Anh là ai em là nu hỏi ai là anh

Bởi My Tham Thuong

Giới thiệu về cuốn sách này

Page 2

Bởi My Tham Thuong

Giới thiệu về cuốn sách này

1111

1. Hôm qua anh mơ hay tất cả là sự thật Sao môi anh run và nước mắt vẫn tuôn Mắt anh đẫm lệ, hy vọng em sẽ về Cầu mong mọi thứ sẽ tốt hơn chứ đừng tệ thêm đi. Em tay trong tay trao nụ hôn ấy giữa ban ngày Xem ra anh chẳng còn là gì của em Mắt anh nhắm lại không thể thêm nhẫn nại Mặc dù cho em là người con gái anh yêu rất nhiều. [ĐK1:] Một lòng một dạ để yêu ai đó quá khó phải không Hãy trả lời câu hỏi của anh một cách thật lòng Ngoài người mà em luôn nói là mãi yêu, còn một người nữa Người đó đã biết hay chưa, đã biết bên em đã có anh chưa? 2. Thôi em đi đi không cần phải nói ra làm gì Buông tay anh ra đừng như thế nữa mà Mắt anh nhắm lại không thể thêm nhẫn nại Mặc dù cho em là người con gái anh yêu rất nhiều. [ĐK2:] Chẳng hiểu vì gì mà anh vượt khốn khó để yêu em Bỏ qua tất cả để em có hạnh phúc êm đềm Phải bỏ ngoài tai lời nói chẳng thích nghe về em như thế Vậy mà cách đây một ngày chính mắt anh thấy mọi thứ đổi thay. [Coda:] Chúng ta nay khác rồi

Giờ hai người hai lối.

Nghe tiếp

Auto play

Có khi nào bạn nhìn thẳng vào mắt người yêu và hỏi: “Em là ai? ” hoặc “Anh là ai” chưa? Hỏi để người yêu của bạn trả lời, và nhất là để bạn trả lời. Ðừng bằng lòng với những câu trả lời thông tục. [Thiền sư Thích Nhất Hạnh]

Một hôm nào đó nếu cần đề tài thiền quán, bạn hãy chọn một đề tài thích hợp với bạn, nghĩa là một đề tài cho bạn nhiều cảm hứng và có thể thu hút được sức chú ý của bạn đến mức tối đa. Như tôi có nói ở phần trước, đề tài có thể là mặt trời, con sâu, chiếc lá, mặt mũi bạn khi bạn chưa sinh, thời gian, hoặc một hạt tuyết sa. Tất cả mọi hiện tượng, cụ thể hay trừu tượng, vật lý, sinh lý, tâm lý hay siêu hình đều có thể là đề tài thiền quán.

Một khi chọn lựa rồi, bạn sẽ theo dõi nó ôm nó vào trong tâm, dành cho nó công trình ấp ủ cần thiết cũng như chiếc trứng cần sự ấp ủ của con gà mẹ để có thể nở thành gà con. Bạn có thể lấy cái “ta” của bạn ra làm đề tài thiền quán, hoặc cái ta của người mình yêu mến nhất, hoặc cái “ta” của người mà bạn thù ghét nhất .

Ðề tài nào cũng có thể đưa đến sự giác ngộ, miển là bạn ôm nó được trong chiều sâu của bản thể bạn. Nếu đề tài chỉ được giao phó cho trí năng thì không chắc nó sẽ mang lại kết quả mà bạn mong muốn. Mặt mũi của bạn chẳng hạn. Bạn là ai? Bạn đã từng quán niệm về đề tài ấy chăng?

Trước khi cha mẹ sinh ra, bạn là ai? Bạn chưa có hình tích, nhưng bạn đã có hay là chưa có? Tại sao từ chỗ không có bạn lại có thể trở thành có?

Nếu ngày hôm ấy, cha mẹ của tôi không gặp nhau, thì bây giờ tôi là ai? Nếu ngày hôm đó, nếu không phải là con tinh trùng ấy mà là một con tinh trùng khác đi vào tiểu noãn thì bây giờ tôi là ai?

Tôi là tôi hay tôi là một người anh, một người chị, hoặc một người em của tôi? Nếu ngày xưa cha tôi không cưới mẹ tôi mà cưới một người đàn bà khác thì bây giờ tôi là ai?

Hoặc nếu ngày xưa mẹ tôi không về với cha tôi mà về với một người đàn ông khác thì bây giờ tôi là ai?

Mỗi tế bào trong cơ thể bạn có một đời sống tự trị, mỗi tế bào của bạn có phải là một cái ta không? Loại [espèce] nằm trong chủng [genre], mỗi loại có phải là một cái ta không?

Nếu bạn đem tất cả tâm tư, trí tuệ và tình cảm bạn mà hỏi bạn những câu như thế, nếu bạn đem những câu hỏi đó dìm xuống đáy tâm tư, một ngày kia bạn sẽ thấy những cái thấy bất ngờ.

Có khi nào bạn nhìn thẳng vào mắt người yêu và hỏi: “Em là ai? ” hoặc “Anh là ai” chưa? Hỏi để người yêu của bạn trả lời, và nhất là để bạn trả lời. Ðừng bằng lòng với những câu trả lời thông tục.

Em là ai mà đã đến đây, lấy cái đau của tôi làm cái đau của em, lấy cái vui của tôi làm cái vui của em, lấy cái sống chết của tôi làm cái sống chết của em? Em là ai mà  cái ta dã cùng với cái ta của tôi trở nên như một? Tại sao em không là một giọt sương, một cánh bướm, một chân chim hay là một cây thông?

Ðừng bằng lòng với những hình ảnh thi ca. Hãy hỏi bằng tất cả tâm can, bằng tất cả những gì tạo nên con người bạn. Bạn chưa từng hỏi người bạn thù ghét nhất [nếu có] một câu hỏi như thế. Nhưng rốt cuộc rồi bạn cũng sẽ phải hỏi người ấy một câu hỏi tương tự.

Anh là ai mà đã từng làm cho tôi khổ đau, căm giận và thù ghét, hay anh chính là nghiệp quả, là nhân duyên hoặc là ngọn lửa thử thách đã trui luyện nên tôi; nói một cách khác, hay anh cũng là tôi?

Bạn hãy là người ấy. Bạn phải là người ấy, lo âu những nỗi lo âu  của người ấy, khổ dau những nỗi khổ đau của người ấy, đau xót những cái đau xót của người ấy. Bạn không thể thực sự “là hai” với người ấy. Cái ta của bạn không phải nằm “bên ngoài” cái ta của người ấy. Bạn chính là người ấy, cũng như chính bạn là người yêu của bạn, cũng như bạn là chính bạn.

Bạn quán niệm cho tới khi nào bạn thấy được nơi người lãnh tụ chính trị tàn ác nhất, nơi người tù nhân bị tra tấn dã man nhất, nơi người trưởng giả giàu sang nhất cũng như em bé nghèo ốm trơ xương nhất. Bạn quán niệm cho tới khi bạn thấy bạn nơi hạt bụi hay nơi những tinh hà xa xôi nhất.

Trích: Trái tim Mặt trời [Chương 5]

Dear.vn – Nắng đã không còn chiếu rọi em như ngày đầu “yêu” nữa. Mọi thứ với em dần khép lại. Thượng đế đã mang anh đến và rồi lại lấy anh đi. Quên anh! Đó là điều thật khó. Em đã khóc! Em đã rất đau khổ. Nhưng dần thay vào đó, em lạnh lùng hơn, em vùi đầu vào công việc, vào những điều em muốn. Và dần ý nghĩa về anh tan đi trong em. Em đã không còn yêu anh. Vì em biết, một người con gái thông minh xứng đáng có người đàn ông tốt hơn, yêu em hơn.

Anh à! Con gái đều giống nhau, đều có một mặt yếu. Nhưng… họ có muốn anh nhìn thấy hay không mà thôi.

Trước kia, khi em chưa biết đến dáng vẻ của chữ “yêu”! Anh có biết em là cô gái như nào không?

Em đã từng tự hào về bản thân, là một cô gái thông minh, tự tin, dám nói, dám quyết định. Nhiều lúc em đi ngược lại nguyên tắc của bản thân để đạt được cái mình muốn. Làm chủ kinh tế, một người phụ nữ sống độc lập và không dựa vào người đàn ông – đó là suy nghĩ của em. Có một điều em không thể, không thể quên: “Sau này, khi em yêu ai, đó phải là người tuyệt vời nhất, nếu giữa cả hai có khúc mắc hoặc nghi ngờ. Chia tay – đó là điều em không hối tiếc và em sẽ nhanh chóng quay lưng để tiếp tục cuộc sống của em.”

Nhưng…

Mọi thứ thay đổi khi em yêu anh. Em không còn cảm thấy dáng vẻ kiêu hãnh nữa. Thay vào đó, em giống một đứa trẻ. Mà anh biết rồi đấy! Trẻ con đang bắt đầu bi bô tập nói, chập chững tập đi thế nào thì một cô gái 18 như em cũng vậy. Em chập chững yêu! Em cảm nhận được những dao động trong em, những âm thanh rạo rực trong lồng ngực và nắng chiếu sáng tâm hồn em.

Một cô gái từng nghĩ sẽ thật cứng rắn bao nhiêu thì khi “yêu” lại dễ dàng lao nhẹ vào lòng anh. Đúng là không ai có thể nói trước được – phải không anh? Cũng từ đó, em dần quen với cuộc sống có anh mỗi ngày, em cảm nhận được hơi thở của anh, những lời anh nói thì thào vào tai em: “cô gái sau này làm vợ anh nhá.” Em đã nghĩ! Phải chăng thượng đế đã quá ưu đãi khi cho em có anh và điều đó khiến em như có cả một thế giới.

Có lẽ, so với anh em là một cô gái ưu tú, điều đó khiến anh tự ti. Chúng ta bắt đầu cãi nhau về những điểm trái ngược. Nhiều lần, cái tôi của em đã dần hạ xuống, hạ xuống. Em gào khóc trong đêm mỗi lần nhớ anh, mỗi lần xa anh khi nói chia tay. Em chợt hiểu ra, không ai, không ai có thể cho em điểm tựa ngoài anh, em đã quá phụ thuộc anh. Em không biết! Chính vì anh mà em đang khiến bản thân thay đổi. Một điều nữa khiến em đau lòng tột cùng, em luôn nghĩ mình là quan trọng với anh nhất. Nhưng không! Những gì em nghĩ chỉ còn là sự ảo tưởng vị trí của mình trong lòng anh. Từ khi nào anh đã có người mới và em không còn là của riêng anh. Đã nhiều lần em hỏi anh: “Em là của anh! Vậy anh là của ai?” Thứ em nhận được chỉ còn là nụ cười mỉm trên môi anh và khoảng cách xa dần của cả hai.

Em bắt đầu cảm nhận được sự lạnh nhạt mà cả hai mang lại. Nhưng em chỉ giận, giận một điều là em luôn khiến anh hạnh phúc nhất. Em đã từng làm tất cả dành cho anh, làm những điều mà chưa một cô gái nào khiến anh hạnh phúc như vậy. Nhưng chúng ta cuối cùng vẫn chẳng thể hiểu nhau muốn gì. Và em không còn là cuộc sống của anh.

Rồi cũng đến ngày đấy!

Ngày mà cả em và anh – hai chúng ta im lặng. Lần chia tay này khác với những lần em và anh giận nhau. Chúng ta đã không còn đưa ra lí lẽ để cứu vãn mối tình này. Không ai muốn đưa tay ra để giữ lại. Bởi trước đó, em đã cố gắng rồi. Nhưng chỉ từ một phía em thì có thể làm gì? Em không muốn trở thành người con gái quỵ lụy trước anh. Thứ em cần là “người đàn ông yêu em và cho em một hạnh phúc và giờ anh không xứng để em yêu.”

Nắng đã không còn chiếu rọi em như ngày đầu “yêu” nữa. Mọi thứ với em dần khép lại. Thượng đế đã mang anh đến và rồi lại lấy anh đi. Quên anh! Đó là điều thật khó. Em đã khóc! Em đã rất đau khổ. Nhưng dần thay vào đó, em lạnh lùng hơn, em vùi đầu vào công việc, vào những điều em muốn. Và dần ý nghĩa về anh tan đi trong em. Em đã không còn yêu anh. Vì em biết, một người con gái thông minh xứng đáng có người đàn ông tốt hơn, yêu em hơn. Anh đã buông tay khi em cần anh nhất. Em cần tìm lại em của ban đầu!

Lần đầu tiên em yêu và em thất bại. Nhưng cũng cảm ơn anh mà em mạnh mẽ hơn. Em hiểu hơn giá trị của em. Em hiểu yêu bản thân là điều đẹp đẽ nhất. Những gì em làm cho anh sẽ mãi là một kỉ niệm – một khởi đầu của em. Em sẽ vẫn theo đuổi ước mơ và trở thành một người phụ nữ như em đã và đang cố gắng, sẽ khiến cho ai đó yêu em hạnh phúc hơn tình yêu ban đầu của em. Chúc anh – người lạ từng yêu hạnh phúc!

Video liên quan

Chủ Đề