Bí quyết yêu Đường của Thái Tử Phi hồng vĩ thú cương

**[Zhihu] Hãy viết một câu chuyện xưa bắt đầu bằng “Là Thái tử phi nhưng lại không có được tình yêu của Thái tử”. **

**_______________**

**Người dịch: Hương Giang | Bài dịch thuộc quyền sở hữu của dịch giả và chỉ được đăng tải tại Weibo Việt Nam, vui lòng không tự ý repost.**

_______________

Truyện: Bí quyết yêu đương của Thái tử phi

Tác giả: Hồng Vĩ Thú Cương

Chương 1

Ta là Tống Diên, ngồi trên cái ghế Thái tử phi đã ngót nghét ba năm.

Rất nhiều người cực kỳ ngưỡng mộ thân phận này của ta, bọn họ nào có ai biết rằng, mọi thứ tất cả chỉ là cái vỏ bọc hào nhoáng bên ngoài, bước vào Đông cung là có thể hưởng hết vinh hoa phú quý ư? Nực cười, đối với ta, nơi đó chẳng khác nào gông cùm xiềng xích, trói buộc ta đến hít thở cũng khó khăn.

Được gả vào Đông cung, bất cứ người nào sáng suốt thì đều biết Thái tử muốn gì. Binh quyền nằm trong tay cha ta, hắn không yêu ta, vừa khéo, ta cũng chẳng thiết tha gì hắn. Ta và Thái tử chẳng qua là vì có mục đích riêng của mình, hắn vì đế vị mà không từ thủ đoạn, mà ta đơn giản chỉ là vì vinh quang của Tống gia.

Thực ra lão Hoàng đế ban đầu cực lực phản đối hôn sự này, bởi lẽ một khi thái tử nắm hết binh quyền thì cái ngôi vị cao quý trên vạn người kia ông ta cũng không ngồi nổi nữa. Thế nhưng sau lại không hiểu Thái tử đã dùng biện pháp gì mà làm cho lão Hoàng đế mới đó thay đổi thái độ, phê chuẩn hôn sự. Việc này ta không hỏi thăm nhiều vì cũng chẳng có hứng thú.

Cứ như vậy, ta đường hoàng tiến vào phủ Thái tử, trở thành người bên gối của Triệu Tử Khâm, tuy rằng việc đầu ấp tay gối này chỉ diễn ra một lần duy nhất trong đêm tân hôn. Sau này thì chỗ ai người nấy ngủ, chẳng ai thèm để ý đến ai, cũng may như vậy ta lại càng có thêm tự do, vui vẻ không bị ràng buộc, cái gọi là thanh thản cũng chỉ đến thế là cùng.

Trong ba năm này, ta và Triệu Tử Khâm vẫn luôn tương kính như tân, khách khách khí khí, ta không trêu chọc hắn, hắn cũng không giở trò **ng chạm ta, mỗi ngày trải qua thật bình thường, yên lặng chẳng chút gợn sóng.

Nhưng mà thế sự vô thường, chuyện gì cũng có lúc xảy ra sự cố ngoài ý muốn. Tỷ như mấy ngày hôm trước Triệu Tử Khâm đột nhiên dẫn về một nhóc con nhỏ nhỏ mập mạp, nom cũng tầm bốn, năm tuổi, cả người tròn vo như nắm gạo, y phục nhìn qua không phải chất liệu tầm thường. Ta cẩn thận quan sát, bụng bảo dạ, vị này chắc chắn không dễ chọc vào.

Ta vô cùng hoài nghi đứa nhỏ này là con riêng ở bên ngoài của Triệu Tử Khâm, tuy rằng trong lòng nghĩ vậy nhưng ta cũng chỉ giữ im lặng, bởi vì tiểu tử kia cả ngày cứ như cái đuôi bám theo Triệu Tử Khâm, căn bản là không có cơ hội hỏi.

Mãi cho đến ngày hôm qua lúc hắn ôm đứa nhỏ trở về thì tình cờ gặp ta, thằng bé ghé khuôn mặt mũm mĩm lên vai Triệu Tử Khâm nhắm mắt ngủ say sưa, ta sải một bước rộng đến trước mặt hắn, chần chừ vài giây mới tò mò cất giọng hỏi chuyện.

Triệu Tử Khâm cũng không kiêng dè gì, trả lời một chữ mạnh mẽ dứt khoát: “Phải.”

Mặc dù ta đã đoán được tám, chín phần nhưng khoảnh khắc trực tiếp nghe câu trả lời từ miệng hắn ta vẫn cảm thấy khó có thể tiếp nhận, ha, một cái nón xanh trắng trợn! Tốt xấu gì hai chúng ta cũng là phu thê, đổi lại là người khác thử xem có chịu nổi hay không!

Không khí xung quanh như loãng ra khiến ta hơi khó thở, tay chân luống cuống không biết nên đặt ở đâu, nhấc mắt lên nhìn khuôn mặt núng nính thịt của đứa nhỏ, lại nhìn đến dáng vẻ lạnh như băng của Triệu Tử Khâm. Một hồi sau ta hơi giật mình nhận ra điểm bất đồng, hai người này tuyệt không có chỗ nào giống nhau, mắt mũi miệng hoàn toàn khác một trời một vực, nói là cha con ai tin đây?

Tuy nhiên sau đó ta đã tự đưa ra một lời giải thích hợp tình hợp lý, nói không chừng vị phu quân này của mình cũng bị người ta đội cho cái nón xanh mà bản thân chẳng hay biết gì, thậm chí còn ngây ngốc nuôi đứa nhỏ hộ người ta cũng nên. Nghĩ như vậy, lòng dạ hẹp hòi của ta mới mở rộng thêm được chút ít.

Để che giấu sự lúng lúng, ta giật giật môi, nở nụ cười cứng ngắc còn khó coi hơn cả khóc, nói: “Vậy cũng tốt, có đứa nhỏ rồi thì Phụ hoàng Mẫu hậu cũng không thúc giục hai ta sinh nữa, gánh nặng của ta cũng giảm bớt.”

Càng nghĩ ta càng thấy quá đúng, nói xong định tiến lên sờ Cục thịt nhỏ kia để bày tỏ lòng biết ơn, nhưng tay còn chưa đụng tới người Triệu Tử Khâm đã lưu loát nghiêng sang bên cạnh, suýt nữa thì ta biểu diễn một màn ngã chổng vỏ đặc sắc, đúng là con người bủn xỉn!

Triệu Tử Khâm là kiểu người luôn hậu tri hậu giác, đại khái chắc là cảm thấy động tác vừa rồi của mình có hơi khoa trương, hắn húng hắng ho nhẹ rồi mở miệng giải thích: “Vất vả lắm mới dỗ ngủ được, đánh thức nó dậy thì chỉ tổ rước phiền phức vào người.”

Ta bĩu môi, uốn éo kiểu cách đáp lại một câu “đã biết” sau đó lắc lắc đầu khiến cây trâm ngọc cài trên tóc đung đưa, quay gót bước đi, vứt lại cho hắn một bóng lưng kiêu sa mỹ miều.

——

Món vịt Bát Bảo của Túy Tiên lâu là món khoái khẩu của ta, mỗi ngày đều sai người ra ngoài mua về, nói không phải chứ trước đây một ngày là ta phải ăn một con vịt, không được ăn sẽ rất khó chịu.

Nhưng mà giờ đây không còn giống với khi ấy nữa, Triệu Tử Khâm kia không biết lại động chạm dây thần kinh gì mà đem Cục thịt nhỏ sang chỗ ta, thế là lượng thức ăn vặt mỗi ngày lại nhiều thêm một phần. Tuy rằng bản thân ta là Thái tử phi nhưng cũng không có nghĩa tiền bạc trong túi luôn rủng rỉnh. Nhìn xem, hầu bao của ta lúc này bị ép đến xẹp lép rồi.

Cái khác thì không nói, còn Cục thịt nhỏ này nhìn thì bé bé mà sức ăn không thể khinh thường được. Ta mới chỉ ăn nửa con vịt Bát Bảo chẳng bõ dính răng, nửa con còn lại đều bị nhóc chén sạch sành sanh.

Ăn không đã ghiền nên ta bèn sai người đi mua tiếp, kết quả tiểu tử kia quay đầu trực tiếp phán một câu: “Nương, người ăn ít thôi, phụ thân không thích nữ nhân béo đâu.”

Nghe xong ta lập tức nổi sùng, lý do không phải nửa vế sau của câu nói, Triệu Tử Khâm thích méo tròn vuông tam giác gì thì ta mặc kệ, mấu chốt là nửa vế đầu mới chính là thứ khiến ta đập bàn nhảy dựng lên: “Gọi ai là nương? Ngươi cũng không phải chui ra từ trong bụng ta đâu.”

Có lẽ do tiếng của ta hơi lớn, tính tình lại nóng nảy nên dọa cho Cục thịt nhỏ mếu ma mếu máo, đôi mắt to tròn kia chớp một cái đã như bị phủ kín một lớp sương mù. Ta phát giác ra có chỗ không ổn nên vội vàng ngồi xuống, tay nhẹ vỗ vỗ đầu cậu, cố gắng điều chỉnh giọng nói để nghe sao cho dịu dàng nhất có thể: “Đừng khóc đừng khóc, nương sai rồi, để nương mua cho con thiệt nhiều đồ ăn ngon nha.”

Ha ha, chiêu này quả nhiên có hiệu quả, Cục thịt nhỏ ngay tức khắc đã vui vẻ ra mặt, đôi con ngươi như dòng nước trong veo, vì cười nên mắt cong cong tựa vầng trăng lưỡi liềm, bàn tay nhỏ múp míp còn nắm lấy tay của ta lay lay bắt ta hứa hẹn.

“Người nói lời phải giữ lời đấy!”

“…..”

“Ngươi tên là gì?”

“Con tên là Triệu Cảnh Dục, đây là cái tên phụ thân đích thân đặt.”

“Triệu Cảnh Dục, ngươi không thể cứ gọi ta là nương được.”

“Tại sao ạ?”

“Vậy ta hỏi ngươi, tại sao ngươi lại gọi ta là nương?”

“Phụ thân bảo con kêu như vậy, người không vui sao ạ?”

Đến nước này rồi thì ta cũng không biết nên trả lời cậu như thế nào cho phải nữa, bởi vì đứa nhỏ ranh ma bắt đầu nhăn nhó bày ra dáng vẻ đáng thương, khuôn mặt xị xuống như có thể khóc bất cứ lúc nào. Ta vừa nhìn mà lòng đã mềm nhũn, thở dài nói: “Tiểu tử kia, ta không phải mẫu thân ruột thịt của ngươi, giờ cứ coi là không sao đi, nhưng ngộ nhỡ một ngày nào đó mẹ ruột của ngươi bỗng xuất hiện thì ngươi sẽ không được gọi vậy nữa, biết không?”

Ta thật không biết lời vừa rồi của mình nặng nề đến mức nào, rõ ràng là đã tận lực nén giọng cho mềm mại nhất, thế mà Triệu Cảnh Dục nghe xong liền bật ra một tiếng nức nở, đứng lên thút tha thút thít, nước mắt to bằng hạt đậu thi nhau rơi xuống.

“Ngươi khóc cái gì chứ?”

“Con không có nương.” Triệu Dục Cảnh vừa nấc vừa dùng cái giọng non nớt khàn khàn lí nhí nói, mới nói bốn chữ đã ngừng lại, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm ta: “Phụ thân nói người là nương của con, người chính là nương của con.”

Được rồi, ta nói hết nước hết cái rồi vẫn không thể lay chuyển được, chỉ có thể để mặc cậu muốn như thế nào thì như thế ấy. Haiz, chuyện bé xé ra to với một đứa nhỏ cũng chẳng phải điều gì hay ho.

——

Càng ngày Triệu Cảnh Dục lại càng thích dính lấy ta, cái miệng ngoại trừ ăn ăn ăn thì lúc nào cũng một tiếng nương hai tiếng nương, ta không chịu nổi nữa, bất đắc dĩ phải đi tìm Triệu Tử Khâm nói chuyện rõ ràng. Nhưng tên Triệu Tử Khâm này gần đây cứ như thần long không thấy đầu chẳng thấy đuôi, dường như rất bận rộn, ta còn suy nghĩ gặp được hắn còn khó hơn cả lên trời.

Thật vất vả mới tìm được Triệu Tử Khâm trong thư phòng, ta trực tiếp đi vào, đoạt lấy bút lông hắn đang cầm, một chưởng đập lên bàn, mực trên ngòi bút theo động tác mà vẩy lên ống tay áo.

“Làm sao thế?” Hắn hỏi.

“Đứa con bảo bối của ngươi sao lại ném cho ta, có ý gì hả?”

Triệu Tử Khâm nhíu mày tỏ rõ vẻ bất mãn khi ta quấy nhiễu hắn làm việc, đưa tay lấy một cây bút khác, nhúng mực rồi lại vùi đầu xuống viết soàn soạt, thật lâu mới thở ra một câu: “Nó cũng đã gọi nàng một tiếng nương, vậy nàng nuôi nó coi như không phải chuyện gì quá đáng?”

“Nhảm nhí!” Ta tức tối giật lấy cây bút của hắn đập xuống cái nữa, “Nếu đứa nhỏ khắp thiên hạ này gọi ta là nương thì ta đây cũng phải đi nuôi dưỡng bọn chúng sao! Không phải từ bụng ta chui ra ngoài, còn muốn ta giúp người dưng nước lã hầu hạ đến già chắc!”

“Hơn nữa, Triệu Cảnh Dục luôn miệng gọi ta là nương còn không phải do ngươi dạy?”

Bị ta náo loạn như vậy Triệu Tử Khâm hoàn toàn mất hết hứng thú làm việc, thân mình hắn ngả ra sau dựa vào lưng ghế giương mắt nhìn ta, thản nhiên nói một câu: “Vậy ý của nàng là, nàng muốn có một đứa nhỏ chui ra từ bụng mình mới được?”

“…..”

Ta thật sự rất tò mò, có phải là hắn không cẩn thận bị lừa đá vào đầu rồi hay không, tai nào của hắn nghe ra ta có cái ý tứ khủng khiếp này chứ?

Lửa giận cháy phừng phừng đốt tới ngực rồi lan đến tận trên mặt, ta hít một hơi sâu rồi hét vào mặt hắn: “Đồ trứng thối!”

Triệu Tử Khâm bất giác bật cười, đôi mắt vì cử động cũng cong lên thành vòng cung rất nhẹ. Đối với ta, nụ cười này chẳng khác nào đang chế giễu một cách trắng trợn khiến ta nghẹn ứ.

“Thái… thái tử.”

Đột nhiên từ ngoài cửa truyền tới một thanh âm chứa đầy kinh ngạc, ta quay đầu nhìn lại thì thấy Lý thị vệ đang đứng ở đó, một chân còn đặt ngoài ngưỡng cửa, có vẻ đang không biết nên tiến hay lùi mới tốt.

Rất rõ ràng, câu nói vừa rồi của ta đã bị Lý thị vệ nghe được mồn một rồi, hình tượng ôn nhu hiền thục xây dựng cả đời chỉ trong một nháy mắt đã ầm ầm sụp đổ rối tinh rối mù.

Ta tức giận trợn mắt hung hăng lườm nguýt Triệu Tử Khâm cho bõ ghét, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi đáp một câu đầy dữ tợn: “Ai thích nuôi thì nuôi, lão nương mặc kệ!”

Thực ra thì đây tuy nói là không quan tâm nhưng việc nuôi một đứa nhỏ không hề đơn giản như húp một bát cháo, ai chẳng biết để dưỡng con nên người vừa vất vả mệt nhọc lại còn tốn không ít tiền của. Mà nói đi nói lại, khổ thì khổ nhưng đôi khi trông nom mấy đứa nhỏ cũng khá thú vị, nhóc con bé bé đáng yêu chạy qua chạy lại cũng vui nhà vui cửa.

Ví như hiện tại Triệu Cảnh Dục nói muốn đi đào tổ **** ta liền dẫn cậu tới hậu viện, chọn một cái cây chắc khỏe vững chắc rồi giúp cậu trèo lên.

Triệu Cảnh Dục gồng thân hình tròn quay của mình, cố hết sức trèo, bàn tay nhỏ trắng muốt bám chặt vào thân cây sần sùi, từng chút từng chút nhích dần lên trên. Vừa trèo được một khoảng ngắn thì lại tụt xuống dưới, lặp đi lặp lại vài lần như thế mà vẫn chưa trèo được nửa đoạn đường.

Cậu nhóc vì vậy mà cực kỳ tủi thân, quay đầu hai mắt đẫm lệ mông lung nói với ta: “Nương, con không lên được.”

“Không… không sao đâu mà.” Ta nhìn bộ dáng của cậu mà hai từ “vô dụng” suýt nữa thì bật thốt lên, may mà kịp thời ngậm miệng lại, đả kích lòng tự tin của con trẻ không phải chuyện mà người mẹ nên làm.

Ta đảo mắt, quyết định xắn tay áo dạy cậu một phen: “Nhìn nương mà học hỏi này!”

Triệu Cảnh Dục gật gật đầu, thả lỏng tay để tụt xuống dưới, mông đặt cái “phịch” lên mặt đất nhưng cũng không kêu đau, cứ như vậy ngồi trên bãi cỏ ngẩng đầu nhìn ta.

Nói là làm, hai chân hai tay ta vững chắc bám lên thân cây, trái dùng lực phải dùng sức, mất có mấy mươi giây đã trèo lên đến ngọn. Ta dáo dác ngó quanh thì lại chẳng tìm thấy cái gọi là tổ chim đâu mà chỉ phát hiện ra mấy quả nho nhỏ màu xanh không biết là quả gì. Ngẫm lại thấy cũng đúng, loại cây thấp thế này sao mà có tổ chim được?

Ở Đông cung ba năm, hiếm khi nào ta đi làm mấy chuyện khác người như vậy, từ lúc gả cho Triệu Tử Khâm bọn họ đã nói với ta rằng, đoan trang dịu dàng mới lên dáng vẻ mà một Thái tử phi nên có. Nếu đã như thế thì ta cũng vui vẻ thu liễm tính tình, đeo lên chiếc mặt nạ mà mọi người hy vọng. Nhưng lúc này đây, ta lại giống như một đứa nhỏ bình thường nhảy lên nhảy xuống, như thể đang trở lại những ngày tháng còn làm Nhị tiểu thư Tống gia. Ta của khi đó vô ưu vô lo, không kiêng nể thứ gì, hoạt bát dí dỏm, phụ thân cũng đành bó tay hết cách. Đã từng nghĩ mình sẽ mãi ngây ngô mơ mộng đến hết đời này, lại không ngờ tới thế sự đổi thay, gánh trên mình trọng trách làm vang danh gia tộc, bước từng bước vào Đông cung, từ đó cũng khiến bản tính thật sự phai mờ đi không ít.

Ta ngẩng đầu nhìn lên, xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây rậm rạp đan xen, xuyên qua những phiến lá non xanh ngắt ướt át, hiện ra trong tầm mắt là mảnh trời bao la tựa khối lưu ly trong suốt, sạch sẽ lại xinh đẹp, cảm giác giống như đã rất lâu, rất lâu rồi ta chưa từng được nhìn ngắm không trung vô tận như vậy.

Cây không cao nên rất dễ dàng leo lên tới ngọn, nhưng trong mắt Triệu Cảnh Dục sẽ khác, cậu ngồi dưới đất cực kỳ cao hứng, hai cánh tay tròn lẳn như ngó sen vẫy vẫy với ta, còn không quên khen ta lợi hại.

Mà ta lại thuộc kiểu người thích nghe mấy câu mát tai như thế, cứ nói chuyện dễ nghe là ta sẽ rất hài lòng. Vì vậy ta quay đầu, vừa cười vừa nói với Triệu Cảnh Dục: “Nương của con không chỉ giỏi ở mỗi điểm ấy đâu!”

Triệu Cảnh Dục lập tức đứng dậy, hai tay dang rộng, ngửa mặt nói: “Nương, người mau xuống dưới đi, Tiểu Dục sẽ đỡ người, sẽ không để người bị ngã đau đâu.”

Lời nói ngây thơ của đứa trẻ thật sự đã chạm đến trái tim của ta. Tính ra thì thằng bé này cũng có lương tâm, không hề đòi hỏi, phung phí tiền bạc. Ta nhìn xuống dưới áng chừng độ cao, tính toán làm sao để nhảy xuống một cách hoàn hảo nhất để Triệu Cảnh Dục khen thêm vài câu nữa. Nhưng thực tế cây thấp thì thấp thật, tuy nhiên làm sao để xuống lại là một vấn đề khác.

Nghĩ nghĩ một hồi ta quyết định vẫn là tụt về theo đường cũ thôi. Ngay lúc đang thả lòng tay chân chuẩn bị xuống thì thình lình phía sau vang lên giọng nói khiến ta giật nảy mình.

“Không ngờ nàng còn có sở thích này đấy.” Triệu Tử Khâm nói bằng ngữ khí cợt nhả.

Ta bất giác buông tay, kết quả chân trượt một phát ngã sõng soài trên mặt đất.

“Nương!” Triệu Cảnh Dục hô lên thất thanh, vội vàng chạy bình bịch tới chỗ ta, lại nhìn thấy khuôn mặt nhe răng trợn mắt dọa người, thằng bé chỉ biết ôm cổ ta rồi òa lên khóc: “Để Tiểu Dục thổi thổi cho người thì sẽ không đau nữa nhé, hu hu.”

Ta một bên nhẹ nhàng an ủi, một bên nhịn đau lau nước mắt nước mũi tèm nhem cho hắn, trong đầu chợt nghĩ tới khả năng cậu nhóc này được làm bằng nước, bằng không thì sao nước mắt nói chảy là chảy ào ào ngay được?

Triệu Tử Khâm chậm rì rì bước lại, dáng người của hắn cao lớn thon dài, đứng trước mặt ta chẳng khác nào bức tường ngăn trở ánh sáng, ta ngẩng đầu miết mắt nhìn hắn, than thở một tiếng: “Đến đây cũng không bảo người thông báo gì hết, báo hại ta ngã đến cha mẹ cũng không nhận ra.”

Đáp lại ta là tiếng cười trầm thấp gợi cảm, một lần nữa ta lại hoài nghi có phải mình nghe nhầm rồi hay không. Lúc nâng mắt nhìn Triệu Tử Khâm ta phát hiện ý cười thản nhiên vẫn đọng trên khóe môi của hắn, lại nhớ đến đoạn đối thoại ngày hôm ấy trong thư phòng, mặt ta không khống chế được bùm một cái đỏ rực như quả cà chua.

Triệu Tử Khâm khom người dùng một tay đỡ ta dậy, hình như phát hiện ta có tật giật mình, lảng tránh ánh mắt của hắn thì liền hỏi: “Sao nàng đỏ mặt thế?”

“Ngươi mới đỏ mặt, cả nhà ngươi đều đỏ mặt!”

(Còn tiếp)

_______________

Nguồn: [https://www.zhihu.com/question/399164865](https://www.zhihu.com/question/399164865)

Ảnh: [https://www.pinterest.com/pin/633387436871434/](https://www.pinterest.com/pin/633387436871434/)

Bí quyết yêu Đường của Thái Tử Phi hồng vĩ thú cương

Nguồn : Weibo Việt Nam