Thế nào là 1 loại yêu không đau năm 2024

Lúc bắt đầu đọc bộ này mình không có hy vọng lớn. Chắc các bạn cũng biết tác phẩm đầu tiên được xuất bản ở Việt Nam của cây bút Lâm Địch Nhi rồi nhỉ? Hoa Ban xem “Hoa hồng giấy” được một phần đầu, sau đó thì bỏ dở. Mình cảm thấy không nắm bắt được sự chuyển động cảm xúc của nhân vật trong câu truyện này, có gì đó mâu thuẫn, bất đồng và nhanh chóng đánh đỗ hình tượng ban đầu, cấu trúc ban đầu mà tác giả vốn xây dựng thành công. Hoa Hồng giấy nhập truyện rất hấp dẫn nhưng rồi nhanh chóng chuyển dòng đi ra sông lớn, khúc khuỷu quanh co, thế là người đọc phải mỏi mắt đuổi theo chiếc lá nhỏ bị cuốn đi quá nhanh… Đó là cảm giác của tôi khi đọc Hoa hồng giấy, dĩ nhiên bởi vì tôi không đủ kiên nhẫn xem hết nên chưa thể đánh giá truyện bad or good. Riêng nữ chính Bạch Nhan thì khá độc đáo, có không ít đọc giả yêu thích nhân vật này, gọi cuốn sách là “Tuyệt chiêu dành cho phụ nữ trong hôn nhân”. Dưới đây là hai bài review khen ngợi dành cho tác phẩm, các bạn có thể tham khảo ý kiến của người khác

http://minhmoon.wordpress.com/2013/07/31/review-hoa-hong-giay/

http://luv-ebook.com/forums/printthread.php?tid=1171

Thôi, chúng ta bỏ qua Hoa hồng giấy nhé! Hoa Ban không có ý ném đá truyện này, chỉ có thể trách nó và mình không có duyên đã đóng ebook lại thì không có ý định mở ra nữa…

Quay lại với “Thế nào một loại yêu không đau”. Nhìn chung thì truyện này viết hay, một loại tình yêu tam giác điển hình – dong dài, day dưa, dằn co, đùn qua đẩy lại,… Mệt đứt hơi! Bạn nữ chính thật có trình độ hành hạ đọc giả. Nhưng xét cho cùng thì cô ấy không phải kiểu nhân vật có tâm lý biến thái, u ám giống Hình Dục trongNgược tâm trong truyện đa phần là do hoàn cảnh gây ra, nhiều tình huống trớ trêu gieo nên hiểu lầm dù nó xuất phát từ lời nói dối thiện ý. Diệp Phong đôi khi không rõ ràng, làm người yêu cô luôn hoài nghi, luôn lo được lo mất. Tình yêu trở thành một loại dày vò, đúng như cái tựa của tác phẩm: yêu là sẽ đau!

Thế nào là 1 loại yêu không đau năm 2024

Bởi vì nữ chính không thể hiện rõ quan điểm ngay từ đầu nên khó lòng biết ai là nam chính trong câu truyện này. Nhân vật Hạ Dịch Dương xuất hiện từ văn án, làm người đọc rụng rời bởi người đàn ông quá ư hoàn hảo, anh “tĩnh” như mặt hồ không sóng, “sâu” như màu xanh đáy vực, “nồng” như mùi hoa sứ và “lặng” trong mối tình đơn phương hóa thạch ở con tim.

Thế rồi vào chính văn, câu chuyện lại quay về từng khoảnh khắc trong hồi ức, họa lại mối tình đầu của Diệp Phong – Biên Thành sâu sắc tựa một kiếp người. Thấp thoáng phía sau ánh hào quang của đôi trai gái ấy chính là một Hạ Dịch Dương mờ mịt như sương khói, một vai phụ không thể nào phụ hơn. Hoa Ban không cam lòng, cảm thấy hình tượng nam chính có chiều hướng giống Lục Lệ Thành – một tình yêu chìm vào cát bụi thời gian, một bí mật cất sâu trong chiếc rương cũ kĩ. Qúa sợ hãi, mình quyết định đọc chương cuối cùng, muốn biết Diệp Phong sẽ chọn ai. Ít nhất thì có thể chuẩn bị tâm lý, từ ngày đọc “Lương sư như thử đa kiều”, mình trở nên mẫn cảm với thể loại ngược SE T_T

Từng kỉ niệm dần mở ra, từng sự thật dần hé lộ, bao gồm nổi đau vô tận, tình yêu bất lực vô vọng của Biên Thành và sự đơi chờ suốt 6 năm kiên định của Hạ Dịch Dương. Ai yêu Diệp Phong hơn? Ai xứng đáng với tình yêu của cô hơn? Ai là kẻ đáng thương hơn?

Thế nào là 1 loại yêu không đau năm 2024

Biên Thành đã cho cô tất cả hồi ức say đắm của mối tình đầu, đẩy cô ra khỏi anh khi biết bản thân không thể bảo vệ Diệp Phong nữa, tình yêu của anh là muốn cô sống thật tốt, sống không vướn bận, sống thảnh thơi hưởng thụ. Thật ra anh không hiểu, một khi có người con gái yêu anh thật lòng thì họ vẫn hạnh phúc trong nghèo hèn, vẫn vui vẻ trong khó khăn. Sáu năm trước, anh đã không tin tưởng vào điều ấy, anh đã chọn rời bỏ Diệp Phong.Vậy 6 năm sau, anh có còn xứng đáng với cô không? Vận mệnh nghiệt ngã làm anh bị xay xác trong vòng đời bất hạnh, nó thu đi ánh hào quang của chàng trai tài giỏi ngày nào, bây giờ chỉ có một Biên Thành lão luyện, trầm tĩnh, đôi khì hèn mọn và nhẫn tâm. Cuộc sống buộc anh phải thay đổi, duy nhất tình yêu là vẫn vẹn toàn…

Không kém Biên Thành dĩ nhiên còn có Hạ Dịch Dương. Anh vốn mãi mãi là một vai phụ trong câu chuyện tình buồn giữa họ. Nhưng vào cái ngày định mệnh đó, khi mưa gió làm giá buốt giọt nước mắt của cô, chiếc ô của Dịch Dương đã đến. Diệp Phong trong cơn đau thất tình đã lấy anh làm chiếc phao cứu nạn. Một tuần – 7 ngày, đó là tất cả thời gian cô dành cho anh. Mất bao lâu để yêu sâu sắc một người? Với Hạ Dịch Dương, 7 ngày đủ khiến anh chờ đợi cô 6 năm và có lẽ còn lâu hơn nữa…

Cô gái vô tâm kia ném lại thật nhiều hy vọng và hạnh phúc chớp nhoáng, để rồi không lời từ biệt biết mất khỏi đời anh. 6 năm đó, vết thương của tình đầu không lành nổi mà sự đợi chờ im lặng của anh đã khiến nó quên dần nổi đau…

Cô từng có một ước mơ, đó là cùng Biên Thành đặt chân vào CCTV, trở thành những biên tập viên xuất sắc, đôi kim đồng ngọc nữ nổi bật nhất đài. Họ có thể sớm tối bên nhau, chia ngọt xẻ bùi, từng chút một góp nhặt bình an và hạnh phúc. Nhưng bây giờ chỉ còn lại cô trong giấc mơ màu hồng… ai có thể cùng cô thực hiện?

Hạ Dịch Dương với sự phấn đấu không tiếng nói mà trở thành người chủ trì một loạt chuyên mục tiếng tăm của CCTV, anh gần như là một minh tinh trong giới truyền hình. Hạ Dịch Dương vì sao chọn con đường này? Bởi vì đó là ước mơ của cô, Biên Thành đi rồi, nơi này vẫn còn một Hạ Dịch Dương nguyện cùng cô sánh bước. Tất cả động lực của anh là như vậy, tình yêu với nghề biên tập phóng viên cũng xuất phát từ đó. Sáu năm qua, anh vẫn chưa từng dừng lại, hy vọng ở phương trời xa xôi, cô sẽ tình cờ nhìn thấy anh, sẽ biết anh đang chờ đợi, đợi một ngày con chim nhỏ quay về chiếc tổ xưa… Động đất, thảm họa, anh có mặt. Xung đột, vũ trang, anh không ngại ngần. Từ khi nào an nguy bản thân chẳng còn ý nghĩa nữa? Từ khi nào anh đã bán mạng cho cái nghiệp này?

Thế nào là 1 loại yêu không đau năm 2024

“Không còn nghĩa vụ và trách nhiệm, cái gì cũng không có, không có ngày mai, không có giấc mộng, anh… chỉ có thể xác. Chống đỡ không nổi nữa, Diệp Phong… trở về bên anh, được không? Anh chưa từng thay đổi, anh chỉ… yêu một mình em.”

“Tình yêu không phải dòng suối, lấy một tảng đá đổ xuống liền ngăn được. Tôi yêu Diệp Phong là chuyện của tôi, sẽ có kết quả gì, tôi không thèm suy nghĩ nữa, cũng sẽ không đi ngăn cản, càng không thể có chuyện chấm dứt. Nếu thật sự không có kết quả, tôi đây liền tôn trọng vận mệnh an bài, nhưng tôi sẽ không hối hận.”

Có bao nhiêu lần Hạ Dịch Dương suýt ngã, anh đã từng nghĩ mình không chống đỡ nổi. Đôi lúc tôi cảm thấy nhân vật này có nét giống Hà Dĩ Thâm. Một sự chung tình đến đáng thương, một nét trầm lặng giấu bao khắc khoải đợi chờ…

Nếu Biên Thành là quá khứ thì Hạ Dịch Dương là hiện tại và tương lai. Qúa khứ không thể cứu vãn, chỉ có hiện tại anh vẫn đang chờ, đang yêu, đang hoang mang nhìn vào đôi mắt cô.

“Anh cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi Diệp Phong chậm rãi từ trong quá khứ bước ra, đi về phía anh, đây là một quá trình phải trải qua.”

“Bạn có tự do yêu người ta, người ta cũng có quyền không chấp nhận tình yêu của bạn.”

Diệp Phong đang đứng ở ngã rẽ lớn. Cô xót xa, đau khổ vì Biên Thành. Cô áy náy, rung động vì Dịch Dương… Cho dù chọn ai thì nhất định có kẻ bất hạnh. Bởi hạnh phúc là chiếc chăn hẹp, người này ấm thì kẻ khác lạnh.

Thế nào là 1 loại yêu không đau năm 2024

Cả câu chuyện là cái vòng lẩn quẩn giữa níu kéo và buông tay. Hoàn cảnh éo le khiến bọn họ ăn qua trái đắng, đôi khi chỉ tình yêu là chưa đủ và chỉ hồi ức chưa thể làm nên tương lai…

Cuối cùng, tôi khá bất ngờ về sự ra đi của nhân vật Ngả Ly. Nó làm tôi nhớ tới Nguyễn Nguyễn trong “Anh có thích nước Mỹ không?”. Một cô gái si tình, chân thành và kiên định nhưng xui xẻo gặp phải gã đàn ông khốn nạn. Cả đời cô chưa được yêu ngày nào, mãi đến chết cũng chỉ ôm mối tình ảo vọng…

Và cũng chính kết thúc đó làm Diệp Phong sáng tỏ chân lý sống ở đời: thời gian là hữu hạn, đừng để người yêu bạn phải đợi chờ! Biết đâu có một ngày anh ấy nhắm mắt không dậy nữa, lúc đó bạn sẽ vô cùng nuối tiếc, bởi câu “yêu” chưa kịp đến đầu môi…

“Khi lòng của cô mệt mỏi, muốn một bờ vai dựa vào, anh ở đó. Khi cô mờ mịt thất thố, mất đi phương hướng, anh ở đó. Cô muốn im lặng một mình, nhưng mà chỉ cần vừa nhấc mắt, sẽ nhìn thấy, anh ở đó. Có lẽ, anh cũng không phải là người cô thích lúc ban đầu, nhưng giờ phút này, anh lại là chỗ dựa chân thật ấm áp.”