Nợ em 1 đời hạnh phúc review

7 năm nói dài không dài nói ngắn không ngắn. Chỉ là một quãng thời gian để họ hoài niệm về quá khứ để đợi chờ nhau quá nhiều. Nhiếp Vũ Thịnh và Đàm Tĩnh 7 năm trước chỉ vì hiểu lầm mà xa rời nhau, 7 năm sau họ tái ngộ nhưng lại đem bao sầu mới.

7 năm trước cô nói với anh những lời cay nghiệt nhất, đau lòng nhất để chia tay với anh, ngày ấy anh tuyệt vọng một mình đi trên con đường mưa gió tối tăm. [Có thể thấy anh đã đau khổ và tuyệt vọng như thế nào].

7 năm sau anh trở thành một bác sĩ ngoại khoa tài giỏi, gia đình lại rất giầu có, đẹp trai, tài giỏi có tiền, của biết bao cô gái vây quanh anh nhưng anh không để ý mà chỉ một lòng nhớ về cô, người làm anh đau khổ.

Anh gặp lại cô và lại trở thành bác sĩ điều trị bệnh cho con trai của cô. Lúc này cô lại làm cho anh đau thêm một lần nữa [truyện này ngược nam chính kinh dị]. Anh hận cô, nhưng hận cô bao nhiêu thì lại thấy anh yêu cố bấy nhiêu, cô trở về một lần nữa làm cuộc sống của anh náo loạn.

Còn cô suốt 7 năm qua có lẽ do cuộc sống quá vất vả, phải tất bật để lo cho cuộc sống gia đình lo cho bệnh của con trai mà cô luôn làm việc hết mình, vì một người chồng luôn không quan tâm đến cô và con, một người chồng nát rượu mà cô càng ngày càng héo tàn.

Có lẽ do quá bận rộn lên cô không có nghĩ đến anh nhiều. Nhưng không có nghĩa là không nhớ, chỉ là thi thoảng cô vẫn nhớ đến hình ảnh một người con trai bước trên con đường đầy hoa đến bên cô tựa như một thiên thần.
Số phận đúng là ngược đãi cô vốn là một cô gái xinh đẹp thông minh nhưng vì lấy nhầm người mà cuộc đời cô trở lên khổ sở.

Hai người họ gặp nhau, dằn vặt nhau và dần dần họ nhận ra họ còn yêu nhau rất nhiều và giữa 2 người họ còn có một thứ gắn kết lại, là một thứ chứng minh tình yêu của 2 người. Rồi sau cùng khi họ trở lai được với nhau thì cũng là lúc anh gặp chuyện.

Bác sĩ nói anh có thể không tỉnh lại. Cô nói cô sẽ đợi anh vì a đã đợi cô 7 năm cho dù cả đời anh không tỉnh cô vẫn sẽ đợi. Sau cùng mọi chuyện hiểu lầm được xóa bỏ anh và cô có thể bên nhau rồi nhưng anh vẫn nằm ở đó.

Câu chuyện mang đến cho ta nhiều cảm xúc, đau khổ, tiếc nuối cho mối tình đẹp kia. Cũng hạnh phúc bởi những phút giây ngọt ngào đan xen từ quá khứ.

Nhưng sẽ phải rơi nước mắt cảm thương từ những tình tiết ngược tâm ngược thân của nhân vật. Trong truyện cả 2 nhân vật đều rất đáng thương một người vừa yêu vừa hận mà chờ đợi người kia suốt 7 năm. Một người cũng chỉ vì yêu mà xa rời người kia, sống cơ cực vất vả.

Chỉ vì ân oán tình thù mà làm cho 2 con người ấy phải chịu nhiều nỗi đau, giằng xé. Đến cuối cùng một cái kết mở có lẽ sẽ không làm hài lòng nhiều độc giả vì nó làm cho rất nhiều người tụt cảm xúc nhưng ít ra tác giả đã để cho chúng ta vẽ lên cuộc sống mới cho nhân vật chính, Nợ em một đời hạnh phúc [Thời gian đẹp nhất khi yêu em] có lẽ là bộ truyện có kết cục đẹp nhất của Phỉ Ngã Tư Tồn người vốn mênh danh là mẹ ghẻ. Và mình nghĩ câu chuyện này cũng sẽ lấy đi của bạn ít nhiều những giọt nước mắt.

Với mình, khi gấp cuốn truyện lại, có một số cảm nhận. Đầu tiên, mình thấy truyện có vẻ buồn và cảm xúc nặng nề. Tiếp theo, kết thúc truyện có vẻ quá bất ngờ và hơi vội vàng.

Đàm Tĩnh, cô tưởng như vậy là kết thúc ư? Đừng vội mừng, còn chưa làm cho cô thân bại danh liệt, tôi thề không buông tha.

Bảy năm trước, vào một đêm mưa gió, Nhiếp Vũ Thịnh với trái tim tan vỡ đã nhẫn tâm buông ra nhưng lời cay nghiệt như vậy với Đàm Tĩnh. Đó là khi cô nói rằng cô chưa từng yêu anh, khi cô nói rằng cô đã bỏ đi đứa con của hai người.

Bảy năm sau, cô trở thành bà mẹ một con, cuộc sống vô cùng khó khăn và cơ cực. Còn anh lúc này đã là một bác sĩ trẻ đầy triển vọng của khoa ngoại tim mạch ở một bệnh viện lớn. Và rồi duyên phận trớ trêu, anh trở thành bác sĩ điều trị chính cho con trai cô.

Đàm Tĩnh giờ đây đã không còn là Đàm Tĩnh của anh nữa. Làn da trắng ngần anh từng si mê giờ đã trở nên đen sạm. Mái tóc óng mượt ngày nào giờ khô xơ vì thiếu chất. Thấy cô như vậy, lẽ ra anh phải vui mừng mới đúng, tại sao trong lòng chỉ toàn cảm giác đau đớn xót xa? Anh tự khinh bỉ bản thân mình, hóa ra bao lâu nay anh chưa từng ngừng yêu người con gái ấy.

Bảy năm, quãng thời gian không quá dài nhưng cũng đủ để lòng người đổi thay, đủ để những điều thân quen trở nên xa lạ. Thế nhưng, đừng nói là bảy năm, mà cho dù có là cả đời đi chăng nữa, có lẽ cũng không đủ để Nhiếp Vũ Thịnh xóa nhòa đi hình bóng của Đàm Tĩnh được anh cất giấu ở nơi sâu thẳm nhất của trái tim, không đủ đế làm phai nhạt đi một tình yêu đã trở thành chấp niệm.

Nhiếp Vũ Thịnh và Đàm Tĩnh đã gặp nhau vào những năm tháng tươi đẹp nhất của tuổi thanh xuân. Hai người họ của thời niên thiếu, đã yêu nhau theo một cách trong sáng và vô tư nhất với một tình yêu thuần khiết và dịu êm tựa như dòng nước chảy hiền hòa.

Hai người họ của thời niên thiếu, đã âu yếm gọi nhau bằng những tên gọi thân thương nhất, nguyện sẽ cùng nhau sống trọn kiếp người. Hai người họ của thời niên thiếu, đã nghĩ rằng cứ yêu nhau thì sẽ được ở bên nhau mà không biết rằng mình còn quá trẻ, quá non nớt để hiếu được những nét vẽ trái ngang của ông trời.

Nhiếp Vũ Thịnh mãi mãi không bao giờ quên được đêm mưa năm ấy, từng lời nói của cô như những mũi dao sắc nhọn không ngừng giày xéo trái tim anh. Anh không thể nhớ mình đã đi bộ dưới mưa bao lâu vào đêm đó. Từng giọt mưa lớn như một sợi dây thừng quất lên người, lên mặt anh, tầm mắt anh nhòa đi, không biết là vì mưa hay là vì nước mắt.
Ngày hôm ấy, trời đổ cơn mưa, sấm chớp xé toạc bầu trời, cũng giống như trái tim anh, vì những lời nói của cô mà vỡ tan thành từng mảnh.

Nhiếp Vũ Thịnh yêu Đàm Tĩnh bao nhiêu thì cũng hận cô bấy nhiêu. Anh hận cô đùa giỡn với tình cảm của anh, hận cô đem trái tim anh ra mà mặc sức chà đạp. Nhiếp Vũ Thịnh không biết rằng, vào cái đêm mưa gió đó, khi anh mang theo nỗi đau đớn tột cùng mà lao xuống núi, thật ra cô đã một mình đứng dưới màn mưa lạnh buốt, khóc đến tan nát ruột gan.

Sau ngày hôm ấy, Nhiếp Vũ Thịnh sang Mỹ du học, nói đúng hơn, là anh đang chạy trốn. Chạy trốn khỏi những mảnh hồi ức ngọt ngào luôn đè nặng trái tim anh, chạy trốn khỏi nỗi nhớ nhung da diết luôn dày vò anh từng giây từng phút. Anh muốn lãng quên tất cả, lãng quên đoạn tình duyên ngắn ngủi mà khắc cốt ghi tâm, lãng quên người con gái mà anh đã yêu bằng cả trái tim mình.

Suốt khoảng thời gian dài sau đó, Nhiếp Vũ Thịnh liên tục gặp ác mộng, đến mức phải đi điều trị tâm lí. Anh lao đầu vào công việc tựa như một cái máy, vì chỉ khi bận rộn, anh mới không có thời gian để nhớ đến cô, rồi lại đau đớn nhớ về đêm mưa ngày xưa. Mối tình với Đàm Tĩnh đã vắt kiệt tất cả nhiệt huyết của anh, không có cô, anh có sống cũng chỉ như cái xác không hồn.

Tình cảm mà Đàm Tĩnh dành cho Nhiếp Vũ Thịnh có lẽ cũng sâu sắc chẳng kém gì tình yêu của anh dành cho cô. Chỉ có mình cô biết, rằng cô đã bối rối thế nào khi gặp lại anh sau bảy năm xa cách. Chỉ có mình cô biết, rằng cô đã nhớ vòng ôm ấm áp của anh ra sao. Chỉ có mình cô biết, rằng dù xa cách bao lâu, thì nụ hôn của anh vẫn luôn làm cô mất đi lí trí. 

Những ngày sau khi Nhiếp Vũ Thịnh rời đi có lẽ là khoảng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời Đàm Tĩnh. Đàm Tĩnh khi ấy không nơi nương tựa, lại đang mang trong mình một sinh linh nhỏ bé và phải nói là may mắn cho cô khi cô gặp được Tôn Chí Quân. Người đàn ông đó đã ở bên giúp đỡ cô trong những ngày khó khăn nhất, Đàm Tĩnh không biết vì sao anh ta lại đối tốt với cô như vậy, nhưng mình cảm giác được rằng, dường như Tôn Chí Quân đã trót đem lòng yêu Đàm Tĩnh. Mặc dù không hiểu vì sao sau này Tôn Chí Quân lại thay tâm đổi tính, đối xử với Đàm Tĩnh rất tệ, nhưng cũng nhờ có anh ta thì Nhiếp Vũ Thịnh mới biết được Đàm Tĩnh đã từng phải sống khổ sở ra sao.

Hóa ra, Đàm Tĩnh không hề phá bỏ đứa con của hai người, còn vì đứa bé đó mà suýt nữa mất mạng. Hóa ra, cô chia tay anh là vì mối thù không thể xóa bỏ giữa gia đình cô và cha anh. Nhưng thay vì nói cho Nhiếp Vũ Thịnh biết mọi chuyện, Đàm Tĩnh chọn một mình gánh chịu tất cả đớn đau. Cô không muốn anh phải áy náy, không muốn trở thành nỗi vướng bận trong lòng anh, nên đã cố tìm cách biến tình yêu của anh trở thành thù hận.

“Nếu bạn yêu ai đó, rất nhiều việc phải cùng nhau gánh vác. Đừng ngu xuẩn tự mình hi sinh rồi cho rằng đó là muốn tốt cho người kia.”*

Thực lòng mà nói, thì mình không ủng hộ lựa chọn của Đàm Tĩnh. Đàm Tĩnh đã làm như vậy mà không biết rằng anh đã yêu cô hơn chính bản thân mình. Nhiếp Vũ Thịnh anh, cho dù đau đến mấy, cũng chẳng thể buông bỏ, cho dù hận đến mấy, cũng chẳng thể lãng quên.

Khi Nhiếp Vũ Thịnh biết được tất cả những tổn thương mà Đàm Tĩnh phải gánh chịu, anh chẳng thể làm gì hơn, chỉ biết đau đớn tự trách bản thân. Giá như năm đó anh không bỏ đi khi chưa tìm hiếu rõ ngọn ngành, giá như khi gặp lại anh không buông ra những lời cay độc với cô, giá như thời gian có đế quay trở về bảy năm trước, anh sẽ bảo vệ, nâng niu cô bằng tất cả những gì anh có.

Bảy năm trước, Nhiếp Vũ Thịnh đã vì cái tôi quá lớn của mình mà bỏ rơi Đàm Tĩnh. Bây giờ, anh muốn kéo cô về bên cạnh, che chở, bù đắp cho cô và giúp cô xoa dịu những vết thương chẳng chịt trong lòng.

“Trên đời này có hai thứ không thể nắm giữ, một là chuyện cũ, một là mưa hoa bay.” **

Đàm Tĩnh, nếu chúng ta không thể quay về như trước, vậy anh sẽ cùng em làm lại từ đầu.

*****
Mình vốn thích đọc những truyện có kết thúc buồn, nhưng với “Nợ em một đời hạnh phúc”, nếu tác giả bắt Đàm Tĩnh và Nhiếp Vũ Thịnh phải chia li, thì thực sự quá bất công cho họ. Suy cho cùng, tội lỗi của cha anh, Vũ Thịnh đâu có biết? Dù thế nào, tất cả những tổn thương anh phải gánh chịu cũng nên được bù đắp chứ, phải không?

Nhiếp Vũ Thịnh không phải kiểu nam chính có lòng dạ thâm sâu như biển. Anh dành cho Đàm Tĩnh một tình yêu đơn thuần mà cố chấp, cứ tưởng rằng đó chỉ là thứ tình cảm bông bột của thanh xuân, ai ngờ lại ăn sâu vào cốt tủy. Anh cứ ngốc nghếch mà ôm khư khư tình yêu ấy, dù nghĩ rằng cô đã có chồng con nhưng trong tiềm thức vẫn luôn chờ cô quay trở về.

Thử hỏi, phải nhớ nhung đến mức nào mà ngay cả trong mơ, anh vẫn không ngừng gọi tên cô? Thử hỏi, phải yêu nhiều bao nhiêu mới có thể tuyệt vọng mà nói rằng: “Đàm Tĩnh, anh đã dùng tất cả để yêu em, nếu em không cần, thì thôi vậy.”

Còn Đàm Tĩnh, có lẽ sau tất cả những tổn thương cô phải chịu đựng, sau tất cả những khó khăn cô phải trải qua, cuối cùng thì ông trời cũng rất công bằng khi bù đắp cho cô một người đàn ông ưu tú, yêu cô theo cái cách đẹp đẽ và hoàn mỹ đến như vậy.

Xét về nhiều mặt, “Nợ em một đời hạnh phúc” xứng đáng là một trong những bộ truyện hay nhất của Phỉ Ngã Tư Tồn. Thế nhưng khi đọc xong những trang cuối cùng, mình lại cảm thấy hơi hụt hẫng vì cách tháo gỡ các nút thắt có phần vội vàng, chóng vánh và cái kết dù có hậu nhưng cũng chưa đủ để thỏa mãn người đọc. Nhưng biết làm sao được, chỉ đành tự mình vẽ ra cho họ một viễn cảnh về một tương lai viên mãn, chúc cho Nhiếp Vũ Thịnh và Đàm Tĩnh sẽ được mãi mãi vui vẻ, bình yên, cùng nắm tay nhau đi qua tháng rộng ngày dài.

*: Trích “Ám Dục”- Thánh Yêu
**: Trích ” Cho anh nhìn về em”- Tân Di ố

Chủ Đề