Chia sẻ về một cuốn sách mà em yêu thích lớp 6

Thuyết trình về một cuốn sách hãy tham khảo chúng để có thêm ý tưởng mới và hoàn thành Chủ đề 1 của Bài kiểm tra Đại sứ Văn hóa đọc năm 2021.

Qua bài viết này, cuốn sách Đôi Mắt Màu Xanh, Ôi Đừng Mặc Xấu, Những Kẻ Mộng Mơ, Cuộc Chia Tay Đẹp Nhất Thế Gian, Tuổi Thơ Sẽ Không Trở Lại, Hạt Giống Tâm Hồn, thu phục lòng người, một lít nước mắt, tôi đi đến trường học, lo lắng Buông bạc vui đời, cây chuối non đi giày xanh, đón em đồng xanh… Hãy tham khảo với Mobitool nhé

Câu 1: Chia sẻ về một cuốn sách mà em yêu thích hoặc một cuốn sách đã làm thay đổi nhận thức hoặc cuộc sống của em.

Bạn đang đọc: Chia sẻ về một cuốn sách mà em yêu thích (12 mẫu)

Cuốn sách “ Mắt biếc ” của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh quả thực là một cuốn sách hay và ý nghĩa. Cuốn sách đã mang đến cho người đọc những cảm nhận mê hoặc về mối tình trẻ con của Ngạn và Hà Lan. Cả Ngạn và Hà Lan đều là những đứa trẻ ngây thơ, chúng yêu quý nhau bằng tình cảm rất là hồn nhiên, trong sáng. Thế nhưng khi thiên nhiên và môi trường sống biến hóa, Hà Lan lớn lên, rời quê đi lên thành phố, cô đã dần cảm thấy ngôi làng Đo Đo trở nên nhàm chán, thấy đời sống ở thành phố sôi động và thú vị hơn nhiều. Chỉ còn mỗi Ngạn vẫn khư khư ôm mối tình cũ với Hà Lan. Câu chuyện được tiếp nối với sự kiện Hà Lan sa chân vào một mối tình với cậu bạn Dũng, thế rồi có con với anh ta nhưng lại bị chính anh ta khước từ. Lúc này người duy nhất ở bên chăm sóc Hà Lan và con chỉ có Ngạn. Thế nhưng với những mặc cảm trong quá khứ, Hà Lan đã không thể nào đến với Ngạn, bỏ lại mối tình dang dở với chàng trai thầy giáo chân quê – Ngạn. Đọc truyện, người đọc như được cuốn vào một quốc tế với những tình cảm trong sáng của hai nhân vật Ngạn và Hà Lan lúc còn nhỏ, được cảm nhận giá trị nhân văn thâm thúy của tình người, tình bạn và tình yêu. Nguyễn Nhật Ánh đã đưa bạn đọc cùng nhân vật trải qua những cảm hứng thật khó tả, mang đến cho ta một chân lý thâm thúy được kết lại ở cuối tác phẩm “ Trên đời này có hai thứ không hề bỏ lỡ là chuyến xe sau cuối quay trở lại nhà và người thật lòng thương ta ”.

Đọc sách là một thói quen tốt mà em duy trì hàng ngày để tăng vốn hiểu biết cho mình cũng như thanh lọc tâm hồn, tìm đến những mục tiêu sống niềm hạnh phúc trong đời. gần đây, em có được đọc một cuốn sách rất hay “ Ối, đừng mặc xấu ” của tác giả Clinton Kelly. Cuốn sách là một chuỗi những kinh nghiệm tay nghề, bài học kinh nghiệm, lời khuyên của tác giả về cách ăn mặc trong đời sống. Trong đời sống, việc ăn mặc cần phải ngăn nắp, thích mắt để không chỉ tôn trọng bản thân mình mà còn là tôn trọng người đối lập. Việc ăn mặc đẹp sẽ giúp bạn tự tin xử lý được việc làm. Cuốn sách này sinh ra chính là với mục tiêu như thế. Với người đọc, kể cả là không giỏi trong chuyện ăn mặc thì cuốn sách này sẽ tổng hợp những lời khuyên về cách ăn mặc : cách phối đồ, cách lên đồ, … để giúp cho tất cả chúng ta có một diện mạo tự tin khi ra đường. Sau khi đọc cuốn sách này, em đã biết cách chọn đồ cho đúng dịp như : đi học, đi chơi, đi picnic, .. lại còn tương thích với thời tiết và tính cách bản thân nữa. Nhờ vận dụng cuốn sách này, em không còn gặp khó khăn vất vả trong việc nghĩ thời điểm ngày hôm nay sẽ mặc gì, mẹ không còn phải phàn nàn về bộ em đang mặc nữa. Đặc biệt hơn, em cảm thấy tự tin khi ăn mặc đẹp và còn biết tinh lọc những đồ thiết yếu cho tủ đồ của mình sao cho tối giản nhất hoàn toàn có thể nữa ; tránh thực trạng “ tủ đồ đầy mà không có gì để mặc ”. Tóm lại, cuốn sách này rất hữu dụng cho những ai đang cần cải tổ gu ăn mặc của mình sao cho một diện mạo tự tin, đẹp tươi.

Chia sẻ về một cuốn sách mà em yêu thích lớp 6

Có thể nói sách là thứ không hề thiếu trong cuộc sống mỗi con người, sách cho ta tri thức, nuôi dạy tâm hồn và trí tuệ của con người. Và chắc rằng ai cũng có tối thiểu một cuốn sách thương mến của riêng mình và tôi cũng vậy. “ Những kẻ mộng mơ ” của Elvis Nguyễn là cuốn sách mà tôi trân quý nhất. Trong một đọc những mẩu tin trên mạng, tôi vô tình đọc được một vài đoạn trích nhỏ của cuốn sách này, tôi đã nhận ra rằng đây là cuốn sách của cuộc sống tôi. Có thể chứng minh và khẳng định rằng, cuốn sách này sẽ mê hoặc bạn ngay từ cái nhìn tiên phong. Sự lôi cuốn của nó đến từ cách mà tác giả phối màu và trang trí bìa sách. Cuốn sách nhỏ gọn, dài khoảng chừng 17 cm, rộng 12 cm, tông màu trắng xám rất tương thích với nội dung của cuốn sách. Mặt bìa bọc bìa bóng sáng, trơn nhẵn. Tác giả thật tinh xảo và biết cách chiều lòng bạn đọc khi đính kèm theo cuốn sách những tấm ảnh nhỏ xinh dùng để người đọc viết lại cảm nhận của bản thân. Hẳn rằng mỗi người tất cả chúng ta ai cũng đã có lần cảm thấy rằng mình thật vô dụng, rằng đời sống quá nhàm chán khiến ta bất lực, con người ta cảm thấy thật đơn độc, stress và đánh mất bản thân mình. Vậy thì đây là cuốn sách dành cho bạn. Cuốn sách giúp ta tìm lại chính mình, dẫn lối mình đến với bình yên và niềm hạnh phúc. Cuốn sách không hẳn là tản văn hay tiểu thuyết mà có lẽ rằng đơn thuần chỉ là một cuốn nhật kí, nhật kí của những người đang theo đuổi đam mê, người theo đuổi danh vọng hay kẻ đang tìm kiếm tình yêu hoặc một thứ gì khác. Bởi vậy ta hoàn toàn có thể nhìn thấy được bản thân mình ở trong đó. Tuổi trẻ đầy những tham vọng nhưng cũng chất chứa nhiều nỗi đau, những vấp ngã khiến ta cảm nhận rõ vị mặn chát của những tổn thương. Ta cảm nhận được vị cuộc sống : “ Chúng ta ngủ vùi tuổi thanh xuân của mình trong một quãng đời. Khi tỉnh giấc tất cả chúng ta nỗ lực khám phá xem mình là ai. Tại sao mình lại sống sót ở trên đời ? ”. Vậy tuổi trẻ có gì ? Có lẽ là sự đơn độc, sự yếu ớt cùng cực khi đương đầu với đời sống. Với lời văn giản đơn không quá màu mè trau chuốt mang lại cho ta nhiều cảm xúc chân thực, đầy những cảm hứng lẫn lộn. Ta như có sự đồng điệu với tác giả, từ đó soi chiếu vào bản thân, tìm sự giải thoát cho những khúc mắc trong quá khứ, mở lòng bao dung cho những điều đã qua để trưởng thành, để mở màn một hành trình dài mới. Trong những tháng ngày, bản thân stress muốn chùn bước, cuốn sách là liều thuốc xoa dịu tâm hồn tôi, làm tôi cảm thấy mình được sẻ chia, đồng cảm. “ Tuổi trẻ tất cả chúng ta như một giấc mộng dài không lối thoát. Cho tới ngày tất cả chúng ta tỉnh giấc và tìm ra hướng đi cho riêng mình ”. Tuổi trẻ của tôi đã có lúc là một trang giấy trắng vì sự lạc lối mất phương hướng nhưng đã có lúc nó cũng là trang giấy úa vàng nhuốm màu vì những giọt mồ hôi và cả nước mắt. “ Có những thứ ở lại. Có những thứ sẽ đi. Một lúc nào đó. Một nơi nào đó. Chúng ta bám víu cảm hứng, sự mất mát. Mà trưởng thành. Quên hết tổng thể, hay gật đầu hiện thực rằng tất cả chúng ta đã xa ? ” Mong ai đó an yên cùng tôi.

Có ai đó đã nói rằng : “ Mỗi cuốn sách là một bức tranh kì diệu, mở ra trước mắt tất cả chúng ta những chân trời tri thức. Quả thật như vậy, qua mỗi cuốn sách, ta sẽ phát hiện những câu truyện, những con người với từng mảnh đời, số phận khác nhau. Đó là nàng Kiều với thân phận chìm nổi, bấp bênh cùng 15 năm phiêu bạt vì phải chịu đựng những hủ tục của một giai cấp thống trị thối nát ; là cậu bé Hồng với một tuổi thơ xấu số cùng thực trạng sống chật vật. Qua những câu truyện ấy, mỗi người sẽ tự rút ra những bài học kinh nghiệm cho riêng mình. Với tôi, cuốn sách đã để lại trong tôi nhiều xúc cảm và ấn tượng nhất là cuốn “ Lời chia tay đẹp nhất trần gian ” của tác giả Noh Hee Kyung. Dù có viết nhiều và được khai thác ở góc nhìn nào thì có lẽ rằng, những câu truyện về mái ấm gia đình vẫn luôn là chủ đề không khi nào xưa cũ. Bởi nó luôn chạm đến sâu thẳm trong lòng mỗi người, và bởi tất cả chúng ta, hầu hết ai cũng có một mái ấm gia đình để nhớ về. “ Thật kỳ lạ, khi còn trên đời, mẹ chỉ đơn thuần là mẹ thôi, chẳng có gì hơn. Thế nhưng khi bà qua đời, tôi bỗng có tâm lý rằng bà chính là cả cuộc sống của mình. ” Chỉ với trang sách tiên phong, tác giả đã đem đến một nỗi buồn man mác cùng sự day dứt đến đau lòng của những người ở lại, báo trước về một cuộc chia tay buồn bã và đầy hụt hẫng. Lời chia tay đẹp nhất trần gian là câu truyện kể về bà nội trợ Kim In Hee và mái ấm gia đình của bà. Kim In Hee là một người mẹ, người vợ, người con dâu tảo tần, chịu thương chịu khó. Bà đã dành cả cuộc sống để chăm nom, vun vén niềm hạnh phúc cho mái ấm gia đình nhỏ của mình. Bà có một người chồng làm bác sĩ, tính tình cộc cằn, vô tâm ; một người mẹ chồng già đã mất trí nhớ, khi thì đánh đập, buông những lời chửi bới, mắng nhiếc thậm tệ, một đứa con gái luôn mải mê chạy theo việc làm và tình cảm sai lầm của mình mà chẳng mấy khi chăm sóc đến mẹ ; một đứa con trai luôn thất bại trong việc thi tuyển nên khi nào cũng chán chường và một người em trai luôn đắm mình trong cờ bạc, rượu chè. Họ bộn bề với việc làm, với đời sống ngoài kia, với những con người lạ lẫm mà quên đi một người vẫn hằng ngày lo cho họ từng bữa cơm, từng bộ quần áo. Cuộc sống của bà cứ trôi qua một cách bình dị và lặng lẽ, với căn nhà bếp nhỏ, với những việc làm đang dang dở của mình. Cả cuộc sống bà chưa từng mưu cầu một điều gì lớn lao, ước mong duy nhất của bà chỉ là cả nhà hoàn toàn có thể kịp dọn đến ngôi nhà mới đang xây để tránh những cơn gió rét của mùa đông. Ấy vậy mà, ước mong nhỏ bé, bình dị ấy chưa kịp triển khai, bà đã phải bỏ lại tổng thể. Trong một lần đi kiểm tra sức khỏe thể chất, bà được chẩn đoán mắc căn bệnh ung thư quá trình cuối không hề chữa trị. Căn bệnh này chắc rằng đã có từ lâu, nó len lỏi vào trong những cơn tiểu rắt cùng sự đau đớn, thế nhưng bà nào chăm sóc tới những điều ấy. Sự bộn bề với việc làm đã khiến bà chẳng màng đến bản thân mình nữa. Đối mặt với cái chết sắp đến của bà, những thành viên trong mái ấm gia đình mới dần nhận ra giá trị cùng sự vô tâm, đen bạc của mình, để rồi trong họ dâng lên nỗi xót xa, ân hận vô cùng. Người chồng tuy là một bác sĩ nhưng giờ đây cũng chỉ biết đứng nhìn vợ mình ngày ngày bị cơn đau giày xé. Mặc dù biết người vợ mình sẽ không qua khỏi nhưng trong ông vẫn nhen nhóm những tia kỳ vọng. Người con gái vốn mải mê chạy theo việc làm và tình yêu, nay đã gác lại toàn bộ để phụ giúp mẹ việc nhà. Người con trai giờ đây luôn tha thiết cầu xin thời hạn trôi chậm lại để mẹ nhận được tờ giấy báo ĐH mà bà hằng ao ước. Ngay cả người em trai ngày ngày chỉ biết rượu chè giờ đây cũng đã biến hóa, tu chí làm ăn. Và cũng chính vào những ngày cuối đời, bà cũng được cùng mái ấm gia đình quây quần, niềm hạnh phúc trong ngôi nhà mới. Bà ra đi trong vòng tay yêu thương của cả mái ấm gia đình, trong nụ cười mãn nguyện. Cuộc chia tay của họ hiện lên thật xót xa, buồn bã nhưng cũng đẹp nhất trần gian. Chắc hẳn, ai đọc cuốn sách cũng cảm thấy ngỡ ngàng, giật mình vì bản thân bấy lâu nay “ nhận ” tình yêu thương, sự chăm nom của mẹ như một lẽ thường tình mà chẳng hề để tâm. Và chỉ khi rời xa me, ta mới nhận ra, những điều ấy thật đáng trân quý biết nhường nào. Thật sự cảm ơn tác giả Noh Hee Kyung đã đem đến cho fan hâm mộ cuốn tiểu thuyết vô cùng ý nghĩa và đầy sự xúc động. “ Lời chia tay đẹp nhất trần gian ” cũng chính là lời tri ân ở đầu cuối mà tác giả gửi đến người mẹ quá cố của mình và đã trở thành cuốn sách hình tượng về tình cảm mái ấm gia đình, siêu phẩm lay động trái tim của biết bao thế hệ người Nước Hàn trong suốt 22 năm qua.

Người ta thường cho rằng lứa tuổi học trò là lứa tuổi vô tư, đời sống chỉ xoay quanh những mối chăm sóc đơn thuần. Bởi vậy, đây chính là thời kỳ tươi đẹp nhất trong cuộc sống mỗi con người. Nhưng thật ra, quốc tế nội tâm của những cô cậu học viên tuổi mới lớn phức tạp hơn thế rất nhiều. Trong tâm lý của những đứa trẻ đang lớn, đang chập chững bước vào đời ấy có rất nhiều những xích míc, dằn vặt, suy tư, khát vọng … khi đương đầu với muôn vàn đời sống đang hiện ra trước mắt. Trong quãng thời hạn này, chắc như đinh ai cũng sẽ có những yếu tố của riêng mình. Những yếu tố mà nếu tất cả chúng ta san sẻ với mái ấm gia đình, bè bạn chưa chắc đã tìm được sự đồng cảm hay tiếng nói chung. Rồi ta cứ mắc kẹt trong vòng luẩn quẩn ấy : không tìm được cách xử lý cho bản thân, cứ thế liên tục tạo ra những sai lầm đáng tiếc, để rồi khi trưởng thành, ta nhìn lại và hụt hẫng cho quá khứ. Với tôi, quá khứ chưa hề xa xôi lắm, nó mới chỉ như ngày ngày hôm qua nhưng tôi đã hụt hẫng về biết bao điều mà mình đã làm, hoặc chưa làm … Những thưởng thức và xúc cảm ấy của tôi cũng như của bao người khác có vẻ như đã được tác giả Đồng Hoa mang tới và gói lại toàn vẹn trong cuốn tiểu thuyết “ Thời niên thiếu không hề quay trở lại ”. Tôi cũng như bao cô cậu học viên khác, cũng đang trong lứa tuổi học trò, cũng có nhiều gánh nặng trên vai, nhiều lúc tôi cảm thấy bế tắc : mình sẽ đương đầu với yếu tố ra sao, tâm sự với ai, ai sẽ là người tin cậy mình giờ đây … ? Cũng như mong muốn cho tôi bởi bên cạnh tôi luôn có những người bạn tốt, và một trong số họ đã khuyến mãi tôi cuốn cuốn sách này, cuốn sách với tôi vừa là sự san sẻ, vừa là nguồn động viên, vừa là sự hướng dẫn để tôi có được lòng tin để đương đầu với những “ thử thách thanh xuân ”. “ Nhiều năm qua, tôi luôn học tập một việc, chính là không quay đầu lại, chỉ vì bản thân mình chưa từng thao tác gì phải hối hận, không hối hận vì những chuyện mình đã làm. Mỗi bước tiến của đời sống đều phải trả giá đắt. Tôi có được một chút ít mình muốn, mất đi một chút ít những gì mình không muốn mất. Nhưng con người trên quốc tế này có phải ai cũng vậy đâu ? ” Nhắc đến tiểu thuyết ngôn tình, mọi người thường cho rằng đó là những cuốn sách vô bổ toàn về chuyện tình yêu với những diễn biến tưởng tượng xa rời thực tiễn, không giúp ích gì cho người đọc, nhưng tôi đã biến hóa tâm lý của mình khi đọc cuốn tiểu thuyết này của Đồng Hoa. Tác giả Đồng Hoa đã vượt lên trên số lượng giới hạn của một tác giả ngôn tình, khi cuốn tiểu thuyết của cô dù có đề cập đến câu truyện tình yêu của lứa tuổi học trò nhưng nó lại tiềm ẩn nhiều bài học kinh nghiệm nhân sinh thâm thúy dành cho mỗi fan hâm mộ khi đọc cuốn truyện này. Qua hình ảnh nhân vật La Kỳ Kỳ mà tác giả kiến thiết xây dựng tôi tin chắc rằng không chỉ tôi mà toàn bộ mọi người đều tìm thấy một phần bản thân mình trong đó. Xuyên suốt câu truyện là hình ảnh cô gái nhỏ La Kỳ Kỳ trong những năm tháng của cuộc sống học viên, trải dài từ những năm tháng học tiểu học, với bóng ma tâm ý đến từ cô giáo Triệu và rồi tìm được ánh sáng cuối con đường tương hỗ cô bé là cô giáo Cao. Tôi như phát hiện hình ảnh của mình trong La Kỳ Kỳ thời cấp hai, khi cô cạnh tranh đối đầu một cách bướng bỉnh với thầy “ chậu của cải ” … Những mất mát, tổn thương đến với Kỳ Kỳ đã giúp cô trở thành con người can đảm và mạnh mẽ, kiên trì nhưng tâm hồn của cô cũng bởi thế mà trở nên nhạy cảm hơn khi nào hết. Ngoài kia, cũng có rất nhiều những anh chị, những bạn như tôi : vì đau đớn mà trưởng thành nhanh gọn nhưng luôn muốn được một lần nữa quay trở về với thời thơ ấu. Trong suốt quãng thời hạn tuổi trẻ, quãng thời hạn khi tâm hồn ta còn non nớt, chập chững bước vào đời những bước đi tiên phong, thì những tác động ảnh hưởng xung quanh tất cả chúng ta tác động ảnh hưởng một cách không ngờ tới. Hiệu ứng bươm bướm lý giải khá đúng trong yếu tố này. Có thể nói, cuộc sống Kỳ Kỳ chịu ảnh hưởng tác động rất lớn bởi sự kiện cây bút máy khi cô còn học tiểu học. Chỉ đơn thuần là một cây bút đắt tiền của người bạn bị mất, tổng thể mọi người đều đổ dồn sự hoài nghi cho cô bé, chỉ đơn thuần là vì cô không được lòng cô chủ nghiệm, vấn đề đó đã gây ra hệ luỵ rất lớn về sau. Vốn đã có những tổn thương trong tâm hồn, cô bé ngày ngày khép kín bản thân mình, tự tạo cho mình một chiếc vỏ để chui vào, học tập ngày càng sa sút, rồi tìm đến những người bạn mà xã hội gắn cho cái mác là bất hảo. Trong câu truyện này, tôi như tìm thấy bản thân mình trong nhiều phân đoạn, lúc cô giáo Triệu đổ oan cho Kỳ Kỳ lấy trộm chiếc bút máy, những lúc cha mẹ cô có phân biệt đối xử một cách rõ ràng giữa hai chị em, lúc ông ngoại mất. Tôi cảm thấy đồng cảm với nhân vật, nhất là lúc ông ngoại của cô mất, tôi cũng giống như nhân vật, cũng được ông ngoại yêu thương chiều chuộng nhất, người mà lúc đó bản thân mình yêu thương nhất. Nhưng rồi ông lại rời bỏ mình ra đi, tôi cảm thấy như mất hết toàn bộ, tự hỏi tại sao ông trời lại cướp đi người mà mình yêu thương nhất. Rồi tôi chợt nhận thấy, hoá ra trên đời này có người chung thực trạng với mình, dù chỉ có nhân vật không có thật, một nhân vật hư cấu, nhưng phần nào tôi cũng cảm thấy như được an ủi. Đó cũng là lúc tôi nhận ra được nhiều điều. “ … Con người nhận được thứ này, chắc như đinh sẽ mất đi thứ khác, nhiều lúc mất đi chính là để nhận lại, và có lúc nhận được chính là để mất đi … ” Lời nói này của Tiểu Ba khiến tôi như vỡ oà những cảm hứng trước đó, nó khiến tôi hiểu ra rằng đời sống không bất công như mọi người hay nghĩ, nó luôn có sự cho đi và nhận lại, đó là sự cân đối của đời sống. Tạo hoá ban tặng cho ta thứ gì sẽ lấy đi của tất cả chúng ta một cái gì đấy. Cuộc đời chính là như vậy, tất cả chúng ta phải học cách gật đầu, học cách nhận lấy và mất đi. Trong tác phẩm này, tôi tìm thấy một Cát Hiểu Phi xinh đẹp, học giỏi một cô bé có tương lai đầy kỳ vọng, nhưng nếu cô không vướng vào mối tình với Vương Chinh, hoặc cuốn vào vòng xoáy của xã hội thì có lẽ rằng cuộc sống cô đã bớt thảm kịch hơn, số phận sẽ công minh với con người ấy hơn. Đau thương cho Hiểu Phi dù cho cô muốn quay đầu lại, làm lại cuộc sống mình cỡ nào đi chăng nữa, thì xã hội cũng không được cho phép cô có quyền quay đầu. Tôi phát hiện hình ảnh Quan Hà luôn sống giả tạo trong cái vỏ bọc công chúa của chính bản thân mình tạo ra, một Quan Hà xinh đẹp, giỏi giang, hoà đồng, không ngừng nỗ lực miệt mài kiến thiết xây dựng chiếc mặt nạ giả tạo do mình tạo ra. Hay hình ảnh Hứa Tiểu Ba dịu dàng êm ả luôn lý giải cho Kỳ kỳ hiểu, không muốn cô mắc sai lầm đáng tiếc của tuổi trẻ, luôn bí mật ở đằng sau bảo vệ cô. Tôi tìm thấy rất nhiều điều trong ” Thời niên thiếu không hề quay lại ấy ”, có vẻ như tìm thấy cả chính bản thân mình. Thời niên thiếu có thật là không hề quay lại ? Thật sự không hề quay lại khoảng chừng thời hạn tươi đẹp ấy. Vì không hề quay lại nên tất cả chúng ta luôn hụt hẫng về rất lâu rồi. Vì đang sống trong thời niên thiếu, nên luôn cảm thấy thời hạn phía trước rất dài, nghĩ rằng toàn bộ mọi thứ hoàn toàn có thể nhìn lại lần nữa, nhưng lại không biết, thời hạn như một dòng sông, không khi nào chảy ngược về nguồn. Trong cuốn sách này, ta hoàn toàn có thể tìm thấy những gì bạn nhiệt tình yêu thương, điên cuồng theo đuổi lại từ từ bị quên lãng, thay vào đó là sự hiện hữu rõ ràng của sự trưởng thành. Đây không phải là một cuốn ngôn tình về tình yêu tuổi trẻ thường thì, mà là một cuốn sách về tuổi trẻ, tuổi thanh xuân, nó như khắc hoạ lại cuộc sống, lại thời niên thiếu của tất cả chúng ta. Có những thứ một khi đánh mất là không hề tìm lại, có những người đi qua nhau là vĩnh viễn không hề gặp lại được nữa. Ta sẽ mãi mãi không hề tìm được những thứ mình bỏ qua, bởi đó chính là cuộc sống là thanh xuân là thời niên thiếu không hề quay lại. Nếu bạn còn trẻ, xin hãy đối xử với những người xung quanh bạn thật tốt, thật dịu dàng êm ả, không phải vì sự cảm kích của người đó so với bạn, mà là để sau này, khi bất chợt nhìn lại, bạn sẽ thấy trong tuổi thanh xuân của mình có ít điều phải ân hận hơn.

Có ai mà chưa từng một lần trải qua vị đắng của đời sống, lâm vào những trường hợp, thực trạng vô vọng, bế tắc và không biết chọn lối đi nào. Và có vẻ như mọi dự tính, mọi tham vọng đều sụp đổ, không còn điểm tựa. Cảm thấy hụt hẫng và không muốn làm gì, chỉ có ý nghĩ chấm hết buông xuôi trôi đi nỗi buồn. Những lúc như vậy hẳn ai cũng cần một động lực để đứng lên và tôi cũng vậy. Tôi đã từng tìm cho mình những cuốn sách về đời sống nhằm mục đích khắc phục những hạn chế và đưa ra cho mình những bài học kinh nghiệm kinh nghiệm tay nghề, cho đến khi tôi tìm thấy cuốn sách ” Hạt giống tâm hồn ’ ’. Cuốn sách đã làm không ít người thức tỉnh về bài học kinh nghiệm đời sống, đem lại sự đồng cảm cho nhiều người. “ Hạt giống tâm hồn ” một cuốn sách nổi tiếng về những câu truyện nghệ thuật và thẩm mỹ sống và giá trị đạo đức được công ty First News Trí Việt góp nhặt, sưu tầm. Bộ sách là nguồn cảm hứng và sự thôi thúc con người vươn lên trong mọi nghịch cảnh, thắng lợi chính mình và sống xứng danh với phẩm chất của mình. Cuốn “ Hạt giống tâm hồn ” có một câu nói của Oprah Winfrey rằng : “ Cuộc sống luôn tiềm ẩn những nỗi đau mà ta không thể nào đoán trước được. Thế nhưng hãy tin rằng mọi chuyện buồn điều lướt qua tất cả chúng ta rất nhanh như một đoạn phim ngắn ”. Cuốn sách đem lại nhiều cảm hứng cho người đọc, mỗi người sẽ có những cảm nhận riêng về cuốn sách. Riêng tôi, sự kiên cường ý chí vươn lên chống lại chông gai của từng nhân vật trong cuốn sách là cảm nhận tôi từ họ. “ Hạt giống tâm hồn ” là cuốn sách viết lên những bài học kinh nghiệm quý giá dành khuyến mãi ngay những người đang phải cạnh tranh đối đầu với những thử thách mà đời sống đem lại, là người bạn tâm sự sát cánh bên ta khi nỗi buồn ập đến, cũng là cuốn sách lấy đi những giọt nước mắt đầy cảm hứng trong trái tim người đọc. Tôi có vẻ như đã hiểu thêm về đời sống này. Có những người xấu số và đau khổ hơn ta, nhưng vì họ tin và họ đang thấy những điều kì diệu và liên tục nỗ lực. Cuốn sách như một trang mở màn trong tôi, biến tôi từ số lượng không và biết đứng lên dần mỗi khi vấp ngã. Đắc tâm nhất ngoài cảm nhận về đời sống, tôi đã biết thêm cho mình những bài học kinh nghiệm quý báu. Trước đó tôi đã đặt ra hàng trăm nguyên do, hàng trăm thắc mắc làm thế nào để dẫn đến thành công xuất sắc và làm thế nào để chọn được con đường tương lai tốt. Hầu hết những lý do đó không có câu vấn đáp và không có cách xử lý. Nhưng đến giờ, tôi đã tìm thấy câu vấn đáp trong “ Hạt giống tâm hồn ” chỉ bằng hai chữ nỗ lực. “ Hạt giống tâm hồn ” như một phép màu kì diệu mách tất cả chúng ta khi gặp phải thử thách, những khó khăn vất vả tưởng chừng như không vượt qua nhưng chỉ cần có ý chí và niềm tin bạn sẽ vượt qua những khó khăn vất vả đó và chạm đến đích thành công xuất sắc. Trong bất kỳ thực trạng nào, nếu tất cả chúng ta mang một sức mạnh ý chí, gạt đi những giọt nước mắt đau khổ để đứng dậy, sẵn sàng chuẩn bị đương đầu với những khó khăn vất vả đó thì ta sẽ nhận ra : Đằng sau những giọt nước mắt đó vẫn còn một niềm vui và niềm hạnh phúc và trái lại nếu thuận tiện vứt kiếm buông xuôi thì ta chỉ nhận được thất bại song song với những nỗi buồn ám mãi không buông. Có những lúc tôi thất bại và muốn lùi lại nhưng rồi tôi đã cố gắng nỗ lực bước lên vì “ Hạt giống tâm hồn ” mang cho tôi sức mạnh vi diệu ấy. “ Hạt giống tâm hồn ” cuốn sách mang lại niềm tin cho mọi người và đem lại phần nào thành công xuất sắc cho ta, giúp ta thấy được giá trị của đời sống. Cảm ơn “ Hạt giống tâm hồn ” cuốn sách giúp tôi nhận thức đúng về giá trị bản thân và làm nguồn động lực khi tôi vấp ngã, thất bại trong đời sống.

Cuộc sống của tất cả chúng ta sẽ lê dài bao lâu ? Không ai trong tất cả chúng ta hoàn toàn có thể biết được. Chúng ta chẳng biết điều gì sẽ đến vào sáng mai khi tất cả chúng ta thức dậy. Vậy mà tôi, bạn, tất cả chúng ta liệu tất cả chúng ta đã sống hết mình trong đời sống này hay chưa ? Hay tất cả chúng ta chỉ duy trì một đời sống đơn điệu, chẳng hề thấy niềm hạnh phúc khi mỗi ngày được tỉnh dậy một cách khỏe mạnh ? Tôi đã từng như vậy, từng trải qua những tháng ngày đơn điệu, vô hồn của tuổi trẻ, cho đến khi phát hiện hình ảnh Saitou Aya trong tác phẩm nhật ký của cô – “ Một lít nước mắt ”. Cuốn nhật ký ấy đã khiến tôi rơi nước mắt, khiến tôi chợt nhận ra tôi đã hờ hững với đời sống của mình đến mức nào ! Có lẽ nhiều bạn trong giới trẻ tất cả chúng ta lúc bấy giờ không hào hứng với những cuốn sách, những bạn không chăm sóc, không muốn mất thời hạn của mình vào chúng mà thay vào đó, những bạn sử dụng những thiết bị điện tử mưu trí như điện thoại thông minh, Ipad, … Theo thống kê của quốc tế, Nước Ta là một trong những nước có tỉ lệ đọc sách tối thiểu quốc tế, chỉ khoảng chừng 0,7 cuốn / năm so với Nhật Bản là 55 cuốn / năm hay vương quốc Do Thái là 88 cuốn / năm. Có lẽ rằng sách không hấp dẫn những bạn bằng máy tính, smartphone, tivi hay ipad, … nhưng giá trị mà sách mang lại cho bạn vô cùng to lớn. Đó là nguồn tư duy khổng lồ, tri thức vô hạn, những xúc cảm chân thành. Sách chưa hấp dẫn những bạn có lẽ rằng chính do những bạn chưa tìm thấy cuốn sách của chính mình. Với tôi, cuốn sách đã đổi khác nhận thức của tôi với cuộc sống, cho tôi thêm tri thức và niềm tin, đổi khác cả đời sống của tôi, đó chính là “ Một lít nước mắt ”. “ Một lít nước mắt ” là cuốn nhật ký của một cô bé người Nhật, mười bảy tuổi, tên là Kitou Aya. Cuộc sống của cô bé vốn vẫn thông thường, êm đềm trôi qua cho đến một ngày cô bé đùng một cái bị ngã quỵ ở trên đường đi học về và cha mẹ cô đã quyết định hành động đưa cô vào bệnh viện. Các bác sĩ đã chẩn đoán cô bé bị mắc căn bệnh nan y “ thoái hóa dây thần kinh tiểu não ”. Căn bệnh ấy khiến cho người mắc sẽ dần trở nên yếu ớt, không hề khống chế được khung hình của mình nữa, không hề liên tục những hoạt động giải trí như một người thông thường được nữa. Aya đã bị cầm tù trong chính khung hình của mình, thân thể cứ ngày một yếu đi, từ một học viên năng động, khỏe mạnh, Aya trở nên dần yếu hơn, từ việc phải từ bỏ những môn học thể thao yêu quý như chạy bộ, cầu lông, … leo cầu thang cũng trở thành một nỗi mệt nhọc lớn. Thế nhưng, vượt lên trên toàn bộ, Aya đã nỗ lực từng ngày từng ngày, nỗ lực học tập, nỗ lực tiếp xúc và cả động viên mọi người nữa. Aya luôn muốn trở thành một người có ích, không làm phiền tới ai dù đang mắc bệnh nặng. Từ việc leo cầu thang lên lớp, tới việc đi vệ sinh, Aya đều muốn tự làm, cô luôn thấy mình thật có lỗi khi bắt mọi người phải chăm nom mình. “ Mình thật có lỗi quá ! ” Aya đã nói vậy khi một người bạn nhẫn nại giúp cô leo từng bậc cầu thang. Từng trang nhật ký của Aya là vật chứng cho niềm tin chiến đấu với bệnh tật tới cùng, luôn sáng sủa, vui tươi, can đảm và mạnh mẽ và không khi nào được bỏ cuộc. Gia đình của Kitou Aya đã rất đau khổ, nhưng chính Aya lại là người vực lại niềm tin cho cả nhà. Có lẽ ai đọc qua cũng không khỏi ám ảnh hình ảnh của Aya khi cô phải bò trên sàn nhà bằng cả chân và tay để vận động và di chuyển, mẹ của Aya ở phía sau đã cùng bò với con gái mình. Và khi cô bé bật khóc vì quá đau đớn, người mẹ ấy cũng đã bật khóc cùng người con của mình. Thế nhưng chính Aya lại động viên mẹ mình rằng : “ Mẹ ơi, mẹ đừng khóc, con sẽ không đau nữa mà ! ” Tuy không hề thực thi được tham vọng trở thành một giáo viên như mong ước, nhưng những trang nhật ký thấm đẫm nước mắt của Aya đã truyền cảm hứng cho hàng triệu fan hâm mộ trên khắp quốc tế. Và câu truyện về một Aya can đảm và mạnh mẽ, luôn yêu đời, nghị lực sống của cô có lẽ rằng luôn sống mãi trong lòng mỗi người khi được đọc từng trang nhật ký ấy. Đọc hết toàn bộ những trang nhật ký của Aya, tôi mới nhận ra mình đã luôn vô tâm đến hơn cả nào ! Tôi không hề cảm thấy biết ơn vì đời sống đã cho tôi khỏe mạnh để học tập, không hề biết nhẫn nại triển khai những điều li ti. Và chính “ Một lít nước măt ” đã giúp tôi đổi khác nhân sinh quan của mình về cuộc sống. Cuộc đời vốn chẳng mắc nợ tôi điều gì cả. Vậy nên tôi phải sống làm thế nào để luôn được là mình toàn vẹn từng ngày, sống toàn vẹn từng khoảnh khắc. Aya – cô bé can đảm và mạnh mẽ mới mười bảy tuổi ấy đã dạy tôi phải biết vươn lên trong mọi thực trạng dù thực trạng đó có khắc nghiệt đến thế nào thì chắc như đinh bằng niềm tin của mình, tất cả chúng ta sẽ vượt lên trên toàn bộ. Bài học về lòng gan góc, về niềm tin sáng sủa, can đảm và mạnh mẽ ấy đã khiến cho tôi thêm niềm tin vào đời sống, thêm trân trọng từng khoảnh khắc được sống. Và hơn thế nữa, tôi nhận ra rằng dù bất kỳ điều gì xảy đến với tôi, mái ấm gia đình sẽ là người luôn luôn song hành, luôn ủng hộ và yêu thương tôi, dù tôi có ra sao đi chăng nữa. Nếu ai đó đang dần mất đi niềm tin vào đời sống, cảm thấy cuộc sống của mình thật không toàn vẹn thì hãy thử một lần lật giở từng trang nhật ký “ Một lít nước mắt ” của Aya Kitou. Tôi không biết bạn sẽ nhận được gì từ cuốn sách, nó có chạm đến được trái tim của bạn hay không, nhưng chắc như đinh ý thức, ý chí can đảm và mạnh mẽ của Aya, niềm mong mỏi được sống, được đi dạo, mơ ước của cô bé mười bảy tuổi ấy sẽ khiến bạn phải khâm phục ! Biết đâu đấy, sau khi đọc xong cuốn sách này, khi tỉnh dậy vào một buổi sáng, bạn chợt nhận ra rằng : Cuộc đời mình thật tươi đẹp biết bao !

Chúng ta phải biết sống sáng sủa, đừng khi nào cảm thấy bản thân mình xấu số, ông trời sinh ra ta, có một khung hình tuyệt đối, có một mái ấm gia đình niềm hạnh phúc, để tất cả chúng ta gặp nhau, thế là quá đủ rồi. Chúng ta phải vui lên, sống thay cho những đứa trẻ không được thấy mặt trời, sống thay cho những ai thực sự xấu số, phải vui lên, đừng buồn vì bất kỳ thứ gì. Người ta thường nói : “ Ông trời không cho ai toàn bộ, cũng không lấy đi của ai tổng thể hết ”. Nhưng tôi nhiều lúc cảm thấy bất lực khi có cảm xúc ông trời đang muốn nhấn chìm tôi giữa dòng người bất tận. Sự bất lực khi bản thân quá yếu kém, đó là bất lực khi tôi không có ý chí phấn đấu. bất lực khi tôi cảm thấy bản thân quá bế tắc. Trong đời sống, tôi vẫn như mong muốn hơn so với rất nhiều người, có những cô bé, cậu bé phải trải qua cả nỗi đau về thể xác lẫn ý thức, không có điều kiện kèm theo để đến trường, phải đấu tranh với định kiến xã hội, với sự xa lánh của bạn hữu, nỗi bất lực của bản thân khi có những khiếm khuyết trên khung hình. Tôi hiểu được điều ấy từ một câu truyện, câu truyện quen thuộc nơi giảng đường, câu truyện về cậu bé viết bằng chân qua cuốn sách “ Tôi đi học ” của thầy giáo xuất sắc ưu tú Nguyễn Ngọc Ký. “ Tôi đi học ” là những trang nhật ký đầy nỗ lực của thầy giáo Nguyễn Ngọc Ký, là lời khẳng định chắc chắn, không gì là không hề, chỉ cần ta có quyết tâm, có ý chí, biết đấu tranh và một con mắt nhìn đời sáng sủa. Tôi hỏi bạn, nếu một ngày, bạn bị đau tay, làm gì cũng phiền phức, bạn có cảm thấy tức bực không ? Thế nhưng, có một Nguyễn Ngọc Ký sau một lần ốm đã phải mang “ đôi tay nặng trịch, không còn đủ sức nhấc nó lên nữa ”. Nếu một ngày, bạn bị những người xung quanh nhìn bằng con mắt dò xét, bạn có không dễ chịu không ? Thế nhưng có một Nguyễn Ngọc Ký đã phải nghe những lời trêu đùa của lớp bạn : “ Ký què ! ” rồi những lần bị bạn hữu cười vào mặt. Bạn thường mơ về một tương lai xinh xắn thế nào ? Nhưng có một Nguyễn Ngọc Ký chỉ ước “ đôi tay được trở lại thông thường, dù chỉ đôi phút … ” “ Tôi đi học ” là cuốn sách 39 chương nhật ký mà thầy giáo xuất sắc ưu tú kể lại về tuổi thơ xấu số nhưng nỗ lực vươn lên đến chiếc ghế ĐH để truyền động lực cho bạn đọc. Hầu hết mọi người chỉ biết đến câu truyện về cậu bé viết bằng chân, chứ ít ai biết đến những ngày tháng mà Nguyễn Ngọc Ký phải sống buồn tủi, phải nhờ đến những người xung quanh trợ giúp, những cố gắng nỗ lực của một đứa trẻ để được bằng bạn bằng bè. Ít ai biết rằng, Nguyễn Ngọc Ký viết rất hay vẽ đều rất đẹp, học không riêng gì đều mà còn giỏi … Đó là tác dụng của sự đấu tranh bằng ý thức, nghị lực, bằng khát khao và kỳ vọng. Năm lên bốn tuổi Nguyễn Ngọc Ký bị bệnh bại liệt, hai tay không cử động được nữa. Lúc bấy h quê cậu bé Nguyễn Ngọc Ký bị giặc pháp chiếm đóng. Khi độc lập lập lại, cậu quyết tâm đi học. Nhờ sự trợ giúp của thầy cô, bè bạn, sự tin cậy của mái ấm gia đình cậu dùng đôi chân của mình sửa chữa thay thế đôi tay và đến lớp học đều đặn. Tôi chắc như đinh rằng mọi người sẽ rất xúc động khi đọc những dòng tâm sự trong câu truyện Những ngày mon men đến lớp, những ngày tập viết, bài tập thủ công bằng tay 10 điểm .. của tác giả. Đối với 1 cậu bé thông thường việc cầm bút tập viết hay dùng kéo cắt thủ công bằng tay đã khó, thế mà Nguyễn Ngọc Ký dùng đôi chân của mình để tập viết và cầm kéo để cắt bằng tay thủ công thực sự là điều mà mọi ng không nghĩ rằng hoàn toàn có thể làm được. Điều kinh ngạc hơn là Nguyễn Ngọc Ký còn dùng chân để vẽ hình trong toán học. Với đôi chân chỉ cần cặp chiếc thước kẻ 1 đường thẳng đã khó, huống hồ phải kẻ những đường ngang dọc lắt léo trong toán học yên cầu thật đúng chuẩn, hay dùng compa vẽ hình tròn trụ. Bằng ý chí và nghị lực khác thường cậu đã vẽ được những hình khá chuẩn xác. Để rồi vượt lên trên tổng thể những khó khăn vất vả tưởng chừng như không hề vượt qua từ lớp vỡ lòng đến tốt nghiệp trung học. Nguyễn Ngọc Ký luôn là học viên giỏi, được thầy yêu bạn mến. Tôi được biết đến cuốn tự truyện nay qua 1 người bạn. Cuốn sách này đã cho tôi hiểu rõ hơn về quy trình vượt khó, vươn lên để hoàn thành xong chặng đường đầy chông gai ấy. Cuốn sách mỏng dính nhưng lại tiềm ẩn rất nhiều câu truyện đầy cảm động, để ta biết rằng không chướng ngại gì hoàn toàn có thể ngăn cản tham vọng của một con người can đảm và mạnh mẽ và quyết tâm, nhất là khi họ lại có được tình thương và sự ủng hộ không ngừng của bè bạn thầy cô, mái ấm gia đình và xã hội.

Mong mọi người biết trân quý sự may mắn nếu chúng ta có một thân thể lành lặn, và hãy chia sẻ, cảm thông, giúp đỡ với những người không được may mắn ấy!

Và hãy cố gắng nỗ lực triển khai tham vọng của mình, bởi không gì hoàn toàn có thể ngăn ta, chỉ cần có một quyết tâm sắt đá, ý chí kiên cường và con mắt nhìn đời một cách sáng sủa. “ Đủ can đảm và mạnh mẽ để vượt qua khó khăn vất vả ”, ” Đủ sáng sủa để luôn mỉm cười và cám ơn cuộc sống ”

Với đời sống bộn bề ngày này, có vẻ như số thời hạn thao tác chiếm nhiều hơn thời hạn tất cả chúng ta nghỉ ngơi, cạnh bên đó cùng xu thế hội nhập, hại đại hóa của xã hội, tuy làm cho đời sống tất cả chúng ta tiện lợi, tự do hơn, nhưng cũng vô tình chính vì điều ấy mà một số ít thói quen tốt của tất cả chúng ta bị mai một dần, trong đó có thói quen đọc sách. Nhưng thật vô cùng như mong muốn, 1 số ít người vẫn còn giữ được thói quen tốt này và điều quan trọng là trong tương lai không xa thói quen ấy sẽ trở lại và dần đi sâu vào nếp sống hằng ngày của mỗi người và ngày càng được nhân rộng khi có sự góp phần của công ty … …. trong việc đưa văn hóa truyền thống đọc sách trở lại, đặc biệt quan trọng là trong thiên nhiên và môi trường học đường, nơi huấn luyện và đào tạo, ươm mầm cho những năng lực của quốc gia, giúp ích cho xã hội bằng chương trình thiết thực mang tên “ Thư viện mưu trí ”. Với đủ mọi loại sách giúp ích cho học viên trong quy trình tự học cũng như cung ứng được nhu yếu vui chơi cho những bạn, sau thời hạn học tập stress, cạnh bên đó còn củng cố thêm cho những ban một số ít kỹ năng và kiến thức, kĩ năng thiết yếu trong đời sống. Trong đó có một cuốn sách mà em vô cùng vừa lòng, một cuốn sách đã làm đổi khác cách sống của em, đặc biệt quan trọng trong việc nhìn nhận và nghiên cứu và phân tích vấn đề và còn hơn thế nữa là trong cách xua tan những phiền muộn lo ngại ngay từ tên của cuốn sách “ Quẳng gánh lo đi và vui sống “ của tác giả người Mỹ Dale Carnegie, được nhiều người biết đên và chiếm được phần đông số lượng đọc giả, trong đó có cả em. Cứ sau mỗi buổi học là em luôn cảm thấy stress, đặc biệt quan trọng là trong những kì kiểm tra hay thi tuyển thì cứ y như rằng em luôn cảm thấy căng thẳng mệt mỏi, lo ngại và đầu óc cứ rối bời, không ngừng tâm lý. Và nếu buổi kiểm tra hay kì thi không thuận tiện thì em luôn bị hai chữ “ phiền muộn “ bám theo dai dẳng và chính cuốn sách này là chiếc chìa khóa giải thoát cho em khỏi những nỗi âu lo, phiền muộn ấy, trả lại sự tự do cho bản thân em và có vẻ như nó còn tiếp thêm cho em nhiều nguồn năng lượng để học tập và đi dạo mà không phải mang bộ mặt ủ rũ, căng thẳng mệt mỏi nữa. Cuốn sách này là “ bài thuốc “ kì diệu cho ý thức của riêng em, không tốn ngân sách cũng chẳng tốn nhiều công sức của con người, khi mà mỗi qui tắc hay những lời giảng giải trong cuốn sách này đều là những dược liệu quí trong bài thuốc ấy. Chính cuốn sách này đã làm đổi khác cách nhìn nhận cũng như tâm lý của em trước những yếu tố nan giải, nó làm cho đời sống của em đơn thuần hơn, từ đó mọi vật xung quanh cũng như những việc làm của em có vẻ như trở nên đẹp hơn trong đời sống, những ga màu tối đã dần được sửa chữa thay thế bằng những ga màu sáng hơn trong bức tranh của đời sống muôn màu muôn vẻ của em và có vẻ như sự sáng sủa, yêu đời luôn hiện hữu bên cạnh em. Cũng chính nhờ quyển sách này mà trong việc học, cũng như thi tuyển có vẻ như trở nên nhẹ nhàng hẳn so với em. Thật đúng với tên của cuốn sách, sau khi đọc xong cuốn sách này, bao nhiêu gánh nặng trên vai như lo ngại, ưu tư … Hình như được trút bỏ hết và mỗi ngày em đều vui sống mà không phải bận tâm điều gì nữa. Chân thành cảm ơn công ty … …. đã tổ chức triển khai chương trình “ Thư viện mưu trí ”, giúp em và nhiều bạn được tiếp cận với nguồn tri thức khổng lồ, trong đó có cuốn sách mà em thích nhất, một cuốn sách đã mở ra cho em một cách sống mới trọn vẹn khác với trước đây, cuốn sách với cái tựa rất là chân thực “ Quẳng gánh lo đi và vui sống ”.

Mỗi tất cả chúng ta ai ai cũng đều có những sở trường thích nghi của riêng mình và bản thân tôi cũng vậy, tôi luôn đam mê đọc sách, tôi thích rất nhiều thể loại sách, những cuốn sách để lại cho tôi nhiều ấn tượng nhất có lẽ rằng là cuốn Đắc Nhân Tâm của tác giả Dale Carnegie. Cuốn sách này mang lại cho tôi rất nhiều nhiều kiến thức và kỹ năng hay trong đời sống, nó dạy tôi cách làm người, cách đối nhân xử thế và dạy tôi biết cách cư xử đúng mực với mọi người xung quanh. Con người có lẽ rằng ai cũng có những cái yêu dấu của riêng mình và tôi nghĩ rằng việc đọc sách mang lại cho tôi rất nhiều những kiến thức và kỹ năng hữu dụng. Nó giúp tôi tăng trưởng thêm tư duy, học hỏi được nhiều bài học kinh nghiệm quý báu từ đời sống. Sách vở đó là gia tài niềm tin của con người, chính vì thế, mỗi tác giả đều cố gắng nỗ lực chắt lọc những cái thiết yếu và quan trọng nhất mà mình tích góp được để viết lên những cuốn sách để đời. Tài sản của mỗi con người là khác nhau và bản thân tôi nghĩ rằng gia tài mà tôi có được đó là việc tích góp vốn tri thức mà ngày ngày tôi đang dần học hỏi và rèn luyện, đó là thứ gia tài quý báu, không phải dùng bằng tiền hoàn toàn có thể mua được, tôi phải bỏ thời hạn, công sức của con người, gia tài của mình ra để học hỏi và có được nó, chính thế cho nên tôi luôn trân trọng và phát huy nó mỗi ngày. Ngày nay xã hội ngày càng tăng trưởng, nhu yếu và thi hiểu đọc sách của người đọc cũng ngày càng giảm dần, chính vì vậy sách vở ngày càng mất đi giá trị của nó. Công nghệ ngày càng tân tiến con người có vẻ như quên đi nhiều thứ có giá trị của đời sống, họ luôn tích góp cho mình vốn tri thức từ đời sống, nhưng có vẻ như quên đi nhiều thứ, đáng ra cần trân trọng và giữ gìn nó mỗi ngày. Chúng ta cần phải biết sống một cách có ý nghĩa, có như vậy khi ngoảnh lại, tất cả chúng ta mới không cảm thấy luyến tiếc vì những gì đã xảy ra với chính mình. Đắc Nhân Tâm có lẽ rằng là cuốn sách mà tôi thấy nó hữu dụng nhất, trong những cuốn sách mà tôi đã từng đọc, nó không chỉ làm cho tôi hiểu được nghệ thuật và thẩm mỹ thuyết phục con người, biết cách sống đúng đắn hơn cho đời sống này, mà còn cung ứng cho ta vốn tri thức lớn. Tác giả là người hiểu rộng, tài cao, chính cho nên vì thế, những câu từ mà ông viết lên cũng luôn giàu giá trị hình tượng, con người cần phải học hỏi, trân trọng và giữ gìn những gia tài vô giá này, đó là gia tài quý báu mà tất cả chúng ta nên học hỏi, giữ gìn và phát huy được giá trị tuyệt vời của nó. Tôi thường có thói quen đọc sách mỗi ngày, và điều đó làm cho tôi cảm thấy niềm hạnh phúc, khi tôi tiếp thu và học hỏi được nhiều bài học kinh nghiệm có giá trị cho đời sống, nó không chỉ giúp tôi tăng trưởng được nhiều hơn nữa những kĩ năng, cũng như tư duy đang bị khiếm khuyết của chính mình. Một cách tư duy đúng đắn hoàn toàn có thể giúp tôi rất nhiều điều trong đời sống này, chính do đó, tôi luôn phải cố gắng nỗ lực rèn luyện bản thân mỗi ngày để ngày càng hoàn thành xong bản thân mình nhiều hơn nữa. Sở thích và niềm mơ ước sẽ luôn đi cạnh tất cả chúng ta, nó thúc dục ý chí và bản lĩnh của tất cả chúng ta mỗi ngày, chính thế cho nên, luôn luôn học hỏi, cố gắng nỗ lực rèn luyện bản thân là điều rất thiết yếu và nên triển khai. Chỉ có việc học, đọc và tư duy mới giúp tất cả chúng ta hiểu được nhiều điều từ đời sống này, mỗi tất cả chúng ta phải ý thức được nghĩa vụ và trách nhiệm cũng như giá trị của bản thân, để từ đó làm được những điều có giá trị và ý nghĩa nhất mà đời sống của tất cả chúng ta đang cần. Mỗi ngày tất cả chúng ta đều sống, rèn luyện và đang nỗ lực để rèn luyện bản thân mình, điều đó giúp tất cả chúng ta rất nhiều trong đời sống. Một cuốn sách hay giúp tất cả chúng ta rất nhiều điều trong đời sống. Nó dạy tất cả chúng ta cách làm người, dạy tất cả chúng ta lớn lên trong xã hội có nhiều điều khó khăn vất vả, cũng như mọi điều khó khăn vất vả mà đời sống này đang đặt ra cho mỗi người. Luôn luôn rèn luyện bản thân mỗi ngày, để từ đó tất cả chúng ta hiểu được nhiều điều có giá trị từ đời sống này. Luôn học tập, rèn luyện và tăng trưởng bản thân, để tất cả chúng ta hoàn toàn có thể học hỏi và trở thành một công dân có ích cho xã hội này. Mỗi ngày phải năng học hỏi, tăng trưởng mọi kĩ năng sống, để từ đó nâng cao được mọi kĩ năng cũng như kinh nghiệm tay nghề của mình. Ai ai cũng đều có tham vọng và những nụ cười của riêng mình, nhưng đối tôi niềm vui của tôi là được đọc những cuốn sách mà mình thích mỗi ngày.

Tôi đã từng nghe nói ở đâu rằng “ sách là quốc tế ”. Quả thật đúng như vậy, sách là quốc tế thu nhỏ, được cho phép ta thưởng thức, cảm nhận rất nhiều cung bậc cảm hứng khác nhau. Qua những câu truyện đầy xúc động mỗi người lại tự rút ra những bài học kinh nghiệm cho riêng mình. Đối với tôi cuốn sách gối đầu giường, cuốn sách tôi thương mến nhất chính là “ Cây chuối non đi giày xanh ” của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Câu chuyện được mở màn thật tự nhiên hài hòa và hợp lý. Nhân vật Đăng cũng là nhân vật chính trong tác phẩm nhận được lời đề xuất của người bạn : “ Mày viết cho tao một bài về những kỉ niệm lúc mày còn ở đây … Mày viết thật thơ mộng vào. Như viết tiểu thuyết càng tốt ”. Nhận lời đề xuất của người bạn, Đăng đã bắt tay vào viết, đó cũng là lúc biết bao kỉ niệm xưa cũ, trong trẻo, hồn nhiên của tuổi thơ ùa về : tình bạn, tình yêu, tình cảm thầy trò. Những kỉ niệm ấy thật xinh xắn, mơ mộng và đáng trân trọng biết bao. Trong cuốn truyện điều tôi ấn tượng nhất là hành trình dài tuổi thơ cũng là hành trình dài tăng trưởng từ tình bạn thành tình yêu của Đăng và nhỏ Thắm. Những đứa trẻ con ngây thơ, hồn nhiên bên nhau trong suốt thuở thiếu thời : bị chết đuối hụt, chúng cùng đi học bơi, bảo vệ nhau trước những kẻ xấu, cùng nhau đi học, cùng nhau cười đùa, … và chúng ngượng ngùng, xấu hổ khi nghe thấy những lời chòng ghẹo, trêu đùa từ người khác. Nhưng trên hết đó là sự chăm sóc, trợ giúp nhau chân thành, tha thiết. Tôi đã vô cùng ngỡ ngàng, quá bất ngờ với hành vi hồn nhiên mà cũng đầy chân thành của chú tiểu Khôi, Phan … khi Thắm buộc phải lấy người mà cha mẹ mai mối. Đó còn là sự yêu thương vô bờ của mẹ Thắm dành cho đứa con của mình. Chẳng phải ai khác mà chính là bà đã dán tờ giấy ấy trước nhà với nội dung phản đối hôn nhân gia đình lỗi thời. Bà mẹ ấy thật bao dung và vĩ đại biết bao. Bà biết rằng nếu bị phát hiện chắc như đinh nhỏ Thắm sẽ bị ăn đòn, vì thế bà tình nguyện thao tác đó để đỡ đòn roi thay cho con. Tác phẩm còn thể hiện tình người, tình làng nghĩa xóm đầm ấm, thân thương. Ông hớt tóc chẳng khác nào ông Ba Bị mà cha mẹ vẫn dọa mỗi lần tôi hư. Ông hay chòng ghẹo những đứa bé trong làng, miệng ông nhai trầu đỏ lòm làm tổng thể những đứa trẻ trong làng phải lo ngại. Nhưng khi thấy Đăng và Thắm bị ngã nước, sắp chết đuối ông đã hấp tấp vội vàng xuống cứu. Ẩn sau con người gàn dở ấy là cả một tấm lòng nhân hậu và lương thiện biết bao. Và còn rất nhiều câu truyện li ti, vô cùng đời thường trong truyện khiến người ta đọc một lần rồi không thể nào quên được. Có lẽ khi đọc cuốn sách này những đứa trẻ nông thôn sẽ như được sống lại những kí ức ngây thơ, hồn nhiên của mình. Chỉ là những câu truyện vặt, câu truyện nhỏ nhưng đầy chất nhân văn và thấm đẫm tình người. Truyện được viết bằng giọng văn nhẹ nhàng, sâu lắng, thấm đẫm chất trữ tình. Ngôn ngữ đơn giản và giản dị, tự nhiên, đậm chất Nam Bộ khiến người đọc cảm nhận được thân thương, thân thiện. Không chỉ vậy, Nguyễn Nhật Ánh còn tạo dựng trường hợp rực rỡ, những chi tiết cụ thể giật mình làm câu truyện trở nên mê hoặc, lí thú hơn. Gấp cuốn sách lại, những gì đọng lại trong lòng mỗi người không chỉ là giọng văn đằm thắm, chân thành mà còn bởi tình người thâm thúy, cảm động, bởi những tâm lý hồn nhiên, ngây thơ nhưng rất là chân thành. Qua tác phẩm, không riêng gì tôi mà rất nhiều bạn khác sẽ rút ra cho mình bài học kinh nghiệm riêng cho mình : bài học kinh nghiệm về tình bạn, tình cảm hàng xóm, về tình cảm mái ấm gia đình, …

Nếu có ai đó hỏi, liệu một quyển sách có năng lực làm đổi khác đời người không, tôi sẽ vấn đáp rằng tôi hiếm khi hoài nghi điều đó. Một quyển sách, đến vào đúng thời gian, hoàn toàn có thể làm cho đời sống của ta rẽ sang hướng khác. Đấy không phải là điều bạn được tuyên truyền hay dạy bảo, mà chính bạn sẽ rút ra được Kết luận này, khi phát hiện quyển sách của đời mình. Tôi nhớ một buổi chiều ở Era, quán café sách quen thuộc tôi hay ghé lại mỗi khi rảnh rỗi. Khi đang chú ý chọn sách trên chiếc giá sách nhỏ hai ngăn sát tường, có một người khách nữa trong quán cũng đến kệ sách. Đó là một người lạ, nhưng chúng tôi vẫn gật đầu chào nhau, có lẽ rằng vì những ai cùng chung sở trường thích nghi sẽ cảm thấy dễ gần hơn. Và trong lúc cả hai đang chọn sách, anh quay sang tôi bắt chuyện, hầu hết vẫn là hỏi về những thể loại sách tôi thích đọc. Rồi người lạ hỏi tôi, em đọc Bắt Trẻ Đồng Xanh chưa. Nhận được một cái phủ nhận thay câu vấn đáp, anh rút trong giá sách ra một quyển rất cũ, đưa cho tôi kèm lời trình làng “ em đọc thử đi, sẽ không thấy tiếc thời hạn đâu ”. Tôi nhớ mình đã ngồi lại đọc cho đến hết quyển sách được trình làng ấy. Cho đến giờ đây, tôi vẫn không tiếc khoảng chừng thời hạn đã bỏ ra cho bất kể quyển sách nào, không hẳn chỉ vì tôi thích đọc, mà có lẽ rằng vì một quyển sách dù rất tệ cũng sẽ mang lại cho bạn vài điều gì đó đáng nói. Và nếu một lúc nào đó bạn được đắm chìm trong những trang viết tuyệt vời, thì đó hẳn là những khoảnh khắc đáng quý. Nhưng sẽ hay hơn nhiều, nếu khi buông quyển sách xuống, và thoát ra khỏi quốc tế của nó mà ảnh hưởng tác động của những gì bạn đọc được vẫn còn đó, đi theo bạn, trở thành một phần của bạn. Bắt Trẻ Đồng Xanh, so với tôi – là một quyển sách như vậy. Tôi tìm thấy sự đồng cảm với nhân vật chính – Holden Caulfield, chàng trai 17 tuổi bị đuổi khỏi trường dự bị Pencey vì những nguyên do như đã thi trượt bốn trong tổng số năm môn, hay không chịu học tập, nhưng nguyên do lớn nhất là cậu đã chán đến tận cổ một nền giáo dục giáo điều, rỗng tuếch ; cũng như những con người đạo đức giả và bộ tịch đầy rẫy trong môi trường học tập của cậu. Tôi dõi theo bước chân của Holden – một cậu trẻ mưu trí và nhạy cảm – chỉ vừa bước một chân qua ngưỡng cửa của sự trưởng thành, còn nhiều do dự, hoài nghi, đôi lúc chán nản cùng cực. Cho dù là ở Thành Phố New York xa xôi, hay ngay tại đây, chung quanh tất cả chúng ta và hoàn toàn có thể ngay chính bản thân tất cả chúng ta nữa, tất cả chúng ta luôn tìm thấy những nỗi do dự, những thiếu tín nhiệm, và sự phản kháng thậm chí còn làm mưa làm gió của giới trẻ. Có thể chính cho nên vì thế mà qua nhiều năm, Bắt Trẻ Đồng Xanh luôn tìm được những cảm hứng đồng điệu trong lòng người đọc, và luôn có ảnh hưởng tác động đến những lớp fan hâm mộ trẻ tuổi. Ở đó, người ta phát hiện hình ảnh của mình, hoặc là một phần của chính mình. Ngay từ lần xuất bản tiên phong tại Hoa Kỳ năm 1951, Bắt Trẻ Đồng Xanh ( nguyên tác : The Catcher in the Rye ) đã trở thành một hiện tượng kỳ lạ. Bị chỉ trích như một quyển sách tồi tệ vì dùng ngôn từ thô tục và đề cập đến tôn giáo, xã hội và giáo dục một cách “ không chính thống ”, nhưng đồng thời Bắt Trẻ Đồng Xanh cũng là quyển sách được đưa vào chương trình giáo dục trung học của Hoa Kỳ. Hình tượng nhân vật chính – Holden Caulfield, trở thành một hình ảnh biểu trưng cho một thế hệ người trẻ tuổi lạc lõng, chán chường và làm mưa làm gió, không riêng gì có giá trị phản ánh một phần lịch sử vẻ vang đương thời, mà nó luôn tươi mới và gắn liền với đời sống, với những người trẻ ở bất kể một thời gian nào. Cho đến nay, với hơn 65 triệu ấn bản được bán ra trên toàn quốc tế, cũng như việc quyển này được tạp chí Time đưa vào list 100 tiểu thuyết tiếng Anh hay nhất từ 1923 đến nay cũng đã phần nào cho thấy sức sống và sức lan tỏa của tác phẩm. Tại Nước Ta, người đọc làm quen với ấn phẩm tiếng Việt qua bản dịch của Phùng Khánh ( Nhà sách Thanh Hiên – 1965 ) và một bản nữa của Đức Dương và Bùi Mỹ Hạnh ( NXB Phụ Nữ, 1992 và tái bản bởi NXB Văn Học, 2005 ). Trong bài phê bình “ Những giá trị đạo đức trong Bắt trẻ đồng xanh ” của Edwards June ( Mai Sơn dịch ), ông cho rằng “ Trái với những lời kết tội, Bắt Trẻ Đồng Xanh đích thực là một cuốn sách đạo đức. Dù bạn lấy những lời dạy của Jesus, văn kiện của chính sách dân chủ, triết lý của Kohlberg, hay bất kỳ một nguồn luận cứ nào khác để làm nguồn sáng đạo đức soi rọi, thì Holden vẫn nổi lên như thể một con người bồn chồn mà đức hạnh. ” Tất nhiên, Bắt Trẻ Đồng Xanh không chỉ có thế, vì nếu đấy chỉ là một cuốn sách đạo đức thì bạn đã có hàng ngàn cuốn khác như vậy, hàng ngàn cuốn rao giảng đạo đức đơn thuần. Bắt Trẻ Đồng Xanh, trong cách nhìn nhận của tôi, là một quyển sách tạo ra sự sự độc lạ. Với tôi, trước nhất góc nhìn giữ chân tôi là cách kể chuyện tự nhiên và hấp dẫn của tác giả, cũng như việc chớp lấy tâm ý giới trẻ rất tốt, để tôi cảm thấy như thể Salinger viết cho chính mình, cho những người cùng thời, mà còn cho cả tôi, hoặc viết về một ai đó có nhiều điểm giống tôi. Theo chân Holden Caulfield quay trở lại nhà ở Thành Phố New York sau khi bị đuổi học, tôi không chỉ trải qua một chặng đường với nhiều điểm lý thú nho nhỏ, mà đến khi đọc xong, tôi biết rằng chàng trai ấy không riêng gì để lại cho tôi một ấn tượng đẹp, mà còn gieo vào lòng tôi một mong ước mãnh liệt : mong ước được tìm thấy bản thân, và được sống với những giá trị đích thực của chính mình. Trong một xã hội mà những giá trị ảo và thói đạo đức giả lên ngôi, Holden đã cố tách mình khỏi nó. Người ta cần sự tỉnh táo để nhận ra những điều xấu xa, gian dối ; cần lòng ngay thật để biết ghê tởm và xa lánh chúng ; nhưng cũng cần cả sự trong sáng trong tâm hồn để biết nhìn ra những điểm tốt đẹp giữa nơi xô bồ chứ không đánh đồng mọi việc. Holden chính là một người có những phẩm chất đó. Cậu chán ngấy những màn kịch tôn giáo màu mè và nghĩ “ nếu Jesus mà thấy được những bộ phục trang màu mè ấy, chắc ngài sẽ nôn mửa ra mất ”, nhưng lại quý mến và quyên tiền cho hai nữ tu đang trên đường xuống miền Nam Chicago dạy học. Caulfield chán nản những trường học rao giảng giáo điều, nhưng trước khi về nhà sau khi bị đuổi học cậu còn ghé thăm ông giáo già dạy Sử, người tuy đã đánh trượt cậu nhưng cậu vẫn quý ông ta vì lòng nhiệt tâm với nghề, thậm chí còn còn ghi thêm vài dòng vào bài thi để ông không cảm thấy áy náy khi đánh trượt mình. Cũng vậy, tuy ghê tởm những đứa bạn nhơ bẩn, nhưng Caulfield chuẩn bị sẵn sàng trò chuyện hay đi xem phim với chúng, vì chúng chẳng có đứa bạn nào. Tôi cảm động vì Caulfield, ngay cả khi có hành vi làm mưa làm gió vẫn không hề chống lại những nền tảng mái ấm gia đình, vẫn tôn kính cha mẹ và yêu thương đồng đội, đặc biệt quan trọng là cô em gái Phoebe. Với tôi, đoạn trò chuyện giữa hai đồng đội khi Caulfield lẻn vào nhà, cũng như đoạn kết khi cậu quyết định hành động ở lại vì em gái và dẫn em đi chơi khu vui chơi giải trí công viên là một trong những trang viết đẹp nhất mà tôi từng đọc về tình cảm mái ấm gia đình. Nó trong sáng, cảm động dù quả thực rất trẻ con, và nó làm bạn bất giác mỉm cười. Với tôi, Bắt Trẻ Đồng Xanh chưa khi nào là một quyển sách của sự phản kháng và chán chường đơn thuần. Tôi tìm thấy ở đó niềm vui sống, của nhân vật và của cả fan hâm mộ. Những niềm vui giản dị và đơn giản, nhỏ bé và rất dễ phát hiện khắp mọi nơi. Một bài thơ của đứa em đề tặng trên găng tay, một giọng hát trẻ con trong trẻo, hay những mơ ước có phần viển vông …. Như “ nghề mơ ước ” của Holden Caulfield vậy : hãy tưởng tượng một cánh đồng lúa mạch xanh bát ngát ở đâu đó trên toàn cầu này, chỉ có bầy trẻ con chơi với nhau. Cậu sẽ đứng trên một mỏm đá bên rìa vực thẳm, ngắm lũ trẻ chơi đùa, canh chừng cho chúng. Khi chúng băng qua cánh đồng xanh, đến gần mỏm đá, chàng Holden nhà ta sẽ tóm lấy chúng để chúng khỏi rơi xuống. Chỉ thế thôi. Đọc đến đấy, tôi bật cười. “ Anh biết, Phoebe ạ, đó là mơ tưởng điên khùng, ngu xuẩn, nhưng thực sự anh muốn thế ”. Không chỉ Holden, có lẽ rằng còn nhiều người mơ như vậy, hoặc tương tự thế. Và không có giấc mơ nào là ngu xuẩn, nhất là việc giữ lại niềm vui ngây thơ của con trẻ, cũng như san sẻ niềm vui ấy với chúng. Có lẽ bất kể xã hội nào cũng cần những con người muốn làm việc làm “ bắt trẻ đồng xanh ” ấy. Trong một quyển tiểu thuyết tôi đọc, có 1 nhân vật nói về cha mình như sau “ Ông cụ rất tốt, nhưng ông là một chai Coca. Có hàng triệu chai Coca trên quốc tế này, và chúng giống hệt nhau. Tôi không muốn mình cũng là một trong số đó ”. Khi những nỗ lực đồng nhất mọi người, những khuôn thước, chuẩn mực được đưa ra để triệt tiêu cái Tôi độc lạ, Bắt Trẻ Đồng Xanh là một lời nói phản tỉnh. Quyển sách thức tỉnh cái mong ước được sống đúng với thực ra con người mình trong tôi. Mỗi người là một thiên hà nhỏ gồm có cả những điểm đẹp tươi và xấu xa nhưng rất riêng không liên quan gì đến nhau, chính vì vậy nó làm cho cuộc sống to lớn kia thêm đa dạng chủng loại. Tôi đã biết cách trân trọng những điểm độc lạ ở người khác, ngay cả khi họ có quan điểm trái ngược với mình. Tôi nuôi dưỡng những giấc mơ, và luôn nỗ lực để hoàn toàn có thể biến nó thành hiện thực ( tất yếu không phải là một giấc mơ bắt được vài đứa trẻ băng qua cánh đồng ). Và tôi tin ở những gì mình cảm nhận được. Chẳng phải niềm tin là một điều xinh xắn sao, và cứ hãy tin những điều bạn muốn, thay vì tin những gì người ta muốn bạn phải tin, hoặc cố nhồi vào đầu bạn. Cho dù đi ngược lại, hoặc không trọn vẹn trùng khớp với những “ giá trị chung ” như Kinh thánh, hay sách vở thì với tôi Bắt Trẻ Đồng Xanh vẫn là một quyển sách đẹp tươi, vì nó giúp người ta nhận ra Con Người, hiểu với ý nghĩa đơn lẻ nhất – đáng được trân trọng như thế nào. Khi Holden bị đuổi học, đúng ra là lần thứ tư bị đuổi, cô em gái luôn lập lại “ bố sẽ giết anh mất thôi ”. Cậu cũng tưởng tượng ra chuyện gì chờ đón mình, nhưng tôi chắc Holden sẽ không đời nào chọn con đường dẹp bỏ cảm hứng, tảng lờ chính lời nói của tâm hồn mình để trở thành một ai đó như mong ước của mái ấm gia đình, hay có một vị trí trong xã hội. Khi Holden nói với em Phoebe “ anh sẽ lên phía Bắc chăn ngựa … ” dù cậu chưa từng cưỡi ngựa, tôi tin rằng nếu có thời cơ Holden vẫn sẽ làm mọi cách để tìm đến cánh đồng xanh của mình. Tôi cũng thế, và ngã rẽ của cuộc sống tôi được lưu lại vào ngày tôi rời trường ĐH để làm những gì mình thực sự muốn. Trong quyết định hành động ấy của tôi có phần ảnh hưởng tác động không nhỏ từ Bắt Trẻ Đồng Xanh. Cuộc sống thật đáng quý và có lẽ rằng rất ngắn ngủi, do đó ta có lẽ rằng nên dành thời hạn để làm những việc mình muốn, thay vì sống theo ý muốn của một ai đó khác hoặc sống cho qua tháng ngày. Nhìn lại, cho đến giờ hoàn toàn có thể tôi chưa đạt được thành công xuất sắc gì đáng kể, và sau này tôi cũng chẳng mong mình thành ông thánh bà tướng gì cả. Tôi chỉ đơn thuần thấy niềm hạnh phúc và mãn nguyện. Nếu bạn muốn Tặng ai đó một món quà, tôi xin đưa ra một đề xuất nho nhỏ : bạn hãy khuyến mãi ngay họ 1 quyển sách. Có thể nó không tạo ra một bước ngoặt, không biến hóa cuộc sống họ, mà chỉ đơn thuần là làm họ thêm yêu đời là đã đủ rồi. Sẽ chẳng khi nào là quá muộn để khởi đầu Sống thực sự, và nhiều lúc quy trình ấy được khởi đầu, hoặc thôi thúc nhờ vào một quyển sách đến đúng thời gian. Khi tôi đọc Bắt Trẻ Đồng Xanh, đó là 1 quyển sách cũ rách nát bìa xuất bản từ trước năm 75, và thuộc dạng sách hiếm, khó tìm, ngay cả khi tìm trong những nhà sách cũ. Tôi đã mượn chủ quán về để bọc lại bìa, và hy vọng có nhiều bạn sẽ liên tục đọc nó, cũng như copy ra nhiều bản để Tặng Ngay bạn hữu mình. Đến cuối tháng 04.2008, tôi lại thấy bản Bắt Trẻ Đồng Xanh ngoài nhà sách, vẫn là bản dịch cũ của dịch giả Phùng Khánh, có chỉnh sửa và chỉnh sửa và biên tập lại. Quả thực, đó là một niềm vui so với tôi. Tự quyển sách tạo ra sự giá trị của nó, nhưng phải kể đến phần góp phần không nhỏ của dịch giả Phùng Khánh trong việc mang lại một bản dịch tiếng Việt điêu luyện, nhuần nhị và tinh xảo mà vẫn giữ được ý thức của nguyên tác. Khi việc tìm kiếm quyển sách không quá khó khăn vất vả như trước nữa, sao bạn không thử tìm đọc nó ? Tôi nghĩ bạn sẽ không tiếc thời hạn đã bỏ ra, nhất là sau khi đọc xong quyển tiểu thuyết xinh xắn ấy.

Câu 2: Nếu được chọn là Đại sứ Văn hóa đọc, em có kế hoạch và biện pháp gì để khuyến khích các bạn và mọi người đọc sách nhiều hơn?

Nếu được lựa chọn làm đại sứ văn hóa đọc em sẽ:

  • Vận động người thân trong gia đình làm thẻ thư viện để đọc sách trong thời gian rảnh rỗi.
  • Tìm đọc những cuốn sách hay có tại thư viện trường sau đó giới thiệu cho bạn bè cùng đọc.
  • Rủ các bạn thường xuyên đến thư viện tìm sách đọc.
  • Tích cực tham gia các chương trình đọc sách báo do nhà trường tổ chức như: ngày hội đọc sách, các cuộc thi kể chuyện theo sách….
  • Cùng các bạn đến những nơi có nhiều sách để mua hoặc mượn về như thư viện hay các nhà sách lớn trên địa bàn.
  • Tìm đọc những cuốn sách mới, những câu chuyện hay trong sách để kể lại cho bạn bè.
  • Giúp cô thư viện trường giúp các bạn tìm sách đọc, giữ gìn và bảo quản sách đọc, sắp xếp lại sách sau khi đọc xong.
  • Giúp cô thư viện trường trưng bày những cuốn sách mới, trang trí làm mới, làm đẹp thư viện để thu hút các bạn đến đọc sách.

Ngoài ra, các em có thể tham khảo thêm một số gợi ý bên dưới để trả lời câu hỏi này:

Phương pháp 1:

  • Tổ chức một nhóm nhỏ mọi người có thể đóng góp sách vở của mình cho mọi người có thể đọc được nhiều thể loại.
  • Tổ chức các cuộc thi đọc sách, đọc hiểu kiến thức.
  • Tuyên truyền với mọi người về lợi ích của sách.
  • Thường xuyên cùng bạn bè đến thư viện.

Phương pháp 2:

  • Hãy tổ chức một cuộc thi đọc sách với luật là: ai đọc sách và hiểu sách nhiều nhất sẽ là người thắng cuộc.
  • Tổ chức cuộc thi nhỏ với đề bài:”hãy thuyết trình về cuốn sách yêu quý của bạn” và thuyết trình cảm nhận của mình về cuốn sách yêu quý của minh.
  • Mở các sự kiện trao đổi sách.
  • Tham gia các câu lạc bộ đọc sách.
  • Lập kế hoạch cho những cuốn sách mà chúng ta sẽ đọc.

Một số mẹo giúp đọc được nhiều sách hơn:

  • Mang sách theo bên mình mọi lúc mọi nơi để tranh thủ những lúc có thời gian rảnh rỗi đọc sách nhiều hơn. Đặc biệt là sách điện tử.
  • Hãy tạo một danh sách các đầu sách bạn dự định sẽ đọc.
  • Hãy đọc nhiều loại sách khác nhau. Việc này giúp giữ cho tâm trí và suy nghĩ của bạn luôn tươi mới.
  • Chia sẻ những gì bạn đã đọc được. Việc chia sẻ những điều bổ ích mình đã đọc được là một biện pháp rất hữu hiệu để mọi người có thể biết thêm nhiều cuốn sách hay và bổ ích khác.
  • Nghe sách nói. Điều này có thể chưa hợp lý đối với văn hóa đọc tuy nhiên nó cũng giúp bạn nắm được rất nhiều nội dung mới của những cuốn sách hay khi bạn đang di chuyển.
  • Luôn tìm kiếm những quyển sách hay, nếu bắt gặp lướt qua ở đâu hãy chụp ảnh hoặc note lại và sau đó hãy kiếm tìm chúng.
  • Hãy ưu tiên việc đọc sách. Một ngày chỉ có 24 giờ, hãy ưu tiên cho việc đọc sách thay vì lướt Facebook hay xem Netflix.
  • Hãy lập thời gian biểu cho việc đọc sách, điều này sẽ giúp chúng ta tạo ra thói quen đọc sách mỗi ngày.