có câu “trung nghĩa không thể vẹn toàn”, vì thế Niên Bách Ngạn có cách sống của riêng mình, luôn phải lấy việc lớn làm trọng, nên không thể đối mặt với cách nghĩ và yêu cầu của tất cả mọi người. Anh là một người công tư phân minh, đến cả người con gái anh yêu nhất trong công việc anh cũng yêu cầu rất nghiêm khắc, khi không hoàn thành vẫn sẽ bị trừ tiền, quyết không nương tay. Nhưng ngay sau đó anh lại dùng cách của riêng mình để bù đắp cho cô. Một người đàn ông vừa đáng hận, vừa đáng kính, vừa đáng yêu. Niên Bách Ngạn là người đàn ông ngoài lạnh trong nóng, trọng tình trọng nghĩa. Anh là người biết tri ân, cảm ân và báo ân. Khi Diệp Uyên muốn theo đuổi cuộc sống tự do của mình, không muốn tiếp quản sự nghiệp kinh doanh của mình, anh vẫn phải là người gánh vác. Có ai từng hỏi anh tại sao trước kia thích đua xe lại nhường cho em trai mình, có ai từng hỏi anh có thích làm một doanh nhân hay không? Không ai cả, chỉ biết trách và trách. Nếu anh thích kinh doanh, trước kia khi bị bố của chị phản đối, anh đã chẳng sẵn sàng từ bỏ mọi thứ chỉ để được bên chị. Với anh tình thân, tình yêu mới là quan trọng nhất. Vì Diệp Ngọc, anh sẵn sàng kết hôn giả với cô, tất cả chỉ vì báo ân. Chuyện của Ba Nạp, bề ngoài anh đuổi việc cậu ấy, nhưng rồi chi tiền cho cậu đi khám bệnh, gánh vác toàn bộ tiền nong cả gia đình cậu ấy, sắp xếp cho cậu ấy một công việc tốt hơn. Một đứa trẻ 17 tuổi, thời nay có bao nhiêu người vẫn được sống trong sự cưng chiều, dưới một mái nhà anh. Anh vừa phải chăm sóc cậu em mới 2 tuổi, vừa phải nhẫn nhịn mối thù của cả bố lẫn mẹ. Anh vừa làm anh vừa làm bố, đối xử nghiêm khắc với Bách Tiêu có gì sai? Với tình yêu của chị, càng chẳng cần phải nói, lần đầu tiên đọc truyện mình phải thốt lên vì một con người văn minh như anh. Bao nhiêu lần bị chị chòng ghẹo, anh vẫn bình tĩnh, lần đầu tiên anh đã nói với chị rằng: Tình dục phải là sự thăng hoa của tình cảm. Sáng hôm sau, dù chị có hốt hoảng khi không thấy dấu vết trinh tiết của người con gái, anh vẫn lãnh đạm: Chẳng ai coi đó là dấu hiệu để xác nhận một cô gái còn trinh hay không cả. Anh, một người thiên về hành động. Rất nhiều người đàn ông chỉ làm mà không nói, anh làm chưa chắc đã nói. Anh cô độc, khao khát tình cảm, khao khát có một vòng tay ôm mình mỗi tối. Người đàn ông ấy cũng có ngày biết nói: “Tôi mệt rồi… Tôi không biết phải đối xử thế nào với em cả. Chỉ cần em nói em cần trái tim tôi, tôi sẽ móc nó ra đặt trước mặt em… Nhưng hóa ra em không có trái tim…”

Một con người kiêu ngạo như anh lại phải cúi đầu trước tình yêu. Anh yếu đuối, sợ hãi, sợ rằng cô ấy sẽ lại thốt ra những lời tổn thương anh một lần nữa. Cái khác của anh là thế đấy. Nếu là những bạn trước có lẽ câu chuyện đã kết thúc từ lâu rồi. Nhưng anh gặp phải một viên đá cứng, ương ngạnh như Tố Diệp, còn chính mình lại sợ cô tổn thương cũng sợ tình yêu của mình không được đáp trả. Nhưng không biết dùng những cách hành hạ hay ép buộc để cô phải yêu mình, anh muốn cô thật lòng thay đổi suy nghĩ và ở bên cạnh, dù chỉ là trên danh nghĩa…: “Tôi muốn cho cô ấy một năm, cũng chính là cho tôi một năm”. Vậy mà chị có biết đâu, cứ nghĩ anh hành hạ chị, giam giữ chị. Nói chung cái đôi này chỉ tự hành nhau và đi hành độc giả :[[

Với mình anh chính là một ly nước lọc không màu không mùi không vị. Có lúc bạn thấy nó nhạt nhẽo, nhàm chán, muốn tìm một ly rượu vang hay một ly sinh tố thú vị hơn. Nhưng uống mãi rồi cũng chán, đến lúc bạn khát nước, bạn sẽ đi tìm thứ gì? Nếu cuộc đời Tố Diệp không có nó sẽ ra sao?

Chủ Đề