Khiếu kiếm chỉ giang sơn review năm 2024

Thục Xuyên như quốc gia mà chẳng phải quốc gia, chỉ có một vị vương duy nhất. Người ta bảo dưới vòm trời này không ai hơn được Thục Xuyên vương gia.

Từ xưa đã có lời đồn, rằng kẻ nào giành được Thục Xuyên là có luôn thiên hạ.

***

Tiêu Sơ Lâu, vương gia tôn quý của đất Thục Xuyên, hào hoa phong nhã, tài trí hơn người. Vì ý đồ riêng, y quyết tâm phá vỡ thế chân vạc đã tồn tại nhiều năm, thống nhất ba miền lãnh thổ. Song một Thục Xuyên đất chật người thưa, bị kẹp giữa Đông Huyền giàu mạnh và Tây Sở thiện chiến đã khiến y không thể trở thành vai chính giữa thời loạn lạc này.

Huyền Lăng Diệu, Nhị hoàng tử sinh trong gia tộc đế vương, phú quý vinh hoa, nhưng tang mẹ lúc còn thơ, bị hoàng hậu đố kỵ, hoàng huynh ghen ghét. Để không bị chôn vùi trong cuộc chiến tranh giành ngôi báu, hắn đã cải trang tới Thục Xuyên tìm bậc kỳ tài vẫn được người đời tán tụng, ngợi ca.

Địa chỉ trụ sở: Tòa nhà Viettel, Số 285, Đường Cách Mạng Tháng 8, Phường 12, Quận 10, Thành phố Hồ Chí Minh

Giấy chứng nhận đăng ký doanh nghiệp số 0309532909 do Sở Kế Hoạch và Đầu Tư Thành phố Hồ Chí Minh cấp lần đầu vào ngày 06/01/2010.

Thể loại: Cổ trang, cung đình, công xuyên không [Mây: phúc hắc, đại-đại-đại sắc lang, bị bệnh đau cột sống =))))))], đế vương thụ, cường – cường…

Biên tập: Mây

Một kẻ bề ngoài là người cơ trí, ôn nhu, thâm tàng bất lộ hay còn gọi là quạt giấy, nhưng thật chất bên trong là kẻ ti tiện, hạ lưu, vô lại vô sỉ.

Hắn có tính cách trầm ổn cường đại, duy ngã độc tôn, ở đằng sau con đường của Đế vương mà ra sức chống đỡ, quyền mưu, ẩn nhẫn, đoạt cả thiên hạ.

Thiên hạ bấy giờ chia làm ba nước, Đông Huyền, Tây Sở, giữa là Thục Xuyên.

Thục Xuyên tự quốc như phi quốc, chỉ có một Vương. Người ta nói rằng, Thục Xuyên Vương gia chính là người đệ nhất thiên hạ.

Tự cổ nói rằng, đắc Thục Xuyên giả đắc Thiên hạ (có được lòng người Thục Xuyên cũng như có được thiên hạ.)

Y trỏ tia nắng mai mới hé nơi xa, cười bảo: “Ta dạy ngươi một câu thế này, mỗi sáng sớm, ngày hôm qua đã đi rồi, một ngày mới toanh vừa hé bức màn, tự nhủ bản thân rằng ngày hôm qua do ta nắm giữ, ta… KHÔNG, GÌ, KHÔNG, LÀM, ĐƯỢC!”

Y chính là Tiêu Sơ Lâu – Thục Xuyên Vương, người có số phận khá bi thảm ở hiện tại, trong lần quay về nhà gặp cha mẹ lần cuối đã bị động đất vùi lấp rồi xuyên qua thân thể yếu ớt của hoàng tử đất Thục. Với đầu óc của một lính đặc công hiện đại, Tiêu vương đã gầy dựng nên 1 vùng Thục Xuyên trù phú với đội quân Kẻ Hủy Diệt đáng sợ. Tuy nhiên, để có thể quay về hiện tại như trong giấc mộng mách bảo, chỉ khi ba nước Đông Huyền, Thục Xuyên và Tây Sở thống nhất thì Tiêu Sơ Lâu mới có thể được giải thoát. Đó cũng chính là lý do buộc Tiêu Sơ Lâu phải chọn bên để đứng trong cái thế chân vạc này.

Hoàng thất Tây Sở và Đông Huyền đều trong tình trạng bất ổn khi huynh đệ kèn cựa rồi tiêu diệt lẫn nhau vì ngôi vương. Đại hoàng tử Đông Huyền đã phái sát thủ hết đợt này đến đợt khác theo chân Huyền Lăng Diệu khi hắn sang Thục Xuyên kết đồng minh. Tại đây hắn gặp Tiêu Sơ Lâu, được tận mắt nhìn thấy cách luyện quân kinh khủng của Thục vương, vượt qua được những thử thách mà Thục vương bày ra vì muốn đánh giá nhân cách của vị nhị hoàng tử Đồng Huyền. Tiêu Sơ Lâu sở dĩ không thể một mình tiến hành cuộc chinh phạt nhằm phá bỏ thế chân vạc vì Thục Xuyên quá nhỏ, đất chật, người ít, dù rất trù phú nhưng lực lượng quân đội không đủ để làm việc lớn. Hắn muốn tìm kiếm một người có thể trở thành một hoàng đế có khả năng chinh phạt nhưng cũng là một vị vua yêu thương con dân của mình. Và tình cờ, trong quá trình theo Lăng Huyền về nước, hắn cứu được đại hoàng tử Tây Sở – người sau này trở thành một bước cản trở lớn trong quá trình đánh Tây Sở.

Qua bao nhiêu cản trở, thậm chí có những lần đe dọa đến tính mạng, Sơ Lâu đã giúp Lăng Huyền đứng vững ở Đông Huyền, giúp hắn vạch trần âm mưu soán vị của đại hoàng tử – thực chất là một đứa trẻ được đưa từ bên ngoài vào hoàng thất. Vì sự làm ngơ của hoàng thượng nhiều năm về trước khiến hoàng thất Đông Huyền trải qua một trân mưa máu cuối cùng mới dẹp yên nội loạn. Sau đó, Tiêu vương âm thầm khởi động kế hoạch gây hấn khiến Đông Huyền và Tây Sở từng bước lún sâu vào kế hoạch chiến tranh mà hắn đã vạch ra. Mặc dù cuối cùng Tây Sở cũng cúi đầu chấp nhận trở thành thuộc địa của Đông Huyền nhưng để đi đến được bước thỏa hiệp cuối cùng, biết bao cuộc chiến lớn nhỏ đã xảy ra, bao nhiêu binh lính đã bỏ mạng. Kể cả Tiêu Sơ Lâu, người châm ngòi cho mọi cuộc chiến vì muốn được quay về hiện tại cũng đã từ bỏ khao khát quay về hiện tại.

Cách xây dựng tình tiết của tác giả xuyên suốt câu chuyện rất gay cần và hồi hộp, không vì Tiêu Sơ Lâu là người hiện đại quay về mà trở thành vạn năng trong thế giới cổ đại. Hằn dù xây dựng Thục Xuyên thành một nơi lý tưởng nhưng nguồn lực trong tay hắn không đủ để Thục Xuyên trở mình, buộc phải kết đồng minh. Do đó rất nhiều yếu tố bất ổn và những hạn chế của thời đại làm cho quá trình dựng nghiệp đế vương hoàn toàn không suôn sẻ, con đường ấy gập ghềnh, đầy chông gai và khúc mắc giữa nhiều thế lực. Tuy nhiên cũng nhờ có xuyên không và cả pháp sư, võ thuật tông sư nên các tình tiết khó khăn cao trào đều được tháo gỡ thỏa đáng.

Có một tình tiết về con nối dõi nếu giải quyết không khéo, thì gần như vỡ cả câu chuyện. Huyền Lăng Diệu từ sau khi phải lòng Thục vương, hắn không muốn gần gũi bất kỳ phi tần nào của hắn, Thục vương ngay từ đầu đã không có cô gái nào bên cạnh, nhưng cả hai đều bị áp lực buộc phải có con nối dõi nếu muốn duy trì sự yên ổn của thế cục chân vạc. Và để giải quyết điểm này, tác giả đã “moi” ra được một đứa con bí mật của Lăng Diệu được nuôi giấu năm năm trời cũng vì cục diện hoàng thất Đông Huyền quá phức tạp. Tiêu Sơ Lâu nhặt một câu bé về làm “con rơi” và công bố thân phận hoàng thái tử của Thục Xuyên. Với người hiện đại Tiêu Sơ Lâu, khái niệm về gốc gác dòng dõi không như Lăng Huyền. Hắn chỉ cần người kế thừa vương vị để dân chúng Thục Xuyên có thể an tâm mà thôi.

Mình có hơi lấn cấn một điểm của câu chuyện khi Tiêu Sơ Lâu là người khơi ngòi cho cuộc chiến thống nhất lãnh thổ, nói gì đi nữa, chiến tranh luôn làm cho đại đa số dân chúng là người chịu nhiều khổ ải nhất. Dù bạn thuộc bên chính nghĩa hay xâm lược, mỗi một cuộc chiến đều chỉ để lại mất mát và đau thương. Hai người luôn gắn bó với Tiêu Sơ Lâu là Lãng Phong và A Hạo, một người chết, một người bị thương nặng đến phế bỏ một phần võ thuật, rồi hai trăm lính thuộc binh đoàn Kẻ Hủy Diệt đã chết không toàn thây và còn rất nhiều rất nhiều những binh lính khác đã chết mà không ai nhắc đến họ.

Một điểm cộng cho tác giả khi viết văn tả cảnh và những lần đấu tranh nội tâm của các nhân vật trong truyện. Tác giả tả đế đô Đông Huyền ngày đông rất đẹp, giữa một vùng tuyết trắng, những cây hồng đậu đỏ rực, chuỗi hồng đậu mà Sơ Lâu đã đeo vào tay Lăng Diệu vào cái ngày trước khi bỏ đi không từ mà biệt. Sơ Lâu cũng vì ý niệm muốn quay trở về mà luôn trong tình trạng dằn vặt giữa yêu hay không yêu, đi hay không đi, chết hay không chết… Nhưng cuối cùng sự thâm tình của hoàng đế Lăng Diệu khiến hắn đã chọn ở lại nơi không thuộc về mình, làm một vương gia nhàn tản ngày ngày “trêu vương ghẹo nhật“.

PS: Xét về khía cạnh sách xuất bản, tình dục trong truyện được giữ lại khá nhiều, dù không miêu tả vô cùng “nóng bỏng và chân thực”, nhưng mình đánh giá là giữ lại khá nhiều cảnh H.