Đừng tưởng gái văn phòng là rau sạch năm 2024

Tôi nghe rất lắm chuyện về “rau sạch” của đàn ông. Họ không nói về tôi trước mặt họ, nhưng không biết sau lưng tôi họ nói những gì. Tôi lập gia đình rồi, có con rồi nhưng hôn nhân đổ vỡ. Thỉnh thoảng, hoặc có thời gian thường xuyên, tôi hay nhận được những sự “chia sẻ” thông cảm. Và rồi những sự ngỏ lời giúp đỡ về một việc gì đó khó khăn. Lúc đó tôi tự nhủ: Chắc mình lại bị liệt vào danh sách "rau sạch" rồi!

Tôi thử làm một bài test với những người đàn ông quan tâm đến mình – đa số họ là những người có vợ con đề huề và thường xuyên than vãn là họ… không hạnh phúc. Tôi thử gọi đi uống café vào những giờ trái khoáy, tưởng không đi được, thế mà họ vẫn đi. Có những anh có con nhỏ, nghĩ ra việc để trốn vợ đón tôi khi tôi đi công tác về. Có anh hốt hoảng khi tôi thông báo tôi gặp những rắc rối và sẵn sàng lao đến khi tôi nhờ…

Nhưng được vài lần, khi tôi cứ “nhờ” và “gọi” mà không có tín hiệu thay đổi thái độ, các anh sẽ bận và từ chối khéo để không phải gặp hoặc giúp đỡ tôi cái gì. Tôi bật cười: “Giá như mình thay đổi chút thái độ, có khi gọi thêm được các anh thêm vài lần nữa. Nhưng cái gì chẳng có giá của nó!”. Thế là tôi giữ thái độ tưng tửng với tất cả các anh.

Nói là mình trong danh sách "rau sạch" của các anh đàn ông, các anh nghe thấy sẽ không tha cho tôi cái tội quá ảo tưởng bản thân. Chẳng anh nào công nhận đã từng có suy nghĩ đó trong đầu. hoặc là các anh sẽ hỏi lại một câu cực kỳ “ngây thơ”: Sao em lại nghĩ thế? Anh coi em như bạn/như em gái thôi. Chắc chắn các anh nghĩ tôi bị bệnh nặng. Hoặc tôi đa nghi quá nên tưởng tượng về một thứ không có thực. Nhưng tôi không biết phải nghĩ như thế nào cho hợp lý, đàn bà có sâu sắc lắm thì cũng rất hời hợt.

Tôi khuyên cô bé em: Đừng có đùa với đàn ông, thiệt thân đấy. Cứ càng “rắn”, càng khiêu khích ham muốn chinh phục của đàn ông. [ảnh minh họa]

Thôi thì, tôi không tranh cãi được với các anh đàn ông về chuyện này. Nếu các anh “được” cũng chẳng mất gì của các anh, không được cũng không sao, chúng ta vẫn có những người đàn ông tử tế. Mà trong các trường hợp như thế, rõ ràng đàn ông vẫn rất tử tế khi bỏ cuộc.

Một cô gái kém tôi gần 10 tuổi tâm sự: “Em sẽ không bao giờ để mình trở thành "rau sạch". Em nghĩ ngay từ đầu phải để đàn ông biết: Chú nên biết chú là ai, đừng le ve với chị”. Hồi tôi ở tuổi trẻ, tôi cũng nghĩ như em gái kia. Tôi cũng tỏ rõ uy lực để đàn ông hiểu là tôi là phụ nữ tử tế, đừng đụng đến tôi.

Nghĩ đi nghĩ lại, những việc xảy đến với mình tôi thấy điều đó thật hài hước. Đó chỉ là một dạng phản ứng như loài hoa xấu hổ khi bị người ta chạm vào thì co lại. Tuy nhiên, điều đó chẳng ngăn được cách đàn ông nhìn vào phụ nữ không thuộc về ai. Hình như, đối với đàn ông, phụ nữ phải thuộc về một người đàn ông nào đó thì mới yên. Nhiều khi họ đã thuộc về ai đó rồi cũng không yên được với sự trêu ghẹo và thử hên xui cuộc chơi tình ái.

Tôi khuyên cô bé em: Đừng có đùa với đàn ông, thiệt thân đấy. Cứ càng “rắn”, càng khiêu khích ham muốn chinh phục của đàn ông. Và phụ nữ một khi bị một tay thợ săn săn đến cùng thì không còn cách nào khác chỉ có cách khuất phục. Khi khuất phục rồi thì chúng ta chỉ là con mồi đáng thương.

Tôi luôn cảm ơn những người đàn ông nói thích mình. Tán tỉnh là quyền của người đàn ông, từ chối lời tán tỉnh là bản lĩnh của phụ nữ, tôi nghĩ vậy đấy!

Năn nỉ không thành, ông ta bèn dọa dẫm, chỉ thẳng cho em biết rằng, gã đàn ông kia là sếp, hiện đang có vai trò quan trọng trong việc quyết định lên chức Phó Giám đốc của ông ta. [Ảnh minh họa]

Trong một lần ái ân trên giường, ông ta nói với em là cần em chăm sóc một “mối” mới. Người kia là một gã đàn ông lịch thiệp, một đại gia và đặc biệt rất nâng niu phụ nữ. Gã ta yêu chuộng vẻ non tơ, thánh thiện của các cô gái. Con gái vây quanh cả tá nhưng gã có một tiêu chuẩn chọn người tình khá khắt khe. Gã chỉ muốn đi tìm những cô gái ngây thơ, những cô gái chỉ biết đến cảm xúc, chưa có lý trí cứng cỏi, chưa đủ chững chạc trong tình yêu, như em. Ông ta tiếp tục dụ dỗ em bằng tiền bạc, rằng em sẽ được chăm nuôi từ A- Z. Em sẽ có một cuộc sống tốt hơn khi ở bên gã sếp kia. Em nhất quyết từ chối, đơn giản vì trong mối quan hệ này chỉ có em và ông ta biết với nhau. Em không muốn thêm một người biết chuyện, mọi việc sẽ phức tạp và thậm chí vỡ lở. Dẫu sao, em vẫn đang cố tìm cách thoát khỏi ông ta chứ không thể nào thêm một lần nữa dấn sâu rồi mắc kẹt. Năn nỉ không thành, ông ta bèn dọa dẫm, chỉ thẳng cho em biết rằng, gã đàn ông kia là sếp, hiện đang có vai trò quan trọng trong việc quyết định lên chức Phó Giám đốc của ông ta. Vì vậy, em hãy làm như lời ông ta sắp đặt, chỉ có em mới có thể giúp được ông ta. Hãy trả ơn cho ông ta vì đã cưu mang em từ những ngày đầu khó khăn, ông ta vừa van nài vừa ép buộc em như thế. Với tính tình và cách làm việc của gã sếp kia thì công việc luôn được đặt ngang cùng bàn nhậu và gái, ông ta cho biết thêm. Nghĩa là, em sẽ được mang ra như một vật tế thần, một thứ mua vui. Hay nói một cách phũ phàng hơn, em chẳng khác gì một chiếc giẻ rửa bát, nhơ nhuốc, được chuyển qua, chuyển lại. Ông ta lại đe dọa em thêm một lần nữa, rằng nếu em không nghe lời, ông ta sẽ gửi tất cả số ảnh đã chụp cùng em trong nhà nghỉ về cho bố mẹ, nhà trường. Lúc đó em chỉ còn nước tự vẫn… Một lần nữa, vì bị đe dọa, vì bị cám dỗ của những lời ngon ngọt: "Ngoài khoản học phí đóng theo quý, hàng tháng em cho 10 triệu chỉ để chi tiêu, sinh hoạt. Ngoài ra, thích gì là có đấy", em một lần nữa lạc bước vào cuộc đời một người đàn ông. Em gặp gã sếp. Ngay lần đầu tiên, gã đã nói về nguyên tắc của mình: "Tiền không thiếu nhưng phải ngoan, biết nghe lời". Ngoài ra ông ta giữ đúng lời hứa và đối xử với em rất tử tế. Gã nhìn vào em hau háu, nói em có một đôi mắt ướt, một đôi môi gợn sóng, và một thân mình mượt mà. Em tự dằn mình, cứ cho là một sự chuyển nhượng. Bản thân em cũng đã không còn coi mình ra gì nữa rồi. Đêm đêm em ở nhà nghỉ. Rạng sáng, em trở về phòng trọ trong thân thể bã bời, gục mặt xuống đôi tay xanh gầy mà ngủ. Rồi đi học, rồi đến nhà nghỉ…tiếp diễn trong cái vòng quay ấy cùng những suy nghĩ trống rỗng. Tiền hàng tháng em vẫn gửi về nhà đều đặn, số tiền còn lại em đủ chi tiêu cho một cuộc sống sung túc. Em bắt đầu sống không thể thiếu phấn son, nước hoa, những bộ quần áo ngắn cũn cỡn khoe hình dáng sexy. Em sợ quay lại cuộc sống trước kia, sợ nhìn vào đôi mắt mẹ nhầu nhĩ vết nhăn, sợ tiếng khóc nỉ non của những đứa em. Nghĩ đến mỗi mùa gặt cắm đầu xuống ruộng giữa trời nắng gắt mà em rùng mình. Em sợ cả cái thành phố xa lạ này, không người thân, không tiền bạc, em lại quá đỗi nhỏ bé. Em bắt đầu chai sạn với những lần làm tình chóng vánh, thậm chí là chạy sô nơi người tình cũ và mới. Em không còn quá suy nghĩ cho mình, chỉ chẹp miệng mà ngán ngẩm, cuộc đời mà, chẳng khác gì một lần đi xe mà lao xuống dốc, nếu đã ngồi lên xe rồi thì cứ thế mà lao xuống thôi, không biết rằng ở dưới là vực sâu hay bùn đen nhầy nhụa. Em sống qua ngày bởi tự an ủi phận mình như vậy. Chỉ có những đêm, một mình em trong phòng, soi mình vào gương thấy mình thêm già, thêm nhầu nhĩ. Ừ, cái gì cũng có giá của nó. Chỉ có những đêm, em nằm khóc ròng. Giá như gia đình em không nghèo đến vậy, giá như cái thành phố này không dồn em đến bước đường cùng, giá như em mạnh mẽ hơn để không dễ dàng trở thành gái hư… Những khi đó, khao khát được thoát ra ngoài cám dỗ và tủi nhục trong em lại lớn mạnh hơn bao giờ hết…

Chủ Đề