Bài văn số phận và tính cách của lão hạc năm 2024

Viết 1 đoạn văn 8-10 câu nêu cảm nhận của em về cuộc đời, số phận của Lão Hac trong đó có sử dụng : các loại dấu câu đã học, một câu ghép, trợ từ, thàn từ và trình bày theo cách diễn dịch với câu chủ đề: "Cuộc đời của lão hạc dầy nước mắt, nhiều đau khổ và bất hạnh vô cùng" giúp mình với

Số phận và tính cách của nhân vật Lão Hạc trong tác phẩm ngắn Lão Hạc bao gồm 15 mẫu bài viết hay nhất, kèm theo dàn ý chi tiết, giúp học sinh hiểu rõ hơn về cuộc đời bi thảm của lão Hạc để hoàn thiện bài viết số 7 lớp 9 đề 2.

Số phận và tính cách nhân vật lão Hạc cũng là biểu tượng của số phận của hàng triệu nông dân Việt Nam dưới thời phong kiến. Lão Hạc là một người nông dân hiền lành, có tâm hồn đẹp, nhân cách cao thượng đáng quý. Hãy cùng đọc bài viết dưới đây để hiểu sâu hơn về môn Văn 9:

  1. Giới thiệu:
  • Cùng với Ngô Tất Tố, Nguyên Hồng,... Nam Cao là một trong những nhà văn hiện thực nhân đạo không thể không nhắc đến.
  • Các tác phẩm của ông không chỉ chân thực mà còn chứa đựng những triết lý sâu sắc về con người và cuộc sống.
  • Trong số đó, truyện ngắn 'Lão Hạc' nổi bật như một minh chứng rõ ràng!
  • Nhân vật Lão Hạc để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm trí độc giả với hình ảnh một người nông dân đáng kính, đầy lòng nhân ái và tự trọng.

II. Nội dung chính:

1. Cuộc sống và khổ cực của Lão Hạc: Nhân vật nông dân gặp nhiều khó khăn và biến cố trong cuộc đời:

  • Vợ mất sớm, gia đình nghèo khó, con trai phản bội bỏ đi làm việc ở một đồn điền cao su.
  • Sống cô đơn ở tuổi già, đối mặt với nhiều thử thách: bệnh tật, yếu đuối, thất nghiệp, mất trắng mùa màng vì bão tố.
  • Mất đi người bạn thân thiết - con chó vàng - vì cảnh nghèo đói.
  • Luôn lo lắng và quan tâm cho con cái, nhưng không thể đảm bảo cuộc sống êm đềm cho họ.
  • Trải qua nhiều gian khổ, cuối cùng phải đối diện với cái chết bi thương.

2. Đặc điểm, tính cách của Lão Hạc:

  1. Có lòng nhân ái, biết vị tha và ân cần với người khác
  1. Là người cha yêu thương con cái, luôn lo lắng cho họ
  1. Tự trọng và tự tin trong tư cách của mình.

3. Sự kết thúc của Lão Hạc: Là một sự kiện quan trọng để nhân vật phản ánh tính cách của mình:

  • Chết để giải thoát khỏi cuộc sống đau khổ.
  • Chết vì tình thương con, muốn để lại cho con tất cả những gì tốt đẹp nhất.
  • Chết để tránh bị biến thành người không có nguyên tắc, không có danh dự.
  • Đau lòng vì đã phản bội con Vàng [đã lừa dối con].
  • Cái chết như một sự hi sinh đắng cay cho tương lai, cho thấy sự bế tắc của hiện tại.
  • Chứng minh cho lòng tốt của một con người.
  • Chứng minh cho nỗi đau và phẩm giá của người nông dân Việt Nam trước cách mạng.

4. Nhận xét về nhân vật:

  • Thương cảm với một người đàn ông đầy bi kịch.
  • Trân trọng lòng tự trọng đáng kính.
  • Yêu quý một người đầy lòng nhân ái, yêu thương con cái.

III. Kết luận:

  • Nhân vật Lão Hạc là một thành công nghệ thuật của Nam Cao trong việc tạo hình nhân vật nông dân trước cách mạng tháng Tám: nghèo khó, yêu thương con cái, chân thành, đơn giản, tự trọng...
  • Đánh giá về cách tạo dựng nhân vật.
  • Cảm xúc cá nhân [tôn trọng, yêu quý nhân vật. Nhân vật đã để lại suy nghĩ gì cho bản thân?]

Mẫu văn Số phận và tính cách của nhân vật Lão Hạc

Văn mẫu số 7 đề 2 - Mẫu 1

Truyện ngắn Lão Hạc là một trong những tác phẩm xuất sắc nhất của nhà văn Nam Cao và của văn học hiện thực phê phán trước cách mạng. Truyện kể về cuộc đời đầy đau thương và khốn cùng của nhân vật lão Hạc, một lão nông hiền lành, chất phác, nghèo khổ, bất hạnh nhưng có tâm hồn đẹp, nhân cách cao thượng đáng quý.

Nam Cao đã thể hiện thành công tính cuộc sống và tính cách của nhân vật lão Hạc. Lão Hạc là một người nông dân bất hạnh, nghèo khổ, cô đơn nhưng không bị xao lãng, mà ngược lại có một tâm hồn đẹp, một nhân cách cao thượng.

Vợ của lão mất sớm, lão sống cô đơn trong tuổi già, vất vả. Lão chỉ có một đứa con trai để nuôi dưỡng. Con trai lão, vì không có đủ tiền để cưới vợ, đã quyết định bỏ nhà đi làm phu đồn điền. Như vậy, lão phải sống một mình, chăm sóc cậu Vàng, con chó của lão. Trong bối cảnh khó khăn, lão vẫn phải lao động vất vả để kiếm sống. Tuy nhiên, cuộc sống ngày càng trở nên khó khăn, khiến lão rơi vào tình thế khó khăn.

Thực sự, tình hình khó khăn đã khiến lão Hạc gặp phải bế tắc như vậy. Lão vẫn còn mảnh vườn đó, con chó Vàng đó, có thể bán để xoay xở. Nhưng lão sống vì con chứ không phải vì bản thân. Hiếm có người cha nào yêu thương con như lão Hạc.

Lão Hạc là minh chứng sống động về tình cha yêu con. Dù nghèo khó, nhưng lão luôn đặt bổn phận cha lên hàng đầu. Lão không ngần ngại hy sinh, dù phải chịu đói, lạnh, và đối diện với cái chết bi thảm, lão vẫn không từ bỏ trách nhiệm của một người cha.

Đối với con, lão mong muốn con có một cuộc sống đàng hoàng, không phải gánh chịu sự tai tiếng hay sỉ nhục. Đối với lão, danh dự và phẩm giá quan trọng hơn cả tính mạng. Lão mong muốn con được sống một cuộc sống đáng sống, một cuộc sống có nhân cách và danh dự.

Hình ảnh con trai và nỗi lo về tương lai luôn làm lão đau lòng, luôn ám ảnh trong tâm trí lão. Khi con trai còn ở nhà, lão đã không cho con bán mảnh vườn để cưới vợ cũng vì muốn con có một cuộc sống ổn định. Lão đau lòng vì chưa đủ khả năng lo cho con có một mái ấm, một gia đình bình yên.

Cuộc sống đưa đẩy lão vào hoàn cảnh khó khăn nhưng lão vẫn kiên trì giữ vững nguyên tắc của mình. Lão thà chịu đói, chịu khổ, chứ không chấp nhận tiền của con, không bán mảnh vườn của con. Tất cả tiền thu được từ mảnh vườn, cùng với văn bản lão gửi cho ông thầy giữ hộ cho con trai. Rồi lão lựa chọn cái chết để không bao giờ phải đụng đến tiền của con.

Lão Hạc, bên ngoài có vẻ lòe loẹt và vụng về như vậy nhưng thực ra lại mang trong lòng một tấm lòng giàu tình thương và trách nhiệm. Không chỉ với con, lòng nhân ái của lão còn thể hiện qua sự quan tâm đặc biệt đối với con chó Vàng của mình - mà lão thường gọi là “cậu Vàng”. Lão chia sẻ mọi thứ với cậu, không bao giờ ích kỷ. Lão nói chuyện với cậu Vàng như nói chuyện với một người, luôn dành sự quan tâm và âu yếm cho cậu.

Thật thà, chân thành, hiền lành, và luôn đầy lòng tự trọng, lão Hạc là một người giàu lòng nhân ái. Dù gặp khó khăn, lão vẫn không từ bỏ nguyên tắc của mình. Lão từ chối mọi sự giúp đỡ, thậm chí là từ chối những gì ông giáo giấu kín và dành cho lão. Trong làng, lão không làm phiền ai và luôn giữ cho mình một tâm hồn trong sạch.

Trong làng, lão luôn được biết đến là người lương thiện và đáng kính. Lão tỏ ra kiêng nể và tự trọng đến mức gửi tiền cho ông giáo để lo ma chay cho mình sau khi qua đời. Dù đói và rách, lão vẫn giữ vững lòng tự trọng. Thậm chí sau khi chết, lão cũng muốn mọi thứ diễn ra trong yên bình.

Cuối cùng, lão Hạc đã ra đi. Lão chủ động chọn cái chết là một biểu hiện của sự cao quý. Dù là một cái chết khốc liệt, nhưng nó lại là dấu ấn cho những phẩm giá cao quý của lão. Lão ra đi chỉ vì muốn để lại mảnh vườn cho con trai, thể hiện tình cha yêu con chân thành và không tiếc nuối.

Lão Hạc chết chỉ vì một lý do, đó là muốn để lại mảnh đất cho con trai. Dù có vẻ không hợp lý, nhưng lại thể hiện tấm lòng yêu thương của người cha. Lão biết rằng “cao su đi dễ khó về”, nhưng vẫn tin tưởng con trai sẽ quay về với lão. Vì vậy, lão quyết định dành dụm tiền và giữ lại mảnh đất cho con mỗi ngày.

Lão dành mảnh vườn để khi con trai trở về, anh ấy có nơi ở và đất để làm ăn, không phải cầu xin ai. Lão cũng lo cho cuộc sống cuối cùng của mình. Tuổi già, bệnh tật và khó khăn về kinh tế là ba điều lão phải đối mặt. Lão không sợ hãi, nhưng một cơn bệnh nặng đã hạ gục lão hoàn toàn. Lão nhanh chóng suy nghĩ đến sự lựa chọn cuối cùng: tìm kiếm cái chết để bảo tồn mọi giá trị.

Tất nhiên, một ngày nào đó lão sẽ qua đời, nhưng cách lão qua đời là một vấn đề nan giải. Trong câu chuyện này, chúng ta thấy lão Hạc đã suy tính rất kỹ lưỡng. Việc phải suy nghĩ về cái chết của mình thực sự đáng sợ. Thứ nhất: ai cũng không biết lý do lão qua đời. Thứ hai: lão sẽ ra đi tại ngôi nhà của mình. Thứ ba: cái chết của lão sẽ không ảnh hưởng đến ai.

Sau đó, lão bắt đầu chuẩn bị cho sự ra đi của mình. Đầu tiên, lão gửi toàn bộ tiền từ việc bán chó và đất đai cho ông giáo. Văn tự sẽ được ông giáo gửi lại cho con khi nó về nhà. Tiếp theo, lão nhờ Binh Tư, một tên trộm trong làng, giết chó. Lão nói dối rằng có con chó gây phiền phức trong vườn nhà, và lão muốn chúng ta giải quyết vấn đề này. Đó là lần đầu, cũng là lần cuối, lão nói dối trong đời khổ cực của mình.

Lão sống một mình, ăn thịt chó trong sự cô đơn và đau đớn. Lão qua đời giống như một con chó, khóc lóc và đau khổ. Cái chết của lão đến rất khốc liệt. Khi còn sống, cuộc sống chưa bao giờ dễ dàng với lão. Khi qua đời, cái chết cũng không dễ dàng chút nào.

Nhà văn Kim Lân đã nói: “Lão Hạc không chỉ là một người nghèo, mà còn là một con người có nhân cách, tự trọng và kiên cường”. Chúng ta hoàn toàn đồng ý với ông. Đặc biệt, cái chết của lão Hạc để lại cho chúng ta rất nhiều kinh nghiệm và sự đau xót không lời.

Trong việc giao tiếp với nhau, chúng ta cần phải chịu trách nhiệm và tôn trọng hơn, hiểu biết và cảm thông với người khác hơn, tin tưởng vào con người và cuộc sống, và căm ghét những bất công trong xã hội, những thế lực độc ác đã hủy hoại và làm đau đớn những người như Lão Hạc.

Trong truyện ngắn về Lão Hạc, Nam Cao đã tạo ra một nhân vật không bao giờ lỗi thời và truyền đi một thông điệp về đạo đức và lòng nhân từ sâu sắc. Lão Hạc không chỉ là biểu tượng của những người gặp khó khăn trong xã hội thực dân, mà còn là một nguồn sáng về tình thương và sự hy sinh cao cả. Cuộc sống và tính cách của Lão Hạc chứng tỏ rằng dù ở hoàn cảnh khó khăn đến đâu, dù phải đối mặt với cái chết, con người Việt Nam vẫn giữ vững những giá trị tốt lành.

Bài viết số 7 đề 2 - Mẫu 2

Khi nhắc đến Nam Cao - một nhà văn hiện thực vĩ đại của văn học Việt Nam, chúng ta thường nghĩ ngay đến “Chí Phèo”, nhưng nếu nói về Nam Cao - người viết về tình yêu thương, ta sẽ nhớ ngay đến “Lão Hạc”. Số phận và tính cách của Lão Hạc là thông điệp về tình thương mà tác giả muốn gửi đi.

“Lão Hạc” là một tác phẩm ngắn nổi tiếng của Nam Cao, mô tả về cuộc sống của người nông dân trong xã hội phong kiến, được xuất bản lần đầu vào năm 1943. Khi thời kỳ thực dân Pháp đã kết thúc, mang theo nhiều biến động và thay đổi cho xã hội Việt Nam. Cuộc sống của người nông dân trong xã hội phong kiến đã trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Nhân vật chính trong câu chuyện là một người nông dân - người cha mất vợ, chỉ còn một đứa con trai và chú chó Vàng, được nhìn nhận bởi ông giáo. Không có tiền để cưới vợ, con trai lão đã rời khỏi nhà đi làm phu đồn điền, để lại mình lão và chú chó. Lão yêu quý chú chó như con của mình, nhưng do nghèo đói, lão quyết định bán chú chó và chọn cái chết để không cần xin tiền từ con. Câu chuyện là một cái nhìn chân thực, đau đớn về số phận bi thảm của người nông dân trong xã hội cũ, đồng thời làm rạng rỡ vẻ đẹp của tình yêu thương, lòng tự trọng và lòng nhân ái.

Ban đầu, Lão Hạc trở thành nạn nhân của cả nghèo đói trong xã hội cũ. Toàn bộ của cải của người nông dân chỉ là một mảnh vườn và con chó. Sự nghèo khiến ông không có đủ tiền để tổ chức đám cưới cho con, để con phải phẫn chí đi làm ở xa. Cái nghèo khiến ông không thể hoàn thành trách nhiệm của một người cha. Cái nghèo ép ông sống cô đơn, hiu quạnh khi đã già. Rồi đói đến, khiến ông phải chịu đựng đau khổ. Mảnh vườn cũng xuống cấp, không còn đủ cho ông sống. Ông phải làm thuê, làm mướn để kiếm miếng ăn nhưng không thể so sánh được với người trẻ. Rồi một cú sốc ốm đến khiến 'ông yếu đi ghê lắm. tiền bấy lâu dành dụm đều cạn kiệt'. Cái nghèo, cái đói vẫn luôn gây khổ sở, đôi khi ông phải thốt lên rằng: 'Cái kiếp chỉ nhỉnh hơn kiếp một con chó'.

Lão Hạc cũng là nạn nhân của nhiều nỗi đau khác. Vợ mất sớm, sợi dây tình thương với con trai cũng đã mất. Không thể hoàn thành trách nhiệm của một người cha, mỗi khi nhớ đến con là mỗi lần nước mắt lại rơi. Chỉ còn con chó Vàng là bạn, là người thân. Nhưng đau đớn hơn khi phải bán đi chính thứ mình coi là máu thịt. Cuối cùng, cái chết của ông chỉ là để bảo vệ hạnh phúc cho con. Hiện tại đang là thời kỳ tối tăm, tương lai lại mờ mịt và bế tắc. Liệu có phải là khổ đau hơn những gì người nông dân xưa phải chịu?

Tuy nhiên, Nam Cao không chỉ là một nhà hiện thực lạnh lùng, ông còn là người mang tình thương. Ông đã sử dụng lòng nhân đạo của mình để thấy được vẻ đẹp trong tính cách của Lão Hạc. Trước hết, ông là người cha đầy tình yêu thương cho con. Khi không đủ tiền để cưới vợ cho con, ông 'lòng biết thương con lắm nhưng không làm sao được'. Câu nói đầy bất lực của một tấm lòng đầy yêu thương. Nhìn thấy con trai bỏ đi làm phu đồn, ông 'chỉ biết khóc chứ còn biết làm thế nào nữa'. Tiếng khóc bất lực của người cha khi con tuột khỏi tay. Ở nhà, ông tự bỏ đi quyền sở hữu mảnh đất. Bởi 'vườn của mẹ nó mua thì mẹ nó hưởng' và 'tiêu một xu cũng là tiêu vào tiền của cháu. Tiêu nhiều chỉ để con cái khổ cả'. Vì thế, ông đã bán đi con chó của mình - Cậu Vàng. Để cuối cùng, cái chết của ông chỉ để bảo vệ hạnh phúc cho con.

Lão Hạc cũng là một người nông dân nghèo giàu lòng tự trọng. Dù phải chịu đói, khổ sở và ăn những món tự chế, ông chưa bao giờ nhận sự giúp đỡ từ ai. Ông vẫn gửi tiền ông giáo dù đã có tiền, để không làm phiền hàng xóm. Cái chết của ông chỉ là để bảo vệ lòng tự trọng. Khi đứng trước miếng ăn, có những người đã gục ngã, nhưng Lão Hạc vẫn giữ vững mình trước bờ vực của sự tha hóa. Đó chính là phẩm giá của con người Việt Nam, của người nông dân Việt Nam.

Đặc biệt, Nam Cao đã khám phá ở Lão Hạc một tình cảm đặc biệt, một sự kết nối với động vật. Với người khác, chó chỉ là một vật nuôi, một vật trao đổi hoặc là một người bạn mua vui. Nhưng với ông, chó không đơn giản như vậy. Ông gọi nó là cậu Vàng như 'bà mẹ hiếm khi gọi đứa con là cầu từ', sau đó ông bắt rận, mắng mỏ và tắm cho nó. Khi bán chó, ông đau lòng, những giọt nước mắt như rỉ ra: 'những nếp nhăn xô lại, ép nước mắt chảy ra' rồi ông khóc như con nít. Chỉ có ông coi cậu Vàng là một sinh linh, một mạng sống. Những giọt nước mắt đưa con người trở về với bản tính thuần khiết nhất của mình.

Như vậy, với tài năng văn học, Nam Cao đã tạo ra hình ảnh số phận của người nông dân thông qua cuộc đời của Lão Hạc. Tác phẩm của ông không chỉ phản ánh hiện thực mà còn thể hiện lòng nhân đạo. Với Nam Cao, văn học là một hình thức của tình yêu thương, và mỗi tác giả đều là sứ giả của tình thương.

Nhờ những giá trị và tư tưởng đó, Lão Hạc đã và sẽ mãi mãi là một góc yêu thương của độc giả mọi thế hệ.

Cùng với Nguyễn Công Hoan và Ngô Tất Tố, Nam Cao là một trong những tác giả tiêu biểu của văn học hiện thực, luôn quan tâm đến người nông dân và phản ánh cuộc sống của họ trước Cách mạng. Truyện Lão Hạc là một tác phẩm đặc sắc của Nam Cao, đó là điểm nhấn trong sự nghiệp sáng tác của ông.

Nam Cao luôn quan tâm đến số phận của người nông dân trong xã hội phong kiến. Lão Hạc là biểu tượng của một lão nông Việt Nam đáng kính. Cuộc đời của Lão Hạc đầy bi kịch với nghèo đói. Vợ mất sớm, lão phải nuôi con một mình. Khi con trai lớn, lão cố gắng tìm vợ cho con nhưng thất bại. Cuộc đời lão đầy hiu quạnh, chỉ có con chó Vàng là bạn đồng hành của lão. Mặc dù nghèo khó, lão vẫn kiên quyết giữ lại mảnh đất. Tất cả hoa lợi thu được lão dành để dành dụm cho ngày con trở về. Nhưng cuối cùng, lão bị một trận ốm khiến tất cả tiền bạc của ông đều mất sạch.

Cùng với Nguyễn Công Hoan và Ngô Tất Tố, Nam Cao là một trong những tác giả đại diện của văn học hiện thực, luôn quan tâm đến người nông dân và phản ánh cuộc sống của họ trước Cách mạng. Truyện Lão Hạc là một tác phẩm nổi bật của Nam Cao, đó là điểm sáng trong sự nghiệp sáng tác của ông.

Không kiếm đủ tiền để sống và lo sợ tiêu lạm tiền của con, lão quyết định tìm đến cái chết. Lão chết để con không phải trắng tay. Tấm lòng yêu thương và đức hi sinh của một người cha khốn khổ thật là cảm động! Số phận của lão thật đáng thương. Nghèo đến mức phải bán con chó Vàng mà lão yêu quý, thật là bi thương. Khi kể lại việc bán chó với ông giáo, lão cảm thấy đau đớn và xót xa: mặt lão nhăn lại, nước mắt chảy ra, miệng mếu máo như con nít, lão khóc... lão khóc vì thương chó, và cảm thấy tội lỗi khi bán đi cậu Vàng. Số phận của lão thật đáng thương nhưng lão vẫn giữ vững phẩm giá của mình. Khi đối diện với cái chết, lão chỉ nghĩ đến con mình mà không nghĩ đến bản thân. Lão đủ dũng cảm để nghĩ đến việc kết thúc cuộc đời để không làm phiền đến ai. Lão từ chối mọi sự thương hại của người khác, dù là sự cưu mang chân tình. Ngay cả ông giáo, người hàng xóm gần gũi nhất và tin tưởng nhất, ông cũng từ chối sự giúp đỡ. Lão Hạc còn nghĩ đến cái chết không làm phiền lòng người khác. Lão nhịn đói, tích góp được hai lăm đồng cộng với năm đồng bán chó, lão gửi ông giáo nhờ làm đám ma cho mình. Trước khi qua đời, lão còn nghĩ đến hạnh phúc của con. Lão viết di chúc nhường mảnh vườn cho ông giáo để không ai ghen tỵ, không ai nghĩ xấu, và chờ đợi con lão về nhận mảnh đất. Mặc dù nghèo khổ, bị xã hội ruồng bỏ, nhưng lão vẫn giàu lòng hi sinh, giàu tình thương và giữ vững phẩm chất cao quý của mình.

Hình ảnh Lão Hạc kết thúc đời thật thảm thương. Lão dùng miếng bả chó để tự kết thúc cuộc đời. Thật là đáng thương cho lão! Lão vật vã trên giường, tóc rối bù, quần áo rách, hai mắt đỏ hoe. Lão tru tréo, nước bọt chảy ra... Cái chết đau đớn của lão đã làm rõ thêm phẩm chất cao đẹp của người nông dân hướng thiện. Dù sống trong xã hội đen tối, tâm trí lão vẫn rạng ngời, tính cách của lão vẫn cao quý. Cuộc đời lão khó khăn nhưng không làm mất đi tấm lòng đôn hậu, trong sáng của mình.

Bằng bút pháp miêu tả tâm lí nhân vật, xen kẽ với tự sự, Nam Cao đã khơi dậy sự đồng cảm vô hạn đối với những người nông dân nghèo khổ. Ngòi bút của Nam Cao là tiếng nói cảnh tỉnh về một xã hội thiếu công bằng, không quan tâm đến người nghèo, đồng thời chà đạp lên số phận của con người lương thiện.

Bài viết số 7 đề 2 - Mẫu 4

''Lão Hạc' của Nam Cao ra mắt bạn đọc năm 1943. Câu chuyện về số phận thảm thương của người nông dân Việt Nam trong bối cảnh đe doạ của nạn đói và cuộc sống cùng túng đã để lại xúc động sâu xa trong lòng độc giả. Đặc biệt, tác giả đã diễn tả tập trung vào tâm trạng nhân vật chính – Lão Hạc – xoay quanh việc bán chó đã giúp ta hiểu thêm về tấm lòng của một người cha đáng thương, một con người mang lại nhiều cảm xúc và một thế giới thực tế đầy nghiệt ngã.

Con chó, cậu Vàng – đó là tên mà lão thường gọi – là kỷ niệm duy nhất của đứa con. Hơn nữa, cậu Vàng còn là nguồn an ủi duy nhất của ông lão cô đơn. Lão cho cậu ăn từ bát, chia sẻ thức ăn, quan tâm và trò chuyện với cậu như với một người bạn. Do đó, ý định ''có lẽ tôi sẽ bán con chó đi' của lão đã được chần chừ nhiều lần. Tuy nhiên, cuối cùng cậu Vàng cũng đã được bán đi với giá năm đồng bạc.

Cậu Vàng đã bị bán đi! Đó có lẽ là quyết định khó khăn nhất trong cuộc đời của lão. Năm đồng bạc Đông Dương có vẻ là một số tiền lớn, đặc biệt trong thời điểm đói kém. Nhưng lão không bán cậu vì tiền bạc, mà vì gạo dần mất đi và một ngày lão sẽ không đủ sức chịu đựng. Cậu Vàng trở thành gánh nặng, nhưng khi bán cậu, lão lại đau đớn vì tự hỏi trong lòng.

Khoảnh khắc lão cố tỏ ra vui vẻ không thể che giấu được nụ cười mếu và đôi mắt ướt át của lão. Nỗi đau đớn mà lão cố gắng kìm nén giống như một vết cắt sâu cho việc làm không thể tránh khỏi, khiến ông giáo – người nhận thông tin – cảm thấy khó xử cho lão. Ông giáo hiểu được cảm xúc của một người phải bán đi người bạn đồng hành trung thành của mình. Sự tiếc nuối và cảm giác hối hận khiến gương mặt lão biến đổi: Mặt lão đột ngột co rúm lại. Những nếp nhăn gấp gáp, ép cho nước mắt chảy ra. Cái đầu lão nghiêng về một bên và cái miệng mếu như con nít. Lão khóc... Những suy nghĩ về cuộc đời lương thiện có thể khiến độc giả phải rơi nước mắt: ''Thì ra tôi đã già đến mức này rồi vẫn còn lừa dối một con chó'. Bản tính lương thiện, tính cách của một người nông dân nghèo khổ nhưng nhân từ, trung thực và đầy lòng nhân ái được thể hiện rõ trong đoạn văn đầy cảm xúc này. Nhưng không chỉ thế, Lão Hạc còn trải qua cảm giác cay đắng của một cuộc đời, nhận thức về số phận của một người già nghèo, cô đơn cũng gợi nhớ đến sự liên kết giữa cuộc sống người – cuộc sống chó: ''Cuộc đời của một con chó là một cuộc sống đầy khổ đau, nên tôi đã cứu nó để nó trở thành con người, có lẽ sẽ tốt hơn một chút... cuộc đời của người như cuộc đời của tôi chẳng hạn'. Cuối cùng, việc bán chó cũng là do tấm lòng của một người cha lo lắng cho hạnh phúc và tương lai của con. Tấm lòng đó đáng được trân trọng! Sự thực về sự khốn khổ đã buông lỏng con vật ra khỏi vòng tay của lão, sự đói nghèo lại tiếp tục cướp đi người bạn cậu Vàng của lão. Chính lão cũng cảm thấy như một phần của cuộc sống bị mất đi sau mỗi biến cố, dù cố gắng giả vờ cười cũng khó khăn nhưng lão dường như đã nhìn thấy sự chấm dứt của cuộc sống của mình. Những lời gửi và món tiền mà lão trao cho ông giáo sau khi bán chó có lẽ cũng là những lời tiễn biệt cuối cùng.

Kết cục của Lão Hạc được báo trước nhưng vẫn làm cho mọi người ngạc nhiên và cảm thấy thương cảm. Quyết định tuyệt vọng tìm đến cái chết bằng cách dùng bả chó là biện pháp cuối cùng mà Lão Hạc chọn để giữ vững lòng trung thành với lương thiện giữa những khó khăn. Kết thúc bi kịch cũng là lúc giải thoát cho Lão Hạc khỏi những nỗi đau riêng tư, nhưng lại đặt ra nhiều suy tư về số phận của những người nông dân lương thiện trong một xã hội cảm giác khó khăn.

Bài viết số 7 đề 2 - Mẫu 5

Viết về số phận của người nông dân trước cách mạng tháng 8, Lão Hạc là một truyện ngắn đặc sắc của Nam Cao. Truyện này chứa đựng tình cảm sâu lắng, khơi gợi nhiều nỗi đau lòng trước cuộc sống đầy khó khăn và sự chết chóc của một người nông dân nghèo. Nhân vật Lão Hạc đã để lại trong lòng chúng ta những suy tư sâu xa về số phận của con người, đặc biệt là của người nông dân trong xã hội cũ.

Lão Hạc, giống như hàng triệu nông dân khác vào thời kỳ đó, phải đối mặt với số phận khốn khó, nhưng trong đó lại tỏ ra rất đáng quý và tôn trọng. Lão Hạc - một người đàn ông nghèo khó, không may mắn. Ba sào đất, một căn nhà tranh rách nát, và một chú chó vàng là tất cả những gì lão có. Vợ của lão sớm mất, để lại lão với việc nuôi con một mình. Con trai lão không có đủ tiền để lấy vợ, làm cho lão rất buồn phiền và lo lắng. Đứa con trai đi làm phu đồn điền cao su, đã 5, 6 năm trôi qua mà không về thăm lão. Câu nói 'Đi cao su dễ, khó về' đã được chứng minh. Tuổi già trở nên cô đơn và khổ sở hơn. Lão Hạc bị ốm nhưng không có ai ở bên cạnh chăm sóc, chỉ có một bát cháo và một chén thuốc khi ốm. Cuộc đời của Lão Hạc thật đáng thương. Sau cơn bão, vườn cây bị phá hủy hoàn toàn. Làng quê mất việc làm, trong đó có Lão Hạc vì lão không còn đủ sức làm việc nữa. Lão và chú chó vàng - người con trai để lại cho lão trước khi đi - sống trong cảnh đói khổ, thảm thiết, không đủ thức ăn, không đủ quần áo. 'Cuộc đời không chỉ là đau khổ một lần' - ông giáo nói với Lão Hạc trước khi lão quyết định bán chú chó. Vì chú chó ăn quá nhiều mà Lão Hạc không còn khả năng nuôi nó nữa. Việc bán chú chó làm cho Lão Hạc cảm thấy như đang bị đẩy vào bước đường cùng, cảm thấy mình ích kỷ, tồi tệ, già rồi mà vẫn phải lừa dối một chú chó. Đói khổ, túng bấn, cô đơn thêm nặng nề. Lão chỉ ăn khoai, chuối, sung luộc và một ít trai ốc để qua ngày. Cuối cùng, lão phải quyết định tự sát bằng cách dùng bả chó, một cái chết đau đớn và thê thảm: tóc rối, mắt sưng, miệng bọt, và vật vã hai giờ đồng hồ trước khi qua đời. Một cái chết thực sự đau đớn. Số phận của một con người, một cuộc đời như Lão Hạc thật là đáng thương. Ôi! Bao nhiêu nỗi đau lòng, lòng thương cảm dành cho những người nghèo khổ, cảm giác bế tắc phải tìm kiếm sự giải thoát trong cái chết như Chí Phèo tự tử bằng mũi dao, Lang Rận treo cổ tự tử và Lão Hạc đã chấm dứt cuộc đời bằng bả chó. 'Nếu cuộc đời đau khổ đến nỗi này, thì ta nên làm gì để được sung sướng' - câu hỏi đó đã thể hiện sự đau đớn cùng cực của Lão Hạc.

Tuy nhiên, Lão Hạc vẫn giữ những phẩm chất tốt đẹp nhất, là một người đàn ông hiền lành, thân thiện, và có trách nhiệm. Lão đã rơi nước mắt khi đứa con trai duy nhất của mình đi làm phu đồn điền cao su, và lão nói 'Ảnh của nó người ta giữ, hình của nó người ta chụp, nó là con người ta rồi chứ đâu phải con tôi'. Ba sào đất đã từng là của vợ lão và lão đã thắt lưng buộc bụng để giữ lại chúng trước khi vợ mất. Lão chấp nhận chết cũng không chịu bán đi một sào đất, quyết định để lại cho đứa con, một sự hy sinh lớn lao, tất cả vì con, dành cho con những điều tốt đẹp nhất của cuộc đời. Tình thương của lão dành cho chú chó vàng thể hiện sâu sắc. Chính chú chó là nguồn an ủi tinh thần, niềm động viên, và nguồn sáng soi đường dẫn lão qua những tháng ngày cô đơn và tuyệt vọng nhất. Lão coi chú chó như con của mình, như một thành viên trong gia đình. Lão cho chú chó ăn như thể nó là người giàu có, rất quan tâm đến sức khỏe của nó. Và chú chó đã làm sáng bật tâm hồn và làm nổi bật bản tính tốt đẹp của lão, trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời lão. Do đó, sau khi bán chú chó, lão đã tự sát bằng cách dùng bả chó, như một cách tự trừng phạt bản thân.

Lão Hạc là một người nông dân nghèo khó nhưng vẫn giữ được lòng tự trọng và trong sạch. Dù đang đối mặt với nghèo đói, nhưng khi ông giáo mời ăn khoai, uống trà thì lão vẫn tỏ ra hiền lành và bảo dành để khi nào khác. Mặc dù ông giáo có ý giúp đỡ nhưng lão vẫn kiên quyết từ chối. Sau khi bán chó, dù đau đớn và nghẹn ngào nhưng lão vẫn giữ nguyên mảnh đất cho con trai. Lão gửi ông giáo 3 sào đất và 30 đồng bạc khi qua đời để không làm phiền láng giềng. Lão luôn sống theo phương châm 'đói cũng phải ăn sạch, rách cũng phải mặc đẹp'. Nhà văn Nam Cao đã thông qua nhân vật Binh Tư - một kẻ chỉ biết đánh chó cuối truyện - để nhấn mạnh về lòng tự trọng và trong sạch của người nông dân nghèo khó. Ông giáo đã nói 'Nếu ta không hiểu được những người xung quanh, thì ta sẽ coi họ là người vô duyên, ngu ngốc và nghèo nàn'.

Tóm lại, cuộc đời của Lão Hạc đầy nước mắt và đau thương. Sống trong cô đơn, nghèo khổ, chết trong đau đớn. Lão Hạc là biểu tượng của số phận của nhiều người nông dân khác. Trong nỗi đau khổ và tuyệt vọng, nhưng vẫn nổi bật lên phẩm chất hiền lành, nhân hậu, và lòng tự trọng. Nam Cao đã thể hiện sự đồng cảm sâu sắc với số phận đau khổ của những người nông dân trước cách mạng tháng 8.

Bài viết số 7 đề 2 - Mẫu 6

Hình tượng người nông dân trước Cách mạng tháng Tám năm 1945 được khai thác một cách sâu sắc và toàn diện trong văn học. Qua các tác phẩm, những con người bất hạnh nhưng tỏa sáng với những phẩm chất cao quý được thể hiện một cách rõ ràng. Tác giả Ngô Tất Tố đã thành công trong việc vẽ nên hình ảnh của chị Dậu, một người phụ nữ yêu thương chồng con, hi sinh và đầy can đảm trong truyện 'Tắt đèn', trong khi Nguyễn Công Hoan lại tạo dựng một anh Pha kiên cường, dũng cảm đấu tranh với bọn cường hào ác bá trong 'Bước đường cùng'. Nam Cao đã thành công với hình ảnh lão Hạc trong tác phẩm cùng tên, một người nông dân sống trong cảnh nghèo khổ nhưng vẫn giữ được lòng tự trọng và phẩm chất cao quý.

Lão Hạc trải qua số phận bất hạnh đầy đau thương. Sự khốn khổ, cô đơn và nghèo đói của ông được thể hiện rõ ràng. Một ông già bị bỏ rơi, mắc bệnh và sống trong cô đơn sau khi mất vợ. Con trai ông cũng không quan tâm đến ông, để ông phải tự mưu sinh. Tuy nhiên, tình yêu thương của ông dành cho chú chó Vàng là điều đáng chú ý, và quyết định bán chú chó là một quyết định đau lòng nhưng lại là vì tình yêu với con trai của ông.

Cuộc đời của Lão Hạc đầy gian truân và khốn khổ. Ông sống trong cảnh nghèo đói và cô đơn, đến mức ông đã phải đối mặt với cái chết. Tuy nhiên, quyết định tự sát của ông không phải là hành động sai lầm, mà là biểu hiện của tình yêu thương và trách nhiệm của một người cha.

Lão Hạc là một trong những nhân vật đặc trưng trong tác phẩm của Nam Cao. Có thể bạn đã tự hỏi liệu Nam Cao có quá nghiêm túc với bút vẽ của mình? Liệu số phận của nhân vật trong tác phẩm của Nam Cao có quá đau thương? Tuy nhiên, suy ngẫm kỹ, ta sẽ thấy rằng đằng sau bút của ông là một tấm lòng ấm áp. Khi viết, tác giả như muốn tiết lộ sự thật về chế độ phong kiến tàn ác, chế độ đã áp bức và đưa con người đến bước đường cùng. Mặc dù trong hoàn cảnh khắc nghiệt đó, những nhân vật của ông vẫn toả sáng với vẻ đẹp tinh thần. Nhắc đến đây, ta nhớ đến nhân vật Chí Phèo trong tác phẩm cùng tên của Nam Cao. Anh Chí đã bước ra từ trang sách của Nam Cao với sự thay đổi về cả ngoại hình lẫn tâm hồn nhưng có một khao khát lớn là muốn 'làm người'. Tuy nhiên, xã hội bất công đã quấy rối con người đến bước đường cùng. Cuối cùng, anh đã chọn cái chết như một cách giải thoát.

Nhiều người nghĩ rằng cách kết thúc của Nam Cao thường là tiêu cực, không có lối thoát. Tuy nhiên, điều đó giúp hiện thực cuộc sống được thể hiện rõ hơn. Lão Hạc, một cuộc đời đầy nước mắt, khổ đau, bất lực cho đến khi qua đời nhưng vẫn giữ trong lòng bản tính tốt lành, hiền lành, nhân từ. Đó cũng là điều mà Nam Cao muốn truyền đạt về bản chất của văn chương trong các tác phẩm của mình: 'Văn chương không cần những người thợ khéo tay làm theo một vài mẫu mực đưa ra. Văn chương chỉ có thể chứa đựng những người biết khám phá sâu, biết tìm kiếm, mở ra những nguồn không ai khám phá và sáng tạo những điều chưa từng có'.

Bài viết số 7 đề 2 - Mẫu 7

Các tác phẩm về đề tài người nông dân trước Cách mạng tháng Tám đã chỉ trích gay gắt xã hội thối nát của thời xưa, một xã hội đầy bạo lực, bất công, luôn dồn ép những người vô tội vào cảnh khốn cùng. Đồng thời, các câu chuyện cũng ca ngợi những phẩm chất tốt đẹp, đáng quý của họ. Truyện ngắn Lão Hạc của Nam Cao là một trong những tác phẩm thành công nhất trong đề tài này.

Ngay từ tiêu đề của truyện, ta biết rằng nhân vật chính là một ông lão. Và thực tế cũng như vậy, câu chuyện là về cuộc đời của một ông lão vô cùng khắc khổ. Lão chịu đựng cả về thể xác lẫn tinh thần. Ông là một người già bất hạnh, cô đơn, bệnh tật, và luôn phải đối diện với cảnh nghèo khó. Vợ mất sớm, ông phải một mình nuôi con nhưng không may, con trai ông, do bị áp đặt bởi sự khốn cùng và lạnh lùng của cuộc đời, đã rời bỏ ông để đi làm nông trong đồn điền cao su.

Vợ con đã rời bỏ lão, chỉ còn lại con chó vàng. Lão xem nó như người thân, chia sẻ từng miếng cơm, manh áo với nó, ngày ngày tâm sự. Nhưng cuộc sống khó khăn, lão ốm liệt giường, phải bán con chó để có tiền nuôi bản thân. Khi bán xong, lão đến nhà ông giáo để tâm sự. Nỗi đau biến dạng khuôn mặt già nua của lão, nhưng lòng thương con vẫn sâu sắc. Lão để lại vườn cho con sau này về, để con có nhà, có ruộng, không phải lo lắng.

Lão nhờ ông giáo giữ mảnh vườn, để con trở về có nhà ở và làm ăn. Lão rất chu đáo với tương lai, không phiền lòng nhờ vả. Lão để lại tài sản cho con mà không để lại nợ nần, truyền niềm tin và lòng nhân ái. Từ đó, ta thấy tấm lòng chân thành ẩn sau những khổ đau và nghèo khó.

Cuối cùng, lão Hạc qua đời một cách đau đớn như chó. Sự lựa chọn cuối cùng của lão chỉ có cái chết. Nam Cao lồng ghép chi tiết để lên án xã hội loạn lạc, thể hiện lòng nhân ái và sự cao đẹp của lão Hạc trong cảnh đời khốn khổ.

Truyện ngắn của Nam Cao là bức tranh về cuộc sống của người nông dân xưa và lão Hạc là biểu tượng cho nhân cách cao đẹp trong thế giới đen tối của xã hội xưa.

Bài viết số 7 đề 2 - Mẫu 8

Văn học thời hiện thực 1930 - 1945 là nơi tụ hội của nhiều tài năng văn xuôi. Mỗi người có một đề tài, một phong cách riêng nhưng đều tập trung phản ánh tính cách và số phận của nhiều tầng lớp dân chúng thời đó. Trong bối cảnh nhà cửa tan hoang, dân mất mát, bị cưỡng chế, cuộc sống chỉ biết đau khổ và đọa đày. Điều này được thể hiện một cách sâu sắc qua truyện ngắn Lão Hạc của nhà văn Nam Cao.

Lão Hạc, một người nông dân gặp nhiều đau khổ và bất hạnh, sống trong cảnh nghèo đói nhưng vẫn giữ được lòng yêu thương con. Trong thời đại làng mất nghề và người nghèo khắp nơi, lão Hạc trở nên cô đơn hơn bao giờ hết. Với sức khỏe suy yếu và không có ai để giúp đỡ, lão sống cuối đời một mình, đối diện với nỗi đau của bản thân và hy vọng cho người con trai mất tích. Mặc dù đau khổ, lão vẫn giữ được tính cách thật thà và đôi khi ngây thơ.

Lão Hạc không chấp nhận làm những việc không lương thiện như Binh Tư, dù đời sống bần cùng đến cùng cực nhưng lòng nhân ái và tình yêu thương vẫn toả ra từ những hành động và lời nói của ông. Lão để lại mảnh đất cho con, từ chối sử dụng tiền bán đất để tự kết thúc cuộc đời một cách lương thiện.

Lão Hạc thường tìm thời gian chăm sóc và yêu thương con chó của mình. Khi phải bán nó, lão không kìm được dòng nước mắt, cũng như lần cuối cùng gặp con trai mình. Hành động này cho thấy tình yêu và sự quan tâm sâu sắc của lão Hạc đối với con cái và lo lắng về tương lai của họ.

Qua hình ảnh của lão Hạc, chúng ta có thể nhìn thấy rằng, dưới chế độ thực dân phong kiến, người nông dân có thể gặp nhiều khó khăn nhưng vẫn giữ được tính chất chân thành và đậm đà của họ.

Bài viết số 7 đề 2 - Mẫu 9

Nam Cao luôn được nhắc đến qua tác phẩm Lão Hạc. Tác phẩm này được coi là một trong những truyện ngắn nổi tiếng trong văn học hiện thực phê phán giai đoạn 1930 - 1945. Đó là một câu chuyện chứa đựng nhiều tình cảm, đem lại nỗi đau và sự thương cảm khi tác giả kể về cuộc đời đau khổ và cô đơn, cũng như cái chết bi thảm của một người nông dân nghèo khổ. Nhân vật lão Hạc đã in sâu vào lòng người đọc với hình ảnh của một người đàn ông tốt, giàu lòng tự trọng và rất thương yêu con cái.

Cuộc đời lão Hạc đầy đau khổ và bất hạnh, từ lúc sinh ra cho đến khi qua đời. Góa vợ sớm, lão phải một mình nuôi con trong cảnh nghèo khó, hy vọng chúng lớn lên sẽ giúp đỡ lúc lão già yếu. Nhưng đời không như ý muốn, con trai lão phải đi làm xa, đến khi lão ốm đau, con trở về cũng đã muộn. Lão Hạc mất vợ, mất con, và cuộc sống của ông trở nên cô đơn hơn bao giờ hết.

Cảnh khó khăn về vật chất kết hợp với nỗi đau tinh thần đổ lệ trong lòng người cha. Cuộc đời lão Hạc dường như không ngừng trải qua những bi kịch. Kiệt sức vì làm ruộng, đợi đến khi không thể nào chịu đựng nổi nữa, lão quyết định tự kết thúc cuộc đời của mình.

Lão Hạc chọn cái chết làm cách giải thoát cuối cùng. Ông ăn bả chó để tự vẫn, chết sau đau đớn và thê thảm. Số phận của ông thật đáng thương, một cuộc sống đầy gian truân và chịu đựng.

Nam Cao đã bày tỏ lòng nhân đạo qua tác phẩm Lão Hạc, nói lên những nỗi đau và thương xót đối với những người phải đối mặt với cảnh chết như lão Hạc. Lão Hạc tự tử bằng cái bả chó, như Chí Phèo bằng lưỡi dao, và Lang Rận bằng cách treo cổ. Câu hỏi của lão Hạc 'Nếu cuộc đời đều khổ như thế này, thì chúng ta nên làm gì để hưởng thụ?' thể hiện sự đau khổ tột cùng của một con người.

Lão Hạc sống với cảm giác nghèo nàn về vật chất nhưng lại giàu lòng nhân ái. Tình yêu thương của lão dành cho con là một câu chuyện đầy cảm động về tình cha con. Lão thấy mình gây ra nỗi đau cho con, và điều đó khiến lão đau lòng. Mỗi khi con gặp khó khăn, lão cảm thấy tiếc nuối vô cùng. Việc bán con chó là một quyết định đầy đau lòng, nhưng lão hiểu rằng đó là cách duy nhất để đảm bảo tương lai cho con.

Tình yêu thương của lão Hạc dành cho con được thể hiện qua việc lão quyết định giữ vườn cho con, thậm chí là trước khi chết. Mặc cho cuộc đời rất đau khổ, lão vẫn giữ vững phẩm chất của mình, không chấp nhận sự giúp đỡ từ người khác mà lão cảm thấy không xứng đáng, và cũng không muốn gây phiền phức cho ai.

Dù sống trong xã hội đen tối, lão Hạc vẫn giữ được lòng lương thiện và trong sạch. Lão không chấp nhận làm việc không đứng đắn, và dù đau khổ đến đâu, lão vẫn giữ vững lòng tự trọng và đạo đức cao đẹp.

Cuộc đời của lão Hạc đầy nước mắt và đau khổ, nhưng trong tất cả, lão vẫn giữ được những phẩm chất tốt đẹp như hiền lành, nhân hậu và tự trọng. Lão Hạc là biểu tượng của người nông dân Việt Nam trong một thời kỳ khó khăn, được Nam Cao miêu tả với sự trân trọng và đầy thương cảm.

Bài viết số 7 đề 2 - Mẫu 10

Lão Hạc trong truyện cùng tên đã để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng độc giả, không chỉ là biểu tượng của định mệnh đau khổ và bất hạnh của người nông dân trong xã hội cũ mà còn là biểu tượng của những phẩm chất cao quý, tiềm ẩn trong họ.

Lão Hạc là một người số phận bất hạnh. Góa vợ, nuôi con một mình, vì nghèo khó, không đủ tiền cưới vợ cho con, khiến lão luôn mang tâm trạng đau đớn. Mất con trai, lão sống trong cảnh cô đơn. Dù già nhưng vẫn lao động để tích cóp cho con, nhưng số phận cay đắng, một trận bão cướp đi tất cả. Lão bán cậu Vàng, rơi vào tâm trạng khủng hoảng: 'Lão cố làm ra vẻ vui vẻ nhưng mắt lão ẩn nước', 'mặt lão co rúm lại, ép nước mắt chảy ra. Lão hu hu khóc...'.

Lão ân hận và day dứt sau khi bán cậu Vàng, tự kết tội mình đã đánh lừa một con chó. Dù cuộc sống vẫn cứ nghèo khổ, lão đến cái chết như một cách tạ tội với cậu Vàng và giải thoát bản thân. Sự chết của lão, tự ăn bả chó, là một lời lên án sâu sắc về xã hội phi nhân tính.

Không chỉ là một người cha đầy tình yêu thương và trách nhiệm, lão còn là một người cha hết mực quan tâm và chu toàn. Lão quyết tâm giữ lại mảnh vườn cho con, thậm chí trước khi chết còn gửi gắm nó cho đứa con trở về.

Lão Hạc thể hiện lòng tự trọng sâu sắc, sống bằng lao động của mình. Dù có sự giúp đỡ, lão vẫn từ chối: “Thấy lão Hạc ăn khoai liên tục mấy hôm, rồi khoai cũng hết. Sau đó lão chế biến món gì, ăn món đấy. Một ngày lão ăn củ chuối, ngày sau ăn sung luộc, hôm sau ăn rau má, và thỉnh thoảng ăn vài củ ráy hoặc bữa ốc”. Tính nhân cách trong sáng của lão còn thể hiện qua lời nói đầy ân hận khi lừa cậu Vàng, và cách lão chọn cái chết vật vã như một con chó để tạ lỗi với cậu Vàng. Trước khi ra đi, lão chuẩn bị kỹ càng, gửi tiền ma chay cho ông giáo để không làm phiền hàng xóm sau khi mất.

Tác giả chọn hình thức truyện trần thuật để miêu tả cuộc đời nhân vật, lấy người kể chuyện là ông giáo, gần gũi với lão Hạc, khiến câu chuyện được kể tự nhiên, chân thật, khách quan. Việc kể từ ngôi thứ nhất làm cho câu chuyện linh hoạt, kết hợp giữa kể, tả và bình luận. Nhân vật được xây dựng sắc nét qua ngôn ngữ, hành động và đánh giá của các nhân vật khác.

Lão Hạc đại diện cho người nông dân Việt Nam với những phẩm chất tốt đẹp: tình yêu thương, tự trọng và nhân cách cao đẹp. Tác giả thể hiện tình cảm và sự cảm thông sâu sắc với số phận bất hạnh của những người nông dân trước cách mạng.

Bài viết số 7 đề 2 - Mẫu 11

'Lão Hạc' được coi là một tác phẩm truyện ngắn xuất sắc của văn học hiện thực phê phán thời kỳ 1930 - 1945. Câu chuyện về cuộc đời cô đơn, bất hạnh và cái chết đau đớn của một lão nông dân nghèo khổ đã chạm đến lòng người, làm tan chảy lòng mỗi độc giả. Nhân vật Lão Hạc đã được vẽ nên một cách sâu sắc với hình ảnh của một người nông dân đáng kính, giàu lòng tự trọng và thương con đến tận cùng.

Cuộc đời của Lão Hạc là một chuỗi đau khổ và bất hạnh từ khi sinh ra cho đến khi qua đời. Góa vợ từ khi còn trẻ, lão nuôi con một mình trong cảnh đói nghèo, mong con khôn lớn để trở thành chỗ nương tựa khi già yếu. Nhưng hạnh phúc không đến với lão. Vì thiếu tiền cưới, con trai lão đành phải đi làm đồn điền cao su. Sự chia lìa của cha con Lão Hạc không hẹn ngày sum họp. Mất vợ và mất con, nỗi đau kéo dài.

Cảnh khốn khó về vật chất kết hợp với nỗi đau tinh thần khiến lão không ngớt nước mắt. Kiệt sức vì lam lũ, chờ đợi mòn mỏi. Lão mắc bệnh và không thể làm những công việc nặng nề. Làng mất nghề sợi, đàn bà rỗi rãi nhiều, lão rơi vào hoàn toàn cảnh bần cùng. Lão sống với những thứ cơ bản, những thứ khó kiếm được với lão già yếu.

Cuộc đời Lão Hạc dường như không có hồi kết. Bất hạnh sau bất hạnh liên tục giáng xuống đầu lão. Lão quyết định chấm dứt mọi khổ đau bằng cái chết. Lão tự tử bằng cách ăn bả chó. Sự thê thảm của cái chết thể hiện sự dữ dội của số phận con người.

Với bút nhân đạo, Nam Cao đã thể hiện sâu sắc tình thương và đau khổ của con người, bế tắc phải tìm đến cái chết như Lão Hạc. Tình cảm thương con sâu sắc của lão là một câu chuyện cảm động về tình cha con. Lão đau lòng khi con phải trốn đi làm đồn điền cao su. Nỗi thương nhớ con vô tận trong lòng cha.

Lão Hạc dành tình cảm nồng nàn cho cậu Vàng, kỉ vật của con. Lão phải đối mặt với quyết định khó khăn: bán con chó để lo cho tương lai của con. Hình ảnh Lão Hạc khóc khi nhận ra đã lừa dối một con chó thể hiện tấm lòng cao cả của lão.

Tình yêu thương của Lão Hạc đặt hết vào việc bảo vệ mảnh vườn cho con. Dù đời đã hết đường, lão không bán vườn, thà chết còn hơn. Trước khi qua đời, lão còn tìm nơi gửi gắm mảnh vườn ấy. Cuộc đời của Lão Hạc đầy bi thương nhưng lão vẫn giữ vững nhân phẩm, không nhận sự giúp đỡ mà lão biết sẽ không sung sướng hơn, không làm phiền bà con. Ý thức sâu sắc này khiến lão nhịn ăn để chuẩn bị ma chay cho mình. Triết lí sống của lão đáng trân trọng.

Dù sống dưới xã hội u ám, Lão Hạc vẫn giữ lương thiện. Người láng giềng ông giáo nhận xét: 'Lão Hạc lương thiện quá'. Dù có thể chọn con đường của Binh Tư, Lão Hạc không làm như thế. Lão thà chết chứ không bán linh hồn cho quỷ sứ. Sự sống và xử thế của lão đáng trân trọng, phù hợp với triết lí 'thác trong hơn sống đục'.

Cuộc đời của Lão Hạc đầy nước mắt và đau khổ, nhưng lại chứa đựng phẩm chất tốt đẹp như hiền lành, vị tha, nhân hậu và tự trọng. Lão Hạc là biểu tượng của người nông dân Việt Nam, được Nam Cao miêu tả chân thực và biểu lộ tinh thần nhân đạo thấm sâu.

Bài viết số 7 đề 2 - Mẫu 12

Nam Cao là một trong những nhà văn hiện thực xuất sắc của giai đoạn văn học 1930 - 1945. Tác phẩm của ông phản ánh sự khốn khó, xơ xác của nông thôn Việt Nam trước Cách mạng tháng Tám. Mặc dù gặp nhiều nỗi đau về vật chất, phẩm chất tốt của người nông dân vẫn tồn tại và tỏa sáng. Truyện ngắn Lão Hạc thể hiện cái nhìn nhân đạo sâu sắc của Nam Cao, với một nhân vật gặp nhiều bất hạnh nhưng vẫn giữ vững phẩm chất và lòng tự trọng.

Sau khi vợ mất sớm, Lão Hạc dành hết tình yêu thương cho đứa con trai duy nhất. Lão cảm thấy hạnh phúc biết bao nếu con trai được hạnh phúc, nhưng con trai lão đã phải chịu đựng nỗi đau vì sự nghèo khó, không đủ tiền để cưới vợ.

Thương con, lão hiểu được nỗi đau của con khi nghe lời cha, không bán mảnh vườn để kiếm tiền cưới vợ mà chấp nhận sự tan vỡ của tình yêu. Càng thương con, lão càng xót xa và đau đớn vì không thể giúp con thực hiện ước mơ, đến nỗi phải rời nhà đi làm ở đồn điền đất đỏ mãi tận Nam Kỳ. Mỗi khi nhớ đến con, Lão Hạc lại rơi nước mắt.

Lão Hạc rất quý con chó vì nó là kỷ vật duy nhất của đứa con trai. Lão yêu quý gọi nó là cậu Vàng và cho nó ăn cơm trong chiếc bát sạch sẽ. Suốt ngày, lão nói chuyện với con Vàng. Với lão, con Vàng là biểu tượng của đứa con trai yêu quý, là người bạn chia sẻ cô đơn với lão. Vì thế, mặc dù đã nhiều lần định bán con Vàng, nhưng lão vẫn không thể quyết định được.

Nhưng nếu vì nhớ con mà Lão Hạc không muốn bán cậu Vàng, thì cũng chính vì thương con mà lão phải dứt khoát chia tay với nó. Lão nghèo túng quá! Lão đã tính toán mỗi ngày cậu ấy ăn cơm, nhưng mà tiêu tiền cũng mất hết. Nếu tiếp tục như thế này thì lão không biết tìm tiền ở đâu để nuôi sống con. Thôi thì bán nó đi, ít cũng đỡ gánh nặng. Bây giờ, mỗi đồng tiêu ra đều là tiền của con. Tiêu nhiều chỉ làm hại con thôi!

Vì muốn dành dụm cho con trai một ít vốn, Lão Hạc đành chia tay với chú chó mà lão yêu quý. Mặc dù đã quyết định như thế, nhưng lão vẫn đau đớn và xót xa. Lão kể lại cho ông giáo nghe về việc bán cậu Vàng với cảm xúc rất mãnh liệt. Lão đau khổ vì cảm thấy đã lừa dối một chú chó. Nỗi đau đớn của lão cứ ngày một nặng hơn. Trước đây, lão lo lắng vì không thể cưới vợ cho con do nghèo, giờ cũng chỉ vì nghèo mà lão lại phải đau lòng khi phải chia tay với một chú chó. Lão cố gắng chịu đựng những nỗi đau ấy chỉ vì muốn dành dụm cho con.

Biểu hiện cao nhất của tình yêu thương con là sự hy sinh của Lão Hạc. Người nông dân giàu lòng từ bi ấy đã suy tính mọi khả năng: Giờ đây, lão không thể làm gì nữa... Cái vườn này thuộc về mẹ nó dành dụm cho nó, ta không được phép dùng nó... Ta không thể bán vườn để kiếm tiền... Vì muốn con được thoát khỏi cảnh nghèo khó, Lão Hạc đã chọn cái chết. Đó là một quyết định tự nguyện và sâu sắc. Nghe lời tâm sự của Lão Hạc với ông giáo, không ai có thể không xót thương, không thông cảm và không khâm phục. Một con người chịu đựng nỗi khốn khó vì nghèo đói đến thế là kinh diễm! Một người cha yêu thương con đến thế là cao cả!

Ngoài ra, qua từng trang sách, chúng ta cũng thấy Lão Hạc là người hiền lành, đơn giản. Suốt đời, lão sống chất phác giữa làng quê. Trong làng chỉ có ông giáo là người có học, nên lão tìm đến ông giáo để tâm sự. Lời lẽ của Lão Hạc đối với ông giáo luôn lịch thiệp và lễ phép. Đó là cách thể hiện sự tôn trọng người có tri thức, với những lời rất ngắn gọn của một lão nông. Tình cảnh Lão Hạc đã đến lúc túng quẫn nhưng lão tự lo lắng, vượt qua, giữ gìn lối sống trong sạch, tránh xa cảnh túng thiếu và không chịu giúp đỡ chỉ vì lòng thương xót.

Lão đã sắp đặt kỹ lưỡng mọi việc. Trước khi qua đời, lão nhờ ông giáo viết di chúc để giữ hộ mảnh đất cho con và gửi ông giáo 30 đồng để lo chôn cất. Lão không muốn gây phiền toái cho người khác vì mình. Có lẽ vì lo sợ gây khó khăn cho người khác mà họ sẽ oán trách lão? Không làm phiền người khác, đó cũng là cách để bảo vệ phẩm giá. Thì ra ông lão với vẻ bề ngoài gàn dở ấy lại có phẩm chất đáng trân trọng biết nể nang!

Nhà văn Nam Cao đã giúp chúng ta hiểu được nỗi khổ tâm, bất hạnh vì nghèo đói và những phẩm chất cao quý trong tâm hồn người nông dân Việt Nam trước Cách mạng tháng Tám. Từ những trang sách của Nam Cao, hình ảnh Lão Hạc luôn làm chúng ta nhớ đến những con người nghèo mà trong sáng với tình cảm trân trọng và yêu thương.

Bài viết số 7 đề 2 - Mẫu 13

Trong văn học hiện thực thập niên 1930-1945, Nam Cao là một tên tuổi đặc biệt mà không ai có thể phớt lờ. Các tác phẩm của ông không chỉ mang lại cảm xúc chân thật mà còn chứa đựng những triết lí sâu sắc về nhân sinh. “Lão Hạc” là một trong những thành tựu nổi bật của ông. Tác phẩm để lại cho độc giả ấn tượng mạnh mẽ nhất chính là hình ảnh của Lão Hạc - một người nông dân hiền lành, chất phác, đầy lòng nhân ái và tự trọng mặc cho số phận không may.

Lão Hạc - một hình tượng đầy bi kịch, đau khổ. Vợ lão mất sớm, để lại lão với việc nuôi con một mình. Lão vất vả chăm sóc con trưởng thành, nhưng khi con trai muốn kết hôn, lão không có đủ tiền. Không thể giữ con bên cạnh, con đi ra ngoài làm việc, đã nhiều năm trôi qua mà không có tin tức. Lão già một mình, số phận cay đắng khi ốm đau, vườn rau, hoa màu bị phá hủy sau cơn bão. Lão trở nên yếu đuối, không đủ sức làm những công việc nặng nhọc, còn việc nhẹ nhàng cũng bị người phụ nữ trong làng tranh giành. Lão Hạc phải sống trong nghèo khó, không đủ thức ăn, không đủ quần áo. Cậu Vàng - con chó con mà con trai đã để lại cho lão, là niềm vui duy nhất cuối đời. Nhưng vì cậu Vàng ăn nhiều, lão không thể nuôi nổi, phải bán nó. Sau khi bán, lão cảm thấy hối hận, tự ti, và sống cô đơn hơn. Lão chỉ ăn ít, sống nghèo khổ hơn. Cuối cùng, để bảo toàn tiền bạc cho con, lão chấp nhận kết thúc cuộc đời mình một cách đau khổ bằng cách bán đi cậu Vàng.

Tuy vậy, trước số phận đau buồn đó, Lão Hạc vẫn giữ được những phẩm chất tốt đẹp của một người nông dân. Lão là một người hiền lành, chất phác, nhân hậu, và có trách nhiệm làm cha. Lão nuôi dạy con một cách tử tế, và khi con ra đi, lão luôn nhớ và khóc thương con. Trong thời gian con đi, ba mảnh đất mà vợ để lại, lão không chạm vào, để dành cho con trở về. Dù phải bán chó hay chịu cảnh đói khổ, lão không bao giờ làm điều đó. Tất cả tình yêu, sự nhớ mong con đều được lão gửi vào con chó. Lão thân mật gọi nó là “cậu Vàng”, đối xử với nó như một người. Lão cho nó ăn cơm trong bát sứ, tắm rửa cho nó, trò chuyện với nó. Cậu Vàng là niềm vui, sự an ủi cuối đời cho lão. Nhưng lão vẫn phải bán nó. Tiếng khóc của lão khi bán con chó là biểu hiện của lòng nhân ái. Lão cảm thấy hối hận, tự ti, và nhận ra mình đã hành động tự hại.

Lão Hạc cũng là một người trong sạch, tự trọng. Dù sống trong hoàn cảnh khó khăn, lão không bao giờ muốn làm phiền người khác. Sau khi bán chó, lão chỉ ăn ít và từ chối khi người khác mời ăn. Khi được giúp đỡ, lão từ chối gần như nguyên nhân. Sau khi bán chó, lão gửi ông giáo mảnh đất và tiền bạc để không gây phiền toái cho người khác khi mình qua đời. Và rồi, ở cuối câu chuyện, Nam Cao làm người đọc bất ngờ khi nghe một kẻ chuyên giết chó kể rằng lão Hạc đã yêu cầu hắn bắt con chó của mình vào vườn. Những hành động này là minh chứng cho lòng tự trọng, sự trong sạch của Lão Hạc. Đó là những phẩm chất đáng quý mà không phải ai cũng có trong hoàn cảnh của lão.

Nam Cao đã thành công trong việc tạo ra nhân vật Lão Hạc, một người mang nhiều đau khổ nhưng vẫn toả sáng bởi những phẩm chất tốt đẹp - hiền lành, chất phác, yêu thương con cái, nhân hậu, trong sạch, và tự trọng. Qua đó, tác giả đã thể hiện tinh thần nhân đạo sâu sắc của mình.

Bài viết số 7 đề 2 - Mẫu 14

Trong dòng văn học hiện thực Việt Nam thập niên 1930 - 1945, nếu Ngô Tất Tố là người mở đầu cho thể loại này thì Nam Cao lại là người đưa nó lên đỉnh cao nghệ thuật. Tác phẩm “Lão Hạc” đã vẽ nên hình ảnh rõ nét của người nông dân với số phận bi đát nhưng vẫn toả sáng những phẩm chất tốt đẹp.

Trong những năm đầu thế kỷ XX, thực dân Pháp đã hoàn thành cuộc chiếm đóng đất nước. Xã hội Việt Nam trải qua nhiều biến động, phân hóa thành nhiều tầng lớp, trong đó, người nông dân chịu khổ cực nhất. Cuộc sống ở nông thôn chìm trong nghèo đói, khó khăn và nước mắt. Trong hoàn cảnh đó, Nam Cao đã nói lên tâm hồn và cảm xúc của hàng triệu người dân. Tác phẩm “Lão Hạc” ra đời trong bối cảnh ấy, và nhân vật lão Hạc được miêu tả qua con mắt và trái tim của ông giáo.

Ban đầu, lão Hạc hiện lên với số phận bi đát, cuộc sống bất hạnh. Giống như nhiều người nông dân khác, cuộc sống của lão Hạc bị áp đặt bởi nghèo đói. Không có ruộng đất, toàn bộ tài sản của lão chỉ là một con chó và một miếng vườn. Nhưng mảnh vườn đó cũng cằn cỗi, xơ xác, chỉ đủ cho lão sống qua ngày. Lão phải lao đầu vào làm thuê, làm việc vất vả để kiếm miếng ăn. Sau một trận bệnh kéo dài, lão trở nên yếu đuối, tiền bạc dành dụm bấy lâu cạn kiệt, và không có việc làm. Bão tới, phá hủy hoa màu trong vườn, giá gạo tăng cao. Nghèo đói là ám ảnh, khiến lão thốt lên: “Cuộc sống này không khác gì kiếp của một con chó”.

Nghèo khó, cuộc sống của lão Hạc còn đầy bất hạnh. Vợ mất sớm, lão nuôi con một mình. Nhưng dù có tình cảm, cũng không thể giữ chặt. Nghèo nàn khiến lão không thể thực hiện ước mơ hạnh phúc cho con trai. Không có tiền, không thể cưới vợ cho con, khiến con phải ra đi kiếm sống. Lão bày tỏ nỗi buồn khi con đi: “Thẻ của nó, người ta giữ. Hình của nó, người ta chụp rồi. Nó đã lấy tiền của người ta. Nó thuộc về người ta rồi, chứ không còn là con tôi nữa”. Cuộc sống cô đơn, chỉ có cậu Vàng làm bạn. Nhưng khi cuộc sống khó khăn hơn, lão phải chia tay cậu Vàng, để lại niềm vui cuối cùng. Đó có lẽ là khoảnh khắc đau đớn nhất của lão. Sau những ngày ăn khoai, củ chuối, sung luộc,… và cuộc sống bế tắc, lão chấp nhận cái chết bằng bả chó.

Dù trong hoàn cảnh khốn khó, số phận bi đát, nhưng chính trong những tháng ngày khó khăn ấy, ta cảm nhận được vẻ đẹp tinh thần và phẩm chất cao cả của người nông dân xưa. Lão Hạc là biểu tượng của tình cha mẹ sâu sắc. Khi không đủ tiền để cưới vợ cho con, “lão thương con lắm nhưng chẳng biết làm gì”. Đó là tình yêu thương con đầy vô nghĩa của người cha nghèo. Con trai rời bỏ, làn sóng đau đớn khi con xa. Khi con ra đi, lão từ bỏ quyền sở hữu của mảnh đất để làm công việc thuê. Vì lão nghĩ rằng “vườn của mẹ tôi mua, thì con tôi hưởng”. Trong cảnh khốn khó, lão vẫn suy nghĩ cho con: “tiêu tiền của tôi cũng là tiêu tiền của con. Tiêu quá cũng sẽ khiến con phải chết đói”. Cũng vì con, lão đã bán đi con chó của mình - cậu Vàng đã luôn ở bên lão. Cuối cùng, lão đã lựa chọn cái chết để bảo vệ hạnh phúc cho con, vì con. Không biết chữ viết, không học vấn nhưng cái chết của lão chứng minh về tình cha mẹ trong sạch, mộc mạc, và cao cả như thế nào.

Lão không chỉ là người cha yêu thương con hết mực, mà còn là người nông dân giản dị, hiền lành, và nhân hậu. Tình thương của lão dành cho cậu Vàng được thể hiện qua những dòng chữ đầy cảm động. Lão gọi cậu như một đứa cháu yêu quý, bạn đồng môn, trong nhà mà lão yêu thương. Khi bán con chó, lão chìm vào sự khổ sở của mình. Lương tâm đau đớn, lão đã khóc vì đã lừa dối một con chó: “tôi già rồi mà còn lừa dối con chó”. Điều đó chứng tỏ trái tim nhân hậu và trong sáng của lão.

Mặc dù là người nông dân nghèo, nhưng lão Hạc vẫn tỏ ra tự trọng. Dù phải đối mặt với nghèo đói, lão từ chối sự giúp đỡ từ ông giáo. Đó là lão nông dân có tiền nhưng vẫn giữ ông giáo để có tiền tổ chức tang lễ, không muốn làm phiền hàng xóm. Tính tự trọng không cho phép lão làm phiền đến người khác. Cuối cùng, lão đã chấp nhận cái chết bằng bả chó. Tính tự trọng không cho phép lão phản bội lương tâm: “đói cho sạch, rách cho thơm”. Không có sức mạnh vật chất như chị Dậu nhưng sự chống đối với bản thân mới là cuộc chiến khốc liệt nhất. Đói đói kinh khủng, miếng ăn quý giá nhưng không đổi lấy nhân cách. Lão đã chọn cái chết để bảo vệ nhân cách trong khi có biết bao nhiêu người chấp nhận làm trái với lương tâm chỉ để có miếng ăn: những Chí Phèo, Binh Tư, bà cái Tí, ...

Như vậy, Nam Cao đã thành công trong việc mô tả hình tượng lão Hạc thông qua việc sử dụng nghệ thuật miêu tả tâm lý nhân vật với những trạng thái phức tạp, đối nghịch nhưng cũng rất biện chứng. Điểm độc đáo của Nam Cao là việc học hỏi từ phương Tây nghệ thuật xây dựng nhân vật đa chiều, đa dạng. Nhân vật lão Hạc được khắc họa thông qua nhiều góc độ. Nam Cao đã để lại ấn tượng bởi cách sắp xếp thời gian kể ngược. Qua hình ảnh lão Hạc, Nam Cao đã mô tả thành công những số phận khổ đau, bất hạnh trong xã hội cũ mà cơ sở của nó là sự thối nát, bất công của xã hội cũ. Nhưng dù trong hoàn cảnh đó, họ vẫn phản chiến, giữ vững phẩm chất “người”. Chưa từng đọc sách hiền thánh, không có học thức nhưng cuộc sống và vẻ đẹp của họ là bằng chứng cảm động và hoàn hảo nhất về con người.

Ngày nay, cuộc sống cơ bản, đau khổ đã trở thành dĩ vãng. Nhưng mỗi khi đọc “Lão Hạc”, ta lại cảm thấy đau lòng cho những cố cha ông ta thuở xưa, nhưng cũng đầy tin yêu vào cuộc sống mới.

Bài viết số 7 đề 2 - Mẫu 15

Nam Cao được biết đến là một trong những tác giả nổi tiếng của thời kỳ văn học hiện thực phê phán từ năm 1930 đến 1945. Các tác phẩm của ông thường chứa đựng tình yêu và đồng cảm sâu sắc với những số phận bất hạnh bị xã hội đẩy vào bước đường cùng. Trong số đó, không thể không kể đến tác phẩm Lão Hạc. Nhân vật Lão Hạc là biểu tượng của những người lao động bị đẩy vào cảnh khốn khổ, nhưng không vì thế mà mất đi những phẩm chất cao đẹp.

Hầu hết các nhân vật trong tác phẩm của Nam Cao đều là những người lao động nghèo khổ, sống trong điều kiện khó khăn. Họ thường đối mặt với nguy cơ mất mát và tuyệt vọng. Tuy nhiên, điều đặc biệt ở nhân vật Lão Hạc là ông không chỉ là một nông dân tốt bụng, mà còn là biểu tượng của nhân cách cao thượng và sự thanh tao. Cái chết của ông để lại nhiều suy tư và suy ngẫm cho người đọc.

Trong quãng thời gian ấy, Lão Hạc gặp phải nhiều khó khăn và bất hạnh. Ông phải sống trong cảnh nghèo đói và bị bệnh tật tàn phá sức khỏe. Mặc dù cố gắng kiếm sống nhưng ông vẫn không tránh khỏi sự cô đơn và đau đớn. Sự nhớ nhung và mong chờ về con cái đã làm đau đớn trái tim già cỗi của ông. Cuộc đời của Lão Hạc là một chuỗi bi kịch liên tiếp. Dù đã góa vợ từ khi còn trẻ và nuôi con một mình nhưng ông vẫn không thể tránh khỏi nỗi đau thương và cô đơn. Khi bệnh tật nặng nề hơn, ông không còn sức để kiếm sống nữa. Và rồi, khi mọi chuyện dường như không thể tồi tệ hơn, thiên tai tấn công và làm mất đi tất cả những gì ông có. Tuy nhiên, tinh thần cao cả và lòng trung thành của Lão Hạc vẫn được giữ nguyên cho đến phút cuối cùng của cuộc đời.

Trước khi ra đi, Lão Hạc đã để lại cho con trai của mình một ít tài sản và tiền bạc. Đó là tất cả những gì ông có thể dành cho con yêu của mình. Dù sống trong cảnh thiếu thốn nhưng Lão Hạc vẫn là một người rất yêu thương. Ông đã hy sinh cả tính mạng để bảo vệ tình cảm với con trai và cậu Vàng - người bạn đồng hành đáng trân trọng. Việc buộc phải quyết định giữa việc giữ lại cậu Vàng và việc cung cấp vốn cho con trai đã là một thách thức lớn đối với Lão Hạc. Ông đã phải trải qua nhiều nỗi đau và xót xa. Nhưng cuối cùng, quyết định của ông đã làm cho trái tim ông bị xé toạc. Trước khi rời khỏi cuộc sống này, ông đã từ chối nhận tiền từ người láng giềng vì ông không muốn gây phiền phức cho họ. Điều đó chứng tỏ lòng tự trọng và nhân cách cao cả của Lão Hạc trong một xã hội đầy rẫy những rối ren và vấn đề.

Lão Hạc là một trong những tác phẩm xuất sắc nhất mô tả về số phận của những người dân nghèo khổ trong xã hội cũ. Nó như một giai điệu đầy cảm xúc vang vọng mãi trong lòng người đọc. Một câu chuyện buồn về tình thương, về phẩm cách con người, làm cho hàng triệu người không khỏi xúc động. Điều đó cho chúng ta thấy rằng, dù ở hoàn cảnh nào đi nữa, con người vẫn không bao giờ nên đánh mất nhân cách, vì đó chính là điều quý báu nhất trong cuộc sống.

Nội dung được phát triển bởi đội ngũ Mytour với mục đích chăm sóc và tăng trải nghiệm khách hàng. Mọi ý kiến đóng góp xin vui lòng liên hệ tổng đài chăm sóc: 1900 2083 hoặc email: hotro@mytour.vn

Chủ Đề