Yêu thương tựa không khí review

Thể loại: Hiện đại, đam mỹ, ngược tâm, thương chiến, ôn nhu si tình công - nữ vương vặn vẹo tra thụ, ngược công nhiều ngược thụ ít, công sủng thụ, kết thúc viên mãn

Cảnh báo: Âm mưu dương mưu rất nhiều, độc giả cần hết sức tỉnh táo và kiên nhẫn

Văn án

Truyện Sự Trả Thù Công Bằng nằm trong 5 bộ truyện hệ liệt của Điệp Chi Linh, bao gồm: 1. Vi Vi đích vi tiếu (Nụ cười mỉm của Lâm Vi) 2. Phong cuồng đích tác giả (Văn sĩ điên cuồng) 3. Vệ đông đích ái tình (Tình yêu đau dạ dày) 4. Công bình đích báo phục (Sự trả thù công bằng) 5. Yêu thương tựa không khí

Diệp Kính Huy muốn gì làm nấy, phóng khoáng bất kham, ngay cả lái xe cũng phải lượn theo đường chữ S thật cá tính. Hắn nhiều năm qua ẩn cư sau đài, an tâm làm trùm boss. Thế mà hết lần này đến lần khác lại đắc tội người không nên đắc tội. Người nọ lần đầu tiên gặp suýt chút nữa đã vặn đứt thắt lưng hắn, lần sau lại dùng roi đánh gọi là giáo huấn hắn. Hắn khẩu bất phục, tâm lại càng bất phục.

Review

Xin hãy để ý chú thích "ôn nhu si tình công - nữ vương vặn vẹo tra thụ", bởi lúc đầu tôi chả thấy đúng tẹo nào. Bạn công không thể gọi là ôn nhu, bạn thụ cũng không hề vặn vẹo. Tuy nhiên, đến nửa sau câu chuyện, tôi không vướng mắc gì nữa, cái chú thích này dần dần hiện rõ, được chứng minh rõ ràng. 😌 Ai công ai thụ sẽ để mọi người đoán nhé, vì tôi cũng phải đọc một hồi mới nhận ra.

Diệp Kính Huy được cho là phóng khoáng bất kham, cuộc đời có vẻ trôi nổi. Trong khi bố và các anh trai đều thành đạt, hắn vẫn có vẻ lông bông bất cần đời. Gia đình càng nghiêm khắc bao nhiêu, hắn càng phản nghịch bấy nhiêu. Thay vì kế nghiệp gia đình, Diệp Kính Huy thỏa mãn với việc mở quán bar, huấn luyện các bé MB* (money boy), tận hưởng cuộc sống làm ông chủ tự do của mình.

Review một tác phẩm kinh điển của một tác giả nổi tiếng thế này có phần dư thừa nhưng đã rất lâu rồi không đọc được một câu truyện khiến cảm xúc dâng trào như vậy.

Đã nghe về Điệp Chi Linh cũng như Tình yêu đau dạ dày rất nhiều lần rồi, mỗi người một nhận xét khác nhau nhưng nhìn chung đều tán thưởng nên down ebook về nhưng vẫn chưa dám mở ra, sợ rằng nó sẽ không được như kì vọng của mình.

Tác phẩm đầu tiên của chị Điệp mà tôi đọc là “yêu thương tựa không khí”. Có thể có rất nhiều độc giả yêu thích nó nhưng riêng tôi thấy nó chỉ ở bậc thường thường mà thôi. Đến giờ tôi vẫn không có cách nào nhớ rõ nội dung của nó nhưng ấn tượng sâu sắc nhất chính là sau khi đọc xong tôi đã khá thất vọng. Vô hình chung nó tạo ra một sự kháng cự với các tác phẩm của chị Điệp và tư tưởng đó vẫn kéo dài cho đến khi đọc được hệ liệt võng du của chị, đặc biệt là ‘cho tôi một bát cháo’. Sau đó khi đã lấy lại cảm tình với chị, tôi lại đọc ‘uyên viễn lưu trường’ và cho ra một kết luận là chị viết không đều tay. Có lẽ là chị viết càng ngày càng lên tay và tôi đã vô tình đọc được những tác phẩm đầu tiên của chị dẫn đến định kiến sai lầm. Nói cho cùng thì cũng là con người cả nên suốt một thời gian dài chỉ cần biết là truyện của chị là tôi … pass.

Lần này, khi đọc “Tình yêu đau dạ dày” tôi muốn tìm cho mình một không khí ấm áp, một thứ gì đó có thể để cho tâm trí mình được thoải mái. Có lẽ cái tên của nó tạo cho tôi cảm giác sáng sủa, an bình. Tôi cứ ngỡ rằng nó sẽ kể về một câu chuyện tình yêu bình thản tràn ngập ánh nắng và hạnh phúc. Nhưng hóa ra tôi lại nhầm lẫn rồi. Nếu nó chỉ đơn giản như vậy thì không thể nhận được nhiều lời nhận xét tốt đệp đến thế.

Cảm xúc đầu tiên khiến tôi ấn tượng với tác phẩm này chính là đồng cảm. Đồng cảm với ai sao, tất nhiên là Vệ Đằng. Tôi với Vệ Đằng có lẽ không có nhiều điểm tương đồng, cậu rực rỡ như ánh nắng, đó là cảm nhận khi đọc những chương đầu tiên của tôi. Còn tôi thì có lẽ sẽ chẳng bao giờ có được sự lạc quan, nhiệt tình đáng ghen tị đó. Thế nhưng, nỗi đau của cậu tôi có thể thấu hiểu phần nào, đơn phương yêu một người rồi lại bị từ chối trong im lặng khi chưa kịp nói lời yêu đó. Cũng kể từ đây tôi khâm phục cậu rất nhiều vì cậu thực sự quá kiên cường. Tự đặt mình vào hoàn cảnh của cậu, mà cũng có thể là nhớ về những ngày tháng trước kia của mình, tôi đã từ bỏ thứ tình cảm mà mình cho là vô vọng đó. Tôi không đủ dũng cảm để lao đầu về phía trước khi biết thứ chờ đợi mình chỉ là vực sâu. Mỗi lần thấy cậu lạc quan, cố gắng yêu hết mình trong thầm lặng, cậu cười, cậu hạnh phúc, cậu rung động tôi lại thấy đau lòng. Một con người như thế xứng đáng có được hạnh phúc, xứng đáng được yêu thương chứ không phải như thế này. Rất nhiều lần tôi tự nhủ là ‘đừng yêu, đừng yêu nữa, thứ chờ đợi cậu còn đau đớn hơn những gì cậu đã tưởng tượng nhiều’ nhưng cậu vẫn yêu, yêu bằng tất cả những gì mình có.

Với tôi, tôi đã không đủ dũng cảm để đi đến đoạn sau của chuyện tình như Vệ Đằng nên khi câu chuyện tình yêu của hai người bắt đầu thì tôi cũng bắt đầu thương cảm cho cậu. Rất nhiều người thích Tiêu Phàm và có thể có những nhận xét rằng sự vô tư, ngây thơ của Vệ Đằng đã tổn thương anh nhưng riêng tôi tôi không nghĩ như vậy. Có thể là không ghét nhân vật này nhưng tôi không thực sự thích anh. Khi đọc một tác phẩm tôi thường rất quan tâm đến vấn đề công bằng về mặt tình cảm giữa hai người. Vốn dĩ tôi quan niệm rằng tình yêu là ích kỉ, là tính toán, dù có vị tha đến đâu thì nó vẫn nhuốm màu chiếm giữ. Trước đây tôi từng đọc một câu truyện, trong đó con đường tìm kiếm tình yêu được nhân vật chính ví như cuộc hành trình tìm kiếm ‘một người chỉ thuộc về riêng mình’. Chính xác là như vậy, người yêu với tôi là một người chỉ thuộc về riêng tôi. Nó không phải là một khái niệm tuyệt đối nhưng giống như Vệ Đằng nói vậy, tôi muốn đối phương coi tôi là người quan trọng nhất. Tóm lại một câu chính là ích kỉ như thế đấy. Đó là lí do tôi thường đồng tình với bên mà tôi nghĩ rằng yêu nhiều hơn, không quan trọng là bên mạnh hay bên yếu, nam hay nữ, công hay thụ.

Và lần này cũng là một trong những lần tôi thiên vị nhất khi đọc một tác phẩm tuy không thể phủ nhận một phần là do sự đồng cảm ban đầu. Việc cảm động nhất (theo tôi) mà Tiêu Phàm đã làm là lần đến thành phố A để tìm Vệ Đằng đó. Anh vẫn luôn nói lần đó cậu ‘lừa dối’ mình đã làm tổn thương mình như thế nào nhưng anh không hề hiểu rằng cậu không hề cố ý. Anh luôn cho rằng yêu cậu là chỉ cần dịu dàng với cậu mà không hiểu rằng thứ cậu cần không phải như vậy. Cậu cần một vị trí không thể thay thế trong trái tim anh. Tôi thấy trong câu chuyện tình yêu này của hai người anh mới là người vô tâm nhất. Mỗi lần Vệ Đằng lên cơn đau dạ dày tôi đều thương cảm đến rơi nước mắt, đặc biệt là 2 lần, thứ nhất khi cậu bị từ chối một cách tàn nhẫn và thứ hai là khi phải một mình đến bệnh viện xếp hàng trong khi anh đang ở bên người mà anh gọi là tri kỉ. Anh cho rằng cậu sẽ hiểu mà bao dung cho anh, cậu sẽ luôn ở đó chờ anh, yêu anh mà không hề nghĩ đến cậu chỉ là một thanh niên bình thường, cậu vẫn còn ngây thơ lắm, cậu không thể suy nghĩ uyển chuyển để mà thông cảm cho anh đến mức đó. Một mặt anh rất hiểu cậu nhưng một mặt khác anh không hiểu được tận sâu trong lòng cậu nghĩ gì, muốn gì. Khi không đến dự sinh nhật cậu, lý do của anh chính là điện thoại hỏng và anh tự thấy nó rất hợp lý. Điện thoại hỏng nên anh không nhận được tin nhắn của em gái hay điện thoại hỏng nên anh không biết hôm đó là sinh nhật của cậu. Dù gì đi nữa thì có lẽ anh đã quên sinh nhật cậu mất rồi hoặc có chăng anh chưa từng biết đến nó. Theo logic bình thường thì khi nhận được quà sinh nhật của người mình yêu, phản ứng thông thường là thắc mắc về sinh nhật của đối phương nếu mình không biết. Không muốn hỏi thẳng thì cũng nên tìm hiểu ấy thế mà anh đã bỏ qua rồi. Chẳng những thế lúc này anh lại ở bên một người anh đã từng yêu, một người mà anh đã gọi điện chúc mừng sinh nhật vào đúng 12 giờ đêm ngay trước mặt cậu. Chỉ cần nghĩ thôi đã thấy nó tàn nhẫn với cậu đến mức nào. Còn rất nhiều, rất nhiều những chi tiết khác mà tôi không thể chấp nhận với nhân vật này. Nếu là tôi tình yêu này đã không có được một kết quả tốt đẹp đến vậy. Nhưng với Vệ Đằng thì khác, cậu mạnh mẽ và lạc quan vô cùng, chỉ có người như cậu mới có thể nói ra rằng “Đã yêu thì can đảm mà yêu, so đo tính toán làm gì.” Tuy nói cho cùng thì cậu vẫn không thoát khỏi cái vòng so đo tính toán trong tình yêu đó nhưng suy nghĩ đơn thuần lúc ban đầu như vậy cũng đáng quý biết nhường nào. Nếu không có nó, biết đâu tình yêu của hai người đã chấm dứt ngay lần đầu cậu tổn thương rồi.

Nói là review nhưng thực ra đây chỉ là giải tỏa chút cảm xúc sau khi đọc ‘Tình yêu đau dạ dày’ của bản thân mà thôi. Kết luận lại là tuy Vệ Đằng không phải nhân vật có tính cách khiến tôi yêu thích nhất nhưng lại là nhân vật khiến tôi đồng cảm nhất, và là một trong những nhân vật khiến tôi khi theo dõi một câu chuyện tình yêu lại ước sao nó không thành. Nói một cách thông thường hơn thì suy nghĩ sau khi đọc của tôi là : Ngược công chưa đủ! Mặc dù bình thường tôi chính là dạng thích ngược thụ.