Xin lỗi em chỉ là con đĩ đọc truyện full năm 2024

Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện lãng mạn, truyện fanfiction, truyện teen, truyện huyền ảo được chọn lọc và đăng tải một cách kĩ lưỡng. Mời bạn đọc và ủng hộ website bằng cách giới thiệu đến bạn bè, chúc bạn có những giây phút đọc truyện thư giãn thật bổ ích.

Có thể nói đây là bộ truyện đi đầu trong việc đưa ngôn tình vào Việt Nam, khi mà VN còn chưa biết ngôn tình là gì. Và đây cũng là một trong những cuốn ngôn tình đầu tiên mà mình đọc, vào lúc không biết trên thế giới này có khái niệm ngôn tình.

Truyện kể về cuộc tình của “tôi” – một người đàn ông – với một cô gái mà anh ta cho là “đĩ”.

Lần đầu tiên gặp nhau, khi anh ta đang ngồi chơi với bạn trong quán bar thì đột ngột một cô bé học sinh chạy tới nói với anh ta rằng: “Tôi muốn ngủ với anh.” Đêm đó, anh ta thầm thấy mỉa mai và giận dữ khi phát hiện ra cô bé có ngoại hình xinh đẹp và ngây thơ ấy đã là “đàn bà”.

Lần thứ hai gặp nhau, anh ta bắt gặp một lão già đang đưa tiền “bao nuôi” cô. Tuy đã mấy năm trôi qua kể từ đêm đó, nhưng chẳng hiểu sao, anh ta nhận ra cô ngay từ ánh nhìn thoáng qua. Anh ta khinh miệt, cứ thế đi qua, nhưng cũng chẳng hiểu sao, anh ta lại quay lại nói với cô rằng cô đừng theo lão già đó mà hãy để anh ta bao nuôi.

Rồi cô dọn vào nhà anh ta, chăm lo cho anh ta từng miếng ăn giấc ngủ, không được phát ra tiếng khi làm tình vì anh ta không thích… Cô sống như một con thú tăm tắp nghe lời của chủ nhân.

Thời gian dần trôi, anh ta nhận ra mình rất yêu cô, anh ta muốn mang lại hạnh phúc cho cô, và cả đứa con của họ. Nhưng ông trời trêu ngươi, trong lúc sự nghiệp của anh ta khởi sắc thì cô lại về bên vòng tay của lão già khốn nạn ấy.

Anh ta lao vào công việc và men rượu, và yêu một cô gái đối lập hoàn toàn với cô. Ấy thế mà trong cơn say, anh ta lại nghĩ cô gái ấy là cô. Sáng hôm sau tỉnh dậy, nhìn thấy vết máu đỏ trên giường, lòng anh ta đau nhói. Anh ta chửi mình vì đã khốn nạn cướp đi lần đầu tiên của cô gái ấy. Anh ta chửi mình vì sự khốn nạn của anh ta đã khiến chuyện giữa anh và cô chấm dứt. Hoàn toàn. Vì cô gái kia tự hào nói với anh “Vì em còn trinh”, còn cô để lại câu “Tôi chỉ là con đĩ” rồi bỏ mặc anh ta lao vào vòng tay của những thằng đàn ông khác.

Một năm sau, anh ta gặp lại cô. Tuy cô béo hơn ngày xưa, nhưng vẫn rất đẹp. Anh ta vui mừng trong khoảnh khắc gặp gỡ ấy, đến mức quên mất cô bạn gái hiện tại đang khoác tay mình. Anh ta chợt nhận ra khi có cô, người con gái bên cạnh anh lúc này cũng chỉ tầm thường như bao người phụ nữ khác. Với anh ta, cô là thiên thần. Nhưng thực tế lại đánh vào mặt anh ta một vố đau nữa. Anh ta đã có bạn gái, còn cô được những thằng đàn ông giàu có bao nuôi.

Anh ta nhớ mãi ngày hôm ấy. Đó là một buổi sáng thứ tư, cô gọi điện và hỏi “Anh sẽ đưa em đi chứ?”

Anh ta muốn có cô, anh ta không thể bỏ mất cơ hội để có cô. Nhưng rồi anh ta nghĩ đến cô bạn gái hiện tại của mình. “Vì em là trinh nữ.”

“Xin lỗi, em chỉ là con đĩ.” Nói xong, anh ta lao vào toilet khóc như chưa từng được khóc.

Anh ta không biết rằng đó là câu nói cuối cùng mà anh ta dành cho cô.

Anh ta không biết rằng trong lần đầu tiên gặp nhau, cô muốn ngủ với anh là vì bên cạnh anh không có người phụ nữ nào hết, và vì cô vừa bị chồng của mẹ mình cưỡng bức.

Anh ta không biết rằng để con đường sự nghiệp của anh không bị cản trở, cô đã phải lên giường với lão khốn ấy, và cô bỏ đi vì không biết đứa trẻ là con của ai.

Anh ta không biết rằng ngày bảo gọi điện cho anh ta, khi bảo rằng mình có 48.500 tệ trong tài khoản thì có đủ để anh cưới cô không là vì cô đang cố chứng minh rằng cô chưa bao giờ là đĩ.

Đến khi biết hết tất cả thì đã quá muộn. Thiên thần của anh ta đã bị vùi chôn dưới nắm cỏ hoang.

Thực sự mà nói thì nếu bây giờ mới đọc quyển này, chưa chắc mình đã thích (vì càng già thì càng không chịu nổi ngược), nhưng vào thời điểm đó, mình đã đọc quyển này 3 lần. Có thể bạn sẽ không hiểu nổi tại sao nữ chính lại hành động ngu ngốc như vậy, cũng không hiểu nữ chính nghĩ gì, có cảm xúc ra sao nhưng truyện đã thể hiện rất rõ nam chính là một thằng khốn nạn đúng chất đàn ông, dù anh ta cũng là một người đàn ông có trách nhiệm. Không ai là tốt hoàn toàn, không thằng đàn ông nào luôn là chính nhân quân tử. Ngòi bút của Tào Đình đã rất trần trụi khi phô bày chữ “trinh” trong truyện này.

Tóm lại, với mình, đây là một truyện đáng đọc vì nó đã đề cập đến những vấn đề xã hội vẫn còn dai dẳng cho tới bây giờ: ấu dâm, cưỡng hiếp, trọng nam khinh nữ.

Những ngày hỗn loạn, tôi bận cuống cuồng ở công ty, nhưng tôi cũng không biết tôi đang bận cái gì. Tôi tìm việc để làm, nếu không tôi sẽ nhớ Hạ Âu vô cùng. Giờ đây cô ta ở trong lòng người đàn ông nào, kệ cho eo hay đùi có thêm vết bầm nào.

Đêm xuống tôi cũng không về nhà, tôi sợ phải vào một căn nhà trống rỗng, càng sợ cái người đàn bà chỉ vào bụng nói ở đây có đứa con anh. Tôi ngủ giấc đêm trong cái giường nhỏ sau văn phòng, hoặc đi tiêu khiển ở Yêu Lục với bạn.

Tôi trượt vào một ống cống lăng loạn bẩn thỉu. Đáng sợ nhất, là tôi không có ý định bò lên.

Có lẽ khoảng vào quá trung tuần tháng ba, tôi buộc phải về nhà lấy một tài liệu quan trọng trong máy tính. Tôi cố ý lang thang ở ngoài đường đến tận 2 giờ sáng mới về, như thế, nếu Hạ Âu có nhà, cô ấy cũng đã ngủ rồi.

Tôi mở khẽ cửa vào nhà, như đà điểu lẻn vào. Máy tính ở phòng khách, tôi không sợ Hạ Âu phát hiện ra tôi.

Nhưng tôi vừa ngẩng đầu lên đã thấy Hạ Âu, cô thấy tôi, sững lại, rồi vội vã chạy đến giúp tôi cởi giầy.

Cơ thể cô vốn gầy gò, nay đã chỉ còn một bộ xương, ngước đôi mắt vui sướng nhìn khi đưa đôi dép lê cho tôi:

- Anh đã về rồi? Thay giầy đi!

Cô nói nhẹ nhõm, cố ý cất giọng cao, nhưng vẫn nghẹn lại ở hai chữ cuối.

Cô ta để đôi dép cạnh chân tôi, chờ tôi cởi giầy cô lại mang đôi giầy da của tôi cất vào tủ giầy. Đã hai năm nay cô hầu như mỗi ngày đều làm việc này, thuần thục và nhẹ nhõm.

Rồi khi cô ta có mang, tôi đã không để cô ta làm thế nữa, tôi chăm sóc cho cô, cô vẫn thường nũng nịu bảo, thôi anh đừng cướp nốt niềm vui cuối cùng của em.

Tôi cứ tưởng tôi có thể không còn yêu cô ta nữa, trải qua từng đó chuyện, ít nhất có thể mất đi phần yêu rồi.

Có lẽ khi thấy đôi tay đưa ra chạm vào giầy tôi, mắt tôi đã cay. Tôi nỗ lực kiềm chế để khỏi ôm cái thân hình tiều tuỵ kia.

- Sao cô chưa ngủ đi?

Cười với tôi, ngây thơ, không đáp lời, chỉ bảo em đi lấy cho anh tách cà phê.

Tôi nhìn cô đang cười và nghĩ, có lẽ mình lại đang rơi vào vòng tròn ma mị của cô ta.

Rót tách cà phê đến, bê ghế ngồi gần tôi. Tôi không ngoái lại cũng biết cô ta đang nhìn tôi.

Mùi vị quen thuộc trong không gian khiến tim tôi mềm nhũn.

Xong việc cần làm, tôi đứng dậy, cố để không nhìn phải ánh mắt cô, tôi không để cô ta có cơ hội giữ lại tôi.

- Em đi đặt nước vào bồn cho anh tắm!

Cô ta nói vội vã, chạy vào buồng tắm.

- Đừng, Hạ Âu…

- Sao ạ?

Tôi định bảo tôi không ở nhà, nhưng có vẻ hơi tàn nhẫn khi cô đang háo hức mong đợi.

- Thôi cô ngủ đi, tôi kiếm cái gì ăn rồi về công ty, tôi còn việc chưa xong!

Hy vọng cớ này làm cô đỡ buồn.

Hạ Âu lặng lẽ nhìn tôi, rồi vào bếp.

Thực ra tôi cũng không còn bụng dạ để ăn.

Mười phút sau, cô bưng đồ ăn lên, ngồi bên xem tôi ăn.

- Dạo này mấy giờ mới ngủ? – Tôi thấy có vẻ đêm nào cô ta cũng thức chờ thế này.

Cô nhìn tôi, không nói, chỉ lắc đầu.

- Không ngủ à?

- Không, ban ngày em ngủ rồi, ở trường.

Tôi kinh ngạc, nhưng không để cô ta biết. Lầm lũi ăn.

Ăn hết một bát, cô đưa tôi bát canh đầy, đây là việc ngày xưa cô thích làm.

Tôi thấy lòng đau xót đến mức không thể chịu được.

Tôi nhìn thấy tay cô run rẩy khi cầm cái thìa canh.

Tôi chậm rãi đặt cái tay cầm thìa của cô xuống, kéo cô quay về phía tôi, rồi ôm ghì cô thật chặt vào lòng, thật chặt.

- Em chỉ định chờ anh thôi, em chỉ định làm những gì tốt nhất có thể – Cô run lên, cũng ôm chặt lấy tôi.

Tôi vuốt tóc cô, mềm và nhẹ, áp vào má cô, quen thuộc và thơm mát. Cái thân thể gầy gò đã từng quyến rũ tôi bao lâu. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ buông cô trong vòng ôm.

Nhưng vì sao cô như thế, lừa dối mẹ ngày xưa, lừa dối tôi bây giờ. Sao cô tàn nhẫn với những người yêu cô nhất trên đời này?

Hạ Âu không thanh minh gì, mắt đỏ lên.

- Em phải nói cho anh biết, tối hôm đó em làm gì, với ai? – Tôi vẫn phải hỏi, tôi cần chính miệng cô nói ra, nếu không cả đời này tôi sẽ điên đảo vì những vết bầm tím trong tim.

Cô lắc đầu, mắt mở to, nhíu mày, cô có vẻ mặt bộc lộ cảm xúc nhiều nhất mà tôi thấy.

- Nói đi!

- Anh đừng hỏi! - Khẩn cầu, bơ vơ.

- Vì sao không nói cho anh biết? Vì sao, vì sao, vì sao không nói? Thế em muốn anh sẽ thế nào? Cứ thế này sống cả đời với em, hay em chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ sống cùng anh cả đời? – Tôi gầm lên, gần như là gào lên.