10 nhà độc tài hàng đầu mọi thời đại năm 2022

Hiện nay, không ai có thể chối cãi chính quyền Việt Nam là một chế độ độc tài. Tính chất độc tài ấy có ba biểu hiện chính: Thứ nhất, đó không phải chính quyền do dân bầu lên nên không thực sự là “do dân” hay “của dân”, và trên thực tế, nó cũng chẳng bao giờ “vì dân”; thứ hai, mặc dù Việt Nam tự xưng là một “nhà nước pháp quyền”, ở đó, có đầy đủ hiến pháp và luật pháp nhưng tất cả đều chỉ được sử dụng để trấn áp dân chúng, còn nhà cầm quyền thì ở ngoài và ở trên pháp luật; và cuối cùng, thứ ba, chính quyền Việt Nam tìm mọi cách để bóp nghẹt các quyền tự do căn bản của con người, từ tự do ngôn luận đến tự do biểu tình và tự do tham gia các hoạt động thuộc xã hội dân sự cũng như các hoạt động chính trị nằm ngoài khuôn khổ của chế độ.

Có điều, chế độ độc tài ở Việt Nam có một số đặc điểm nổi bật cần được nhận diện.

Thứ nhất, đó là một chế độ độc tài không có nhà độc tài, hoặc nếu có, diện mạo của các nhà độc tài ấy cũng rất mờ nhạt, không rõ nét.

Xin lưu ý là trên thế giới có ba loại độc tài chính: độc tài quân chủ, độc tài quân phiệt và độc tài đảng trị. Đằng sau cả ba loại độc tài ấy bao giờ cũng là một cái gì có tính chất tập thể: hoặc dòng dõi [loại đầu tiên] hoặc quân đội [loại thứ hai] hoặc đảng phái [loại thứ ba]. Tuy nhiên, trên cái nền tập thể ấy thỉnh thoảng hiện lên những cá nhân thâu tóm toàn bộ quyền lực và hiện hình như những bạo chúa: Hitler ở Đức, Stalin ở Liên Xô, Augusto Pinochet ở Chile, Francisco Franco ở Tây Ban Nha, Saddam Hussein ở Iraq, Muammar Gaddafi ở Libya, v.v…

Với độc tài đảng trị của cộng sản, cũng có những cá nhân nổi bật như vậy: Lenin và Stalin ở Nga, Mao Trạch Đông ở Trung Quốc, Pol Pot ở Campuchia, anh em Castro ở Cuba và dòng họ Kim ở Bắc Hàn. Riêng ở Việt Nam, trước đây, Lê Duẩn cũng có thể được/bị xem là một nhà độc tài.

Tuy nhiên, sau Lê Duẩn thì khác. Quyền lực của các tổng bí thư, từ Trường Chinh đến Nông Đức Mạnh, càng ngày càng giảm sút. Đến Nguyễn Phú Trọng lại càng giảm. Trong khi đó, quyền lực của thủ tướng, đặc biệt của Nguyễn Tấn Dũng, càng lúc càng tăng. Nhưng tăng đến mấy thì vẫn không lấn át hẳn được tổng bí thư.

Cho nên có thể nói, trong ba người ở đỉnh cao quyền lực hiện nay, Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang và Nguyễn Tấn Dũng, không ai xứng đáng với danh hiệu độc tài cả. Lý do là quyền lực của họ bị chia sẻ, mỗi người một ít, không có ai thực sự có toàn quyền để có thể tác oai tác quái. Bởi vậy có thể nói chế độ ở Việt Nam là một nền độc tài nhưng không có nhà độc tài [dictatorship without dictator]. Đó chỉ là một guồng máy chứ không có mặt người.

Thứ hai, guồng máy độc tài ấy khá “mềm”. Chữ “mềm” ở đây tôi mượn từ bài “The New Dictators Rule by Velvet Fist” của Sergei Guriev và Daniel Treismanmay. Trong bài viết, hai tác giả này nêu lên hai luận điểm chính: Thứ nhất, trên thế giới hiện nay vẫn còn một số chế độ độc tài khát máu như ở Syria và Bắc Triều Tiên nhưng số lượng các nền độc tài tàn bạo như vậy càng lúc càng hiếm. Theo thống kê, vào năm 1982, 27% các quốc gia độc tài có dính líu đến các vụ giết người hàng loạt; năm 2012, con số ấy chỉ còn 6%. Thứ hai, hầu hết các nhà độc tài được chú ý lâu nay như Vladimir Putin ở Nga, Alberto Fujimori ở Peru, Recep Tayyip Erdogan ở Turkey, Mahathir Mohamad ở Malaysia, Hugo Chávez ở Venezuela, v.v… đều có bàn tay bọc nhung [velvet fist]. Guriev và Treismanmay gọi đó là những nhà độc tài mềm [soft dictators].

Trong bài “Nhà nước khủng bố”, tôi nêu lên hiện tượng công an Việt Nam thường xuyên sử dụng nhục hình trong các cuộc điều tra dẫn đến chết người như một hình thức khủng bố nhằm làm tê liệt tinh thần phản kháng của dân chúng. Sự kiện ấy có thật và rất phổ biến. Tuy nhiên, nếu so với trước đây, với cảnh hàng chục ngàn người bị giết chết trong các cuộc cải cách ruộng đất ở miền Bắc vào giữa thập niên 1950 cũng như hình thức trại cải tạo - nơi giam giữ hàng trăm ngàn người sau năm 1975, những sự khủng bố trong các trại tạm giam và tạm giữ hiện nay, tuy vẫn tàn bạo nhưng thành thực mà nói, thưa thớt và nhẹ nhàng hơn nhiều. Biểu hiện và mức độ khác nhau, nhưng bản chất của chế độ thì vẫn là một: độc tài. Một thứ độc tài “mềm”.

Cả độc tài “cứng” lẫn độc tài “mềm” đều sử dụng hai biện pháp chính để duy trì quyền lực: khủng bố và dối trá. Sự khác biệt căn bản giữa độc tài “cứng” và độc tài “mềm” nằm ở chỗ: với độc tài “cứng”, khủng bố là biện pháp chính; với độc tài “mềm”, dối trá là biện pháp chính. Xin lưu ý: ở đây chỉ có vấn đề chính hay phụ chứ không phải có cái này thì không có cái kia.

Tính chất khủng bố tại Việt Nam hiện nay có ba biểu hiện chính: Thứ nhất là tra tấn đến chết trong các đồn công an; thứ hai là dùng côn đồ hoặc công an giả dạng côn đồ để hành hung những người chống đối, thậm chí, những người chỉ chống đối… Trung Quốc và thứ ba, mang ra toà kết án tù với những lý do vu vơ kiểu trốn thuế hay lợi dụng tự do dân chủ.

Tính chất dối trá của các nhà độc tài “mềm” được thể hiện bằng hai biện pháp chính:

Thứ nhất là đánh tráo khái niệm. Tất cả các chế độ độc tài, trong đó có chế độ hiện hành tại Việt Nam, đều tự xưng là dân chủ. Để chứng minh nền dân chủ giả vờ ấy, người ta cũng tổ chức bầu cử và cũng đề cao luật pháp. Nhưng bầu cử lại không gắn liền với quyền tự do ứng cử và vận động tranh cử. Hơn nữa, người dân chỉ được quyền bầu cử Quốc hội trong khi Quốc hội lại chỉ là bù nhìn, không có quyền lực gì độc lập cả. Còn cái gọi là “pháp quyền” [rule of law] thực chất chỉ là pháp trị [rule by law], ở đó, pháp luật được sử dụng như một thứ công cụ để trấn áp dân chúng và để lừa dối thế giới.

Thứ hai là độc quyền tuyên truyền. Từ thời đổi mới đến nay, chính quyền Việt Nam ít nhiều nới lỏng sự kềm kẹp, cho tư nhân hoá trong khá nhiều lãnh vực, nhưng về truyền thông, họ nhất định không nhượng bộ. Tất cả đều nằm trong tay nhà nước. Để dân chúng chỉ được tiếp nhận một nguồn tin duy nhất, một cách diễn dịch tin tức duy nhất. Ngay trong hệ thống truyền thông nằm trong tay họ, họ cũng áp dụng một chế độ kiểm duyệt rất khắc nghiệt. Những bài vở khác với chủ trương của họ bị cấm đoán. Những người họ xem là phản kháng hay có tinh thần phản biện mạnh mẽ, cho dù viết vu vơ, vẫn bị cấm đoán.

Để kết luận, chúng ta có thể nói độc tài “cứng” hay độc tài ”mềm”, độc tài có nhà độc tài hay không có nhà độc tài đều là độc tài. Tự bản chất, chúng không có gì khác nhau cả.

Tất cả đều là độc tài.

* Blog của Tiến sĩ Nguyễn Hưng Quốc là blog cá nhân. Các bài viết trên blog được đăng tải với sự đồng ý của Ðài VOA nhưng không phản ánh quan điểm hay lập trường của Chính phủ Hoa Kỳ.

Sức mạnh tuyệt đối làm hỏng hoàn toàn. Không có kiểm tra và cân bằng, luật pháp, và các thể chế thích hợp tại chỗ, bạo chúa và nhà độc tài có thể nhanh chóng củng cố quyền lực và gây ra một lượng đau khổ to lớn. Đáng buồn thay, thỉnh thoảng, các chính trị gia và nhà lãnh đạo quyết định làm mọi thứ theo cách riêng của họ [phần lớn là sự mất tinh thần của quần chúng]. Từ các nhà lãnh đạo cộng sản đến những kẻ đê tiện của bộ lạc, những nhà độc tài máu lạnh này không quan tâm đến giá trị của cuộc sống nhiều như họ đạt được động cơ ích kỷ của họ về sự thống trị, quyền lực và sự bất tử. Đây là 25 nhà độc tài nguy hiểm nhất trong suốt lịch sử.


Tổng thống Robert Mugabe của Zimbabwe được cho là đã tăng lên quyền lực thông qua sự lừa dối bầu cử và sợ hãi. Trong một cuộc bầu cử mà ông không nhận được bất kỳ phiếu bầu nào ở một tỉnh nhất định, ông đã dàn xếp việc giết chết hơn 20.000 dân thường bằng cách chế tạo những câu chuyện về cuộc nổi loạn và phản quốc. Trong thời gian ở văn phòng, hơn 3,1 triệu người Zimbabwe đã mất nhà cửa, công việc và sinh kế do chương trình cải cách đất đai của anh ấy, hay còn gọi là bất kỳ ngôi làng nào nói lên sự bất đồng.

Hiệp hội bạo chúa này với ma cà rồng và Dracula được đặt tốt. Vlad III đã giết chết vô số người và vui mừng trong bạo lực và đối xử tàn nhẫn với các tù nhân và phiến quân. Anh ta thích bắt buộc nạn nhân của mình và thậm chí được cho là tắm trong máu của họ.

Kim Jong-il đã có gần một phần tư triệu người bị bắt giữ trong thời kỳ cai trị của anh ta và chịu trách nhiệm trực tiếp về sự chết đói và cái chết của hàng triệu người Bắc Triều Tiên.

Mặc dù Idi Amin Dada đã cai trị Uganda chỉ trong tám năm từ năm 1971 đến 1979, anh ta đã tận dụng tối đa thời gian của mình để chỉ huy, đưa cơn thịnh nộ của mình lên màn hình đầy đủ. Khoảng nửa triệu người đã mất mạng do giết người và diệt chủng phi pháp trong thời gian này.

Có lẽ không ai trong lịch sử đã nhận được nhiều vụ ám sát hơn Vladimir Lenin. Tất nhiên, cho rằng ông đã thiết lập cuộc khủng bố màu đỏ của người Hồi giáo, hay loại bỏ hệ thống của hàng triệu người bao gồm các thành viên trong đảng chính trị của chính ông, điều này không có gì đáng ngạc nhiên.

Hoàng đế Hirohito trị vì tại Nhật Bản trong Thế chiến II và mặc dù những lời buộc tội chống lại sự lãnh đạo của ông không có ý nghĩa như một số người khác trong danh sách này, cuộc tranh luận vẫn còn hoành hành về việc ông có chịu trách nhiệm cho các tội ác chiến tranh của quân đội và làm thế nào nhiều quyền kiểm soát anh thực sự có.

Giống như Hoàng đế Hirohit, khả năng và sức mạnh của Koki, ảnh hưởng đến sự tàn bạo của quân đội là điều đáng nghi ngờ. Tuy nhiên, không giống như Hirota, anh ta đã bị xử tử vì những tội ác chiến tranh bao gồm việc bí mật với thông tin có thể ngăn chặn nhiều sự tàn bạo.

Là một nhà lãnh đạo cộng sản cho Liên Xô, không có gì ngạc nhiên khi Leonid Brezhnev phù hợp ngay với đôi giày bạo lực vô nghĩa của những người tiền nhiệm của ông, Stalin và Lenin. Sự lãnh đạo của ông là & nbsp; đã kết hôn với máu diệt chủng chống lại người Moldova, người Đức Volga, Cossacks, người Ba Lan và thậm chí cả người Armenia.

Là người kế vị của Sun Yat-sen, Chiang Kai-Shek của Trung Quốc là một nhà lãnh đạo rất ghê gớm với lý tưởng, mục tiêu và ước mơ là vì lợi ích của Trung Quốc Rất nhiều năm. Ông được biết đến với cái tên khủng bố trắng của người Viking, người thanh trừng phe đối lập vì sự lãnh đạo tốt hơn và sự ổn định của đất nước. Nói chung, khoảng 1 triệu người chết do các sáng kiến ​​của ông.

Kaiser Wilhelm II là hoàng đế cuối cùng của Đức cho đến năm 1918. Biết về việc ông không có khả năng kiểm soát quân đội và chỉ huy không thành công, có lẽ ông đã không chết người như không có khả năng. Tuy nhiên, thời gian của ông là Hoàng đế gây ra cái chết của hàng triệu người.

Hồ Chí Minh trở thành Tổng thống Bắc Việt Nam bằng bạo lực và sợ hãi. Một nhà độc tài khác dường như được kích hoạt hạnh phúc với cải cách đất đai của mình, kết quả là hơn 100.000 người đã bị xử tử. Những người khác trải qua nạn đói và ẩn dật trong các trại chiến tranh có số lượng hơn 1 triệu.

Yakubu Gowon là lãnh đạo của Nigeria vào thời điểm dầu được tìm thấy ở đồng bằng Nigeria, nơi cũng được Ojukwu ở phía đông Nigeria theo đuổi. Mặc dù cả hai bên đã ký hợp đồng với Accord Accil, nhưng nó không làm gì để tạo ra hòa bình. Chiến thuật quân sự tàn nhẫn của Gowon trong cuộc chiến tiếp theo đã dẫn đến cái chết của hơn 1 triệu thường dân.

Mengistu Haile Mariam của Ethiopia không có ý định loại bỏ bất cứ ai mà anh ta coi là đối lập. Khi ông đưa ra bài phát biểu giới thiệu của mình, ông đã tuyên bố cái chết cho cuộc cách mạng và cho EPRP [Đảng Cách mạng Nhân dân Ethiopia]. Anh ta cho thấy niềm tin của mình với thông điệp của mình bằng cách ném ba chai chứa đầy máu từ bệ của anh ta. Anh ta cũng khởi xướng phong trào giết hàng ngàn người Kebeles trên đường phố, đánh bại sự kháng cự cho cái chết và thậm chí đánh thuế các gia đình khi yêu cầu sự trở lại của xác chết của những người thân yêu của họ. Nhìn chung, anh ta đã để lại khoảng 1,5 triệu người chết trong sự thức dậy của mình.

Sick and delusional, Kim Il Sung of North Korea led a nation using force, aggression, and deception. He lost so much respect from his people that he ended up blaming the US for the nation’s suffering, spreading the news that the biggest superpower had spread an epidemic throughout the countryside. To make it more convincing, he killed 1.6 million of his own people.

Saddam Hussein was a well-known leader that instigated numerous conflicts in his lifetime. He instituted mass genocide against the Kurds, Shabaks, Assyrians, Mandeans, and other ethnic groups who rebelled against his leadership and fought several wars against Iran and Kuwait, with the death toll climbing to about 2 million in total.

Of the many dictators that have killed in the quest for power, perhaps Ismail Enver Pasha was one of the most unique. He was the leader of the Young Turk Revolution and became more powerful as he led the Ottoman Empire in World War I and the Balkan Wars. But despite his experience on the battlefield, he was still very bad at leading an army as he lost battle after battle. What’s even worse is that he killed over 1.5 million Armenians and over 1 million people of other races just to compensate for his shameful loss in Sarikamish.

As President of Sudan, Omar al-Bashir was the ruler that negotiated the end of the Sudanese Civil War by giving in to what the Sudan People’s Liberation Army was requesting. Although what he did was considered fair and noble, the agreement directly led to wars in Darfur that claimed the lives of about 400,000 people due to violence and starvation.

As communist leader of Cambodia, Pol Pot envisioned a country that would be equal by any means. So he thought of sending city people to the farms and the farm people to the city. As expected, he did not get the results he wanted, so he then resorted to punishing people and depriving them of their right to education, medication, and nutrition. He even executed about 2.5 million who were not following his ideals.

General Agha Mohammad Yahya Khan was very active during the Second World War and became the third President of Pakistan. As expected, he instituted martial law and ruthlessly led a war against Eastern Pakistan. His policies left millions dead.

Anti-Semitic, idealistic, and very violent, “Bloody Nicholas,” as he was sometimes called, cost Russia 3 million lives.

When he was assigned to be general in the Imperial Japanese Army, Hideki Tojo was not content with his position, so he also assumed the position of Prime Minister, Army Minister, Home Minister, Foreign Minister, Education Minister, and Commerce Minister…talk about a lot of responsibility. He also made ties with the Nazis hoping that he would rise to power alongside Hitler. Due to his relentless acts of attacking other Asian countries, he was directly responsible for the deaths of over 5 million individuals.

Josef Stalin became the leader of Soviet Union after Lenin died in 1924 and launched government programs that would make the country more progressive. His attempt to move to the new economy, however, led to the starvation of nearly 10 million people. With many intellectuals and activists not in favor of his leadership, Stalin also launched the “Great Purge,” killing every person who opposed him and his ideals.

As a colonial leader of Belgium, Leopold II was famous for essentially enslaving and killing nearly 15 million Congolese under the guise of his Congo Free State. Other European powers granted him the territory to improve the lives of its inhabitants. Instead, he used them for his own personal gain and committed some of the worst atrocities in history.

To most people, Adolf Hitler does not need much of an introduction as he was famous for being the leader of the Nazis – a German party that was responsible for the deaths of over 17 million people including 6 million Jews. After leading the entire world into war as well as committing numerous war crimes, he certainly deserves a spot on this list.

Famous for being one of the communist leaders of the Republic of China beginning around World War II, Mao Zedong was a ruler who thirsted for power. In his first five years, he killed about 4 to 6 million people by indiscriminately sentencing them to death. His policies also starved about 20 million, and on top of that, he had numerous enemies of the state executed.



Lists Going Viral Right Now

Photo: Featured Image - Roto3'14, Adolf Hitler 45, CC BY-SA 4.0, 1. WikipediaCommons.com [Public Domain], 2. Roto3'14, Adolf Hitler 45, CC BY-SA 4.0 , 3. WikipediaCommons.com [Public Domain], 4. Goodfreephotos.com [Public Domain], 5. WikipediaCommons.com [Public Domain], 6. WikipediaCommons.com [Public Domain], 7. WikipediaCommons.com [Public Domain], 8. Linsert tresniL, Pol Pot, CC BY-SA 2.0, 9. WikipediaCommons.com [Public Domain], 10. wikimedia commons [Public Domain], 11. WikipediaCommons.com [Public Domain], 12. WikipediaCommons.com [Public Domain], 13. אדעולם at Hebrew Wikipedia, Mengistu Haile Mariam 3, CC BY-SA 3.0 , 14. Akinola kila, Adefemi Kila & Yakubu Gowon, CC BY-SA 4.0 , 15. WikipediaCommons.com [Public Domain], 16. WikipediaCommons.com [Public Domain], 17. WikipediaCommons.com [Public Domain], 18. Kohls, Ulrich, extracted by Fredy.00, Leonid Brežněv [Bundesarchiv], CC BY-SA 3.0 , 19. WikipediaCommons.com [Public Domain], 20. WikipediaCommons.com [Public Domain], 21. WikipediaCommons.com [Public Domain], 22. WikipediaCommons.com [Public Domain], 23. maxdavinci, Kim-Jong-il, CC BY 2.0, 24. WikipediaCommons.com [Public Domain], 25. WikipediaCommons.com [Public Domain]

10 nhà độc tài hàng đầu là ai?

10 nhà độc tài thế giới mọi thời đại..
Napoleon Bonaparte. Napoleon Bonaparte đã chứng minh rằng việc cha bạn là vua của Pháp không phải là cách duy nhất để trở thành người cai trị Pháp. ....
Benito Mussolini. ....
Mao Trạch Đông. ....
Muammar Gaddafi. ....
Pol Pot. ....
Idi amin. ....
Joseph Stalin. ....
Adolf Hitler..

Ai là nhà độc tài mạnh mẽ nhất mọi thời đại?

Top 10 nhà lãnh đạo xấu xa nhất của thế kỷ 20..
#1.Adolf Hitler.....
#2.Mao Zedong [1893-1976] ....
#3 Joseph Stalin [1878-1953] trong bất kỳ danh sách những người đàn ông xấu xa nào, nhà độc tài Liên Xô Joseph Stalin xếp hạng cao.....
#4 Pol Pot [1925-1998] ....
#5 Leopold II [1835-1909] ....
#6 Kim Il-Sung [1912-1994] ....
#7.....
#8 IDI AMIN [1925-2003].

Ai là 3 nhà độc tài chính?

Ba nhà độc tài: Mussolini, Stalin, Hitler.Mussolini, Stalin, Hitler.

Ai là nhà độc tài tồi tệ nhất trong lịch sử?

Một số nhà độc tài đã được liên kết với nạn diệt chủng trên một số chủng tộc hoặc nhóm;Ví dụ đáng chú ý và rộng lớn nhất là Holocaust, nạn diệt chủng của Adolf Hitler gồm mười một triệu người, sáu triệu trong số đó là người Do Thái.Adolf Hitler's genocide of eleven million people, six million of which were Jews.

Chủ Đề